Hồ tắm của khách sạn Ashi phân thành hồ nhỏ và hồ lớn, sau đó hai hồ này còn phân thành hồ tắm trong nhà và hồ tắm lộ thiên, khách hàng có thể tùy ý lựa chọn.
Mấy người Phương Minh Viễn ăn cơm xong, còn có cả Joma Ollila và Joseph cùng chọn một phòng tắm lộ thiên bao toàn bộ rồi cùng ngâm mình vào dòng nước ấm.
Mãi đến lúc này, Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho người ta cảm thấy như là đang nằm mơ vậy. Buổi chiều vừa mới nghe là Joma Ollila đang ở Nhật Bản tham dự hội họp, buổi tối hai người đã cùng ngồi tắm cùng nhau rồi.
Cái hồ tắm suối nước nóng lộ thiên này nằm trên một sườn núi, nhìn về phía đông là hồ Ashi đã vào tối nhưng vẫn thấy những ánh đèn sáng lấp lánh, có lẽ những đốm sáng đó là của những chiếc thuyền đang đậu trên hồ. Nhìn về hướng tây và hướng bắc lại đều là vách núi, nước nóng chính là chảy từ trên vách núi ấy xuống, phía nam chính là khách sạn đang thắp đèn điện sáng lung linh.
Phương Minh Viễn đội khăn lạnh, dựa người vào thành hồ ngửa mặt lên nhìn không trung, vì buổi chiều không có gió nên sương mù vẫn chưa mất hẳn cho nên chỉ nhìn được một vài vì sao, nhưng ngần ấy cũng đã nhiều hơn rất nhiều so với trước đây hắn đã từng được nhìn thấy ở Bắc Kinh rồi.
-Cậu Phương, tôi rất tò mò, làm sao cậu lại có thể quen được đạo diễn Cameron?
Joma Ollila nói rất thẳng thắn. Ở đây bốn phía đều trống vắng, xem ra cũng không có người nào làm phiền nên cũng không cần phải đặc biệt cẩn thận sợ người khác nghe thấy.
-ha ha ha…
Cameron không nhịn được phá lên cười:
-Giám đốc Joma Ollila, chuyện này có gì mà tò mò chứ, tôi là đạo diễn thật, Phương là nhà đầu tư cũng được coi là ông chủ của tôi chứ sao.
Cameron là ai chứ, chỉ cần nhìn cũng biết đối với ông Joma Ollila này cũng như công ty Nokia, Phương Minh Viễn đang có ý muốn tiếp cận, mà ông Joma Ollila này hình như vẫn chưa thấy được sự ưu việt của hắn. Nhưng điều này Cameron cũng có thể hiểu được, mấy năm đầu, phàm là những người nước ngoài khi đến Hoa Hạ và tiếp xúc với người dân ở đây thì hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác tự mãn. Đó không phải là vì người ta khinh thường người Hoa Hạ, mà là vì nghĩ đến những đãi ngộ mà bọn họ được hưởng đối với những người dân của những siêu quốc như bọn họ, những biểu hiện của quan chức địa phương, rồi những nhân viên công vụ trước mặt bọn họ không làm cho bọn họ có cảm giác tự mãn cũng không được.
Nói thật, chính Cameron lúc đầu nhìn thấy Phương Minh Viễn, nếu như không nói là người mà Michael Clayton tiến cử thì ông ta cũng chẳng có ý định làm ăn với hắn.
Vì vậy khi nhìn ra được điều này, tất nhiên ông ta phải giúp Phương MinhViễn nở mặt rồi, hơn nữa phải là vô cùng nở mày nở mặt để ép cái khí thế kia của Joma Ollila xuống, như thế thì hai bên mới có thể nói chuyện với nhau một cách bình đẳng được.
-Hả?
Không chỉ Joma Ollila mà cả Joseph cũng ngạc nhiên hét lên.
-Cậu Phương là cổ đông của công ty điện ảnh Jade Birth?
Joseph kinh ngạc nói. Có thể trở thành cổ đông của một công ty của Mỹ vậy không phải là chuyện đơn giản rồi.
-À, không không không.
Phương Minh Viễn lắc đầu:
-Tôi không phải là cổ đông của công ty Jade Birth, nhưng bên công ty Cẩm Hồ thì có cổ phần của nhà họ Phương chúng tôi.
Thông qua sự giải thích của Cameron, lúc này Joseph và Joma Ollila mới hiểu thì ra Kẻ hủy diệt là do hai công ty Jade Birth và Cẩm Hồ cùng hợp tác sản xuất. Cameron nói Phương Minh Viễn là ông chủ cũng không có gì là sai.
