Editor: Nghiên Linh
Luyện Nguyệt Sênh nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài còn có chính vụ phải xử lý, nơi này cứ giao cho thần thiếp xử lý."
Cảnh Diễm quay đầu lại, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên dịu dàng: "Thế thì giao hết cho nàng vậy." Âm thanh ôn hòa như gió xuân phớt vào mặt, Thiên tiệp dư nghe được không khỏi ngơ ngẩn, sau đó đờ đẫn quay đầu nhìn Luyện Nguyệt Sênh đang híp mắt cong môi cười.
Tại sao? Tại sao lại biến thành như vậy! Rõ ràng nàng mới là nữ nhân bệ hạ sủng ái nhất! Không phải là Luyện Nguyệt Sênh! Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào Bệ Hạ lại lưu tâm với Luyện Nguyệt Sênh như vậy!
Nàng không hiểu cũng không nguyện ý hiểu, nàng chỉ biết tất cả mọi thứ hiện tại đã khác xa dự đoán của nàng.
Nhìn Hoàng Đế đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hoa Thiên Bạch nhận thấy được hình như trước giờ mình cũng chưa thấu hiểu được con người Cảnh Diễm, nàng chỉ biết nếu nàng nhu nhược, nàng dịu dàng, nàng thông tình đạt lý, sẽ nhận được sự dịu dàng từ hắn, nhưng tất cả nàng có được chỉ là sự dịu dàng thôi!
"Bệ hạ!" Hai mắt Hoa Thiên Bạch đẫm lệ, cất giọng nhắc nhở: "Bệ hạ… Trước kia ngài từng nói ngài yêu thương Thiên Nhi nhất, ngài đã quên rồi sao!" Nàng nhu nhược khóc: "Ngài nói Thiên Nhi xinh đẹp như đóa hoa, nên ban họ Hoa cho Thiên Nhi, ngài đều quên hết sao?" Nói đến thê lương.
Nàng quyết định đánh cược, đánh cược vị trí của nàng trong lòng hắn, dù chỉ có một chỗ nhỏ cũng được, chỉ cần còn có vị trí, nàng cũng không buồn vì hắn không thương tiếc nàng, lại càng không ngại ngần đoạt lại trái tim của hắn lần nữa!
Luyện Nguyệt Sênh đứng ở phía sau, nhìn Cảnh Diễm bước lại, liếc nhìn Thiên tiệp dư, vẻ mặt lạnh nhạt: "Trẫm có nói sao?" Cười lạnh: "Trẫm cũng không nhớ rõ nữa." Thật sự hắn đã không nhớ rõ mấy lời dụ dỗ nữ nhân. Nét mặt hơi thay đổi, lại lạnh lùng nói: "Họ Hoa này quả thật rất thích hợp với ngươi, kiều hoa nhu nhược trong mưa gió, ngươi cũng chỉ được có điểm này thôi."
Hoa Thiên Bạch bị lời nói của hắn đâm vào tim làm đau nhói, hẳn là không nhịn được hít khí lạnh, nước mắt lại rơi xuống đất thêm lần nữa.
Cảnh Diễm quay đầu nhìn Luyện Nguyệt Sênh cười một tiếng: "Nơi này giao lại cho nàng."
Luyện Nguyệt Sênh dịu dàng cười một đáp: "Thần thiếp cung tiễn bệ hạ."
Hoa Thiên Bạch ngã trên mặt đất, nhìn bóng dáng Hoàng Đế biến mất ngay trước mắt, bật cười lớn, vừa cười vừa khóc: "Tại sao lại như vậy, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao!!!" Nàng hung hăng nói, khóc thút thít không ngừng: "Tại sao! Rõ ràng ta mới là người được sủng ái nhất đấy! Rõ ràng là ta, ngươi thì tính là gì!"
Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng: "Ngươi xem dáng vẻ của ngươi bây giờ, liền hiểu rõ tại sao."
Hoa Thiên Bạch cười không ngừng, lấy tay đấm đất. Đột nhiên ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Luyện Nguyệt Sênh: "Ngươi cứ chờ xem! Hôm nay ta có thể rơi vào kết cục này, ngày mai ngươi cũng có thể!"
