Ba người quay đầu nhìn lại, người trung niên đứng dậy, đi từ cửa chính tới.
Trần Trung cười ha hả bước đến :
-Anh à, Chúng tôi tiện đường đi qua đây, muốn xem bệnh viện tốt nhất huyện Võ Diệp nó ra làm sao.
-Bệnh viện tốt nhất?
Người trung niên cảnh giác nhìn người như thăm dò, Trần Trung và Quách Thiên Minh còn đỡ, chứ nhìn Phương Minh Viễn thì có vẻ trẻ quá.
-Anh Trần tôi có người nhà trong nhà máy dược, cho nên thành thói quen rồi, mỗi khi đi đến nơi nào đó nếu có điều kiện đều muốn đến bệnh viện xem điều kiện ở nơi đó ra sao, liệu có thể làm ăn được không.
Quách Thiên Minh cười hỏi :
-Ông anh là người của bệnh viện à?
Nét mặt người đàn ông dịu lại đôi chút, vào năm mặc dù thị trường thuốc vẫn chưa đến nỗi loạn lắm, nhưng y dược sĩ bệnh viện chạy ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ thuốc cũng chẳng còn là chuyện hiếm.
-Tôi là bảo vệ bệnh viện, các anh đến vào lúc này thì trong bệnh viện chẳng còn mấy người, có gì để xem đâu.
Người đàn ông nói.
-Bác sĩ của bệnh viện đều nghỉ cả rồi, chỉ còn lại hai người trực cấp cứu thôi.
-Chúng tôi cũng vừa mới tới đây, cơm nước xong xuôi thì mới đi dạo, vừa hay tới bệnh viện này nên muốn xem xét một chút, xem bệnh viện tốt nhất huyện Võ Diệp nó ra làm sao.
Quách Thiên Minh nói với vẻ bất đắc dĩ.
Trần Trung liền mời điều thuốc, người đàn ông thấy thế nét mặt lộ rõ vui mừng :
-Hồng Tháp Sơn à, loại này tốt lắm, xem ra các vị cũng là người có tiền cả.
-Có gì đâu mà kẻ có tiền với không có tiền. Bọn tôi chạy ở bên ngoài, cũng thường xuyên phải mời thuốc, nếu dùng loại rẻ tiền thì sợ đắc tội với người ta.
Trần Trung đi cùng với người đàn ông về trước cửa hàng cơm, nói với ông chủ quán :
-Cho mấy chai bia, thêm ít đồ nhắm nữa.
Chỉ ít phút sau ông chủ đã mang ra chai bia và một đĩa lạc rang,hai đĩa thịt lợn, còn có thêm đĩa rau xào.
-Phải gọi anh là gì nhỉ?
Trần Trung vừa rót bia vừa hỏi.
-Tôi họ Ngô, Ngô Đại Hữu. Người anh em khách sáo quá.
Ngô Đại Hữu châm thuốc rồi hít một hơi sâu, sau đó nhả khói ra, sảng khoái nói :
-Quả thật là thuốc ngon.
Trần Trung tiện tay ném bao thuốc lên mặt bàn nói :
-Anh Ngô muốn hút thì cứ lấy tự nhiên.
-Vậy sao được, thuốc này đắt tiền lắm.
Lão Ngô vội vàng nói, nhưng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý định từ chối.
Trần Trung và Quách Thiên Minh ngồi đó tán gẫu với lão Ngô, Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh gọi một chai coca, vừa ăn lạc rang vừa nghe bọn họ nói chuyện. Nói qua nói lại liền nói tới tình hình kinh tế huyện Vũ Diệp rồi.
-Chẳng giấu gì hai anh, huyện Vũ Diệp nghèo lắm, thu nhập tài chính một năm chẳng đủ để phát lương cho chính cán bộ công chức của huyện. Không những không đủ lương phát cho giáo viên, đến cán bộ nhà nước một năm cũng chỉ cầm được mười tháng tiền lương. Các anh nhìn xem bệnh viện số huyện, tôi nói các anh nghe vẫn là những dãy nhà đã năm rồi, trong vòng gần năm qua chẳng có ai cải tạo gì. Trong bệnh viện cũng chẳng có thiết bị máy móc mới, người dân huyện Vũ Diệp phần lớn đều là nông dân, cũng chẳng có tiền đến bệnh viện khám, lãnh đạo huyện còn nợ bệnh viện một số tiền lớn, mấy anh muốn đến đây kiếm tiền, khó lắm.
Mới uống hết hai chai, lão Ngô liền nói hết.
-Anh Ngô, giữa nơi đông người mà anh nói thế không sợ làm phật ý các vị lãnh đạo bệnh viện sao?
