Tô Ái Quân thở phào một hơi nhẹ. Xem xong bản hợp đồng này, anh ta cảm thấy đây mới là một cuộc đàm phán giao dịch hợp tình hợp lý, chứ không phải là giao dịch nặng nề về mua bán. So sánh với bản hợp đồng do bên Tôn Lam đem tới, chắc chắn bản hợp đồng do Miyamoto đem tới rõ ràng là chế độ đãi ngộ ưu ái hơn nhiều, hơn thế thái độ cũng bình đẳng hơn. Tô Ái Quân cảm thấy kết quả như thế này, có thể chấp nhận được. Suy cho cùng đây cũng lần đầu Phương Minh Viễn hợp tác với họ, lại là một tay bút mới, có thể có được điều kiện thế này đã là rất lý tưởng rồi.
- Ông Miyamoto cháu có vài vấn đề muốn hỏi một chút.
Phương Minh Viễn hắng giọng nói.
- Cậu Phương, xin cứ nói tự nhiên.
Miyamoto lấy từ trong cặp sách ra cuốn sổ tay ghi chép, lại lấy ra một chiếc bút. Đương nhiên là để ghi lại những lời nói của Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân liếc nhìn nhau, chỉ vẻn vẹn cử chỉ này thôi cũng làm cho mọi người thấy thiện cảm với Miyamoto.
- Vấn đề thứ nhất, sau khi cháu và quý nhà xuất bản ký hợp đồng, nếu như quý nhà xuất bản có thể liên hệ giúp cháu mấy trợ lý hội họa đến Trung Quốc trước một thời gian, như thế, thứ nhất chính là giúp cháu hoàn thành những công đoạn phụ trợ, thứ hai cũng là giúp đỡ cháu đào tạo mấy trợ lý trong nước. Hiện nay cháu vẫn còn đang đi học, nếu chỉ dựa vào mình cháu để hoàn thành những tranh vẽ thì áp lực quả là rất lớn. Gia đình cháu chung quy cũng không thể cho phép cháu vì việc này mà lỡ dở việc học tập.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
- Đương nhiên, cháu sẽ trả cho họ thù lao tương xứng.
Chính ngành sản xuất truyện tranh hoạt hình khổng lồ của Nhật Bản đã làm xuất hiện ồ ạt các tác giả truyện tranh ưu tú. Bởi vì các tác phẩm của các tác giả truyện tranh Nhật Bản thường được đăng liên tiếp định kỳ trên các tạp chí truyện tranh, cho nên công việc của họ thường tương đối vất vả. Rất nhiều tác giả truyện tranh Nhật Bản trong quá trình sáng tác thường có trợ lý giúp việc. Thông thường, kết cấu câu truyện, tạo hình nhân vật chính đều do đích thân tác giả hoàn thành. Việc vẽ bối cảnh và quần chúng, các thao tác khác như bôi đen bản thảo, chuẩn bị giấy vẽ thì đều do các trợ lý đảm nhiệm. Làm như thế, có thể giảm áp lực công việc cho các tác giả truyện tranh.
Mặc dù có thể nói các tình tiết, câu chuyện thậm chí là những bức phác thảo của “U du bạch thư” Phương Minh Viễn nhớ rõ mồn một, nhưng công việc cần phải làm, chẳng qua chỉ là biến nó từ trong trí tưởng tượng thành những bức phác thảo trong thực tế, nhưng đây vẫn là một công trình đồ sộ, khiến cho Phương Minh Viễn có chút e ngại.
Những bức phác thảo trước đây, hắn đã phải bỏ ra khoảng thời gian tương đối để có thể vẽ xong. Nếu như bây giờ mà ký hợp đồng, mỗi tháng đều phải nộp bản thảo, thì thời gian rỗi của hắn sẽ hạn hẹp. Điều này đương nhiên là hắn không thể chấp nhận được.
Miyamoto hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Tình hình ngành sản xuất truyện tranh của Trung Quốc, ông ta cũng có chút tìm hiểu. Đối với đề nghị này của Phương Minh Viễn, ông ta đương nhiên là hiểu được.