"Không trách được mọi người đều nói vô tình nhất là lòng dạ đế vương, hôm nay cuối cùng ta cũng thấy được!" Nàng trợn mắt lên giận dữ nhìn Luyện Nguyệt Sênh: "Trước kia ta nhận được muôn vàn sủng ái, tại sao bây giờ ngươi lại chiếm được tất cả chứ!"
"Sủng ái của đế vương quả thật biến đổi thất thường, nhưng mà bổn cung không phải là ngươi, bổn cung có thể nắm giữ trái tim của hắn, mà ngươi thì không thể." Luyện Nguyệt Sênh bình tĩnh nói.
Thần sắc Hoa Thiên Bạch cay độc, khinh thường nhìn chằm chằm vào nàng, Luyện Nguyệt Sênh bình tĩnh không gợn sóng, hình như sóng gió có nổi lớn hơn nữa cũng không ảnh hưởng được đến nàng, an tĩnh đến vậy, lạnh nhạt thế này khác gì khinh thường Hoa Thiên Bạch, quả thật khiến cho nàng ta nổi điên.
"Trong một đêm hắn có thể vứt bỏ ta là người đã bồi bên người hắn mấy năm nay, ai đảm bảo sau này sẽ không vứt bỏ ngươi?" Hoa Thiên Bạch cười lạnh, vẻ mặt ác độc.
"Mấy năm này ngươi đều ngụy trang, hôm nay mới lộ ra nguyên hình." Luyện Nguyệt Sênh chau mày, nâng khóe môi toát ra vẻ lạnh lùng: "Mà bộ dạng của ta, tính cách của ta, hắn đều nhận thấy rõ ràng, càng không cần phải nói đến sau này chúng ta vẫn còn có rất nhiều thời gian để chung sống với đối phương, dùng những gì chân thành nhất để đối đãi với nhau."
"Mà không phải như ngươi, lúc nào cũng phải mang một tấm mặt nạ." Nàng dừng lại, mỉm cười: "Cho dù là trước kia, thời điểm ngươi nhận được mọi sủng ái, hắn cũng mang mặt nạ với ngươi."
"Ngươi nghĩ ngươi rất hiểu bệ hạ sao? Ngươi nhìn thấu tâm hắn sao?" Luyện Nguyệt Sênh lạnh lùng nói, vẻ mặt ngạo nghễ.
Nói một tràng làm Hoa Thiên Bạch ngây ngốc sững sờ, sau đó chính là dở khóc dở cười, Luyện Nguyệt Sênh nói đúng lắm, nàng quả thật không hiểu được Cảnh Diễm nghĩ gì, nếu là lúc đầu nàng còn là tỳ nữ ấy, nàng còn có thể mò chính xác được chút suy nghĩ của Cảnh Diễm, nhưng càng về sau, nàng càng không hiểu được con người này. Nàng tự nhận là nàng cực kỳ hiểu rõ hắn, thật ra thì cũng chỉ là nàng tự cho mình là đúng.
Trong một đêm phất lên thành phượng hoàng, nàng bị sủng ái cùng quyền thế xông váng đầu, liền cảm thấy chưa đủ, tham lam muốn nhận được nhiều sủng ái và quyền thế hơn nữa, mà thứ duy nhất nàng có thể lợi dụng chính là sự mềm yếu của nàng và tình cảm chung đụng cùng Cảnh Diễm suốt bao năm qua.
Bây giờ bị Luyện Nguyệt Sênh bóc trần tất cả, nàng mới biết mình đã ngu ngốc đến nhường nào!
"Tầm Hạc Tử là lấy từ đâu ra?" Luyện Nguyệt Sênh chậm rãi nói: "Lấy thân phận địa vị của ngươi, làm sao biết được loại thuốc độc này." Thiên tiệp dư là một phi tần xuất thân từ cung nữ, bên ngoài không có gia thế, bên trong không có thế lực, làm sao có thể tìm được Tầm Hạc Tử?
Hoa Thiên Bạch cúi đầu rơi lệ, tay nắm thành quyền, nghẹn ngào nói: "Là… Nhậm chiêu dung…" Mặc dù nàng không cam lòng nhận thua, nhưng sự thật đã phơi bày trước mặt, đành phải khai báo.
Luyện Nguyệt Sênh hơi nhíu mày, lại hỏi: "Vậy loại độc ngươi sai người hạ vào trà của ta là cái gì? Là ai đưa cho ngươi?"
