Tháng năm còn có hai chuyện làm Phương Minh Viễn coi trọng gấp đôi.
Ngày , Quốc vụ viện ra “Quyết định về việc gia tăng cải cách chế đội nhà ở thành phố”, xác định rõ ràng cơ sở cải cách chế độ nhà ở thành phố, trong đó bao gồm chế độ phân phối phúc lợi hiện vật nhà ở chuyển thành chế độ phân phối theo tiền tệ-tiền công dựa vào phân phối lao động là chính, thành lập chế độ nhà ở công quỹ. Điều này cho thấy chế độ phân phối nhà ở phúc lợi của Hoa Hạ mấy chục năm nay chính thức chuyển sang chế độ buôn bán nhà ở, đồng thời mở màn cho sự phát triển mạnh mẽ của ngành bất động sản Hoa Hạ.
Ngày , công ty TNHH Truyền thông Liên hợp Hoa Hạ chính thức thành lập. Nó đánh dấu sự xuất hiện của công ty viễn thông tổng hợp có khả năng cung cấp nghiệp vụ viễn thông cơ bản toàn diện duy nhất ở Hoa Hạ. Hơn nữa theo sự xuất hiện của Công ty Truyền thông Liên hợp, những ông lớn trong ngành viễn thông như Di động Hoa Hạ, Viễn thông Hoa Hạ cũng lần lượt xuất hiện trong vài năm sau đó, hoàn toàn chia cắt thị trường viễn thông Hoa Hạ.
Trước tình hình với hàng loạt diễn biến đó, Phương Minh Viễn cũng đã đến thời điểm phải bắt đầu hành động.
Ngày //, ngài Quách – người đứng đầu công ty Tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Hồng Kong chính thức đến kinh thành và đã nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt từ các nhà lãnh đạo Đảng và Nhà nước.
Ngay tại lần gặp gỡ này, ngài Quách chính thức đề nghị Chính phủ Hoa Hạ suy nghĩ về nhu cầu kiến thiết Bắc Kinh đang phát triển nhanh chóng, cũng là để giao thông thuận tiện hơn giữa thành phố và ngoại ô, đồng ý bỏ vốn tài trợ giúp chính quyền thủ đô xây dựng và cải tạo một con đường sắt đến Tế huyện, cũng chính là tuyến giao thông đường sắt trên mặt đất của khu vực Tế Châu sau này. Chính phủ Kinh thành không cần bỏ một đồng nào cho toàn bộ hạng mục, chỉ cần giao khu đất trong vòng km dọc hai bên tuyến đường sắt cho tập đoàn vận tải Quách thị mở là được.
Đề nghị này, ông Quách vừa nói ra đã đạt được sự tán thành nhiệt liệt của thành ủy Bắc Kinh.
Tế huyện năm chỉ là một huyện ngoại thành khá gần thủ đô, nếu không vì nó nằm trên tuyến đường giao thông giữa Bắc Kinh và Thành phố Thiên Tân thì tốc độ phát triển của nó cũng chẳng khá gì hơn so với mấy huyện ngoại ô khác ở phía Bắc Thủ đô. Ngoài tám khu vực thuộc thành phố Bắc kinh thì thực lực kinh tế của Tế huyện đứng nhất nhì trong số các huyện khác, Tế huyện còn nằm ở đầu phía Đông của tuyến đường kéo dài từ Trường An, Bắc kinh, là cửa ngõ phía Đông của Bắc Kinh, cho nên ngoài khu vực nội thành Bắc Kinh, đây là trọng điểm phát triển kinh tế của Thành ủy thành phố Bắc Kinh.
Tục ngữ có câu, muốn giàu có trước hết phải làm đường! (vì giao thông vận tải có vai trò hết sức quan trọng trong việc phát triển kinh tế) Giữa Tế huyện và thủ đô dù đã có tuyến đường giao thông nối liền nhưng phần mặt đường rộng có mười mét, nhiều chỗ là đường đắp đất, khả năng lưu thông khá hạn chế. Hơn nữa số lượng người đi đường, xe đạp, xe ngựa, máy kéo, ô tô ngày càng tăng, hạn chế nghiêm trọng sự phát triển kinh tế ở phía Đông Bắc Kinh. Thành ủy thành phố đã sớm nghĩ đến việc phải xây dựng cải tạo một đường quốc lộ cao tốc nối liền Tế huyện và nội thành Bắc Kinh để đáp ứng lượng người và hàng hóa đi lại giữa nơi.
