Buổi chiều, hai hàng xe có rèm che dừng ở trước cửa tòa lầu công ty điện ảnh Cẩm Hồ ở trung tâm thành phố Hongkong, cửa xe mở ra, Đồng Đồng cùng La Ninh và một người trung niên mập mạp bước xuống, đi vào trong tòa lầu.
- Chủ nhiệm Hoắc này, cả một dãy nhà lầu này đều là tài sản của công ty điện ảnh Cẩm Hồ hay sao? La Ninh hỏi nhỏ.
Có thể ở giữa trung tâm thành phố ở Hongkong, nơi tấc đất tấc vàng mà sở hữu được một tòa lầu lớn như thế này thì phải biết thực lực của công ty mạnh như thế nào.
Người trung niên mập mạp được xưng là chủ nhiệm Hoắc cười cười nói:
-Cậu La, dãy lầu này toàn bộ vốn thuộc về tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, từ sau khi công ty điện ảnh thành lập, liền lấy chỗ này làm nơi làm việc. Ban đầu, bọn họ chỉ sử dụng ba tầng trệt bên dưới thôi nhưng đến bây giờ thì toàn bộ nơi đây đã được sửa sang lại thành nơi làm việc của công ty điện ảnh rồi. Tuy nhiên, về phần quyền sở hữu thì trước mắt tất cả vẫn đang thuộc về công đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị hay đã thuộc về công ty điện ảnh rồi thì tôi cũng không biết.
La Ninh gật gật đầu, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đại danh lừng lẫy, y căn bản không thể không biết, đối với tài sản của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị mà nói, thì ở HongKong, có được tài sản như vậy thìcũng không lấy gì làm lạ.
- Chủ nhiệm Hoắc, dãy lầu này ở HongKong trị giá bao nhiêu?
Đồng Đồng tỏ ý hâm mộ hỏi nhỏ.
- Điều này thì khó mà nói được, tuy nhiên, ít ra cũng phải là mấy trăm triệu đô la HongKong.
Chủ nhiệm Hoắc cũng nhỏ giọng trả lời.
- Mấy trăm triệu đô la HongKong cơ à?
Đồng Đồng thất thanh kêu nhỏ. Trị giá của một dãy lầu này có thể bằng cả năm sản xuất của một huyện nghèo khó trong nước.
- Xin hỏi ba vị, các vị có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi xin sẵn sàng phục vụ.
Nữ nhân viên lễ tân chủ động hỏi thăm
- Tôi làm ở văn phòng hiệp hội điện ảnh Hoa Hạ chi nhánh HongKong, Hoắc Quân, chúng tôi và quý công ty trước nay vốn có giao tình, chiều nay đến thăm quý công ty, nếu như có cơ hội, còn hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với giám đốc của các vị.
Hoắc Quân khách khí nói.
- Mời ba vị sang bên kia chờ một chút, chúng tôi xin kiểm tra lại lịch hẹn của các vị.
Nữ lễ tân lễ phép nói.
Ba người Hoắc Quân ngồi xuống ghế sô pha ở góc đại sảnh, một nhân viên đến mời họ dùng trà.
- Cậu La, hai vị xem qua phim “Kẻ Hủy Diệt ” rồi, có cảm tưởng gì không?
Hoắc Quân thuận miệng hỏi han.
- Tôi cho rằng trong phim “Kẻ Hủy Diệt ” có mang hàm ý phân biệt chủng tộc.
Đồng Đồng tiếp lời.
- Phân biệt chủng tộc?
Hoắc Quân và La Ninh đồng thanh hô lên. Đây là một tôi danh chính trị tương đối nghiêm trọng vì đây là điều mà cả quốc tế và xã hội tuyệt đối không chấp nhận.
