CHƯƠNG
Tang Chi đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đổng Ngạc phi trong sáng ngoài tối đe dọa nàng, lúc này ở Khôn Ninh cung cũng không hết khó khăn, rốt cuộc thì nàng phải đi bước tiếp theo như thế nào? Ánh mắt Thái Uyển Vân vẫn gắn chặt vào nàng, mà nàng lại đang thất thần.
Bộ dạng này của Tang Chi lại vô tình khiến Thái Uyển Vân tức giận, cho rằng người này không coi mình ra gì. Lại tiến lên một bước, hạ giọng mà nói bên tai Tang Chi, "Đừng có làm bộ làm tịch, chủ tử của ngươi và cả chính ngươi là loại người gì, người khác không rõ, nhưng ta rất rõ ràng."
Ngữ điệu hung ác, lại khẽ đẩy một cái, khiến Tang Chi đang lúc lơ đãng lùi về phía sau.
Tang Chi như là bị huých tỉnh từ dòng suy nghĩ, thở hắt ra một hơi, đầu óc bỗng nhiên trở nên sáng sủa. Nàng nhếch khóe môi, nhìn Thái Uyển Vân mà khẽ cười, "Thái ma ma tận tâm trung thành với Hoàng hậu nương nương, nô tì cũng rất rõ ràng."
Thái Uyển Vân nhíu mày, lại cảm thấy tâm cơ người này sâu không thấy đấy. Vốn cho rằng mình bức nàng ta như thế, nàng ta sẽ bối rối hoảng loạn mà cầu xin, không thì cũng là giải thích tỏ lòng trung thành, cho nên loại phản ứng này hoàn toàn là ngoài dự liệu. Tang Chi không hề sợ hãi, cũng chẳng nịnh nọt giải thích, lại dùng giọng điệu trấn tĩnh tự nhiên mà đánh giá lại nàng, khiến cho Thái Uyển Vân cũng nhất thời không biết nên phản hồi thế nào. Lặng đi một khắc, cười khẩy nói, "Nếu ngươi đã biết như thế, vậy cũng nên rõ ràng gây song gió trước mắt ta sẽ phải nhận kết cục thế nào."
Thái Uyển Vân xuất thân cung nữ, từng bước trèo lên. Thủ đoạn có thể sánh ngang Lý Ứng Vinh, mà Lý Ứng Vinh người này, cung nữ nào không biết Tân Giả khố Lý Ứng Vinh là một nhân vật không thể chọc tới. Các cung nữ xuất thân từ Tân Giả khố, mặc dù sau này có thể đạt tới địa vị nào, thì nỗi sợ hãi đối với Lý Ứng Vinh cũng đã đều in dưới đáy lòng các nàng. Mà các cung nữ cũng biết, xưa nay Lý Ứng Vinh ghen ghét không ưa Thái Uyển Vân. Cả hai đều cùng là Chưởng sự cung nữ đấy, nhưng dù sao Thái Uyển Vân cũng là Chưởng sự cung Hoàng hậu, xuất thân cũng tốt hơn. Khi ấy còn ở Tân Giả khố, cả hai đều ưu tú, cả hai đều ra khỏi Tân Giả khố vào cùng một đợt. Thái Uyển Vân được trực tiếp đề bạt làm Chưởng sự cô cô Khôn Ninh cung, mà Lý Ứng Vinh là bị Chưởng sự Tân Giả khố nhìn trúng, giữ lại. Hai năm sau, Thái Uyển Vân đã làm ma ma cung Hoàng hậu, Lý Ứng Vinh đã làm Chưởng sự Tân Giả khố, hai người tuy rằng đồng phẩm cấp, nhưng Tân Giả khố thấp kém quanh năm chướng khí lại có thể so với Khôn Ninh cung hay sao? Có điều, Khôn Ninh cung thất sủng, lại nhiều lần bị làm khó dễ, điều này khiến tâm tư Lý Ứng Vinh dễ chịu đôi chút.