Dù nói rằng ngài Quách chỉ đề xuất xây dựng cải tạo một tuyến đường sắt trên bộ, sau khi xây xong cũng mới chỉ thỏa mãn được nhu cầu đi lại thuận tiện giữa Tế huyện và Bắc Kinh cho nhân viên. Nhưng đối với lãnh đạo thành ủy thành phố Bắc Kinh có tài chính eo hẹp mà nói cũng không khác gì đưa cho than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (gần giống câu “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” của nước ta).
Ngày tháng , trong cuộc họp mặt giữa ngài Quách và lãnh đạo Thành ủy thành phố Bắc Kinh, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh đã đề xuất cho tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị cấp vốn đầu tư xây dựng cải tạo km đường quốc lộ cao tốc nối liên Tế huyện và Bắc Kinh. Vì thế chính phủ thành ủy thành phố giao mảnh đất trong vòng mét hai bên đường cho công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị mở.
Ngày /, ông Quách chính thức đồng ý với lãnh đạo thành ủy thành phố Bắc Kinh sẽ tiếp nhận hạng mục xây sửa đường quốc lộ cao tốc Tế huyện – Bắc Kinh. Đồng thời đưa ra đề nghị đồng loạt tiến hành kiến thiết đường quốc lộ cao tốc và tuyến đường sắt trên mặt đất Bắc Kinh – Tế huyện.
Lúc này, Phương Minh Viễn đã bắt đầu tu sửa đổi mới hoàn toàn Tứ Hợp Viện, ông Quách cùng đoàn ngườiVu Thu Hạ đến Bắc Kinh, từ chối khéo đề nghị của chính phủ, không ở tại Nhà khách Chính phủ mà lại đến ở chỗ Tứ Hợp Viện của Phương Minh Viễn. Cho nên những ngày này quanh Tứ Hợp Viện có thêm không ít người lạ.
- Minh Viễn, làm sao mà cháu chắc chắn chính phủ sẽ đồng ý với đề nghị này như thế?
Ông Quách vuốt râu, mỉm cười nói. Ngay từ mùa đông, Phương Minh Viễn đã bàn bạc chu đáo kế hoạch này với ông. Tuy nói nhờ ông Quách thay mặt nhà họ Phương chủ trì công trình này. Nhưng thực chất toàn bộ vốn đều do Phương Minh Viễn bỏ ra. Nhưng sau khi ông Quách suy xét toàn diện cũng nhất quyết muốn tham gia vào, nếu chính phủ đồng ý đề nghị này thì nhà họ Quách và nhà họ Phương cùng hợp tác hoàn thành hạng mục này. Phương gia đầu tư %, Quách gia đầu tư %.
Phương Minh Viễn cười cười, tất nhiên hắn sẽ không tiết lộ là kiếp trước mình từng xây sửa tuyến giao thông nối giữa Tế huyện và khu nội thành này để đáp ứng nhu cầu đi lại của mọi người và vận chuyển hàng hóa.
- Ông Quách à, họ chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Trong mắt họ, số tiền phí sử dụng mà chúng ta bỏ ra so với khu đất hai bên đường còn giá trị hơn nhiều. Tất nhiên điều này không nói họ không có mắt nhìn xa trông rộng, mà do chế độ quan trường ở Hoa Hạ quyết định.
- Hả? Nói thế là sao?
Ông Quách hỏi giọng pha chút hứng thú.
- Ông Quách, cán bộ Hoa Hạ không giống với cán bộ ở Hồng Kong và nước ngoài đâu. Chức vị của họ đa phần đều do lãnh đạo cấp trên tiến cử chứ không phải do quần chúng nhân dân bầu ra. Hơn nữa, dù chính phủ có quy định nhiệm kỳ cho các cán bộ, nhưng đó cũng chỉ là quy định nhiệm kỳ dài nhất không được quá bao nhiêu năm, còn chả có quy định mỗi cán bộ nhậm chực tại chức vụ nào đó cần bao nhiêu năm mới được lên chức. Cứ như vậy, chỉ cần cho họ một cơ hội, chính là chỉ cần được cấp trên để mắt đến là có thể nhanh chóng được đề bạt cất nhắc, tuy không được tăng cấp bậc thì cũng được rời khỏi nơi hẻo lánh mà đến chốn phồn hoa đô thị, có thể từ cơ quan lương thấp, đãi ngộ ít chuyển lên chỗgiàu hơn, lắm lương nhiều thưởng. Mà để lọt vào mắt xanh của lãnh đạo cấp trên phải dựa vào thành tích! Cho nên rất nhiều cán bộ Hoa Hạ đều chỉ nghĩ đến dự án mới được triển khai sẽ mang lại cho mình bao nhiêu thành tích, còn phiền phức và hậu quả tiêu cực về lâu về dài thì không phải là chuyện mà họ cần bận tâm.
