Mấy người Phương Minh Viễn đưa Lâm Dung ra trước, mọi người tụ họp ở bên ngoài ăn một bữa cơm, sau đó ai đi đường nấy. Lâm Liên đưa Lâm Dung trở lại bệnh viện, Triệu Nhã được đưa đến chỗ Phương Nhai ở nội thành, Phương Minh Viễn thì đi thẳng tới cục cảnh sát khu rừng bia.
Mà lúc này, trong phân cục cảnh sát khu rừng bia, bọn Tề Hâm đã được đối chiếu giấy chứng nhận, cúng đã thông qua đơn vị của từng người xác nhận quả thực là có người đó.
Bọn Tề Hâm phải tốn không ít sức lực mới làm cho nhóm cảnh sát tin, bọn họ không có ác ý gì với mấy người Phương Minh Viễn, chỉ là gặp đúng lúc đó mà thôi, có điều, cho dù là như thế, bọn chúng vẫn phải đợi ở trong sở cảnh sát cho đến khi nữ cảnh sát được cử đến bệnh viện lấy lời khai trở về, đối chiếu lời khai của hai bên, mới có thể xác định bọn họ có trách nhiệm hay không.
- Đây là bọn họ chủ tâm làm khó chúng ta.
Trình Hiểu Đông hầm hừ nói.
Sự việc rõ rành rành ra như thế, có gì phải điều tra? Bọn buôn người có thể thâm nhập vào cơ quan chính phủ để công tác sao? hay chẳng nhẽ nhân viên làm việc của cơ quan chính phủ lại đi làm cái việc buôn người sao?
- Mà bọn họ làm khó chúng ta, thì anh cũng có thể làm gì được chứ?Ai bảo chúng ta đi theo bọn họ cả nửa ngày trời.Kiến Quân lại thốt ra những lời không thích hợp vào lúc đúng lúc không thích hợp.
nhà họ Phương và cảnh sát quan hệ mật thiết như cùng mặc một cái quần, các anh không phải là không biết.
An Nghiêu cười đau khổ nói.
- Cái người Lâm Mai đó e rằng không đơn thuần chỉ là chủ một cửa hàng đâu.
Nghĩ đến việc vừa nãy còn nói phải để cho người ta đẹp mặt một chút, kết quả bây giờ chính mình lại bị nhốt ở trong cục cảnh sát, cái thế giới này lắm điều bất thường, e rằng cũng không hơn được cái việc này.
- Nếu thật sự có quan hệ với nhà họ Phương, người chịu oan ức nhất sợ rằng chính là tôi rồi. Tôi chỉ là đi theo các anh thôi, không nói gì khác đâu đấy nhé.
Một thanh niên dáng người nhỏ con trong đám đó chản nản nói.
- Chúng ta không làm gì cả, bắt chúng ta vào trong cục cảnh sát một chuyến, bọn họ vẫn chưa hết chuyện sao?
Lỗ Kiến Quân dù sao cũng xuất thân từ một địa phương lớn, tâm lý này tất nhiên là phải rõ rệt hơn những người khác.
- Thật không làm một cái gì sao?
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Phương Minh Viễn đã đứng ở cửa rồi, nhìn bọn Tề Hâm nói.
- Sờ xem lương tâm của các anh rồi hãy nói điều đó, cẩn thận sau này đẻ con ra lại không có cái đó.
- Anh nói gì?
Lỗ Kiến Quân lập tức nhảy dựng lên.
- Ngồi xuống.
Từ bên ngoài lại truyền vào một tiếng cảnh sát đe nẹt.
Lỗ Kiến Quân lúc này mới chịu ngồi xuống. Người đang ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
- Tôi đã nhớ kỹ các anh rồi, sau này đừng để tôi nắm được chỗ sơ hở của các anh, lần này coi như các anh gặp may, lần sau còn xảy ra sự việc tương tự như thế này, thì các anh không còn được may mắn như thế này nữa đâu.
Phương Minh Viễn cười một cách lạnh lùng nói.