- Đương nhiên, ý nghĩa của phim là như vậy mà, tai họa tất cả nảy sinh bởi vì người ta nghiên cứu phát minh ra hệ thống Sk, mà người nghiên cứu và phát minh ra nó lại là một nhà khoa học người da đen. Hiển nhiên đây là một thiết kế khéo léo nhằm đem mọi tai họa đổ lên đầu người da đen. Tuy rằng, sau đó, nhà khoa học này có nhận thức được sai lầm mà dung cảm gánh vác trách nhiện hủy diệt hệ thống Sk và cũng vì thế mà đánh đổi tính mạng của mình nhưng điều này cũng không thể phủ nhận rằng bộ phim có bao hàm ngụ ý kỳ thị người da đen ở trong đó.
- Chị Đồng, nếu như chỉ với nói không như vậy thôi thì khó có thể khiến người khác đồng tình. Tôi cảm thấy, trong thiết kế của phim “Kẻ Hủy Diệt ”, để cho một nhà khoa học người da đen nghiên cứu phát triền hệ thống Sk, đây đúng là một cách người ta khẳng định trí tuệ của người da đen. Hơn nữa, khoa học kỹ thuật vốn nó không hề xấu, nếu ta sử dụng nó một cách đúng đắn, thì nó sẽ mang lại lợi ích cho xã hội, còn nếu như sử dụng không đúng thì tất yếu sẽ mang lại tai họa cho nhân loại. Nói đến cùng thì là tốt hay là xấu thì cũng do người sử dụng nó mà thôi.
La Ninh lắc đầu nói.
- Cậu cố ý phản bác ý kiến của tôi đó à?
Đồng Đồng trừng mắt nhìn La Ninh nghĩ thầm. Cô phát hiện, mấy ngày nay, La Ninh dường như rất thích tranh cãi với cô, cô nói đông thì cậu ta nói tây, cô chửi gà thì y mắng chó, và thời điểm ban đầu gặp mặt thì cả hai bên cũng có số lượng tương đối lớn ý kiến bất đồng.
- Chủ nhiệm Hoắc, tôi thấy rằng, “Kẻ Hủy Diệt ” không hổ danh là tảng đá lớn. Trong đó, đặc sắc nhất chính là lúcSchwarzenegger và T- chiến đấu với nhau, bất luận là lúc mở màn vì bảo hộ Connor mà truy đuổi, hay là lúc cứu người đánh nhau trong bệnh viện và còn cả đoạn quyết chiến cuối cùng nữa, tất cả đều để lại cho người xem ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Ai không xem không biết, điện ảnh Hollywood không ngờ có thể làm cho những điều giả tưởng kia biến thành y như thật vậy.
La Ninh không nhìn thấy cái nhìn bất mãn của Đồng Đồng mà vẫn cứ cùng Hoắc Quân tiếp tục nói. Cậu ta ước gì Đồng Đồng tự biết mình không tốt, ngày sau về nhà cự tuyệt cái mối hôn nhân bắt buộc này đi, một bà vợ như thế này cậu ta thật sự không chịu đựng nổi.
- Tôi cảm thấy Schwarzenegger diễn thật sự không tồi, từ lúc ban đầu hoàn toàn là người máy đến sau này được nhân tính hóa lên, chúng ta có thể thấy sự thay đổi rõ ràng trong đó.
Đồng Đồng ngắt lời nói.
Hoắc Quân cười ha hả nói:
- Phim “Kẻ Hủy Diệt ” tại phòng vé HongKong đã thu được hơn triệu đô la Hong Kong, tại phòng vé Bắc Mỹ đã đạt tới triệu USD, nếu không có gì bất thường thì việc có thể thu được trên trăm triệu cũng là chuyện bình thường. Tôi tin rằng hai người cũng biết là, hiện tại, công ty điện ảnh Cẩm Hồ và tập đoàn Hoa Ảnh đã thỏa thuận, lấy triệu đô la Hong Kong để đầu tư đưa phim “Kẻ Hủy Diệt ” vào công chiếu trên toàn quốc, thật đúng là một chuyện trọng đại. Mà thịtrường điện ảnh nội địa quả thật cũng cần có những tác phẩm chất lượng giống như “Kẻ hủy Diệt ” vậy.