Tang Chi đương nhiên biết chuyện giữa hai người, cho nên thập phần hiểu rõ, Thái Uyển Vân cũng không phải loại người lương thiện. Cho nên nàng sẽ tuyệt đối không cùng Thái Uyển Vân cứng chọi cứng, liền hành lễ, "Lời ma ma dạy bảo, nô tì ghi nhớ trong lòng. Chỉ có điều, trước nay nô tì vẫn luôn một lòng hầu hạ Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối không dám có nửa điểm vượt khuôn phép."
Thái độ này lại khiến cho Thái Uyển Vân không tìm ra được sơ hở, chỉ có thể hừ lạnh, "Tốt nhất là nên như thế."
Tang Chi đứng thẳng lên, bất đắc dĩ cười cười, lại nhìn thấy Tố Lặc đang từ trong đi ra.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Tầm nhìn xuyên qua Thái Uyển Vân, cuối cùng là rơi vào Tang Chi.
Thái Uyển Vân quay ngoắt người lại, nghe chủ tử hỏi liền chột dạ, lại không dám nói dối, cũng không dám nói thật rằng mình đang làm khó Tang Chi. Càng lúc càng loạn, đang định lúc quỳ xuống thỉnh tội, lại nghe Tang Chi lên tiếng, "Nói về ngươi đấy."
Sắc mặt Thái Uyển Vân cứng ngắc, tái đi, đôi mắt nhìn Tang Chi như thể phun ra lửa. Nào có nô tài nào dám bàn luận sau lưng chủ tử! Đang lúc định phân bua, Hoàng hậu nương nương lại khiêu mi, "Nói về ta như thế nào?"
Tang Chi đi thẳng về phía Tố Lặc, "Nói ngươi, trong người con đang mang bệnh lại không biết tĩnh dưỡng cho tốt, trời còn đang lạnh mà không ở trong điện, làm cho người ta lo lắng chết đấy." Vừa nói vừa buộc lại dây cột của cỗ liên bồng y, "Thái ma ma từng giây từng phút đều lo lắng cho chủ tử, lòng trung thành này, trời đất phải chứng giám a."
Thần sắc Thái Uyển Vân lộ rõ vẻ phức tạp, kinh ngạc mà nhìn Tang Chi chằm chằm, nhưng Tang Chi lại không hề nhìn nàng, chỉ nói với Tố Lặc, "Mau vào trong đi."
"Nói chuyện cũng không biết kiêng kị, ngươi nói xem, trong Tử Cấm thành này có ai như ngươi nữa không?" Tố Lặc vừa đi vào, vừa cười nhạo.
"Ta có nói sai gì sao?" Tang Chi bày ra bộ dáng kinh ngạc.
Tố Lặc liếc nhìn nàng một cái, "Bổn cung đang có bệnh, mà ngươi lại ở ngay trước chính điện nói ra từ 'chết', phải rồi..." Tố Lặc lấy lại phong thái trung cung, lại giả như chăm chú suy nghĩ, "Có nên cho người tới vả miệng không?"
"Cái gì?" Tang Chi trợn mắt, "Phải phải, trách ta trách ta! Bất quá lời ta nói cũng không có liên quan tới ngươi."
"Thật sự là nên phạt vả miệng thôi." Tố Lặc lạnh mắt liếc người kia.
"Hoàng hậu nương nương tha mạng..." Tang Chi tiến lại gần, hạ giọng bên tai nàng.
"Vậy còn phải xem tâm tình của bổn cung a." Tố Lặc buồn cười, hừ một tiếng.
Đã nhìn thấy khóe môi Tố Lặc vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, Tang Chi lại hỏi, "Vậy tâm tình nương nương hiện ra sao?"
"Tâm tình không tốt." Tố Lặc nói, ánh cười ngậm trong đôi mắt, lại nghiêm mặt, "Muốn phạt vả miệng người đấy."
Nói xong, đã vào trong tẩm điện, hai người ngồi xuống bên giường.
Tang Chi cầm lấy bàn tay Tố Lặc, như thể muốn đưa tới bên sườn mặt mình, "Vậy ta để ngươi đánh, thế nào?"