- Tốt nhất đừng nên nghĩ đến chuyện trả thù làm gì, đừng có cậy việc công trả thù tư, không thì hậu quả đó các anh không chịu đựng được đâu.
Cục trưởng La, để cho đơn vị bọn họ cho người đến đem bọn họ về đi.
- Cái gì.
Tề Hâm mấy người cùng đồng thanh kêu lên. Chuyện gì thế này, tự dưng lại bắt đơn vị phái người đến đưa về, đến lúc đó chả phải là không có chuyện gì cũng đồn đại là có chuyện sao. Bọn họ không thể gặp ai cũng giải thích việc mình bị vào đồn cảnh sát là một sự hiểu lầm được? đến lúc đó, sự việc này sẽ truyền đến mức độ nào, bọn họ dùng gót chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.
Phương Minh Viễn căn bản là không thèm để ý đến sự kháng nghị của bọn chúng, cái loại cán bộ như bọn chúng, chắc chắn cũng chẳng phải loại cán bộ tốt đẹp gì, đã dám ức hiếp người ngay trên đường phố, vậy thì tất phải trả giá. Tuy không tước được chức quan của bọn chúng, nhưng làm cho người khác ghét bỏ ngươi nửa năm, cắt đứt con đường thăng tiến của ngươi, thì vẫn rất dễ dàng. Tin rằng sau này lúc bọn chúng cận kề thăng chức, đây sẽ là một lý do đả kích rất có lợi cho những người phản đối bọn chúng.
- Ồn ào cái gì mà ồn ào. Thông báo cho lãnh đạo các đơn vị của từng người đến đồn công an đem người về.
La Bằng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đừng có nghĩ đến việc lừa dối để qua mặt, nếu mà người đến đây không đúng, cả bọn họ cũng sẽ bị giam lại.
Câu nói này của La Bằng, lập tức làm cho bọn Tề Hâm dập tắt ngay ý định nhờ người quen ở trong đơn vị đến.
Phương Minh Viễn cũng chưa từng chính thức gặp Lão Oa Tử lần nào, mà là nhìn qua mấy tên này từ ở bên ngoài, lúc đó mấy tên này đang bị thẩm vấn.
- Cục trưởng La, tôi hi vọng các cán bộ công an của quý cục có thể điều tra sâu hơn về những vụ án của mấy tên này, tôi cảm thấy, bọn chúng chắc phải là những tay già đời trong nghề này rồi, những vụ án liên quan tới bọn chúng chắc chắn không ít, có lẽ có thể thông qua lời khai của bọn chúng, lại phá được một loạt vụ án mất tích nữa, nếu như thế, cục trưởng La, các anh đã lập được một công lớn rồi.
Phương Minh Viễn cười nói.
La Bằng gật gật đầu một cách hiểu ý, thật ra không cần Phương Minh Viễn phải nói ra, ông ta cũng đã nghĩ đến điều này rồi, mấy tên như Lão Oa Tử, rõ ràng không phải là gà mờ mới ra đời rồi, nếu không nghĩ đến, Lâm Dung bọn họ đi vệ sinh lại có người ngầm theo dõi, lần hành động lần này có thể nói là nhất định thành công. Đợi Phương Minh Viễn mấy người phát hiện có gì đó khác thường, xe đã chạy đi từ lâu rồi. Nếu mà không chú ý đến biển số xe, dựa vào hiện trạng giao thông ở Phụng Nguyên hiện nay, ngập đường là xe tải nhỏ, còn muốn tìm thấy những người này, thì khó lắm. Dù cho Phương Minh Viễn có thông cáo treo thưởng nữa thì cũng vô dụng.
Đối với mấy tay già đời này, nếu một khi có thể cạy được miệng chúng, thì sẽ phá được hàng loạt án liên tiếp, đến lúc đó lập công là đương nhiên rồi. Lão Oa Tử bọn chúng cũng thảm rồi, có phán cái án tử hình lập tức thi hành, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Đã không có lương tâm đi làm cái nghề này, vậy thì chết sớm đầu thai sớm đi.”
