Cuộc trò chuyện cùng Tô Ái Quân đúng là mượn trà thay lời nói, giữa lúc vui vẻ trò chuyện đã đạt được “Thỏa thuận về cổ phần sản nghiệp nhà họ Phương”. Tô Ái Quâncùng với người có quan hệ trong thành phố Phụng Nguyên lấy hai ngàn nhân dân tệ, chiếm tổng % cổ phần. Dự định ban đầu của Phương Minh Viễn là muốn anh ta nâng lên mức %, cũng chính nhà họ Phương và nhà họ Triệu đều nhượng lại cho anh ta %, mà toàn bộ hai ngàn nhân dân tệ kia thì giao cho nhà họ Triệu xem như bồi thường bán cổ phần. Nhưng nói cái gì Tô Ái Quân cũng không đồng ý, trải qua một “cuộc chiến cam go”, đến cuối cùng Phương Nhai đành đứng giữa hòa giải, đôi bên đều tạm bằng lòng với mức % như trên. Đồng thời ứng với nguyện vọng của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân hứa khi đến thời điểm thích hợp, Lưu Lam chính thức đảm nhận công việc mà không cần trả lương, thay mặt Tô Ái Quân gia nhập vào việc quản lý sản nghiệp nhà họ Phương, nhận chức vụ mới. Với kết quả như vậy, đôi bên đều nhất trí rằng đã vẹn cả đôi đường, cho nên cả khách và chủ đều vui mừng trò chuyện rôm rả.
Nhưng lúc này trong hội trường Ủy ban nhân dân tỉnh và Công An tỉnh thực sự đã rối tung cả lên. Trải qua một phen thẩm vấn bọn buôn người, đã xác định đây chẳng qua là một sự việc ngẫu nhiên, cũng không phải cố ý nhắm vào gia đình vợ chồng nhà họ Quách. Xác thực được điểm này, khiến các vị lãnh đạo tỉnh Tần Tây ngầm thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa sau cuộc thẩm vấn, từ lời khai của người phụ nữ trung niên này cũng lấy được một số thông tin về bọn buôn người, đối với bước kế tiếp trong việc mở rộng phạm vi hoạt động truy bắt bọn buôn người của phòng Công An tỉnh Tần Tây cũng đã cung cấp thêm chút manh mối.
Có thể nói trong trường hợp này, vụ án xem như kết thúc. Còn lại, xử lý như thế nào là việc của viện kiểm sát và tòa án.
Ninh Xa, La Uyển Nghi, Vưu Khải ba người lúc này đây xem như đã lập được công lớn, được giữ lại trong hội trường tỉnh để nghe kế hoạch khen thưởng một lần cho cả ba, đồng thời sẽ được đề bạt..
Nhưng về phía Phương Bân và Phương Minh Viễn, chính quyền tỉnh và phòng Công An trong lúc nhất thời không biết phải thưởng cho bọn họ như thế nào. Hai người đều không phải người thuộc cơ chế của ngành. Phương Minh Viễn hiện tại còn đang đi học, thì chuyện ghi công đề chức không cần phải suy nghĩ. Lấy danh hiệu thế nào cho phần thưởng danh dự đây? Chính như lời Tô Ái Quân nói, sự việc lần này, bất kể là nhà họ Quách hay là chính phủ, đều không muốn bị tiết lộ ra ngoài, xem ra danh hiệu cho phần thưởng danh dự lần này còn có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, làm không tốt bọn họ thậm chí còn có thể bị buộc tội là mạo danh, hoạt động ngầm. Vả lại, so sánh với năm triệu tiền thưởng kia của nhà họ Quách, phần thưởng danh dự này thật là cũng chẳng thấm vào đâu, nào có đáng gì. Huống chi, theo nghĩa nào đó mà nói, lần này chú cháu Phương Minh Viễn đã giải quyết một tai họa lớn cho chính phủ tỉnh Tần Tây, công chúa nhỏ nhà họ Quách nếu không nhờ có Phương Minh Viễn phát hiện, mà bị mang ra Phụng Nguyên, thì chính quyền tỉnh và phòng Công An lấy đâu ra chuyện đáng mừng linh đình như thế này.