Có điều thông qua những lời này của Cameron, ánh mắt Joma Ollila nhìn Phương Minh Viễn cũng có chút khác thường. Ông ta tuy không phải là người làm trong giới điện ảnh, cũng không quan tâm đến phim ảnh, nhưng Kẻ hủy diệt thật sự là quá nổi tiếng, dù cho một người không quan tâm đến điện ảnh như ông ta cũng biết Kẻ hủy diệt là bộ phim đầu tiên trên thế giới có mức chi phí vượt qua một trăm triệu đô la Mĩ, mà đến bây giờ doanh thu phòng vé của nó cũng đã hoàn toàn thu lại được vốn và cũng rất có khả năng sẽ vượt qua con số ba trăm triệu đô để trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé đứng số một của năm nay.
-E rằng mọi người chưa biết chuyện này, Phương không chỉ là người tạo ra mối quan hệ hợp tác giữa Cẩm Hồ và Jade Birth mà cậu ấy còn là nhà biên kịch kiêm đạo diễn nữa.
Cameron lại nói:
-Có điều, Phương không muốn để người khác biết, tôi tin hai người sẽ kín như bưng, đúng không?
-Cậu chính là người tên Phương thần bí kia?
Joseph trợn mắt há miệng đứng lên chỉ thẳng vào Phương Minh Viễn nói. Cần phải biết rằng, hiện giờ trên toàn thế giới các phương tiện thông tin truyền thông đang tranh cãi ngất trời về cái người tên Phương thần bí đó, mặc dù nhìn cậu thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi này Joseph cũng không tin, nhưng những lời này là do chính Cameron nói ra, anh ta không tin thì tin ai?
-James, ông không cần phải khoa trương đến vậy chứ?
Phương Minh Viễn cười khổ nói. Nhưng dù là nói như vậy, nhưng hắn cũng ngầm nhìn Cameron với một ánh mắt cảm ơn, và ở một nơi mà Joseph và Joma Ollila không thể nhìn thấy được hắn cố ý giơ lên một ngón tay cái với Cameron. Có một số chuyện, mình tự nói ra và người khác nói ra hoàn toàn không giống nhau, người bình thường nói và người nổi tiếng nói lại càng là chuyện không giống nhau. Mà đối với một người công thành danh toại như Joma Ollila nếu như không thể có những chuyện làm cho ông ta kinh ngạc thì e rằng hai bên không thể giao lưu với nhau một cách bình đẳng được.
-Giám đốc Joma Ollila, tôi quên mất không hỏi ông, ông đến Nhật Bản dự họp về vấn đề gì vậy?
Phương Minh Viễn quay đầu hỏi.
-Ha ha, có chút tò mò, nếu như đó là chuyện làm ăn cơ mật thì thôi vậy.
Joma Ollila lúc này vẫn chưa thể thoát ra được cái cảm giác kinh ngạc ban nãy, ông ta thật sự không thể tin nổi một người thiếu niên còn chưa trưởng thành như thế này lại có thể làm đạo diễn kiêm biên kịch của Kẻ hủy diệt? Hơn nữa bọn họ cũng không tin một đạo diễn cao quý như Cameron lại có thể bán rẻ đạo đức nghề nghiệp của mình vì mấy đồng tiền.
-Cậu Phương, nghành viễn thông Nhật Bản mời một số nhà sản xuất di động trên thế giới đến để tìm hiểu về kỹ thuật PDC của họ.
-Kỹ thuật PDC?
Phương Minh Viễn kinh ngạc hỏi.
-Chính là kỹ thuật viễn thông chỉ có Nhật Bản mới có?
-Đúng vậy.
Joma Ollila gật đầu.
-Hừ, kỹ thuật PDC nếu như không thể giải quyết được vấn đề mở rộng thì cho dù là nó có tiên tiến hơn GMS hay CDMA cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì, thị trường quốc tế hóa lúc nào cũng là lớn nhất, doanh nghiệp Nhật Bản trung thành với thị trường Nhật Bản thì không sai, nhưng quá độ trung thành thì sẽ là một bài học. Tự hào là một chuyện nhưng kinh tế lại là chuyện khác.
Phương Minh viễn bĩu môi nói. Ở kiếp trước kỹ thuật G, CDMA của Mỹ và GMS của châu Âu hắn đều nghe nói qua, nhưng cái gì gọi là PDC của Nhật thì hắn chưa từng nghe qua.
Kỳ thực kiếp trước của Phương Minh Viễn, Nhật Bản vẫn ra sức tuyên truyền rằng kỹ thuật PDC của họ luôn tiên tiến hơn GMS và CDMA, và rất nhiều người Nhật Bản đến Hoa Hạ du lịch cũng đã từng yêu cầu có thể được sử dụng kỹ thuật PDC, nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai dùng kỹ thuật của Nhật Bản, vì vậy kỹ thuật PDC chỉ phát triển được trong Nhật Bản. Vì vậy kỹ thuật PDC của Nhật Bản không thể dùng trong kỹ thuật GMS của Hoa Hạ và CDMA của Mỹ, ngược lại cũng như vậy.
