Trong doanh địa của chi đội đặc công Chương Châu, đương nhiên cũng có nơi giam giữ phạm nhân, tuy không phải là căn phòng tối nhỏ bị niêm phong để giam giữ phạm nhân, nhưng phỏng chừng như vậy cũng đủ khiến Lục Văn Hoa không chịu nổi.
Lục Văn Hoa có chút đần người ra đứng ở phía trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ có điều hai mắt thì không biết là nhìn đi đâu!
Bọn họ cuối cùng vẫn là bị mang về doanh địa của chi đội đặc công Chương Châu, tuy rằng Lãnh Sương Kiệt đã dốc hết toàn lực ngăn bọn họ lại, nhưng sau khi hắn nhận điện thoại xong, vẻ mặt không cam lòng mà tránh đường, đồng thời lệnh cho cảnh sát rút trở về.
Ngồi trong xe cảnh sát chứng kiến mọi việc, anh em nhà họ Lục có thể nói là từ đầu tới chân lạnh toát! Tới nông nỗi này, bọn họ vẫn không hiểu, người ra quyết định xử lý mình và công ty Hoa Tân, lai lịch tầm cỡ, đã không phải là người mà cán bộ bình thường có thể chống đỡ được, như vậy là mấy năm nay, bọn họ lăn lộn trong xã hội đã là vô ích!
Nhưng Lục Văn Hoa đối với việc làm thế nào để giải quyết vấn đề này, cũng chưa hề nắm rõ. Anh em nhà họ Lục, quan hệ xã hội chủ yếu vẫn là ở Chương Châu, còn quan hệ trong tỉnh thành là yếu hơn nhiều. Nếu là cảnh sát ra mặt, thì thôi không nói làm gì, còn nếu biết là cảnh sát có vũ trang ra mặt bắt giữ, những người này % đều sẽ tạm thời cắt đứt quan hệ với mình! Có thể không buộc đá ném xuống giếng, cũng đã là chiếu cố rất nhiều cho anh em mình rồi!
Hơn nữa, Lục Văn Hoa càng lo lắng hơn cho mấy người thuộc hạ của anh hai Lục Văn Chương, mấy người họ đượcsắp xếp vào làm bảo vệ trong công ty. Hắn không biết là họ có bị tuyên án hay không, càng không biết là họ có để lại chút manh mối nào ở trụ sở làm việc của công ty hay không!
Công ty khai thác mỏ Hoa Tân ở Chương Châu cũng không phải là không có đối thủ cạnh tranh, vì chèn ép đối thủ, cướp đoạt tài nguyên khoáng sán, cũng vì trấn áp thợ mỏ, còn cả những người nông dân gây rối, công ty quả thực đã tuyển không ít người không rõ lai lịch.
Kỳ thật vẫn là băn khoăn trăn trở, Lục Văn Hoa biết, thuộc hạ của Lục Văn Chương trong quá khứ cũng đã từng có tiền án tiền sự dùng dao dùng súng! Dùng dao thì còn đỡ, nhưng dùng súng là điều cấm kỵ của chính phủ! Nếu như bị cảnh sát vũ trang lục soát ra súng đạn trong chỗ làm việc, thì Lục gia coi như xong đời!
Lục Văn Hoa trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng tại doanh địa của cảnh sát có vũ trang này, hắn có thể làm được gì?
Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường và một chiếc bàn, hai cái ghế dựa, thì chẳng còn đồ vật gì khác, một phích nước nóng, mấy chiếc cốc nhựa, mặc dù có cửa sổ, nhưng cũng không lớn, phía bên ngoài cửa sổ còn có lưới sắt. Cửa ra vào có hai gã đặc công súng vác vai, đạn lên nòng. Mà cách đó không xa, chính là trạm gác của lính trong doanh địa! Nơi này chỉ cần hơi có gió nhẹ thổi qua, cũng khiến cho lính gác chú ý. Muốn chạy thoát, đừng nói là hiện tại Lục Văn Hoa, ngay cả là hắn của ba mươi năm trước, khi mà thể lực, tinh lực đều đang ở đỉnh cao, cũng chưa chắc thoát được!
Lục Văn Hoa nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, tính nhẩm thời gian, mình bị nhốt ở nơi này ước chừng cũng khoảng chín tiếng rồi, trên trời, mặt trời cũng đã lặn dần phía đằng tây.
-Cũng không biết rằng tin tức công ty khai thác mỏ Hoa Tân gặp phải chuyện không may, mấy người Vũ nhi có biết hay không? Tốt nhất họ có thể rời đi kịp lúc!
Lục Văn Hoa nhẹ thở dài một hơi, hắn biết nếu cảnh sát vũ trang có động thủ, hơn nữa lại đột ngột như vậy, không hề có báo trước, thì tám phần chắc chắn là con gái và cháu gái của mình, cũng sẽ chạy không thoát được. Nhưng hắn vẫn đang hy vọng, ông trời có thể giúp hắn một lần!