Hơn nữa, Ninh Xa ba người đã đem sổ tiết kiệm năm triệu kia nộp lên trên thị cục, và báo cáo ngay lúc đó ngọn ngành câu chuyện. Sự tình thế nào cũng đã được Quách phu nhân chính miệng xác minh. Cứ như vậy, chính quyền tỉnh và phòng Công An càng khó đưa ra quyết định khen thưởng sao cho phù hợp với chú cháu Phương Minh Viễn.
- Giám đốc Mã, ông xem hai người này cuối cùng thì phải khen thưởng thành tích thế nào mới tốt đây?
Giám Đốc sở Dương Quân Nghĩa buồn rầu đưa tư liệu cho Chánh văn phòng Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Mã Vĩnh Phúc nói. Y là quân nhân chuyển qua làm cán bộ, đến địa phương ngay sau khi vừa mới phá vài vụ án lớn, đầu óc còn đang choáng váng đã được cất nhắc làm Phó Giám Đốc thường trực Công An tỉnh, không quá một năm sau, nguyên Giám Đốc Sở, vì xuất huyết não cấp tính, phải nằm viện tu dưỡng, chức Giám Đốc Sở này bỗng dưng không đâu mơ hồ mà rơi thẳng xuống đầu y. Cho nên, phá án thì y không sợ, nhưng chỉ sợ lời ong tiếng ve xung quanh quấy nhiễu.
Mã Vĩnh Phúc lật xem vài lần, cũng không tránh khỏi lo lắng. Những tình tiết xung quanh toàn bộ đều rất rõ ràng, chuyện công chúa nhỏ nhà họ Quách được giải cứu ở trên, có thể nói chú cháu nhà họ Phương thực sự có công lớn. Nếu không nhờ bọn họ chặn bọn buôn người đúng lúc trong nhà ga, đợi đến khi nhận thông báo từ trên xuống, tiếp đó nhà ga đồn công an lại phái người giám sát các trạm đường dài, thì đã quá muộn. Có thể nói, toàn bộ chuyện này, chú cháu hai người công lao phải chiếm từ sáu đến bảy phần. Chỉ có điều theo như quy định xuất cảnh đem bọn buôn người áp giải về trong Sở, Ninh Xa ba người đều được ghi công đề bạt, hai người này chính quyền tỉnh và Công An tỉnh không biết phải làm thế nào cho đúng , thực sự là có chút không thể nào nói nổi.
Hơn nữa, theo báo cáo của Ninh Xa, Mã Vĩnh Phúc còn chú ý một điểm, đó chính là Quách phu nhân đối với Phương Minh Viễn ấn tượng phải là rất tốt, thậm chí còn cho phép hắn kêu chính mình là chị, thêm vào đó, Phương Minh Viễn từ chối ý tốt của Quách phu nhân hết lần này đến lần khác,Quách Phu nhân cũng chẳng chút mảy may không hài lòng, ngược lại , lúc rời đi, còn để lại số điện thoại, địa chỉ, rõ ràng là rất mực quí mến Phương Minh Viễn này. Nếu chính quyền tỉnh và phòng Công An tỉnh xử trí việc trên một cách không thỏa đáng, làm không tốt ngược lại sẽ khiến Quách phu nhân không vừa lòng.
Nhưng vòng vo mãi cũng quay trở lại câu hỏi ban đầu, khen thưởng ở tỉnh, nói trắng ra, đơn giản là hai chữ danh,lợi mà thôi! Quyền hành, thực sự là muốn cho lắm, nhưng vấn đề là hai người không phải là người thuộc thể chế trong ngành, nếu lập tức cho vào thể chế, thì hóa ra là đề bạt quá cao và quá nhanh, cũng sẽ khiến cho người khác bất mãn.
Tiếng tăm, việc này các bên đều không muốn tuyên dương, làm thể nào để tôn vinh cả hai? Hơn nữa, đến mức độ nào là thích hợp?