Vì Nhật Bản trung thành với PDC nên rất nhiều doanh nghiệp Nhật đều cố gắng đầu tư hết tiền bạc và sức lực vào đây, nên khi người Hàn Quốc sáng tạo ra máy dùng CDMA, kết quả là sau này trong mấy doanh nghiệp sản xuất điện thoại di động của thế giới thì không có một doanh nghiệp nào là đơn thuần của Nhật Bản cả. Nói thật, trong cái lĩnh vực hàng điện tử tiêu dùng chuyện này là rất hiếm có.
Joma Ollila lại phải nhìn Phương Minh Viễn với cặp mắt khác, trong chuyện này ông ta cũng có cách nghĩ như thế, vì khi Nhật bản đưa ra kỹ thuật PDC vẫn chưa có được một phương án chắc chắn, mà bất luận là kỹ thuật GMS của Mỹ hay CDMA của chấu Âu đều ngày một thành thục, dưới tình hình này Mỹ và châu Âu căn bản là không thể dùng kỹ thuật PDC. Mà thị trường Nhật Bản lại không lớn, nếu như không thể thuyết phục các nước khác thu nạp cái kỹ thuật này mà chỉ sử dụng trên lãnh thổ Nhật Bản, vậy thì kỹ thuật này sẽ không có tiền đồ.
-Cậu Phương, vậy cậu cho rằng kỹ thuật GMS và kỹ thuật CDMA cái nào có tiền đồ hơn?
Joma Ollila bán tin bán nghi thuận miệng hỏi.
Đối với kỹ thuật GMS và kỹ thuật CDMA, Phương Minh Viễn cũng chỉ đến lúc thời kỳ ba kỹ thuật lớn cùng được thiết lập, bởi vì kỹ thuật G phát triển làm cho các phương tiện truyền thông trên thế giới đều chú ý đến nó trong một thời gian dài hắn mới hiểu được những điều kỳ diệu ở trong đó. Cuộc chiến giữa CDMA và GMS nói trắng ra thì cũng là cuộc chiến giữa những kỹ thuật viễn thông tiêu chuẩn mà thôi, CDMA thì là do Qualcomm và Motorola dẫn đầu còn GMS thỉ chủ yếu là mấy công ty của châu Âu như Ericsson, Nokia, Siemens dẫn đầu.
Rõ ràng trên kỹ thuật CDMA tiên tiến hơn GMS, nó bản thân là kỹ thuật của quân sự, có số hiệu đời ., chất lượng thoại và trình độ bảo mật rất tốt, và phóng xạ thì rất thấp. Đối với các nhà kinh doanh mà nói, dung lượng kênh của CDMA gấp sáu lần hệ thống, còn TDMA và GMS chỉ là hai đến ba lần. GMS ban đầu chỉ là tiêu chuẩn viễn thông của thị trường châu Âu mà thôi, sau khi thịnh hành mới được gọi là hệ thông viễn thông toàn cầu.
Nhưng nếu nhìn thừ thị trường viễn thông toàn cầu sau này thì GMS lại chiếm thế thượng phong, toàn cầu có đến mười tỷ thuê bao đang dùng kỹ thuật viễn thông này. Điện thoại GMS chiếm đến % thị trường di động toàn cầu, còn đối thủ của nó là CDMA lại chỉ được sử dụng chủ yếu ở Mỹ và Cananda mà thôi.
Nhưng biết thì biết vậy, còn làm thế nào để nói rõ được với Joma Ollila thì lại là chuyện khó.
Phương Minh Viễn chớp mắt, trong lòng đã có chủ ý:
-Giám Đốc Ollila
-Cậu có thể gọi tôi là Joma.
Joma Ollila nói.
-Vậy, Joma, ông có thể gọi tôi là Phương như James.
Phương Minh Viễn tất nhiên là cũng sẽ đáp lễ. Như vậy vô hình hai bên đã thân thiết hơn vài phần.
Phương Minh Viễn sau một lúc trầm ngâm mới nói:
-Joma, tôi không phải người trong nghành vì vậy hai kỹ thuật này cái nào xuất sắc hơn tôi không thể nói được, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, chỉ có kỹ thuật nào đạt được đa số người dân công nhận thì mới là kỹ thuật thành công nhất, nếu không có được cơ sở là số lượng người dùng lớn thì kỹ thuật có tốt hơn nữa cũng chẳng có tác dụng. Việc công ty Motorola của Mỹ đầu tư hệ thống viễn thông Iridium, không biết ông Joma đã biết chưa?