Lâm Liên nghe được đầu óc choáng váng, tuy mỗi chữ Phương Minh Viễn nói ra đều phát âm rất rõ ràng, nhưng liên hệ lại, cô không hiểu Phương Minh Viễn đang nói gì. Dầu ở cống là gì? Tinh thịt gầy là gì? Sudan đỏ là gì? Uống rượu thì chỉ say đến chết, sao lại có thể dẫn đến mù? Chân giò hun khói có thể dùng thuốc trừ sâu DDVP để tẩm? Thuốc trừ sâu DDVP chẳng phải là thuốc độc sao? Còn em bé đầu to nữa, chuyện đó có liên quan đến ăn uống sao? Những câu hỏi trong đầu Lâm Liên dày đặc như một xoong hồ.
Phương Minh Viễn cũng không mong đợi cô có thể hiểu được, chỉ là hắn nghĩ đến chuyện của kiếp trước mà phát hoảng. Đường đường là một nước lớn, nhân viên trong các cơ quan ban ngành lên đến con số hàng vạn, mỗi năm lấy kinh phí hơn một tỷ, không ngờ khong bảo đảm được an toàn thực phẩm cho người dân, sự kiện thực phẩm ô nhiễm gây khiếp sợ khắp đất nước cứ ùn ùn lặp đi lặp lại nhiều lần, khảo nghiệm sức chịu đựng của người dân và độ tín nhiệm với chính phủ. Không phải không thể làm mà là không muốn làm. Tiêu diệt thịt chích nước khó, còn có thể khó hơn sao?
- Minh Viễn, cậu vừa nói gì vậy?
Lâm Liên kinh ngạc nói.
- Chị Liên, không nên hỏi vì sao. Một ngày nào đó, chị sẽ hiểu tôi nói những gì.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ gượng cười.
- Chị cứ xem như tôi đang nghịch ngợm một phen, dù sao bây giờ tôi cũng chưa trưởng thành, vẫn còn trẻ con mà.
Nhìn gương mặt Phương Minh Viễn vẫn mang theo vài phần trẻ con đang gượng cười, tấm lòng dịu dàng của Lâm Liên cảm thấy xúc động. Cô không rõ vì sao vừa rồi Phương Minh Viễn lại nói thế, càng không rõ vì sao hắn muốn thay các ban ngành liên quan coi trọng an toàn thực phẩm, nhưng cô thật sự hiểu được Phương Minh Viễn quyết tâm phải sửa trị, cho dù vì vậy mà bỏ bên các việc khác cũng không tiếc, huống chi là không muốn giải thích cho người khác. Rốt cuộc là loại xúc động gì đã khiến Phương Minh Viễn còn đang học cấp hai đã phải hao tâm tổn sức như vậy?
Lâm Liên đi đến phía sau Phương Minh Viễn, nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, nói nhỏ:
- Minh Viễn, tuy cậu chọn một con đường gian nan, tuy tôi không rõ vì sao cậu kiên quyết làm như vậy, nhưng cậu là chủ, cậu quuyết định tôi chỉ có thể chấp hành. Mọi người cũng sẽ tận lực ủng hộ cậu.
Phương Minh Viễn vòng tay ôm Lâm Liên. Lâm Liên chỉ cảm thấy hai má của cô nóng lên, cũng may Phương Minh Viễn đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy vẻ e thẹn của cô.
Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy một sự va chạm tràn đầy sự mềm mại, tuy ngăn cách bởi quần áo nhưng lòng bàn tay vẫn có thể cảm thấy da thịt Lâm Liên tràn đầy sức sống. Một mngùi hương thoang thoảng ngọt ngào truyền vào mũi hắn, hắn biết đó là mùi hương cơ thể Lâm Liên, tim không tự chủ được đập nhanh thêm mấy phần, cánh tay dùng sức ôm lấy Lâm Liên, cơ thể mềm mại của Lâm Liên hoàn toàn nằm trên lưng hắn.
Cơ thể hai người không khỏi cứng đờ. Lâm Liên là hoàng hoa khuê nữ. Nếu tính cả kiếp trước thì Phương Minh Viễn cũng không nhỏ bé gì, nhưng không phải người hay trêu hoa ghẹo nguyệt nên trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp.
- Minh Viễn!
Phương Nhai người chứ tới đã nghe thấy tiếng. Hai người Phương Minh Viễn vội vàng tách ra. Lâm Liên cống lấy xấp công văn, ngồi xuống sô pha, chưa kịp ngồi ngay ngắn thì Phương Nhai đã đẩy cửa bước vào. Trong nháy mắt, Phương Minh Viễn có cảm giác suýt chút nữa bị người khác bắt gặp hắn đang thông dâm trên giường. Cũng may chú Hai trước khi vào cửa đã gọi, bằng không nhất định sẽ bắt gặp.