"Thuốc kia tên là Mai Hương, sử dụng dài lâu sẽ khiến cơ thể trở nên yếu đuối, còn có thể bị vô sinh…" Hoa Thiên Bạch cười nhẹ một tiếng: "Cũng là Nhậm chiêu dung đưa cho ta."
Ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh sâu thẳm, nhìn đám người quỳ trong điện rồi nói: "Tạm thời giam tất cả trong Thận Hình Ti đi." Nhìn Hoa Thiên Bạch: "Về việc xử tội ngươi thế nào thì chờ bổn cung thương nghị với bệ hạ rồi tính."
Hoa Thiên Bạch cười một tiếng, ngẩng đầu lên: "Ta chỉ có con đường chết thôi, còn thương lượng cái gì nữa?"
Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy nhếch môi mỉm cười, trong mắt có thâm ý: "Tất nhiên ngươi còn chỗ hữu dụng."
Dứt lời liền gọi cung nhân rời đi, mấy thái giám xông vào nội điện, đám người Hồng Tư thì theo chân Hoàng Hậu lui ra ngoài.
Hoa Thiên Bạch ngây người giữa điện, chỉ thấy bóng dáng xiêm y đỏ rực rỡ, xẹt qua trước mắt mình, giống như một đóa Hải Đường tươi đẹp. Đến mức bị thái giám lôi kéo, nàng cũng chưa cảm nhận được.
Phượng hoàng không lông không bằng gà, huống chi đây là một con gà đứng ở đầu cành vọng tưởng mình thành phượng hoàng.
——-
Trên dưới hậu cung đều không ngờ Hoa Thiên Bạch lại tự hạ độc bản thân để tranh thủ tình cảm. Thật đúng là vì tranh thủ tình cảm, ngay cả mạng cũng không cần!
Cái này cũng chưa phải đáng sợ nhất, vị này lại còn tranh thủ thời điểm Hoàng Hậu đến thăm nàng mà ra tay hạ độc, cũng may cung nữ kia sợ hãi làm đổ chén trà, nhờ vậy mới không có gây ra thảm kịch.
Nhưng mà đúng là chỉ mất một buổi tối và một ngày tiếp theo, dã tâm của Hoa Thiên Bạch đã phơi bày, bị giam vào lãnh cung.
Chỉ là bị đày vào lãnh cung, chúng phi tần cảm thấy sảng khoái đồng thời cũng có chút thất vọng, bởi vì tội danh Thiên tiệp dư mắc phải cũng đủ lấy cái mạng của nàng ta rồi.
Có người liền âm thầm suy đoán có phải bệ hạ vẫn còn tình cảm với nàng ta, không nỡ lấy mạng nên mới giam nàng vào lãnh cung, điểm quan trọng nhất là họ Hoa do bệ hạ ban cho Thiên tiệp dư cũng không bị thu hồi! Suy đoán này cũng rất có lý.
Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi, ai sẽ nghĩ tới chuyện này là Đế Hậu cố ý bày ra.
Ban đêm, trong Phượng Tê cung.
"Nhốt Hoa Thiên Bạch chung một chỗ với Nguyên Lâm Lâm để nhử xem kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối liệu có ra tay hay không." Luyện Nguyệt Sênh chậm rãi thưởng trà.
Hồng Tư cau mày gật đầu, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Nhưng… Tại sao nương nương lại không xử trí Nhậm chiêu dung?"
"Nàng ta à…" Luyện Nguyệt Sênh cầm chén trà: "Cứ để cho nàng ung dung tự tại thêm một thời gian." Hoa Thiên Bạch đã xảy ra chuyện, bây giờ Nhậm chiêu dung khẳng định cũng đang lo sợ, nhưng nàng cũng không vội xử trí Nhậm chiêu dung, cứ để cho nàng ta phải lo lắng đề phòng ít ngày cũng không tồi.
Hai chủ tớ đang nói chuyện, bên ngoài liền thông báo Hoàng Đế tới, Hồng Tư âm thầm nhìn Hoàng Hậu, sau đó đi xuống chuẩn bị trà.
Cảnh Diễm tươi cười tiến vào, không cho Luyện Nguyệt Sênh đứng dậy hành lễ, tự mình đi qua ngồi cạnh nàng.
Sau khi dâng trà, Hồng Tư dẫn toàn bộ cung nhân lui xuống, cuối cùng còn thức thời đóng cửa thật chặt.