Tang Chi đơn thuần là thuận theo Tố Lặc, chiều nàng một chút, muốn khiến nàng vui vẻ. Mà ánh mắt Tố Lặc đã bị ôn nhu này nung chảy, trở nên mềm mại như tơ. Tố Lặc lại đột nhiên ngơ ngẩn, lại kìm lòng không được mà đưa bàn tay khẽ chạm vào đuôi mày Tang Chi, thanh âm bình ổn, "Tang Chi, ngươi đối tốt với ta như thế là vì cái gì?"
Một câu này khiến Tang Chi cũng hoàn hồn, ánh mắt lóe lên rồi thu lại nụ cười, nhàn nhạt, "Vì ngươi xứng đáng a."
"Xứng đáng?" Tố Lặc thu bàn tay lại, "Vì sao?"
"Ngươi... ngươi quả thực là giống một cuốn từ điển bách khoa Mười vạn câu hỏi vì sao!" Tang Chi lầm bầm trong miệng, cười khẽ.
"Cái gì?" Ngược lại, Tố Lặc mở to mắt, "Ngươi nói cái gì?!"
Tang Chi tức cười, tự trách mình lấy đá đập chân mình, lại giải thích, "Thì chính là mười vạn câu hỏi đấy thôi."
"Mười vạn?" Tố Lặc nhíu mày, bỗng nhiên trừng mắt nhìn người kia, "Vậy là ngươi chê ta hỏi nhiều phải không?"
"Đương nhiên không phải như thế..." Tang Chi khó giấu được vui vẻ ở khóe môi, "Là ta đang khen ngươi mới đúng."
Tố Lặc cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin.
"Là ngươi không biết đó thôi, bình thường chỉ có trẻ nhỏ mới có thể hỏi mười vạn câu hỏi, mới có thể có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với thế giới này như thế. Con người a, một khi trưởng thành rồi, sẽ càng không muốn quan tâm tới thế giới xung quanh. Nhìn hoa chính là hoa, nhìn cây cỏ chính là cây cỏ, nhưng ở trong mắt của trẻ nhỏ, hoa hay cỏ cũng đều có linh hồn, đều là một sinh mạng đấy." Ngữ điệu không nhanh không chậm, "Cho nên, có thể giữ được một tâm tính như thế, thì mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi cũng vẫn đều có thể duy trì được tình yêu đối với thế giới này. Nói ra thật phức tạp, nhưng mà a, đây là điều thật nhiều người mơ ước cũng không có được." Rồi nàng nháy mắt một cái, "Tố Lặc, chính là ngươi đấy."
Tố Lặc lắng nghe, lại trầm mặc trong chốc lát, lẩm bẩm, "Tình yêu?"
Tang Chi gật gật đầu, nhìn biểu tình người kia dần chuyển sang ngỡ ngàng, "Từ lâu ta đã..."
Tang Chi cảm thấy đáy lòng mình có chút tê dại, ôn ôn nhu nhu cắt lời người kia, "Còn nhớ đêm đó ta đã nói, có chuyện muốn kể ngươi nghe không?"
"Còn nhớ." Tố Lặc gật đầu, "Ngươi muốn nói ta nghe một biện pháp, để ta không còn cảm thấy chán nản mệt mỏi nữa, phải không?" Nàng ngừng một khắc, lại cười cười, "Ta vẫn còn nhớ kỹ đấy."
Ngày ấy Tố Lặc vừa bị cấm túc, Tang Chi xin Tĩnh phi đưa mình tớ Khôn Ninh cung, sau lại nói lời này, khiến cho Tố Lặc vẫn luôn âm thầm ghi nhớ mà chờ mong. Tuy rằng nàng cảm thấy đây bất quá chỉ là một lời nói dối nhằm an ủi của Tang Chi mà thôi, nhưng cũng không nhịn được mà suy nghĩ, giả như lời này là sự thật thì sao đây? Dù sao Tang Chi cổ quái như thế, giống như là, một quyển sách, lật mãi không hết.
"Đúng vậy, lão bản nhớ kỹ lắm. Vậy hôm nay ta tới trả nợ a."
