Theo sau Phương Minh Viễn không xa, Tào Hổ dẫn theo băng đảng nhỏ bé của mình cũng dừng xe. Tào Hổ nhìn thẳng vào Phương Minh Viễn, ánh mắt mang theo vài phần đắc ý. Cậu ta ở thành phố Đồng Xuyên, chơi bi-a ít nhất cũng một năm, tuy rằng không dám nói là cao thủ, nhưng cũng không thua kém gì ai. Trên con đường nơi có trường cậu ta học, cậu ta cũng là một nhân vật nổi danh. Phương Minh Viễn tuy là học sinh hàng đầu thị trấn Hải Trang, lại là người thông minh cơ trí nhưng cũng không có khả năng đánh bi-a một lúc mười hai điểm? Đó chỉ là vọng tưởng thôi. Chính cậu ta đã chơi hơn một năm mới có thể đạt đến tiêu chuẩn hiện nay. Ngay từ lúc đầu thì thường không thể đua với những người khác nổi.
- Nhưng tớ phải cho cậu biết, ở khu Bắc Đồng Xuyên, Tào Hổ tớ đánh bi-a cũng có chút danh tiếng. Đến lúc đó, đừng nói tớ ăn hiếp cậu.
Tào Hổ nói có vài phần đắc ý.
- Được, Tào Hổ. Vậy cậu định cách thức chơi đi. Chơi bi-a kiểu Anh hay kiểu Mỹ? Ba bi thắng hay năm bi ba thắng? Vả lại, tớ cũng không có thời gian chơi với cậu nhiều đâu.
Phương Minh Viễn nhún vai, ra vẻ vô tình nói.
Ở kiếp trước, tuy hắn đối với môn bi-a này không thích thú lắm nhưng không phải không chơi, cũng không chính thức chơi snooker, nhưng nghĩ rằng đùa với Tào Hổ một tí cũng không có vấn đề gì. Biểu hiện của Tào Hổ mấy ngày qua Phương Minh Viễn đều nhìn thấy. Không cho thằng nhóc này biết nhìn thấy điểm lợi hại, nó còn gây thêm phiền phức cho mình.
Trong lòng Tào Hổ đã run lên. Thằng nhóc này không phải thật sự biết đánh bi-a đó chứ, nghe có vẻ hắn rất quen thuộc. Mấy cái danh từ đó cậu ta cũng không biết, hóa ra bi-a cũng chia thành nhiều loại như vậy. Nhưng Đồng Xuyên kia cũng mới phát triển trong gần một năm nay, thị trấn Hải Trang này mới vừa xuất hiện, thằng nhóc này đến từ nơi nào đến đây đùa giỡn?
- Không đánh mấy cái đó, chúng ta đánh ba bi hai đi. Ba bi hai thắng.
Tào Hổ cắn răng nói. Trước mặt nhiều người như vậy, lại do mình chủ động khơi mào, chẳng lẽ cứ thế mà rút lui. Cho dù thua cũng phải đáng mặt đàn ông, chưa chiến đấu mà đã rút lui sao được.
- Không thành vấn đề.
Phương Minh Viễn gõ một cái nói:
- Nếu đánh bi-a, không thể không cá độ. Như vậy đi, ai thua sẽ mất tiền thế nào?
Tào Hổ dĩ nhiên không yếu thế, mấy đồng tiền lẻ ấy cậu ta không xem vào đâu.
Phương Minh Viễn buông xe, đến bàn bi-a nhìn thử, chọn một cái bàn, lại chọn hai cây cơ, phóng tới trước mặt Tào Hổ:
- Cậu chọn một cây, tớ lấy cây còn lại.
Tào Hổ thận trọng nhìn hai cây cơ, rút lấy một cây.
Phương Minh Viễn cầm lấy cây kia, đứng cạnh bàn khoa tay múa chân, xem ra cũng còn cảm giác.
Một loạt động tác như thế khiến trong lòng Tào Hổ có chút hụt hẫng, chuyện này không giống như không biết đánh bi-a rồi. Nhưng nhìn lại thấy băng bạn bè của mình, lại thêm Triệu Nhã và Phùng Thiện đứng cạnh Phương Minh Viễn đang nhìn, cậu ta chỉ còn biết kiên trì thôi.
- Ai đánh trước?
- Đánh hả? Giờ mới nói đâu đâu không.
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười nói:
- Ông chủ, lơ đâu, giá đỡ, cái can, tam giác, cái định vị nữa, nằm đâu cả rồi?
Cục lơ còn được gọi là phấn khéo, dùng để tăng độ ma sát cho cơ và bi. Bình thường bột được ép thành một khối hình vuông.
Giá đỡ là một cái vồ làm tăng chiều dài của cây cơ, giúp người chơi đánh được bi khi đứng xa.