La Ninh và Đồng Đồng nhìn nhau, trong lòng cũng đã hiểu được , phần. Hoắc Quân sở dĩ nhắc tới “Kẻ Hủy Diệt ”, mục đích chính là vì câu nói cuối cùng này, ngầm ám chỉ chính mình và Công ty điện ảnh Cẩm Hồ hợp tác lúc này, đối với tập đoàn Hoa Ảnh mà nói thì có ý nghĩa tương đối trọng đại, vì vậy cho nên không thể thất bại được.
“Nói cho cùng thì không phải là vì tiền sao? Hừ hừ, triệu đô HongKong đầu tư, cuối cùng cũng là để có được một quyết định đặc biệt. Chính là vì sợ con vịt đã bị luộc chín này bay đi mất nên mới quanh co nhắc nhở chúng ta.”
Đồng Đồng trong lòng bất mãn nghĩ.
Hoắc Quân mặt không biến sắc nhìn La Ninh cùng Đồng Đồng. Y tin rằng, tuy mình nói ý tứ như vậy nhưng hai người kia hẳn cũng đã hiểu. Y cũng không thể không làm như vậy. Những chuyện Đồng Đồng gây nên ở HongKong mấy ngày hôm nay, y cũng đã nghe qua. Cô nàng Phó cục trưởng thủ đô này tính tình khá nóng nảy, cũng coi như là tương đối hiếm thấy.
Lấy thân phận và địa vị mà nói, nếu hôm nay cô ta gặp mặt là một người dân HongKong bình thường, dù có gây ra một đống rắc rối cũng không có gì là chuyện lớn, người HongKong cũng sẽ nể mặt mũi của chính phủ mà mắt nhắm mắt mở. Nhưng, hôm nay người cô ta gặp lại chính là Vu Thu Hạ, con dâu của Quách gia, trưởng nữ của Vu gia, trưởng môn nhân của Tập đoàn Cẩm Hồ và Công ty điện ảnh Cẩm Hồ, ở HongKong có thế lực và ảnh hưởng rất lớn. Nếu Đồng Đồng đui mù mà chọc giận cô ta thì sự việc sẽ trở nên rất phiền toái. Vu Thu Hạ sẽ không nể nang kể cả có là con cái nhà quan, trừ phi đó là con cháu của thành viên bộ Chính trị, nếu không có thể nói rằng với năng lực của Quách gia thì không có gì phải sợ. Đến lúc đó, chính mình nếu làm không tốt thì cũng sẽ bị liên lụy. Vì hạnh phúc và cuộc sống của bản thân, y không thể không nhắc nhở hai vị con nhà quan này một câu.
Ba người ngồi ở góc đại sảnh sáng sủa, ước chừng đã độ phút trôi qua mà vẫn không thấy nữ lễ tân hồi đáp. Hoắc Quân đứng lên, tiến đến trước sảnh, nhẹ giọng hỏi.
- Rất xin lỗi ông, chúng tôi vẫn đang tra tìm lịch đăng ký hẹn trước, mời ngài ở bên kia kiên nhẫn chờ đợi, ngay khi tìm được, chúng tôi sẽ thông báo ngay cho các ngài biết.
Nữ nhân viên lễ tân nho nhã, lễ độ trả lời khiến Hoắc Quân cũng không nói được gì nữa.
- Chủ nhiệm Hoắc, có chuyện gì vậy?
La Ninh thấy lạ hỏi.
- Họ nói là tìm không thấy lịch đăng ký hẹn trước của chúng ta, hiện tại vẫn đang tìm.
Hoắc Quân có phần buồn rầu nói.