Phương Minh Viễn khẽ thở dài nói.
Những cán bộ lãnh đạo thành ủy thành phố này chắc chắc cũng có người nghĩ tới chuyện một khi sửa xong hai con đường này thì khu đất hai bên đường nhất định sẽ lên gia vùn vụt. Như vậy tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị có quyền khai thác và sử dụng mảnh đất ấy sẽ thu được lợi nhuận cực kỳ khả quan.Nhưng những lợi nhuận đó còn phải chờ đến , năm nữa mới thấy được. Họ tất nhiên sẽ không vì lợi ích xa xôi ấy mà bỏ qua thành tích dễ dàng ngay trước mắt.
Lão Quách mỉm cười gật gù, Vu Thu Hạ ngồi bên cạnh cũng lộ vẻ tươi cười mừng rỡ. Phải biết rằng lúc đầu ý kiến của mọi người trong nhà họ Quách về việc có nên đầu tư vào dự án này rất khác nhau. Ngoài ông Quách và Vu Thu Hạ, mọi người đều cho rằng nhà họ Quách chỉ nên chú tâm phát triển công nghiệp vận tải chứ không nên tham gia vào các sản nghiệp khác. Quách gia ra mặt thay Phương gia tranh được dự án này, nhà họ Phương được lợi, nhà họ Quách có danh, thế là đã đủ lắm rồi. Hơn nữa, trong lời của những người này vẫn ngụ ý lợi nhuận của dự án này có hạn, vì chút lợi nhuận cỏn con mà đầu tư đến một tỷ tiền vốn thật không đáng cho lắm.
Cuối cùng vẫn là ông Quách dập tắt mọi tranh cãi, đưa ra quyết định, Quách gia đầu tư %, như thế nếu thành công thì có thể cùng hưởng lợi từ dự án, còn thất bại cũng không đến nỗi gây tổn thất nghiêm trọng cho Quách gia.
- Ông Quách, nếu dự án này chính thức được phê chuẩn, cháu muốn giao việc thiết kế cho phía Hongkong. Đồng thời, cháu cũng hi vọng có giám sát công trình đến từ Hongkong.
Từ kiếp trước đến giờ Phương Minh Viễn vẫn không ngừng ám ảnh về thiết kế hệ thống đường sắt ngầm của Bắc Kinh. Sân ga nào cũng có vẻ hẹp, đường đi trên dưới đều không được rộng rãi, các đường chuyển mạch lại càng không đâu vào đâu. Cứ đến giờ cao điểm là trong tàu điện ngầm chen chúc như cá mòi xếp lớp. Phương Minh Viễn rất nghi ngờ cái hệ thống tàu điện ngầm như thếđến lúc chiến tranh làm sao chịu được áp lực khi dòng người đông đúc tràn vào? Nhỡ có điều gì bất ngờ, chỉ cần đám người khẽ động sẽ gây thương vong cho nhau.
Giờ đây đã có cơ hội, Phương Minh Viễn hi vọng thông qua thiết kế của phía Hongkong có thể sửa đổi thiết kế ban đầu. Ngoài ra còn đảm bảo chất lượng dự án kiến thiết. Tin rằng có mẫu so sánh đó, sau này khi tủ đô lập các dự án đường sắt khác sẽ chú ý hơn một chút.
Ông Quách khoát tay nói:
- Cái này thì cháu không cần phải bận tâm, những chuyện này Thu Hạ sẽ suy nghĩ chu đáo. Ha ha, nếu đã mượn tên Quách gia của ta để nhận xây dựng, cho dù chỉ là vì tấm biển Quách gia ta, cũng tuyệt đối không cho phép làm ra sản phẩm kém chất lượng! Vậy, còn khu đất hai bên đường cháu định dùng làm gì?
Phương Minh Viễn rót đầy ly trà đặt trước mặt ông Quách rồi mới cười nói:
- Tất nhiên là để xây khu dân cư đáp ứng nhu cầu về nhà ở của người dân Bắc Kinh rồi. Ông Quách, ông không để ý sao, trên đường phố thủ đô đâu đâu cũng là công trường, nhiều chỗ giải phóng mặt bằng, những người không có chỗ ở nhất định cần nơi ở mới. Mà nơi đó, một khi đường cao tốc và đường sắt tu sửa xong, đi vào thành mười phần thuận tiện, cho nên khu mới mở căn bản không lo mặt tiêu thụ. Ngoài ra cứ cho là nhất thời không bán được hết cũng chả sao, chúng ta hoàn toàn có thể cho thuê, nền bất động sản của thủ đô đến nay mới chỉ là bắt đầu, trong năm sau giá cả sẽ tăng cao, nên thế nào cũng không phải thiệt.