"Mau nói!" Đáy mắt Tố Lặc toát ra tia cười.
"Nhưng mà..." Tang Chi lại trầm ngâm, "Tố Lặc, ngươi đối với Hán tộc... có hiểu biết được ít nhiều?"
"Sao? Có liên quan tới chuyện ngươi muốn nói sao?"
Tang Chi bày ra bộ dáng nghiêm túc gật đầu. Tố Lặc mím mím môi, rốt cuộc vẫn nói, "Chỉ hiểu qua một chút. Năm ấy trước khi nhập cung, A mã có nói, Hoàng hậu là thiên hạ chi mẫu, mà thiên hạ này không chỉ có người Mãn mà còn có cả người Hán, cho nên ta phải học cả Hán văn. Nhưng mà, Hán văn của ta không được tốt, mấy thứ như thư tịch này kia, ta cũng không hiểu lắm." Nàng có chút xấu hổ, lại tự bổ sung, "Tiếng Hán thực rất khó đấy..."
Tang Chi nghe Tố Lặc nói, nụ cười lại càng đậm hơn. Mà nụ cười này lại khiến cho Tố Lặc phiền muộn không vui, tóm lấy vai người kia, "Ngươi cười ta!"
"Đâu có!" Tang Chi vội vàng thu lại tia vui cười, nhưng khóe môi vẫn treo một nét cong.
"Còn nói không có?" Tố Lặc vừa giận vừa xấu hổ, "Cho rằng ta không biết ngươi đang vui vẻ đến hồn lên tận mây sao?"
Tang Chi không nén nổi nữa, bật cười haha thành tiếng.
Tố Lặc bị người kia cười đến mức phiền toái, giận đến đỏ mặt, nắm lấy vai Tang Chi, "Ta không cho ngươi cười!"
Mà Tang Chi lại càng cười không dừng được, cười đến mức ngã xuống trên giường. Tố Lặc thẹn quá hóa giận, ngả xuống che lấy miệng nàng. Chẳng qua là, hơi thở ấm nóng của người kia quẩn quanh trong lòng bàn tay Tố Lặc, xúc cảm tê dại, khiến nàng lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, liền buông tay ra.
Tang Chi nhìn người kia đã đỏ mặt, mà biểu tình lại đanh lại, lúc này mới ra sức hít sâu mấy hơi, chấm dứt cơn cười. Nàng ra vẻ nghiêm mặt, "Được rồi, Tố Lặc, ta cười ta, ta không có cười ngươi đâu. Còn tiếng Hán, quả thực cực kỳ khó."
Tố Lặc đã không còn để tâm tới nàng nữa rồi.
Tang Chi bật dậy, thấy Tố Lặc giận rồi, xúm lại nhỏ nhẹ, "Ta cười là bởi muội muội thật quá đáng yêu rồi đấy, tại sao lại có một người đáng yêu như thế chứ..." Câu cuối là Tang Chi hạ giọng tự nói với mình, nhưng Tố Lặc cũng đã nghe thấy rồi. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt xẹt qua vành tai Tố Lặc, nhận ra mạt hồng phớt đã lan xuống tận cổ, khiến cho tâm tư Tang Chi nhất thời có quỷ, rối loạn mê man. Tố Lặc bỗng nhiên thấy người kia im bặt, kỳ quái quay đầu lại nhìn, lại khiến Tang Chi giật mình cả kinh mà quay mặt đi, không nhận ra mặt mình cũng đã bắt đầu phát nhiệt.
Nhịp tim Tang Chi gia tốc lợi hại, như thể vừa bị cái gì dọa sợ. Nàng cúi đầu không biết nên nói cái gì. Tố Lặc lúc này, không hiếu tại sao Tang Chi lại như thế, nhưng cũng không nói một lời.
Trong chốc lát, tẩm điện bị bao phủ bởi một loại không khí yên lặng đến quỷ dị, im lìm mà khiến người ta tâm hoảng ý loạn không biết phải làm sao.
Tố Lặc lại càng khó xử, nàng chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy, liền đánh liều phá vỡ bầu không khí này. Nàng khẽ lên tiếng, "Tang Chi?"