Lợi lộc, có thể nào lại vượt quá được khoản tiền trong sổ tiết kiệm mà nhà họ Quách đã quyên tặng sao? Chú cháu nhà họ Phương kia năm triệu còn bỏ được, lại quan tâm chút tiền của tỉnh này sao? Chuyện này thật sự là có vò đầu bứt tóc từng người cũng không biết phải làm sao.
Mã Vĩnh Phúc sau một lúc lâu, gượng cười đẩy tư liệu trở lại trước mặt Dương Quân Nghĩa.
- Giám đốc sở Dương, Tôi cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
- Giám Đốc Mã, thật ra tôi cũng có một ý. Ông nói xem, nếu chúng ta chuyển hộ khẩu bọn họ toàn bộ đến Phụng Nguyên, bọn họ có thể không hài lòng sao? Theo tư liệu xem ở trên, chú Hai của hắn đang sống tại Phụng Nguyên…
Dương Quân Nghĩa dò xét.
Mã Vĩnh Phúc nhẹ gật đầu , thưởng như thế không tồi, phải biết rằng ở Trung Hoa, chuyển hộ khẩu là tương đối không dễ gì, những năm cuối tám mươi, muốn đổi hộ khẩu từ xã, thị trấn thành hộ khẩu tỉnh là một việc tương đối khó khăn. Điểm này, cho dù là mấy chục năm sau, vẫn không thể tìm được giải pháp thỏa đáng. Rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học ở lại thành phố lớn, đều công tác mười năm hai mươi năm sau đó, vẫn không lấy được hộ khẩu thành phố, không được hưởng các loại phúc lợi tương ứng.
- Nếu nói vậy, còn phải phụ giúp thu xếp vấn đề công ăn việc làm cho người một nhà bọn họ. Còn điều này, ông thấy đó, nhà hắn ở thị trấn Hải Trang còn có một quán ăn, nếu thực sự chuyển đến Phụng Nguyên, tôi e là thời điểm này chưa phải lúc, không được! Làm như vậy cũng có vấn đề.
- Giám Đốc Mã, làm sao có vấn đề?
Dương Quân Nghĩa nghe thuận tai, liên tục gật đầu, bị ông ta làm cho hoảng sợ, luôn miệng hỏi .
Mã Vĩnh Phúc kéo đống tư liệu qua, lấy từ giữa ra báo cáo của Ninh Xa, chỉ vào một đoạn trong đó nói :
- Thưởng như thế bọn họ nhất định cũng không vừa lòng, ông xem, nhà họ Quách đã đồng ý là ngày sau sẽ mau chóng đưa cả nhà bọn họ đến Hong Kong, thế mà đứa trẻ kia còn không lấy gì làm hấp dẫn cả, thì Phụng Nguyên, đối với nó, sức hấp dẫn được là bao?
Ông ta nhìn hai bên không có người, thấp giọng nói với Dương Quân Nghĩa :
- Giám Đốc sở Dương à, ông làm cũng phải biết, hiện giờ cấp trên đang chuẩn bị sửa chữa chính sách, cho phép con cái thanh niên tri thức trở về thành phố, đứa trẻ này có mẹ là trí thức người thủ đô, tối đa cuối năm sau, nó cũng có thể về thủ đô.Đứa trẻ này vốn đã được phép trở về cùng với cha mẹ theo chính sách thành phố, ước tính không bao lâu, cũng sẽ xong thôi. Đến lúc đó, phần thưởng này của ông hiệu quả giảm đi vô kể. Trong tương lai, có thể làm cho nhà họ Phương cảm thấy bất mãn hay không đây? Nếu chỉ làm một cú này thôi thì không phải bàn, nhưng mà…
Dương Quân Nghĩa đập bàn, chán nản nói :
- Giám Đốc Mã nói đúng, tôi đúng là còn suy xét chưa chu toàn, chắc chắn sau này nhà họ Quách sẽ thường quay về Tân Tây giỗ tổ, nếu việc sắp xếp này không thỏa đáng, thì sớm muộn gì nhà họ Quách cũng sẽ biết.