Phương Minh Viễn đã nói đại khái toàn bộ tính toán của hắn với ông Quách, nhưng hôm nay ông vẫn hỏi lại lần nữa.
- Ha ha ha ha…
Ông Quách vui mừng tươi cười trở lại.
- Minh Viễn à,ôngnội có cách nghĩ này muốn hỏi ý kiến em một chút.
Vu Thu Hạ nhìn nhìn ông Quách, nói với Phương Minh Viễn.
- Hả?
Phương Minh Viễn hơi kinh ngạc liếc nhìn ông Quách một cái, vội vàng nói:
- Ông có ý tưởng gì ạ?
Ông có ý tưởng gì sao lại không chịu tự mình nói ra?
- Ông ấy muốn dùng cố phần của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị đổi lấy cổ phần của siêu thị Carrefour, hai bên cũng giữ % cổ phần của nhau, em có đồng ý không?
Vu Thu Hạ khẽ giọng nói.
- Cái gì?
Phương Minh Viễn kêu lên kinh ngạc.
- Vì sao?
Phải biết là trong tay Phương Minh Viễn đã có khoảng % cổ phần của công ty tập đoàn vân tải hàng hóa Quách thị, nếu cho công ty kiềm giữ % cổ phần của nhau thì hắn lại có những % cổ phần tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị rồi! Là một doanh nghiệp thị trường ở Hongkong, công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị có nhiều cổ đông. Phương Minh Viễn hoàn toàn không biết rốt cuộc Quách thị nắm giữ bao nhiêu cổ phần, nhưng theo kiến thức phổ thông mà nói, một doanh nghiệp có nhiều cổ đông như thế chỉ cẩn có -% cổ phần là đủ để làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị. Cho nên % cổ phần cũng có thể coi là một con số khá lớn, chưa biết chừng Phương gia lại trở thành cổ đông lớn thứ của công ty Quách thị. Nếu Phương Minh Viễn nổi ý nghĩ đen tối, muốn thâu tóm công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách thị thì…
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, rũ bỏ những ý nghĩ hồ đồ ra khỏi đầu. Hai mắt không rời khỏi ông Quách, đợi ông trả lời.
- Ôi , Minh Viễn, nói ra thật xấu hổ!
Ông Quách thở một hơi thật dài nói. Mấy năm nay trong quá trình hợp tác với Phương Minh Viễn, Quách gia đã thu được nhiều đến mức làm chính họ cũng thấy mềm tay. Nhưng sự nghiệp chính của họ là tập đoàn vân tải hàng hóa Quách thị trong vài năm gần đây thu nhập không đủ cho họ thấy hài lòng. Dù toàn thể doanh thu vẫn đang tăng, nhưng tốc độ tăng trưởng lại rất chậm. Ngành hàng hải thế giới dường như đã tới nút cổ chai, khó có thể tăng trưởng trên quy mô lớn. Điều này cũng làm cho những người còn lại của Quách gia phản đối việc đầu tư mở rộng công ty.
Vì thế, ông Quách cũng thấy khá đau đầu, cho nên đã nghĩ có nên đem lợi nhuận kiếm được mấy năm nay đầu tư vào ngành công nghiệp khác, chỉ có điều ông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy liên kết với Phương gia là thỏa đáng nhất. Ông tin rằng, với con mắt kinh doanh của Phương Minh Viễn, tất nhiên có thể bảo đảm khoản đầu tư tài chính này sẽ sinh lời.
Nhưng ông Quách cũng hiểu được, Phương gia hiện giờ cũng chẳng thiếu tiền, nếu có dự án gì mới, dựa vào tiềm lực tài chính của Phương gia cũng hoàn toàn có thể ứng phó được. Ví dụ lần này Phương gia định xây dựng nhà máy sắt thép mới ở tỉnh Liêu Ninh cũng không hỏi xem Quách gia có muốn cùng đầu tư hay không. Nhận tiền của Quách gia chính là áp lực cho phân ngạch tài chính tự thân của Phương gia. Mặc dù quan hệ giữa hai nhà rất chặt chẽ nhưng ông cũng không cho rằng Phương Minh Viên có nghĩa vụ vì Quách gì mà gây làm tổn hại lợi ích của Phương gia.