- Cậu Phương, nhà xuất bản chúng tôi đã suy nghĩ chưa chu toàn, chúng tôi không nghĩ rằng cậu làm việc tại Trung Quốc, ở đây khác rất nhiều với Nhật Bản. Thế này nhé, để biểu thị thành ý của chúng tôi, chúng tôi có thể vì cậu Phương chấp nhận chi trả chi phí cho bốn trợ lý đến Trung Quốc trong thời gian ba tháng. Nếu như sau ba tháng, cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế, thì lương của họ sẽ do cậu chi trả. Chỉ có điều, tôi nghĩ đến lúc đó, với thu nhập của cậu, điều này chắc cũng không phải là gánh nặng gì. Cậu Phương, như thế cậu vừa ý chứ?
Vừa ý, không thể không vừa ý được. Phương Minh Viễn trong lòng thấy rộn ràng. Ông Miyamoto này quả nhiên là hiểu biết, cái gì cũng suy nghĩ tương đối chu toàn cho mình. Ở kiếp trước, nghe nói những nhà xuất bản cao cấp ở Nhật Bản, đối với những tác giả “át chủ bài” của mình thì nhà xuất bản chăm sóc cực kỳ chu đáo, tỉ mỉ từ cuộc sống tới công việc, thậm chí đến cả việc đặt vé, đặt khách sạn khi công tác bên ngoài, đều do nhân viên của nhà xuất bản sắp xếp. Hôm nay xem ra tin đồn đó chắc hẳn là có thật có thể tin được.
- Ông Miyamoto, tuy rằng nói ra điều này có thể ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người, nhưng cháu không thể không nhắc nhở ông, khi ông lựa chọn trợ lý xin hãy chọn những người có lòng hữu hảo với Trung Quốc, cháu không hề muốn sau này, mọi người chỉ vì một số yếu tố chính trị mà ảnh hưởng đến sự hợp tác.
Phương Minh Viễn ngữ khí hết sức uyển chuyển nói.
Miyamoto gật đầu :
- Cậu Phương suy nghĩ thật thấu đáo. Tôi thừa nhận, người dân nước tôi cũng có nhiều người không hề hữu hảo với quý quốc, nhưng xin hãy tin rằng, nước tôi tương tự cũng có rất nhiều người theo phe cánh tả như tôi đây. Khi tôi tuyển chọn trợ lý cho cậu Phương, sẽ thận trọng suy xét. Nếu như cậu Phương không hài lòng với họ, chúng tôi có thể lại giới thiệu người khác cho cậu Phương.
- Vấn đề thứ hai, quý nhà xuất bản chi trả nhuận bút cho cháu, bằng đồng Yên Nhật, hay là Nhân dân tệ hay là Đôla Mĩ?
Vấn đề thứ hai Phương Minh Viễn đưa ra nằm ngoài dự liệu của Miyamoto.
Ông ta buông bút, nghĩ trong giây lát nói:
- Điều này… theo tình hình chung, thù lao chúng tôi trả cho các tác giả đương nhiên là đồng Yên Nhật, tuy nhiên cân nhắc đến việc cậu Phương là người Trung Quốc, chúng tôi sẽ căn cứ theo tỉ giá hối đoái ngoại tệ tại thời điểm đó mà tính thành đồng Nhân Dân Tệ, rồi chi trả cũng không thành vấn đề, chỉ có điều nếu làm như thế, số tiền nhuận bút mỗi tháng của cậu Phương sẽ có chút thay đổi.
- Cháu hy vọng quý nhà xuất bản liệu có thể giúp cháu đổi số tiền nhuận bút đó sang đồng Đôla Mĩ hay đồngro, liệu có được không?
Phương Minh Viễn hỏi tiếp.