Phương Minh Viễn tò mò hỏi.
-Ôi, có cái gì đâu, mấy chuyện này người trong huyện ai mà chẳng biết, các anh hỏi ai họ cũng sẽ nói cả thôi.
Lão Ngô tiếp lời:
-Huyện Vũ Diệp này nghèo lắm, đừng nhìn nơi đây là nơi sản xuất nông nghiệp lớn, cũng là nơi có sản lượng gia cầm lớn, thế nhưng cả năm trời cái P….
-GDP
Phương Minh Viễn tiếp lời nói.
-Ờ đúng, chính cái GDP này, cái tên phức tạp kì cục, P cái gì không được, nhất thiết phải là GDP, lúc nào cũng xếp bét tỉnh. Mỗi năm các vị lãnh đạo tỉnh chỉ vì cái GDP này mà tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực.
Cách nói của lão Ngô làm người bọn Phương Minh Viễn không nhịn được cười.
-Cũng không phải huyện không muốn giúp đỡ nền công nghiệp đâu, là do huyện nghèo quá thôi, cũng chẳng có ai chịu đầu tư, mấy nhà doanh nghiệp trong huyện bây giờ cũng vật vờ lắm, chỉ còn cái xưởng Tử thì còn ra dáng nhà máy một chút.
Lão Ngô buồn rầu nói
-Xưởng Tử? ở đâu?
Phương Minh Viễn giật mình, trong tư liệu có nhắc tới Cadimi đôi khi có lẫn cả tử, có thời điểm tinh luyện tử cũng sẽ có Cadimi.
-Ở xã Tam Hạ huyện Võ Diệp, bây giờ nơi ấy được coi là trụ cột tài chính của huyện Võ Diệp.
Lão Ngô thuận miệng đáp.
-À, đúng rồi, anh Ngô này, huyện Vũ Diệp vốn là nơi trồng nhiều lương thực, vậy có gạo tốt không?
Phương Minh Viễn liền hỏi luôn.
-Gạo chỗ chúng tôi ăn không ngon lắm, nghe nói gạo Đông Bắc rất ngon, lần này tiện đường muốn mang về một ít.
-Gạo à? Mấy người đến đúng chỗ rồi đấy, đừng nhìn huyện Vũ Diệp nghèo vậy, nhưng huyện chũng tôi vẫn là vùng trồng lương thực lớn trên toàn quốc. Mà gạo ở đây rất ngon, đảm bảo các anh sẽ thích ăn. Để tôi nghĩ xem nào, gạo của xã An Bình Bảo, Lỗ Gia Trấn, Song Tỉnh Tử,thành Bát Diện đều rất ngon. Ở thủ đô mỗi năm đều thu mua một lượng lớn gạo ở đây đó.
Lão Ngô đảo mắt nhìn một lượt, rồi khẽ giọng :
-Nhưng mấy anh nhớ kĩ, tuyệt đối đừng mua gạo của xã Tam Hạ Đài, Tam Nhị Đài và Tam Đài.
-Vì Sao?
Phương Minh Viễn cũng xuống giọng hỏi.
Ngô Đại Hữu có chút chần chừ không muốn nói
Phương Minh Viễn nhìn Trần Trung, Trần Trung liền hiểu ý rút ra một xấp tiền tệ, cũng phải đến cả trăm tệ đè xuống dưới đĩa. Bát đĩa đựng thức ăn ở Đông Bắc khá to, nên nếu đè tiền xuống dưới cũng không quá lộ liễu.
-Lão Ngô,người anh em tôi chỉ là thấy tò mò, nếu như anh không nói với cậu tathì đêm nay về thể nào cậu ta cũng bắt chúng tôihỏi cho bằng được. Anh nói mấy câu cho cậu ta khỏi hiếu kỳ, mà chúng tôi cũng cảm thấy tò mò, tại sao lại không thể mua gạo ở nơi đó?
Trần Trung cũng thấp giọng nói, Quách Thiên Minh còn đẩy cái ghế nhựa về phía lão Ngô để che tầm nhìn của những người ngồi phía sau trong tiệm.
Ngô Đại Hữuthấy lung lay, mặc dù ông ta là người trong huyện, lại làm việc ở bệnh viện huyện, tiền lương hàng tháng cũng không nhiều, nhưng vẫn đủ để sống qua ngày. Ông ta chẳng thể ngờ mấy người này chỉ nghe vài câu mà đưa nhiều tiền thế, những tệ, bằng tiền lương cả tháng của ông ta rồi. Lại nhìn các ăn mặc của bọn họ ,tuy không nhìn được ra là đồ xịn hay không, nhưng trông rất sạch sẽ, kiểu dáng cũng giống những người thành phố trên ti vi mặc. Lại nhìn thuốc lá họ hút là loại Hồng Tháp Sơn, chắc chắn là nhà quý tộc nào đó rồi.
