Hướng ra biển hét lớn một trăm lần “xin lỗi”
nghe thì như rất dễ dàng, không đau không đớn chẳng qua chỉ là động một chút miệng mồm. Nhưng trên thực tế, nếu thực sự làm như vậy thật cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Để làm điều đó trước mặt công chúng, bọn họ sẽ bị mất mặt vô cùng, với việc làm theo yêu cầu như vậy, không phải là những người bình thường mà có thể chịu đựng được những việc như thế. Những người bình thường, có thể hét đến lần mà không bị hoa mắt chóng mặt cơn ho sặc sụa, thì cũng được xem là thể chất không tồi rồi, đến cả là quân nhân thể lực tốt hơn người bình thường nếu như không có mánh khóe thủ đoạn thì hô xong chắc chắn cũng sẽ ngã quỵ trên dất, một lúc lâu sau mới có thể phục hồi được.
- Cậu Phương,cậu làm như thế này không phải là quá đáng quá sao.
Tề Yên nói to.
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
- Ít nhất là tôi không bỗng nhiên hất người ta từ trên bè xuống, lại cậy mình là trưởng bối chém tay chân người ta. Chỉ là muốn các người nói một câu xin lỗi, điều này là quá đáng sao?
Tề Yên bị hắn đến á khẩu.dù thế nào dù cô có chịu thiệt thế nào đi chăng nữa thì cũng là vì cô, làm Phương Minh Viễn ngã từ bè xuống biển trước, sau đó bọn người Đông Vũ lại không hỏi rõ trắng đen thế nào đã muốn xử tội Phương Minh Viễn, cho nên mới dẫn đến kết quả như thế này. Trừ phi cô khóc lóc om sòm, nếu không theo lý mà nói, phản ứng của Phương Minh Viễn như vậy cũng không có gì là quá mức. Nếu như thân phận của cô có thể đè đầu cưỡi cổ Phương Minh Viễn thì chuyện này sẽ dễ giải quyết , nhưng hiện giờ Tề Yên cũng không chắc cho lắm, có thể dễ dàng mà ngăn chặn Phương Minh Viễn hay không.
Trải qua nhiều chuyện, sức ảnh hưởng của siêu thị Carrefour lên thành phố Phụng Nguyên thậm chí là cả tỉnh Tần Tây ngày càng lớn, quan hệ giữa siêu thị Carrefour và quân đội cũng không tồi chút nào, nếu không có lý do nào thích hợp, Tề Yên không chắc chắn được rằng mình có thể thuyết phục lãnh đạo quân đội ra tay với siêu thị Carrefour hay không. Toàn bộ lãnh đạo của tỉnh không ai là không biết, ở mỗi một chi nhánh mới mở của mình siêu thị Carrefour đều ưu tiên chiếu cố các gia đình trong địa phương là gia đình liệt sĩ và gia đình cách mạng, nếu như trở mặt với siêu thị Carrefour chẳng phải là hạng người vong ân phụ nghĩa sao. Các lãnh đạo quân khu còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nữa chứ.
- Anh tên là gì, là người của lực lượng quân đội nào vậy?
Đông Vũ đưa tay ra bắt, có chút nghi hoặc hỏi.
- Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến. Nói ra cảm thấy xấu hổ mất mặt.
Trần Trung không đổi sắc mặt nói, tên Đông Vũ này trong mắt một người đã từng là quân nhân như anh ta, thật sự là đã bôi nhọ danh dự của người lính.
- Anh.
Đông Vũ không khỏi trợn mắt lên nhìn, “cái tên Trần Trung này rõ ràng là không phải nói đến chính anh ta mà là đang nói đến chính mình đây mà”.
Phương Minh Viễn không thể nhịn cười, không ngờ Trần Trung lại còn có mặt này nữa cơ đấy:
- Thôi đi, anh Trần chúng ta cũng không phải loại người chuyên đi đánh đập người khác, có người tự ý nuốt lời, vì thế chúng ta mới phải hành xử giống như xã hội đen, và phải sử dụng bạo lực đúng không? Nhưng chúng ta tôn trọng kỉ luật và pháp luật. Nếu như giữ đúng lời hứa thì chúng ta sẽ làm việc theo quy tắc, nhưng cũng không thể buộc người khác thực hiện theo quy định, có phải hay không? Con người bây giờ, đều sa đọa, truyền thống mà cha ông để lại, đều đã bị làm cho mai một hết cả rồi.
Nghe những lời nói của Phương Minh Viễn đám người Tề Yên ở một bên mặt đỏ tía tai, một người trẻ tuổi tức giận nói:
-Cậu cho mình là ai vậy, nói là ở trong này xây dựng khách sạn, có thể xây dựng được không?
- Tôi là ai không quan trọng, chỉ cần các người gật đầu, tôi tin rằng với năng lực của tổng giám đốc Tề, sẽ không khó mà mời các lãnh đạo kinh tế của Nhai Châu này đến, chúng ta ở trước mặt ông ta, sẽ mở cuộc đàm phán để chính thức bắt đầu đầu tư vào địa phương, tôi có tư cách này hay không, trong lòng tổng giám đốc Tề đều biết rõ rồi đúng không?