Phương Minh Viễn nói thầm trong bụng. Đối với cái quân buôn người, phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác, hắn không có một chút đồng cảm nào cả.
Thành phố Phụng Nguyên mùa xuân năm chín mốt, nếu nói tin tức lớn nhất là Tết, thì tin lớn thứ hai chính là giải thưởng mà cục cảnh sát Phụng Nguyên thông cáo ở trên các phương tiện thông tin đại chúng không ngờ được thực hiện rồi.
Có tất cả bẩy người dân ở thành phố Phụng Nguyên nhận được giải thưởng không giống nhau, từ mười đến năm mươi nghìn từ tay của cục trưởng cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên. Điều này làm cho bảy người dân thành phố Phụng Nguyên vốn chỉ có ý nghĩ thử gọi điện thoại xem thế nào, khi tết sắp tớilại nhận được một giải thưởng lớn. Có rất nhiều báo đài đưa tin về sự việc này, hơn nữa lại còn tự giác che đi khuôn mặt và tên tuổi của những người này.
Mà sự việc này, cũng khiến cho sau này khi cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên lại muốn treo giải thưởng trưng cầu manh mối phá án, thì có được sự hưởng ứng hết sức nhiệt tình của nhân dân thành phố Phụng Nguyên. Đây là chuyện về sau này không nhắc tới.
Vì việc này, Phương Minh Viễn đã bỏ ra hai trăm ngàn tiền thưởng, lại còn quyên tặng hai chiếc xe cảnh sát Santana hoàn toàn mới cho cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên.
Cùng với trận tuyết lớn và âm thanh inh tai nhức óc của tiếng pháo nổ, mùa xuân năm chín mốt cuối cùng cũng đã đến rồi.
Buổi dạ tiệc mùa xuân năm chín mốt, vẫn lại là những gương mặt quen thuộc trong mắt Phương Minh Viễn diễn những vai chủ chốt, không có trò gì mới cả. Nhưng điều làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy vui sướng bất ngờ là vở kịch Võ Tòng đánh hổ, cái này do Lý Kim Đẩu và Trần Dũng Tuyền biểu diễn, đầy ắp sự châm biếm đối với hiện tượng quan lại câu kết cùng tội phạm, lại được đưa lên sân khấu của dạ tiệc mùa xuân, điều này làm cho Phương Minh Viễn hết sức ngạc nhiên. Phải biết là ở đời trước, điều nhân dân lên án lớn nhất đối với buổi tiệc mùa xuân này là chỉ nói những điều hay, che đậy những điều dở, nếu người nào không chú đến báo chí tin tức, chỉ xem chương trình đó thôi, thì sẽ nghĩ rằng một năm nay ở Hoa Hạ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Đến tiểu phẩm, hài kịch những hình thức biểu diễn vốn dĩ vốn có khả năng trào phúng thời sự, cũng không thể không biến thành công cụ để ca tụng công đức, ngoại trừ trên sân khấu nói một vài câu may mắn và những câu không tổn thương đến ai ra, thì không xem ở đâu có tác phẩm hay như Quan Công Chiếm Tần Quỳnh của cố nghệ sĩ Mã Tam Lập nữa.
Từ lúc trưa, điện thoại của Phương Minh Viễn cuộc này liên tiếp cuộc khác, cuộc thì người ta gọi đến chúc tết hắn, cũng có cuộc là hắn gọi điện chúc tết người khác, cứ thế kéo dài đến nửa đêm. Cả ngày hôm nay, Phương Minh Viễn cảm thấy mình đã khô cổ rát họng rồi, cũng không biết đã hứa bao nhiêu điều, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp. Hắn coi như đã thể nghiệm một cách triệt để những thương nhân giỏi, tại sao lại sợ năm mới như thế rồi.
- Hù...