"Sao vậy?" Tang Chi lập tức đáp lời.
"Ngươi có cảm thấy, thật kỳ quái..."
"Cái gì?" Tang Chi thu lại tâm tình, bàn tay khẽ vuốt đôi mắt mình, kéo lại tia tỉnh táo. Nàng lên tiếng, ngữ điệu đã trấn định, "Làm sao vậy?"
Tố Lắc há miệng, lại nhận ra mình cũng không biết nên nói gì, chỉ lắc đầu, "Ngươi còn chưa nói rốt cuộc ngươi muốn kể ta điều gì đấy."
"À, chính là điều này." Tang Chi nhớ ra, "Người Mãn các ngươi có sách sử không?"
"Người Mãn chúng ta?" Tố Lặc nhìn nàng, ánh mắt có chút khó hiểu mà lại mãnh liệt.
"Ý ta là người Mãn cao quý. " Nàng lại giải thích thêm, "Như ta đây dù là người Mãn, nhưng là con nhà bao y, đương nhiên không thể đánh đồng với các ngươi. Nhất thời nói không rõ mà thôi."
Tố Lặc hồ nghi liếc nàng một cái, "Hán văn của ngươi rất khá sao?"
Tang Chi suy nghĩ một chút, "Bởi vì ta là nô tài bao y, cho nên tiếp xúc với đủ loại người, cũng quen biết rất nhiều người Hán đấy. Cho nên, đại khái thì cũng hiểu được đôi chút."
Cũng không rõ Tố Lặc có tin hay không. Chỉ thấy ánh mắt nàng thâm sâu vài phần, cũng không tiếp tục đào sâu vào đề tài này, chỉ nói, "Sách sử thì có, nhưng không nhiều. Xưa nay chúng ta tung hoành trên thảo nguyên, rất khó mới có lúc an ổn, ngay cả Mãn văn cũng không nhiều người hiểu được."
Đúng như trong dự liệu của Tang Chi, cơm no áo đủ mới biết phân vinh nhục, của dư kho đầy mới biết phép xã giao. Tộc du mục trên thảo nguyên, hẳn là lễ nghi văn hóa này kia, chưa thể ngày một ngày hai mà xây dựng được đủ.
Lại hỏi, "Ngươi có thể đọc sách bằng Hán văn không?"
Tố Lặc chần chừ, lắc đầu.
"Vậy ta dạy ngươi. Mới đầu, ngươi có thể đọc sách sử."
"Đọc sách sử?"
Tang Chi gật đầu, "Bắt đầu từ 'Sử ký'. Lịch sử không khi nào là giống sau, đúng sai thành bại mỗi thời một khác, từ xưa tới nay không biết bao nhiêu là chuyện mà kể. Đọc nhiều sách sử, ngươi sẽ hiểu được những chuyện trước mắt này, không chuyện gì là có thể tồn tại mãi mãi." Nàng lại cười, nụ cười dịu dàng, "Còn có thể hiểu được điều gì mới là thực sự quan trong, còn điều gì chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước."
Tố Lặc nghe, ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị, "Tang Chi, nữ tử vô tài mới là đức."
Không ngờ lại nghe được một câu như vậy, Tang Chi khẽ giật mình, nhịn không được khẽ cười một tiếng, "Tố Lặc, chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược cái gì?"
"Từ giờ trở đi, trong một năm này ngươi đừng đọc mấy thứ như 'Nữ đức', 'Liệt nữ truyện', chỉ đọc ' 'Sử ký' mà thôi. Ngày này một năm sau..." Tang Chi hạ thấp giọng, "Nếu như ngươi còn nói 'nữ tử vô tài mới là đức', ta cam đoan, sau này nhất định sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.
—- Hết chương —-
Editor lảm nhảm: Vừa cân não với Đổng Ngạc phi, PK thêm trận nữa với Thái Uyển Vân mà Tang vẫn còn có sức mèo vờn chuột với Tố đấy hửm Mai mới đến Valentine mà hôm nay đã bắt đầu rải đường :v