Lúc này đây, Lục Văn Hoa tâm trí chỉ để ở chỗ mấy người bọn họ, vào cái ngày mà Lục Thiên Hữu xảy ra chuyện ở Anh quốc, trong một năm, Lục Văn Hoa đã lần lượt đem một ít tài sản giao vào tay họ, để ngừa có chuyện chẳng may!
Chỉ có điều sau đó Lục Thiên Hữu lại bình an trở về, Phương Minh Viễn dường như cũng không chú ý đến Lục gia, Lục Văn Hoa mới xem như có thể dần dần an tâm. Tuy nhiên đám nữ nhân nhà họ Lục, nhiều lúc, vẫn hoạt động bên ngoài Chương Châu.
Nếu họ có thể nhận được tin tức kịp thời, mà lập tức biến mất, chính phủ có muốn tìm thấy họ, đúng là mò kim đáy bể, mà số tài sản mình giao cho họ trước đó, cũng có thể đảm bảo cho họ một cuộc sống sung túc sau này, kể cả không có việc làm gì, cũng có thể sinh sống được. Nhưng điều kiện tiên quyết, vẫn là chính phủ điều tra lỹ lưỡng, một khi chính phủ quyết, thì trừ phi là chạy ra nước ngoài, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại.
Bỗng có tiếng cửa kêu chói tai, rồi cửa phòng chậm rãi mở ra, Phương Minh Viễn cùng Lâm Dung và Trần Trung đi đến.
Ánh mắt của Lục Văn Hoa đảo qua Phương Minh Viễn, người thanh niên này hắn cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, lúc ba giờ chiều, hắn còn nhìn thấy Phương Minh Viễn đi cùng với Lãnh Sương Kiệt, đang đi thăm quan trong chổ cắm quân.
-Lục Văn Hoa, đã nghe đại danh từ lâu, hôm nay mới xem như chính thức gặp mặt!
Phương Minh Viễn cũng không chờ hắn tiếp đón, tiện tay kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống nói.
-Ngươi là ai?
Lục Văn Hoa vẫn hướng ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, lạnh lùng hỏi.
-Ông chắc cũng đã nghe nói đến, tôi họ Phương, tên Minh Viễn!
Phương Minh Viễn trực tiếp nói:
-Ở Edinburgh, tôi và em của ông cũng đã từng gặp mặt!
Lục Văn Hoa và Lục Văn Chương bề ngoài cũng có chút giống nhau, chẳng qua Lục Văn Chương có vẻ ngoài dã tính hơn chút ít.
-Cậu chính là Phương Minh Viễn?
Lục Văn Hoa kinh hãi, lập tức quay người lại, sợ run lên rồi nói:
-Hóa ra là cậu!
-Là tôi!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
-Vì sao?
Lục Văn Hoa suýt thì nhảy tới, nói:
-Tiền chúng ta cũng đã bồi thường cho ngươi, Văn Chương cũng đã thay mặt Thiên Hữu xin lỗicậu, Thiên Hữu sau khi về nước cũng bị tống vào nhà giam, ngươi còn có cái gì không hài lòng sao? Vì sao còn muốn xuống tay với nhà họ Lục?
-Tôi còn gì không hài lòng chứ?
Phương Minh Viễn nhíu mày lại, không kìm nổi cười nói. Lục Văn Hoa, tới lúc này, không ngờ còn có thể tự tin mà chất vấn mình như vậy.
-Xét về công, tôi đối với Lục gia các người rất bất mãn. Tài nguyên đất khan hiếm, các người vẫn lạm quyền đào bới, không biết đã lãng phí biết bao tài nguyên quý giá, còn làm ô nhiễm môi trường, số tiền các người kiếm được, cũng không đủ để ngày sau xử lý vấn nạn ô nhiễm môi trường. Hơn nữa các người còn đào trộm, buôn lậu, loại hành vi bại hoại này tôi xem không vừa mắt!
Phương Minh Viễn nói.
Lục Văn Hoa sợ run một lát, cười lạnh nói:
-Họ Phương kia, nếu ngươi đã nhìn trúng sản nghiệp của Lục gia ta, thì cứ trực tiếp mà nói, cần gì quanh co lòng vòng như vậy, có ý nghĩa gì sao? Nói chúng ta đào quá mức, ở Trung Quốc cũng không chỉ có một mình xí nghiệp nhà ta, ở Chương Châu, còn có đến năm sáu công ty xí nghiệp khác, mọi người ai mà chẳng đi khai thác? Về phần buôn lậu, ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì cả!
