Về yêu cầu của Phương Minh Viễn, Miyamoto tất nhiên là cầu được, ước thấy. Thật ra cho dù Phương Minh Viễn không đề cập đến, ông ta cũng sẽ không mang truyện tranh người lớn, làm trái luật pháp Trung Quốc, vì như thế rất khó qua được hải quan. Hơn nữa khi bị phát hiện, cho dù là “Nguyệt san thiếu niên” hay là Phương Minh Viễn cũng đểu là việc tổn hại danh dự.
- Truyện tranh người lớn? Đó là gì?
Phương Bân nói vẻ châm chọc Phương Minh Viễn.
- Đó là truyện tranh cho người lớn xem, không thích hợp ncho thiếu niên đâu.
Tô Ái Quân dĩ nhiên biết truyện tranh người lớn của Nhật Bản là gì, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không tiện nói rõ cho Phương Bân, chỉ giả bộ ngây ngô để gạt người ta thôi.
- Cậu Phương, lúc đến đây, tôi còn có một nhiệm vụ khác, đó chính là hy vọng cậu Phương trao quyền cho nhà xuất bản của tôi, vào lúc thời cơ chín muồi, sẽ xuất bản ra “U Du Bạch Thư”. Nhà xuất bản của tôi thuộc hàng cao cấp, rất xem trọng triển vọng của nó.
Miyamoto nhìn thấy trên mặt Phương Minh Viễn có chút xấu hổ, thầm than rằng Phương Minh Viễn trưởng thành sớm, không ngờ biết được trong thị trường truyện tranh Nhật Bản còn có truyện tranh người lớn, nên nói đỡ cho Phương Minh Viễn sang chuyện khác.
Thần kinh Phương Minh Viễn rung lên, hơi kinh ngạc hỏi:
- Ông Miyamoto, có phải chuẩn bị xuất bản truyện tranh này? Có phải là sớm quá không? Dù sao cũng mới ra có một kỳ mà!
Nếu tiếp tục như vậy, không nghi ngờ gì nữa, lại thu vào được một khoản tiền. Đối với Phương Minh Viễn hiện tại mà nói, số tiền này là trên trời rơi xuống.
Miyamoto cười nói:
- Cậu Phương, dùng kinh nghiệm của chúng tôi mà xem, nhiều nhất là ba kỳ, chỉ sợ có người sẽ liên hệ với chúng tôi mua lại bản quyền truyện tranh này, nhiều nhất là bảy tám kỳ, thì phải làm tuyên truyền làm phim cho bộ truyện tranh này rồi, cho nên là chuẩn bị sớm cho thỏa đáng. Vì đây là lần đầu tiên cậu Phương hợp tác với chúng tôi, nhà xuất bản tạp chí cao cấp, nên nhà xuất bản chúng tôi không bị ép buộc mà tình nguyện cung cấp cho cậu Phương sự phục vụ hạng nhất
Vì muốn lôi kéo Phương Minh Viễn, mượn hơi “Tuần San Thiếu Niên” mà anh ta hạ quyết tâm thật lớn. Cho dù là thét giá đến thâm hụt ngân sách cũng được. Hiện giờ “Tuần San Thiếu Niên” có sức ảnh hưởng không thiếu chỗ nào trong giới truyện tranh Nhật Bản, mà “U Du Bạch Thư” vừa mới xuất hiện đã cho anh ta một cơ hội.
Phương Minh Viễn tính toán lại một chút. Thật ra cũng không khác biệt gì lắm. Bảy tám kỳ sau thì cũng đã gần nửa năm sau rồi, gần tới thời điểm ấy, tình tiết của “U Du Bạch Thư” cũng đã đi tới một phần ba. Lúc này nếu muốn biên tập nó thành phim hoạt hình thì cũng phải sáu bảy mươi tập. Sau này cứ tùy thực tế, có điều kiện làm liên tục cũng tốt.
- Được rồi, tôi tin tưởng vào phẩm cách của ông Miyamoto, việc này cứ giao cho quý nhà xuất bản triển khai đi.
Trong nháy mắt Phương Minh Viễn đã quyết đoán. Tự mình giao “Tuần san thiếu niên” cho người Nhật Bản không quen biết triển khai, bọn họ cho là mình cũng được lợi. Đây cũng là lựa chọn không tồi, như vậy có thể tiến gần hơn một bước trong quan hệ với “Tuần san Thiếu Niên”. Vì cơ sở vững chắc cho công việc của mình sau này.
Miyamoto lập tức vui đến mức không kìm được. Ông ta không ngờ Phương Minh Viễn nhận lời thoải mái như vậy, trong lòng thần quyết định, nhất định sẽ ra sức phân phối tiền lời tốt nhất cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn và Miyamoto chính thức ký hợp đồng trao quyền. “Tuần san Thiếu Niên” sẽ do Nhà xuất Bản Tạp chí chính thức làm đại lý, mở rộng công việc liên quan đến bản quyền truyện tranh. Về việc phí chuyển nhượng bản quyền, Phương Minh Viễn đưa ra yêu cầu lớn là lấy bản quyền làm cổ phần lớn nhất.