- Về nguyên tắc, điều này không vấn đề gì cả, chỉ có điều cậu Phương, cậu phải cân nhắc đến sự thay đổi của tỉ giá hối đoái, hơn thế nữa tốt nhất cũng không nên liên thường xuyên chuyển tiền. Nếu như số tiền chuyển đổi quá lớn, thì sẽ cần phải trả một khoản phí thủ tục. Điều đó là đương nhiên, xin cậu Phương chớ hiểu lầm. Đây là để nộp cho ngân hàng nước tôi.
Nếu so sánh Trung Quốc, Nhật Bản những năm cuối thập kỷ tám mươi, đổi ngoại tệ cực kỳ thuận tiện, cho nên Miyamoto rất thoải mái khi đồng ý.
Tô Ái Quân liếc nhìn Phương Minh Viễn, hắn cần Đôla Mĩ để làm gì? Có điều trước mặt Miyamoto, anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.
- Vấn đề thứ ba cũng là vấn đề hết sức quan trọng.
- Cậu Phương, xin cứ nói.
Miyamoto không khỏi có chút căng thẳng. Từ cuộc trò truyện nãy giờ, ông ta đã nhận ra, Phương Minh Viễn tương đối hài lòng với các điều kiện của hợp đồng. Nếu như các vấn đề đều có thể được giải quyết một cách thỏa đáng, thì rất có khả năng Phương Minh Viễn sẽ đồng ý ký bản hợp đồng với “Nguyệt san Thiếu niên”, hết sức vui mừng, nên cũng phải hết sức cẩn thận với những vấn đề này.
- Ông Miyamoto, nếu đã là thương lượng bàn bạc, thế thì chúng ta nên “trước tiểu nhân sau quân tử”. Trong hợp đồng, điều khoản về trọng tài và thẩm phán khi vi phạm hợp đồng, cháu hy vọng rằng có thể sửa thành trong lãnh thổ Trung Quốc. Ông Miyamoto chắc cũng biết rằng, ở nước cháu nếu đi tới Nhật Bản không phải vì công vụ thì không hề thuận tiện chút nào.
Một mặt, là do hạn chế về chế độ của nước cháu, mặt khác, quý quốc cũng có không ít hạn chế, cho nên một khi xảy ra tranh chấp, cháu không cách nào kịp thời sang Nhật, nhưng sửa thành tại Trung Quốc, bên ông muốn sang Trung Quốc thưa kiện hay yêu cầu trọng tài thì nhập cảnh lại tương đối dễ dàng, hơn nữa cháu cho rằng với thái độ đối đãi với những vụ việc của quý quốc của chính phủ nước cháu hiện nay, quý nhà xuất bản cũng không cần phải băn khoăn lo lắng cơ quan trọng tài hay tòa án sẽ thiên vị cho cháu. Không biết liệu ông Miyamoto có thể chấp nhận không?
Miyamoto trầm ngâm một lúc, trịnh trọng nói :
- Cậu Phương, tôi thừa nhận, những điều cậu nói quả có lý. Mặc dù chúng tôi không hy vọng sẽ xảy ra chuyện không hay như thế, nhưng lời cậu nói quả tình rất có lý. Chúng ta nên “trước tiểu nhân sau quân tử”. Đây cũng là để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của cả hai bên chúng ta. Chỉ có điều chỉnh sửa điều khoản này thành tại Trung Quốc, tôi hiện nay không thể tự mình quyết định được. Tôi còn phải bàn bạc với nhà xuất bản sau đó sẽ cho cậu câu trả lời chính xác. Chi bằng chúng ta tạm thời gác lại điều khoản này, xin mời cậu Phương nói tiếp.
Tối đó gần mười một giờ, khi Tô Ái Quân tiễn Miyamoto về khách sạn, trong lòng Miyamoto tràn đầy vui sướng, ngoài việc về địa điểm chọn tòa án và trọng tài mà hai bên tạm thời vẫn chưa đi đến tiếng nói chung ra, tất cả chi tiết điều khoản còn lại đều đã đạt được thỏa thuận. Ông ta có dự cảm, ngày mai với ông ta mà nói, có lẽ sẽ là một ngày cực kỳ trọng đại trong cuộc đời.