- Kỳ lạ thật, cho dù có tìm không ra lịch đăng ký hẹn trước, cũng chỉ cần gọi điện thoại cho những người liên quan hỏi một chút là được, đâu đến mức ra vẻ bí hiểm như vậy?
- Chue nhiệm Hoắc, lúc trước ông liên hệ với ai vậy? Ông gọi điện trực tiếp cho hắn, nói hắn xuống dưới nói chuyện một chút là được.
Đồng Đồng có chút không kiên nhẫn nói.
Hoắc Quân liền quay lại sảnh, sau một lúc lâu, kinh ngạc trở về. Ông ta vốn có liên hệ với vài người ở đây vậy mà không ngờ tất cả đều không ở trong phòng làm việc, gọi điện cho họ thì đồng loạt cũng đều không thấy có hồi âm. Chuyện này khiến Hoắc Quân cảm thấy có chút kỳ quặc.Những tình huống như vậy trước giờ đều chưa từng xảy ra. Vào buổi sáng, y còn từng xác nhận lại một lần, lúc ấy, công ty điện ảnh Cẩm Hồ bên này tiếp đón đâu phải như thế.
- Không ở trong phòng làm việc, gọi điện thoại cũng không thấy nghe, đành chờ một chút nữa đi.
Hoắc Quân bất đắc dĩ nói. Y cũng không biết rõ là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rõ ràng là đâu có gì, mọi chuyện vốn vô cùng đơn giản, sao giờ lại phát triển thành ra thế này cơ chứ.
Ba người ngồi đợi ở góc sau đại sảnh ước chừng nửa giờ, mãi đến khi bọn họ thấy không chịu nổi nữa thì nữ lễ tân lúc này mới ra nói với họ là đã tìm được lịch đăng ký hẹn trước rồi mời bọn họ lên phòng họp nhỏ trên tầng. Mười phút sau, Vu Thu Hạ sẽ dành chút thời gian ngắn để gặp bọn họ.
Ba người tới đỉnh tòa lầu mới ra khỏi thang máy, nhân viên phục vụ tại đây dẫn họ đi tới phòng họp nhỏ và ngay sau đó đưa trà và món điểm tâm ngọt lên. Ba người hỏa khí cũng đã tiêu tan không ít, có lẽ đó chỉ là sơ xuất của nhân viên dưới sảnh thôi?
Nhưng mười phút đồng hồ trôi qua rất nhanh mà vẫn không thấy bóng dáng của Vu Thu Hạ đâu cả.
Hai mươi phút, ba mươi phút, ba người thấy ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về tây rồi mà vẫn không thấy Vu Thu Hạ xuất hiện. Hoắc Quân đã ra ngoài hỏi qua không dưới lần, nhân viên phục vụ tỏ ra rất lễ phép nhưng bất kể thế nào cũng không chịu đi thúc giục. Điều này khiến Hoắc Quân cảm thấy bất đắc dĩ. Đến lúc này, nói cái gì là đi thăm thì cũng đã không còn ý nghĩa. Xem ra, buổi chiều hôm nay coi như là công cốc. Hoắc Quân cũng có chút nghi hoặc, một năm nay, y cùng với Công ty điện ảnh Cẩm Hồ qua lại cũng không ít, cho đến nay cũng chưa bao giờ bị đối đãi như vậy.
- Chủ nhiệm Hoắc, nếu đã như thế này thì chúng ta đi đi, việc gì phải lãng phí thời gian ở trong này? Hừ, thật là quá kiêu ngạo.
Đồng Đồng đã không còn kiên nhẫn nữa. Ở Thủ Đô, thường xuyên chỉ có chuyện người khác chờ cô, chứ đâu có chuyện cô phải dành thời gian dài mà chờ đợi người khác như vậy?
Tiếng nói của Đồng Đồng còn chưa dứt thì bỗng dưng cửa phòng họp nhỏ mở ra và tiếp theo là vài người nữa bươc vào, người đi đầu đúng là Vu Thu Hạ.