Đối với câu trả lời của hắn, Phương Minh Viễn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười cười nói:
-Nếu Tổng giám đốc Lục đã có thái độ như vậy, dường như chúng ta không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa. Công ty khai thác mỏ Hoa Tân có hành vi buôn lậu hay không, anh nói không tính, tôi nói cũng không tính, chỉ có đưa ra chứng cớ mới được tính! Tuy nhiên tôi cũng không lo, tin rằng chúng ta có thể rất nhanh thu thập chứng cứ chính xác về việc này. Đến lúc đó, Lục gia sẽ phải gặp họa diệt thân!
Lục Văn Hoa khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu mới khàn khàn thanh âm nói:
-Người họ Phương kia, những lời cậu vừa mới nói làtheo công mà nói, vậy theo tư thì sao?
-Có chứ!
Phương Minh Viễn vểnh chân bắt chéo nói:
-Lục Văn Hoa, ông vừa rồi nói Lục Thiên Hữu về nước liền bị tống vào nhà giam, như vậy tôi hỏi ông, hắn bị nhốt vào nhà giam nào?
-Nhà giam số Hoằng Thành!
Lục Văn Hoa không chút do dự nói.
-Ông có biết sáng nay tôi ở đâu không?
Phương Minh Viễn đầy thâm ý nói.
-Ở đâu?
Lục Văn Hoa trong lòng tột độ bất an, nhưng vẫn không kìm nổi hỏi.
-Buổi sáng nay tôi cũng là ở nhà giam số Hoằng Thành, còn đặc biệt đi thăm phòng giam của Lục Thiên Hữu.
Phương Minh Viễn nói tiếp:
-Nói thành thật, nhìn thấy căn phòng giam xa hoa của hắn, tôi thật đúng là giật mình kinh hãi, ở trong ngục giam mà còn có thể sống cuộc sống thoải mái như vậy, tin rằng cả nước rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ, kêu khóc mà đòi được thế thân!
Lục Văn Hoa nhìn Phương Minh Viễn, nhưng không nói lời nào, nhà tù này là đặc biệt bố trí cho Lục Thiên Hữu, điều này hắn đã sớm biết, hơn nữa hắn cũng không cho rằng có gì là sai, ở trong ngục giam của Trung Quốc, những chuyện như vậy là nhiều không đếm xuể. Phương Minh Viễn vì chuyện này mà tức Lục gia sao.
-Nhưng, những ngày tháng tốt đẹp như vậy, lại có vô số người muốn thế thân, Lục đại công tử lại không biết quý trọng! Thời hạn còn chưa quá bán, trong phòng giam cũng quả thật có người, nhưng chính hắn lại đang ở Hongkong, còn để cho tôi tận mắt nhìn thấy!
-Không thể! Điều đó là không thể!
Lục Văn Hoa thốt ra nói:
-Ngươi nói hươu nói vượn, Thiên Hữu luôn luôn bị giam trong đó, sao có thể đi Hongkong được?
-Rất tiếc, cảnh sát Hongkong đã bắt Lục Thiên Hữu về thụ án, mà Giám đốc sở Tư pháp, hôm nay ở nhà giam số Hoằng Thành, cũng chính mắt thấy Lục Thiên Hữu thay mận đổi đào mà thoát ngục! Trước khi tôi tới đây gặp ông, vừa mới nhận được tin báo, thế thân của Lục Thiên Hữu đã thú nhận chuyện giúp Lục Thiên Hữu rời khỏi nhà giam!
-A?
Lục Văn Hoa nghẹn họng nhìn trân trối há to miệng, giống như một con cá ra khỏi bình nước, mãi một lúc lâu sau mới hít thở lại. Tuy rằng Phương Minh Viễn cũng không đưa ra chứng cớ gì, chỉ nói mồm thôi, nhưng Lục Văn Hoa trong lòng cũng đã tin đến mười phần. Loại chuyện này, luôn luôn cưng chiều con là Lục Văn Chương đương nhiên là có thể làm!
Nếu đúng là như vậy, Phương Minh Viễn xuống tay với Lục gia đúng là danh chính ngôn thuận, ở Anh quốc, Phương Minh Viễn cũng coi như là đã nhường một bước cho Lục Thiên Hữu, nếu không thì, chỉ dựa vào hành vi phạm tội của Lục Thiên Hữu, khiến hắn chết thối trong nhà giam Anh quốc, cũng không phải là không có khả năng. Lục Thiên Hữu về nước phải chịu ít nhất năm năm tù giam, đây là một trong số những điều kiện lúc trước, Lục Thiên Hữu đi trái với hiệp nghị ban đầu, còn khiến Phương Minh Viễn tận mắt nhìn thấy, thì còn nói được gì nữa?
Hai chân của Lục Thiên Hữu cũng không khổng đỡ nổi cơ thể của anh ta, trượt dài theo vách tường, ngồi liệt trên mặt đất, thở hổn hển một lúc mới nói:
-Phương Minh Viễn, làm thế nào mới có thể buông tha cho Lục gia nhà tôi?