- Nhưng Giám Đốc Mã, quyết định khen thưởng này, tốt nhất nên công bố trước khi hai vợ chồng nhà họ Quách rời đi, nếu không sẽ chẳng còn mấy ý nghĩa. Nhưng hiện tại tôi đã vắt hết óc, cũng không tìm ra được cách nào hoàn hảo cả.
Dương Quân Nghĩa buồn bực, lấy tay gõ gõ bàn nói. Chuyện này thực sự là thời gian gấp rút quá, trong đó một bên thì tiếng tăm lại quá lớn, mà bên phòng công an lại được hưởng lợi ích lớn nhất, cho nên thái độ của ông với tư cách là Giám Đốc Sở cũng rất quan trọng.
- Thực ra tôi cho rằng mọi thứ đều phải là do chính mình cảm thấy tốt, mới thật là tốt.
Mã Vĩnh Phúc nhẹ nhàng nói một câu, nở nụ cười nhạt, xoay người đi ra ngoài. Để lại Dương Quân Nghĩa trong phòng lẩm bẩm :
“Chính mình cảm thấy tốt mới thật là tốt”.
Mã Vĩnh Phúc nhanh chóng đi đến phòng Công An tìm một phòng không người, cầm lấy điện thoại trên bàn, mới vừa rồi hắn nhìn thấy cái tên Tô Ái Quân trong mớ tư liệu, khiến hắn có cảm giác quen quen, suy nghĩ kĩ càng, dường như đã có lúc từng nghe nói qua, con trai út của phó Bộ trưởng đường sắt Tô Hoán Đông tên này, vừa vặn cũng lại đang ở Phụng Nguyên. Nhận ra điều này, Mã Vĩnh Phúc ngay lập tức ngồi không yên, ông ta nhất định phải xác nhận lại một lần nữa, nếu đúng là con trai út của phó Bộ trưởng đường sắt Tô Hoán Đông, như vậy việc đối đãi với Phương Minh Viễn, không những phải càng cẩn trọng hơn, mà còn phải bổ sung thêm một nhân vật nữa.
Cũng may ông ta với Phó văn phòng cục đường sắt là chỗ quen biết, chỉ cần gọi điện thoại xác nhận một chút là xong.
Chuyện hết lần này đến lần khác sao mà trùng hợp ngẫu nhiên, Mã Vĩnh Phúc biết Phó văn phòng cục đường sắt này là do mấy ngày hôm trước ông nhờ cậy Tô Ái Quân có nhắc đến vị Lý Đông Tinh nào đó, kết quả hai người chưa nói mấy câu, người đối diện kia đã cho y câu trả lời khẳng định một trăm phần trăm. Tất cả đều đột ngột, Giám Đốc Mã Vĩnh Phúc cũng đã tê cứng, đứa trẻ này không ngờ còn có quan hệ với Phó bộ trưởng Tô Hoán Đông, điểm này tuyệt đối không thể nào thất lễ được.
Tuy rằng Chủ tịch tỉnh, Bí Thư Tỉnh ủy và Bộ Trưởng cấp bậc đúng là rất khác nhau, nhưng Chủ tịch tỉnh còn không bằng một thư ký trong văn phòng của bộ trưởng, Bí Thư tỉnh ủy có thể cầm quyền một phương, nhưng về phương diện này chắc chắn không bao gồm bộ Đường Sắt. Ông Đường Sắt, ông Đường Sắt, không thể không coi trọng.
Mã Vĩnh Phúc suy nghĩ mãi, quyết định tạm thời không tiết lộ thông tin này cho những người khác, như vậy là đã độc chiếm một bầu trời tài nguyên tự nhiên có giá trị nhất.
Khi hắn quay về phòng làm việc của Dương Quân Nghĩa , Dương Quân Nghĩa cũng đã thu dọn xong mọi thứ trên bàn, thấy y đã trở lại, ngay lập tức lôi y đi ra ngoài.
- Muốn đi đến chỗ nào nữa đây?
Mã Vĩnh Phúc kinh ngạc hỏi.
- Đến nhà họ Phương, tôi quyết định chính miệng hỏi bọn họ muốn thưởng cái gì, có thể làm được, tôi sẽ làm, không thể làm được, tôi sẽ báo cáo lên cho cấp trên xử lý.