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói:
- Cô nghĩ thế nào, giám đốc Tề?
Sắc mặt Tề Yên tái xanh, mặc dù cô không biết vì sao Phương Minh Viễn lại đề xuất một cuộc tỷ thí như vậy, nhưng cô lại biết, nếu như chỉ cần Phương Minh Viễn muốn làm, hắn có thể lo đủ số vốn hàng trăm triệu nhân dân tệ. Nghe thì có vẻ là nhiều nhưng nếu xây dựng theo kỳthì một năm cũng chỉ phải đầu tư vài triệu tệ, đối với một siêu thị mà hiện giờ chi nhánh đã có ở khắp tỉnh Tần Tây như Carrefour thì bỏ ra số vốn đầu tư thế này cũng không phải việc khó khăn gì.
Hơn nữa nhà họ Phương và tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Hongkong có mối quan hệ chặt chẽ, cho dù trong lúc nhất thời không thể quay vòng nguồn vốn đầu tư thì mượn tạm mấy ngàn vạn nhân dân tệ, đối với tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị mà nói, chỉ giống như chín con trâu mà chỉ mất có một sợi lông mà thôi- thật sự là không đáng kể. Nhưng bọn họ thì khác, mạng lưới quan hệ của bọn họ mặc dù so với Phương Minh Viễn thì rộng hơn, nhưng tiền bạc thì lại không có nhiều. Hơn nữa, vấn đề kinh doanh khách sạn, cơ bản là không liên quan gì với việc kinh doanh của bọn họ hiện nay, vì vậy, bất luận thế nào đi nữa việc xây dựng khách sạn họ cũng phải suy xét cho thật kĩ lưỡng…Tề Yên đã có thể tưởng tượng những ánh mắt của người khác đang nhìn mình dò xét.
Hơn nữa, Tề yên cảm thấy Phương Minh Viễn đề xuất phương thức tỷ thí này có chút kỳ quặc, tại sao lại phải áp dụng phương thức như vậy? Nếu như so về sự giàu có, hoàn toàn có thể dùng hình thức khác để đọ cao thấp, xây dựng cái khách sạn sao? Nếu vậy thì cũng phải mất đến thời gian hai năm, như thế Phương Minh Viễn làm sao mà có thể nhàn hạ thoải mái cho được chứ? Càng nghĩ tới điều này càng cảm thấy Phương Minh Viễn có mưu đồ gì trong đó. Đối phương muốn làm, nhưng lại không hiểu mưu đồ của đối phương là gì, phương thức hợp tác này không thể không nghi ngờ được.
Tề Yên hít một hơi dài nói:
- Cậu Phương, chuyện này là do chúng tôi không đúng, tôi vừa rồi lặn xuống nước quả thật là không chú ý tới, quả thực là phải xin lỗi cậu vì đã làm cho cậu bị ngã xuống biển sâu. Mấy người bạn này của tôi, có những lời nói đắc tội, tôi cũng thay mặt bọn họ mà nhận lỗi với cậu Phương. Nếu như cậu Phương nói rằng lời xin lỗi của tôi không có thành ý, như vậy tôi cũng không còn cách nào khác. Thôi được rồi, Đông Vũ, đi thôi.
Tề Yên nói dứt lời cũng không cần đợi Phương Minh Viễn trả lời, liền xoay người bước lên bờ và đi thẳng. Ba người Đông Vũ bọn họ do dự một chút, sau đó cũng đi theo.
- Cậu Phương?
Trần Trung do dự một chút, quay đầu lại hỏi Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn khoát tay áo, trong lòng tiếc nuối mà thở dài, chuyện này xảy ra quá đột ngột, bản thân mình đã nóng vội trong chuyện này nên đã có chút sơ hở, khiến Tề Yên phát hiện thấy. Nếu như cô ta có thái độ nóng nảy, thật ra là sẽ tốt hơn.
Đối với Tề Yên, thực ra Phương Minh Viễn cũng cảm thấy rất đau đầu, con người Tề Yên này không có gì đáng sợ, nhưng chống lưng của cô ta khiến cho Phương Minh Viễn không thể xem nhẹ được. Kể từ sau lần đầu gặp gỡ tại Trường An hội quán, đối với công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh này, Phương Minh Viễn đã từng thuê người điều tra để có được các thông tin về nó, từ những tin tức đó, quả thực đúng như những lời nói của Tề Yên lúc đó ở trong hội quán, có quân khu ở phía Tây Bắc chống lưng, kiếm tiền vì họ. Tất nhiên, là người đại diện như cô ta thì lợi ích kiếm được cũng không phải là ít..