- Chú Hai, sao chú lại đến đây? Chị Liên, chị đi qua bên kia pha cho chú Hai tách trà đi!
Phương Minh Viễn thuận thế tìm cớ cho lâm liên rời khỏi, da mặt cô không dày lắm, nếu để chú Hai nhìn ra thì không tốt lắm.
Nhưng thật ra Phương Nhai không nghĩ nhiều. Phương Minh Viễn cũng không có hứng thú gì lắm với mấy loại trà hay cà phên này, uống thì cũng có uống, nhưng nếu không cần phải xã giao thì hắn uống nước trái cây nhiều hơn, như thế cũng phù hợp với tuổi tác của hắn. Hơn nữa, bình thường hắn ít ở Phụng Nguyên, bình thường cũng không tiếp đãi các nhà cung cấp của siêu thị Carrefour, nên ở đây không có trà cũng không có gì lạ.
- Chú nói Minh Viễn này. Việc này…Chú đến đây là muốn hỏi rõ cháu, có phải thà rằng thua lỗ cũng nhất định tẩy chay thịt chích nước ra khỏi siêu thị của chúng ta không? Hiện giờ chú không phải là trợ lý của siêu thị Carrefour gì cả mà là chú hai của cháu, cháu cho chú biết kết luận để lòng chú được hiểu rõ.
Phương Nhai nói thẳng vào vấn đề. Anh sống ở Phụng Nguyên một thời gian dài, quen biết không ít người, không như mấy người Phương Minh Viễn, gần hai năm mới về Phụng Nguyên, khi đó, nhà họ Phương đã có một gia sản nhỏ. Mấy hôm nay, không ít chủ lò mổ tìm đến anh nhờ anh nói giúp nương tay. Siêu thị Carrefour không bán tịt chích nước cũng không sao, nhưng không đến mức phải giả một đền trăm như vậy.
Còn Phương Nhai, cũng muốn làm cho rõ vì sao Phương Minh Viễn lại quá chú ý đến thịt chích nước, going trống khua chiêng đuổi nó ra ngoài, thậm chí còn làm cả ngành giết mổ ở thành phố Phụng Nguyên lộn xộn ra thế này. Tuy hiện nay sản nghiệp họ Phương lớn, có thể đứng vững ở Phụng Nguyên, chống lại mấy chủ lò mổ đó cũng không có gì đáng ngại, nhưng rồng dữ không đè được rắn nhà, nếu không cần thiết thì Phương Nhai cũng không muốn cứng rắn quá với những người này.
- Chú Hai, nói thật, chú vốn không nghĩ đến, vì sao cháu nhất định phải mua thiết bị kiểm tra đo lường chất lượng của tập đoàn Wal-Mart sao? Sau này, không chỉ là thịt chích nước, tất cả hàng hóa bán ở siêu thị Carrefour đều phải thông qua trung tâm đo lường tiêu chuẩn chất lượng mới có thể chính thức bày lên kệ. Nếu không đạt tiêu chuẩn thì phải hủy bỏ tư cách cung cấp của họ. Cháu thà rằng bán hàng ngoại quốc đạt tiêu chuẩn cũng tuyệt đối không bán hàng kém chất lượng.
Phương Nhai đã nói thẳng, Phương Minh Viễn tất nhiên cũng chẳng né tránh gì.
- Hum…
Phương Nhai hít sâu một hơi, anh thật không ngờ, lúc trước Phương Minh Viễn mua thiết bị kiểm tra đo lường chất lượng lại có ý như vậy. Chuyện này không phải là giật chén cơm của cơ quan chính phủ sao? Nếu cơ quan kiểm tra chất lượng của chính phủ đã duyệt, nhưng siêu thị Carrefour lại không thông qua, như vậy chẳng phải đánh vào mặt của các ban ngành liên quan sao? Dù nhà họ Phương có bản lĩnh cũng tuyệt đối không thể đối đầu với chính phủ.
- Chú Hai, chú cứ yên tâm, cơm phải ăn từng ngụm, đường phải di từng bước, nếu có chừng mực, chúng ta sẽ từ từ nắm chắc.
Phương Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt của Phương Nhai liền hiểu rõ những gì anh đang suy nghĩ, vội vàng trấn an.
- Cháu tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đâu.
Phương Nhai trầm ngấm lát, nhẹ nhàng thở dài, vỗ vai Phương Minh Viễn nói:
- Họ Phương có thể có ngày hôm nay, có thể nói hơn % là công lao của cháu, từ nhỏ cháu đã không phải là đứa không hiểu chuyện, nếu cháu muốn làm như vậy thì đương nhiên cháu đã có suy nghĩ, có lẽ chúng tôi không nhìn xa được như cháu. Được rồi, cháu đã muốn làm thì cứ thoải mái mà làm, ít nhất chú Hai nhất định sẽ ủng hộ cháu.