Phương Minh Viễn gác điện thoại thở phào một cái, Cameron không ngờ vẫn nhớ tới năm mới của Hoa Hạ, theo ông ta nói thì phải gọi đến mười mấy phút mới gọi đến được, sau một hồi chúc tụng, Cameron tự nhiên lại chuyển chủ đề sang Kẻ hủy diệt , hiện giờ đại bộ phận tình tiết đã hoàn thành, chỉ là bổ sung một số cảnh quay vào bản thảo. Cameron kịch liệt yêu cầu, người hợp tác sáng tác kịch bản là Phương Minh Viễn bắt buộc trong thời gian ngắn nhất phải xem các đoạn phim để nếu có điểm thiếu sót, còn kịp bổ xung trước khi phim được công chiếu vào mùa hè. Đương nhiên, ông ta cũng không quên nhắc nhở Phương Minh Viễn kịch bản của Công Viên kỷ Zura lúc nào thì bắt đầu sáng tác. Lại thêm sự việc của công ty kỹ xảo điện ảnh, hai người nói chuyện đến gần một tiếng.
Cũng may Phương Minh Viễn đều xem qua mấy tiết mục trong bữa tiệc xuân năm nay rồi, nếu không thì, ý muốn tắt máy rút dây điện thoại đều có.
Vũ Điền Quang Ly gọi điện từ Mỹ về, tuy nói là cảnh quay của cô ấy cũng không cần dùng nhiều thời gian, đã làm hoàn tất rồi, nhưng cô ta lại vẫn cứ ở lại tổ làm phim Kẻ hủy diệt, nể mặt Phương Minh Viễn, Cameron đối xử với cô ta vẫn tương đối khách khí, còn hướng dẫn cô ta một vài kỹ năng diễn suất. Trong điện thoại cũng có thể nghe ra, tâm trạng củaVũ Điền Quang Ly cũng không tồi.
Vừa mới đặt điện thoại của Vũ Điền Quang Lý xuống, ngay sau đó lại là điện thoại của hoàng tử Abudulah, hoàng tử Abudulah trong điện thoại hét lớn:
- Phương yêu quý, liên quân nước Mĩ lập tức sẽ phát động đợt tiến công trên mặt đất rồi.
Phương Minh Viễn ngớ ra một lúc, hắn ta không nhớ rõ, ở đời trước người Mỹ phát động đợt tấn công trên mặt đất vào lúc nào, nhưng hình như không phải là vào mấy ngày tết này. Hơn nữa, đối với người dân Âu Mỹ mà nói, phát động đợt tấn công trên mặt đất vào dịp lễ tình nhân, hầu như cũng không phải là kết quả được người dân thích thú gì.
Nhưng, so sánh với điều này, điều mà hắn ta chú ý nhiều hơn là người Mỹ liệu có bảo hộ mỏ dầu ở Kuwait hay không.
- Phương yêu quý, cậu yên tâm đi, Liên quân đã phái đội quân đặc chủng tinh nhuệ, trước khi phát động đợt tiến công mặt đất, đã khống chế tất cả các mỏ dầu ở trong lãnh thổ nước tôi rồi, sẽ không còn khả năng phát sinh việc cháy mỏ dầu nữa.
Hoàng tử Abudulah trong điện thoại giọng đầy hưng phấn nói.
- Phương, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, theo tin tức được truyền lại, người Iraq không ngờ lại thật sự muốn đốt mỏ dầu của chúng tôi, tại rất nhiều khu vực lân cận mỏ đầu đều bố trí các vật nổ.
Hoàng tử Abudulah hưng phấn nói chuyện với Phương Minh Viễn cả tiếng đồng hồ mới hài lòng thỏa dạ cúp máy. Chính tại lúc này, chuông đồng hồ trên lầu điện thoại của Phụng Nguyên vang lên, cùng lúc đó, bốn phương tám hướng của thành phố Phụng Nguyên vang lên âm thanh inh tai nhức óc của tiếng pháo, vô số pháo hoa được bắn lên bầu trời, nổ ra vô vàn những bông hoa rực rỡ.
Một năm mới mà lịch sự đã bị thay đổi đã đến rồi.