Cho nên ông Quách suy đi tính lại, nghĩ đến lúc trước nói chuyện phiếm cùng Phương Minh Viễn thấy lời lẽ của hắn lộ rõ ý coi trọng sự nghiệp hàng hải. Còn bản thân ông cũng đánh giá rất cao triển vọng phát triển của siêu thị Carrefour trong tương lai. Thế nên mới có ý tưởng như trên. Cứ như vậy, Phương Minh Viễn càng có quyền phát ngôn và sức ảnh hưởng càng lớn ở công ty Quách thị, mà ông Quách cũng có được một bát súp ngon trong sự phát triển của chuỗi siêu thị.
Như vậy sau này nếu công ty tập đoàn vận tải Quách thị kinh doanh không tốt, Quách gia còn có nguồn tài chính khác.
Dĩ nhiên còn có chuyện mà ông Quách sẽ không nói ra, ông cũng hi vọng thông qua cách tăng cổ phần cho Phương Minh Viễn, làm hắn càng chú tâm đầu tư phát triển công ty Quách thị.
Phương Minh Viễn sợ run hồi lâu, cười khổ nói;
- Ông Quách, ông hà tất phải thế. Ngay từ đầu, nếu không có sự trợ giúp của chị Thu Hạ và ông Quách, Phương Minh Viễn cháu làm sao có thể phát triển tới mức này? Nếu ông bằng lòng đầu tư cho sản nghiệp của gia đình cháu thì cháu cầu còn chẳng được, đổi cổ phiếu gì chứ, thôi bỏ đi.
Dù sao trong cổ phần của siêu thị Carrefour còn có không ít cổ phần là vốn của Phương gia, giả vờ mượn tên công ty Hongkong để quay vòng đầu tư trở lại, đem số đó chuyển cho Quách gia, cũng là chứng thực thân phận doanh nghiệp liên doanh siêu thị Carrefour một cách triệt để. Vảlại,% cổ phần còn lại đều nằm trong tay Phương gia, đối với siêu thị Carrefour mà nói thì % cổ phần không được niêm yết căn bản không ảnh hưởng gì đến địa vị chúa tể của Phương gia.
Mà tập đoàn vận tải Quách thị là nơi tập trung vốn cơ bản của Quách gia, % cổ phần sẽ là một mối uy hiếp đối cới việc khống chế cổ phần của Quách gia, dù ông Quách và Vu Thu Hà tự tin như thế, nhưng cũng không có nghĩa là những người còn lại của Quách gia đã nghĩ như vậy. Trong lòng mọi người còn ẩn chứa một cái kim, không bằng tự mình dứt khoát cự tuyệt!
Ông Quách khoát khoát tay nói:
- Minh Viễn à, ta nói thật với cháu, hiện giờ ta cũng đã lớn tuổi rồi, tinh lực không đủ nữa. Đối với sự phát triển của công ty tập đoàn vận tải Quách thị đã lực bất tòng tâm. Còn cháu, bảo thủ có thừa, chủ động không đủ. Nhưng ngành hàng hải thế giới hiện này cũng giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến tức là lùi. Hừ,mấy năm nay phía Nhật Bản và Triều Tiên đầu tư thu mua rất nhiều thuyền, ta rất lo qua , năm nữa không biết tập đoàn vận tải Quách thị có còn giữ vững được vị trí như ngày nay nữa hay không! Cho cháu vào ban quản trị công ty Quách thị cũng là muốn cho công ty có thêm chút sức sống mà thôi!
Phương Minh Viễn chần chừ một lát nói:
- Đừng nói đến chuyện cháu có % cổ phần công ty, cho dù không có thì sau này đến lúc cần cháu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ông Quách lắc lắc đầu:
- Minh Viễn, ta hiểu ý tứ của cháu, nhưng cháu có nghĩ tới, nếu không có đủ cổ phần ủng hộ, cho dù cháu có nói đúng cũng chắc gì Hội đồng quản trị đã thông qua và thực hiện? Chỉ sợ có một số người còn nói cháu bắt chó đi cày – hay xen vào chuyện của người khác!
Phương Minh Viễn thở dài, ông Quách nói quả thực cũng có khả năng, mình chỉ có % cổ phần, lực ảnh hưởng trong công ty tập đoàn vận tải Quách thị thật không đủ.
- Vậy ông có thể giao chỗ cổ phần này cho Thu Hạ…
Phương Minh Viễn không nói tiếp nữa, nếu như có thể làm như vậy, với đầu óc của ông Quách chẳng nhẽ lại không thể nghĩ ra? Trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân gì đó để ông Quách đưa ra lý do cuối cùng là lựa chọn hắn.
- Minh Viễn, cháu đừng đưa đẩy nữa, cái giao cho cháukhông phải là của cải, mà là một phần trách nhiệm nặng nề đấy!
Ông Quách thành thựcnói.