Mặc dù việc quân đội kinh doanh để kiếm tiền Phương Minh Viễn cực kỳ không đồng ý, nhưng hắn cũng hiểu được, có đôi khi, có vài thứ, không phải vì bản thân mình không thích, hoặc là nó không hợp lý, thậm chí còn bất hợp pháp thì nó sẽ không tồn tại. Trong thời kỳ nền kinh tế trong giai đoạn chuyển mình, việc chi tiêu cho quân đội gặp nhiều áp lực, nhiều nhà máy quân sự, viện nghiên cứu phải đối mặt với tình trạng tiến thoái lưỡng lan, thậm chí ngay cả kinh phí cấp cho việc huấn luyện quân đội cũng gặp khó khăn, vì thế bất đắc dĩ, quân đội mới phải tự mình kinh doanh để tạo nguồn kinh phí cho chính mình. Mặc dù việc làm này gây ra rất nhiều những ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng với tình thế trước mắt, muốn ngăn cấm chuyện này lại không phải là chuyện mà Phương Minh Viễn hắn đủ khả năng để làm.
Do đó, đối với Tề Yên, gây trở ngại hay làm cho cô ta xấu hổ đều là nằm trong phạm vi mà cả hai bên có thể dễ dàng bỏ qua được. Nhưng nếu như muốn tiến thêm một bước trừ phi là thực sự muốn làm to chuyện, làm to đến mức không thể cứu vãn nổi, nếu không quả thực là Phương Minh Viễn cũng không có biện pháp gì để đối phó với cô ta, cái này người ta gọi ném chuột mà sợ làm vỡ đồ. Dù sao, cũng không có ai u mê ngu muội mà đi kết thù kết oán với quân đội, ngay cả khi đó chỉ là một quân khu.
Nhưng nếu để mặc cô ta làm mưa làm gió gây rắc rối cho mình, Phương Minh Viễn cảm thấy không cam lòng, vì thế đã nhất thời nảy sinh ý tưởng, đề xuất phương thức tỷ thí đó, đưa vấn đề vốn ra nói với Tề Yên đem tất cả tiền bạc và trí lực của Tề Yên vào chuyện này, thì bản thân cô ta cũng không rảnh rỗi gì để gây trờ ngại cho hắn. Tất nhiên, cuộc so tài này đối với Phương Minh Viễn mà nói, cũng không có gì là xấu. Hắn vốn muốn sau này sẽ phát triển nghành du lịch ở đây dù sao thì cũng đã có công ty du lịch mà hắn hùn vốn kinh doanh với Vu Thu Hạ nhà mẹ đẻ của Vu Thu Hạ cũng có cái gốc kinh doanh khách sạn, tài chính của nhà họ Quách và của mình hiện giờ cũng tương đối lớn, đến lúc đó sẽ có người đến đảm nhiệm công việc này. Hắn chỉ là thuận miệng mà nói vậy thôi.
Sau cùng về phần tổ chức chứng thực khách sạn quốc tế, hắn càng không cần phải quan tâm, hiện giờ với mối quan hệ của hắn ở Nhật Bản, Hongkong thậm chí là ở nước Mĩ tìm vài người từng làm giám đốc của các khách sạn năm sao về chặt chẽ dựa theo các tiêu chuẩn xây dựng một cái khách sạn, thành lập một đội phục vụ khách sạn kiểu gì thì hắn cũng mạnh hơn một người không biết gì về khách sạn như Tề Yên. Nếu như việc kinh doanh này có thất bại đi chăng nữa, thì việc mất tiền một cách vô ích cũng không có gì phải bàn cãi.
Nhưng về cơ bản là Tề Yên đã không thèm tiếp lời của hắn, làm cho hắn uổng phí mất nửa ngày để thuyết phục.
- Chị Tề, cái tên công tử bột kia là ai vậy? Hãy xem tính tình hắn kìa.
Người thanh niên bất mãn hỏi:
- Cùng hắn nói chuyện gì chứ? Tôi muốn phái người dạy cho họ một bài học.
Tề Yên lập tức dừng chân lại, đi theo phía sau cô suýt nữa Đông Vũ đã đụng đầu vào cô, Tề Yên xoay người trịnh trọng nói:
- Bưu Tử, tôi cảnh cáo cậu, đừng gây chuyện nữa. Nếu như anh thực sự dám phái người đi tìm bọn họ, tôi cam đoan với anh rằng, ngày mai cảnh sát sẽ tìm tới anh đó, hơn nữa cũng không ai giúp được gì cho anh đâu. Chuyện này, nói cho anh biết, có thể đến tai trụ sở bộ tổng tham mưu đó.
- Bộ tổng tham mưu.
Ba người giật mình mà há to miệng, ba người nghĩ tới Phương Minh Viễn khẳng định là có lai lịch, mà lai lịch này là tương đối lớn. Việc này, nếu có thể kinh động tới bộ tổng tham mưu. Bọn họ cũng không phải xuất thân trong những gia đình bình thường, nhưng nếu là bộ tổng tham mưu đối với bọn họ mà nói thì thật là xa vời. Nếu không muốn nói ngay cả quân khu.
- Tôi nói, chị Tề, tên công tử bột kia có lai lịch lớn như vậy à? Chẳng lẽ, hắn là con của vị tướng quân nào sao?
Đông Vũ khó có thể tin nói.
- Không phải, nhưng ông nội của hắn là Tô Hoán Đông.
Tề Yên lạnh như băng nói.
- Tô Hoán Đông? Người này là ai?
Đông Vũ và Bưu Tử nhíu mày.