Cảnh Diễm ôm Luyện Nguyệt Sênh vào trong lòng, hai người dựa trên sạp mĩ nhân. Trong tay Luyện Nguyệt Sênh cầm chén trà, tựa đầu vào vai hắn, nhìn mặt hắn vui vẻ, liền hỏi: "Bệ hạ sao vậy? Cười vui vẻ như vậy là đã gặp được chuyện gì tốt ư?"
Trong mắt Cảnh Diễm có sự vui mừng trong trẻo, cúi đầu nhìn nàng: "Trẫm đã bàn bạc với mẫu hậu, qua một hai ngày nữa sẽ dẫn nàng xuất cung." Dừng lại, còn nói tiếp: "Mẫu hậu cũng đồng ý, chỉ là muốn chúng ta mang theo Nhàn Nhi khi xuất cung."
Cảnh Nhàn mới trở lại không bao lâu, còn chưa quen thuộc với người nhà, khiến Thái Hậu rất đau lòng, đúng lúc Cảnh Diễm muốn xuất cung, Thái Hậu liền muốn Cảnh Nhàn đi chung để giải sầu.
"Dẫn Nhàn Nhi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt." Luyện Nguyệt Sênh khẽ hớp trà ấm áp: "Vậy chúng ta xuất cung để đi chỗ nào?"
"Thời điểm này hàng năm sẽ có rất nhiều người thả đèn Khổng Minh bên bờ sông Tần Thủy, cảnh sắc có thể nói là tuyệt nhất Kinh Thành, trẫm dẫn nàng đi xem có thật như vậy hay không." Mi mắt hắn rủ xuống, mặt mong đợi nhìn nàng.
"À." Sóng mắt Luyện Nguyệt Sênh lay chuyển rồi nói: "Thì ra là cái này, thần thiếp có từng nghe qua, nghe nói đến lúc đó sẽ có rất nhiều cô nương công tử trẻ tuổi đến dạo chơi, tiện chọn tình lữ. Lúc thiếp ở Ninh Quốc Công phủ có nghe hạ nhân kể, nhưng trong phủ quản rất nghiêm, thiếp không thể nào lén đi xem thử."
Cảnh Diễm hắng giọng cười một tiếng: "Biết nàng chưa từng được tham dự nên trẫm liền dẫn nàng đi xem cho biết."
Luyện Nguyệt Sênh đứng lên, đặt chén trà lên bàn, cười duyên với hắn rồi nói: "Lần này dẫn theo Nhàn Nhi, muội ấy đang tuổi xuân, lại xinh đẹp thùy mị, khó tránh khỏi việc bị vài công tử coi trọng, nếu quấn lấy Nhàn Nhi sẽ không tốt."
"Nàng không cần lo lắng, trẫm đã an bài người bảo vệ muội ấy, tất nhiên sẽ không để ai lại gần."
"Không phải chúng ta đi chung với Nhàn Nhi sao?" Luyện Nguyệt Sênh cau mày.
Cảnh Diễm giật mình, kéo nàng lại nói: "Trẫm cũng là có tư tâm, hi vọng lần này có thể ở riêng với nàng." Ngắt lời: "Nàng không cần phải lo lắng cho Nhàn Nhi, sẽ có hộ vệ đi theo bảo vệ muội ấy, rất an toàn."
Nghe giọng hắn có vẻ tức giận, lòng nàng không khỏi mềm nhũn, nhích sát vào người hắn: "Thôi vậy, chỉ hy vọng Nhàn nhi sẽ không oán trách chúng ta." Cười khẽ một tiếng.
Cảnh Diễm nghe vậy cũng cười, cúi đầu hôn nàng, bị nàng nhẹ nhàng tránh được rồi đáp lời: "Bệ hạ không thể kiên nhẫn một chút được sao."
"Nàng không biết trẫm đã phải nhịn biết bao lâu đâu!" Cảnh Diễm uất ức, dùng sức ôm chặt nàng: "Nàng đã không cho trẫm động vào nàng thì thôi, làm sao bây giờ đến cả miếng ngon ngọt cũng không cho trẫm nếm chứ!"
Luyện Nguyệt Sênh vừa nghe, cũng cảm thấy mình có chút không tốt bụng, cho nên ngẩng mặt, trao nụ hôn lên môi hắn.