Cái can dùng để chống đỡ câu cơ bằng đồng, đầu bằng gỗ hình dấu x, để người chơi đem cây cơ tựa vào, làm nơi cố định để đánh khi tay không đủ dài.
Tam giác cũng giống như cái can nhưng đầu có hình vòm và lớn hơn, được đặt phía trên trái bi chỉ định để đánh.
Đồ định vị là một loại hình sừng, có hình tròn không khép kín hoặc nửa vòng tròn, dùng để xác định vị trí chính xác của trái bi… Dưới sự trợ giúp của chúng, các viên bi trong trận đấu có đường chạy chính xác hơn.
Mấy đồ vật đó đều là trang bị cần dùng khi đánh bi-a.
Ông chủ bàn bi-a là một người trung niên, nhìn Phương Minh Viễn có phần kinh ngạc nói:
- Cháu là trẻ con hay là người lớn vậy, nhưng chú nói với cháu, loại bi-a lề đườngnày sao lại có thể trang bị đầy đủ như thế. Chú cũng có một bộ, nhưng muốn dùng phải trả thêm tiền.
Phương Minh Viễn nhìn Tào Hổ, ý hắn thế nào không cần nói cũng biết.
Tào Hổ nghe được, hai mắt muốn rớt ra ngoài. Lúc cậu ta đánh bi-a, chỉ biết lúc nào cũng phải quệt cái khối trắng đó vào đầu cây cơ mà không biết là gì. Nhưng đến lúc này cậu ta cũng chỉ có thể cắn răng, cứng rắn chống trả, không thể để lộ là mình không biết mấy thứ này là gì cả.
- Bao nhiêu tiền?
Cậu ta chỉ hy vọng ông chủ dùng tới công phu sư tử ngoạm mà ra giá cao, mình có thể nói là không mang nhiều tiền đến thế. Hay là từ chối dùng mấy thứ kia đi, hoặc đơn giản hơn là không đánh nữa? Nhìn bộ dạng Phương Minh Viễn dường như biết trước mọi việc, trong lòng Tào Hổ bất giác bồn chồn.
- Sử dụng toàn bộ, mỗi thứ thu năm phân tiền.
Đáng tiếc là ông chủ không tính giá quá mắc, năm phân tiền tuy không ít nhưng đối với Tào Hổ chẳng là cái gì cả. Nhưng hiện tại Tào Hổ đã không còn nắm chắc mười phần như lúc nãy, nhìn Phương Minh Viễn đang nắm chắc phần thắng, cậu ta thật sự muốn rút lui có trật tự.
- Tào Hổ, rốt cuộc cậu có đánh hay không?
Ngay lúc Tào Hổ chần chừ không quyết, Triệu Nhã mất kiên nhẫn kêu lên:
- Muốn đánh cũng là cậu, chần chừ cũng là cậu, đừng ở đây làm mất thời gian của bọn tớ nữa.
- Tào Hổ, bọn tớ phải mau chóng đi ăn cơm, cậu nhanh lên có được không?
Lưu Dũng đứng một bên cũng thêm mắm thêm muối nói:
- Đừng giống đàn bà loay hoay nhăn nhó nữa, không có năm phân tiền thì tớ trả cho.
Tào Hổ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, quay đầu lại hét lớn với Lưu Dũng:
- Câm miệng. Phương Minh Viễn, đánh thì đánh.
Sau đó mọi việc khiến Tào Hổ hoa hết cả mắt.
Ván thứ nhất, Tào Hổ đánh trước, nhưng trong lòng thắc thỏm không yên, chỉ mới đánh vài đường đã bí đường. Phương Minh Viễn tuy tay nghề chưa quen, nhưng hắn cố ý làm khó, làm cho Tào Hổ rất khó khăn mới đánh được, cuối cùng Phương Minh Viễn thắng ba mươi điểm.
Ván thứ hai, Phương Minh Viễn đánh trước. Theo chiến thuật ván trước, không cho Tào Hổ có cơ hội trở mình, cuối cùng lại là Phương Minh Viễn giành phần thắng.
Ván thứ ba, tình hình như vậy thì có đánh nữa cũng không còn ý nghĩa, nhưng Tào Hổ vẫn hy vọng có thể thắng được một ván. Ít nhất phải thắng Phương Minh Viễn một ván, như vậy ít nhiều gì cũng có thể cứu vãn thể diện cho mình. Ngay lúc này, có một chiếc xe chạy từ hướng thị trấn tới, vừa mới nghiêng đầu nhìn thấy Triệu Nhã, chiếc xe lập tức vòng lại.
- Minh Viễn, sao cháu lại còn ở đây chơi bi-a? Trong quán ăn đã xảy ra chuyện rồi, chú Út cháu kêu cô tìm cháu về gấp.
Người mới tới là cô Hai của Phương Minh Viễn, đang kêu lên đầy lo lắng