-Anh Ngô, có gì phải lo lắng chứ.
Quách Thiên Minh tiện tay quăng cái thẻ công tác lên bàn nói :
-Chúng tôi đều không phải người vùng Đông Bắc, tôi là người ở tỉnh Tần.
Đương nhiên đây không phải là thẻ công tác thật, để tiện cho công việc nên lúc đi ông đã làm một tấm thẻ giả. Nhưng sở cảnh sát tỉnh đã ra mặt thì thẻ giả cũng là đồ thật rồi.
-Ngô Đại Hữu giơ tay cầm tấm thẻ lên xem, lại nhìn Quách Thiên Minh, thở phào một cái, người tỉnh Tần Tây thì cách huyện Vũ Diệp những mấy nghìn km cơ.
Nhìn quanh một lượt, Ngô Đại Hữu thấp giọng nói:
-Tôi nói cho mấy anh biết, mấy năm gần đây có rất nhiều người ở thôn này đến bệnh viện số khám đều mắc phải một căn bệnh lạ, xương cốt đau nhức, chỉ nhẹ thôi, vẫn còn đi được. Nhưng chỉ đi độ trăm mét là đùi đau đớn không chịu được, đau đến mức không ra khỏi giường nổi, cả ngày rên la. Nhưng bệnh viện không thể tìm được nguyên nhân, cùng lắm cũng chỉ kê đơn thuốc giảm đau mà thôi.
-Phương Minh Viễn, Trần Trung và Quách Thiên Minh cùng nhìn nhau, đây đúng là bệnh trạng của người trúng độc Cadimi
-Sau này mọi người đều nói, là do nguồn nước của bọn họ không tốt, cho nên gạo bọn họ trồng bị nhiễm độc. Cho nên gạo của nơi này, ngoài việc bọn họ tự trồng tự ăn ra thì đều phải bán ra bên ngoài, trong huyện chẳng ai nhận mua gạo của bọn họ, nhưng cũng chẳng có ai chịu mua gạo của bọn họ. Thông tin này tôi không chắc có thật hay không, nhưng mọi người ai cũng đồn thế.
Nói xong Ngô Đại Hữu liền thò tay với tệ nhét vào túi quần.
Cánh Phương Minh Viễn gật đầu, như kẻ vừa tỉnh ngộ.
-Nghe anh Ngô nói chuyện thật đúng là mở mang kiến thức, nếu không đi xa như vậy, lại vất vả mang về một đống gạo độc, lại hại cả người thân, thì chỉ có nước nhảy lầu tự vẫn.
Trần Trung cảm động nói.
-Tuy nhiên gạo của các xã còn lại thì tuyệt đối là gạo ngon.
Ngô Đại Hữu cười ha hả nói.
Mấy người lại nói chuyện thêm một hồi rồi Trần Trung tính tiền xong cả bọn cáo từ.
Ngô Đại Hữu chìa tay về phía Trần Trung, thấp giọng nói:
-Người anh em, chúng ta hôm nay được một bữa rượu sảng khoái, tôi cũng biết các người là kẻ có tiền. Nhưng huyện Võ Diệp tuy nghèo thật mà tình hình thì loạn lắm, mấy người có định làm gì trong huyện thì cũng phải cẩn thận, đừng dây dưa với mấy thành phần bất hảo. Những tên này ra tay rất tàn độc, coi tính mạng như trò đùa, cho nên nếu gặp phải chuyện gì, thì cố tránh rủi ro, đừng làm bọn chúng mất vui rồi lại rước họa vào thân.
-Rước họa?
Trần Trung giật mình nói
-Huyện này không bình yên sao?
Ngô Đại Hữu lại nhìn xung quanh rồi cẩn thận nói :
-Nói thật là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi nảy sinh ra kẻ xấu, câu này cũng chẳng phải không có lý, huyện thì nghèo nhưng kẻ xấu lại chẳng ít, tôi nói anh nghe…
Ngô Đại Hữu thấp giọng hơn nữa, nhóm Phương Minh Viễn nghe mà giật mình, cuối cùng vừa kinh ngạc vừa tức giận.
-Nhóm người này quả thật là lũ súc sinh!
Quách Thiên Minh nghiến răng.
Ông làm nghề cảnh sát ở sở cảnh sát tỉnh Tần Tây cũng đã nhiều năm, nhưng cảnh giống như huyện Võ Diệp này thì cũng là rất hiếm gặp.