Miyamoto chần chừ một lúc lâu sau mới nói:
- Cậu Phương,tuy rằng lấy bản quyền làm cổ phần ở Nhật Bản không phải trước nay chưa từng có tiền lệ. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở cậu, làm như vậy có thể không lấy được xu nào.
Phương Minh Viễn đã định liệu trước nên nói:
- Ông Miyamoto, tôi tin tưởng chỉ cần quý nhà xuất bản khi chọn lựa hợp tác cũng thận trọng suy xét như cách xuất bản ra một bộ truyện tranh, tôi nghĩ lấy phẩm chất của “U Du Bạch Thư” thì nhất định sẽ đạt được thành công. Tôi có lòng tin như thế. Tôi chẳng sợ rốt cuộc không có xu nào, tôi tuyệt đối không hối hận. Hơn nữa khi xuất bản có thể giảm đi phần chi tiêu này, cũng có thể đủ cho tài chính dồi dào cho việc xuất bản và mở rộng, như vậy càng có thể bảo đảm phẩm chất tốt đạp của truyện tranh.
Nhìn thấy Phương Minh Viễn khăng khăng như vậy, Miyamoto cũng không nói thêm gì nữa. Vì thế hai bên đạt được thỏa thuận.
Sau đó Phương Minh Viễn lại đưa ra quyển hướng dẫn trò chơi cho Miyamoto. Miyamoto lấy làm lạ cầm lấy lật vài tờ, không khỏi ngây ngẩn cả người. Hắn chăm chú nắm quyển sách:
- Cậu Phương, cái này là?
- Tin rằng ông Miyamoto đã xem rõ. Đây là một trò chơi nhỏ lúc rảnh rỗi, tôi gọi nó là Phao Phao Long. Ừ, giống như trò chơi khối vuông của Nga. Tôi hy vọng có thể từ cổ đông của quý nhà xuất bản tạp chí mà có thể biến thành trò chơi thật sự. Tôi nghĩ việc này cũng không có gì khó cả.
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói:
- Nếu quý công ty cảm thấy hứng thú với lời nói này, thì lần tới khi ông Miyamoto tới, chúng ta có thể thảo luận một chút vể chuyện chuyển giao bản quyền. Nếu những lời này quý công ty nghe chói tai, tôi hy vọng ông Miyamoto có thể giúp tôi liên hệ với Nintendo, tôi tình nguyện trả năm phần trăm tiền hoa hồng cho ông Miyamoto.
Miyamoto thật sự vui mừng đến muốn nhảy lên. Bản thân là nhân viên công ty con của công ty cổ phần Enics, đối với việc khối vuông Nga đang thịnh hành sao lại không biết. Anh ta chỉ nhìn vài lần, liền biết ngay trò này và khối vuông Nga đều là những thứ trò chơi có tiềm lực tốt, phí sản xuất lại không cao, đối với yêu cầu máy móc cũng không cao như vậy, hoàn toàn có thể tiêu thụ được nhiều.
- Cậu Phương, không cần chờ lần sau. Tôi quay về khách sạn, lập tức mang sách hướng dẫn này về công ty, tin rằng nhiều nhất là ba ngày có thể trả lời. Cám ơn cậu Phương đã tin tưởng bản thân tôi.
Miyamoto cầm lấy sách hướng dẫn, cúi người chào Phương Minh Viễn thật sâu rồi chạy vội về khách sạn.
Phương Minh Viễn muốn giữ anh ta lại dùng cơm, Miyamoto nhỏ nhẹ xin miễn, ông ta thật sự rất gấp.
Nhìn bóng dáng Miyamoto đi vội vàng, Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn, mấy người chỉ có thể lắc đầu nhìn nhau.
Trải qua một quá trình thảo luận, Phương Minh Viễn quyết định mang bốn trợ thủ của Miyamoto ở lại Phụng Nguyên, còn mình cứ cách một hay hai tuần thì đến Phụng Nguyên một lần, mang đến bản phê duyệt mới nhất và kiểm tra công việc của họ. Thị trấn Hải Trang là một nơi nhỏ bé, dẫn mấy người Nhật Bản kia trở về, rõ ràng là làm nhà mình không được thoải mái. Tuy Miyamoto luôn miện cam đoan, bốn gã trợ thủ này đều là thành viên cánh tả, không phát biểu gì không tốt với Hoa Hạ, nhưng vì an toàn nên… Phương Minh Viễn quyết định để họ ở lại Phụng Nguyên, và nhờ Tô Ái Quân tìm cho bọn họ nơi ở kiêm phòng làm việc trong Đại Học Giao Thông.
.Về phần những học sinh mà Tô Ái Quân tìm được ở Viện tranh, thì Phương Minh Viễn tiến hành phỏng vấn lần lượt. Mười hai người chọn được tám người rồi ký hợp đồng. Họ cùng với mấy người Nhật Bản hỗ trợ cùng nhau học tập và làm việc, trong ba tháng cần phải nắm vững công việc.