Một câu này khiến Tang Chi hoảng đến ngẩn người.
Ánh mắt của Tố Lặc mạnh mẽ quật cường, chăm chăm nhìn nàng, nhưng rồi có giọt nước mắt tràn ra trong yên lặng.
Bên ngoài, Thái Uyển Vân đã sớm cho cung nữ thái giám lui đi. Hôm nay Khôn Ninh cung náo loạn một phen như thế này, nếu kinh động đến Hoàng thượng và Hoàng thái hậu, sợ rằng ai cũng sẽ có phần quả đắng. Lúc này thấy chỉ có Tang Chi cùng Tố Lặc ở bên trong, lại nghĩ đến những lời Tang Chi vừa nói, Thái Uyển Vân hiểu mình không nên bước vào thì hơn.
Bệnh Thiên hoa là bệnh nguy hiểm, là bệnh nan y, không phải ai cũng dám lại gần người nhiễm bệnh. Thái Uyển Vân nhìn hành động của Hoàng hậu, lại không thể hiểu thấu. Coi như Hoàng hậu không coi Tang Chi là nô tài, nhưng cỡ này vinh dự vẫn là quá dọa người. Thái Uyển Vân lại nghĩ, thái độ này của chủ tử mình đối với Tang Chi người này, có khác thái độ của Hoàng thượng đối với Thừa Càn cung là bao đâu? Nghĩ đến đây, Thái Uyển Vân lập tức lo lắng bất an, nếu cả chủ tử lẫn Tang Chi đều mang trong lòng một mảnh tâm tư như nhau, Thái Uyển Vân nàng thật không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Tang Chi không thể để người kia khóc được. Nước mắt Tố Lặc vừa rơi xuống, lòng Tang Chi đã rối loạn, đành luống cuống muốn đưa tay áo lau nước mắt đi cho nàng, nhưng vừa giơ tay lên đã lại nhớ ra mình còn đang mang bệnh trong người, cho nên đành im lặng, đến một lời an ủi cũng không thể nói ra.
Tố Lặc thấy nàng đưa tay lên lại để tay xuống, rốt cuộc tuyến phòng thủ cuối cùng cũng bị phá vỡ, nhào vào trong vòng tay Tang Chi.
Tang Chi không trốn tránh, cũng không giãy giụa, nhưng cũng không đáp lại người kia.
Tố Lặc càng ôm chặt, "Tang Chi... ngươi thật độc ác." Nàng nghẹn lời, "Ta... ta đã mất đi Thái Lan, nếu giờ còn mất đi ngươi, ta biết làm thế nào bây giờ..."
"Cái gì?!" Tang Chi kinh hoảng, "Thái Lan làm sao?"
Tố Lặc không trả lời, nhưng nước mắt của nàng đã cho Tang Chi đáp án. Tang Chi vừa hoảng sợ vừa đau lòng, cũng lập tức ý thức được rất có khả năng mình cũng sẽ nhận lấy cái kết của Thái Lan, liền vội vàng dùng hết sức bình sinh mà đẩy Tố Lặc ra.
"Đi mau!"
"Tang Chi!" Tố Lặc giữ lấy tay người kia, "Ngươi mắc phải bệnh gì? Ta nhất định nói Thái y chữa khỏi."
Đang lúc này, Thái Uyển Vân tới trước cửa, nói, "Khởi bẩm nương nương, Thái y đang đứng đợi bên ngoài."
Tang Chi vội vàng, "Không được!" Nàng lo lắng nhìn qua Tố Lặc, "Không được cho bất kỳ ai đến gần ta."
Tố Lặc phát giận, "Ngươi hồ đồ rồi!" Nói xong liền không để ý đang Tang Chi nữa, cho Thái y vào bắt mạch xem bệnh.
Những thứ y thuật thế này, Tang Chi nhìn đã quen mắt rồi. Thái y yên lặng mà bắt mạch, sau một hồi mới lên tiếng, có thể nhìn thấy trên trán hắn đã phủ một tầng mồ hôi, "Hồi Hoàng hậu nương nương, Tang Chi cô nương... Cũng không có gì đáng lo, chỉ là, sốt cao mà thôi."
"Không có gì khác?" Tố Lặc hỏi lại, cũng thầm thở phào một hơi.
Thái y ngập ngừng, "Nếu như theo mạch tượng thì chính là như thế."
Tố Lặc gật đầu, lại trừng mắt với Tang Chi, ngữ điệu trách móc, "Cũng chỉ là sốt cao mà thôi, ngươi náo loạn một hồi như vậy."
Tang Chi muốn nói, nhưng nàng nhìn vẻ vui mừng an tâm trên gương mặt Tố Lặc mà do dự. Nàng không đành lòng. Nhưng nếu như không nói, Tố Lặc sẽ không ý thức được căn bệnh này nghiêm trọng đến mức nào. Hơn nữa, Tố Lặc là Hoàng hậu, chỉ có nàng mới có thể bảo vệ được Khôn Ninh cung. Ánh mắt Tang Chi dao động, nhìn Tố Lặc, lại nhìn Thái y, cuối cùng lên tiếng, "Xin hỏi Thái y, mạch tượng của ta có giống với mạch tượng của Vinh Thân vương hay không?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có mình Tố Lặc ngây ngẩn, Thái y cũng đã hoảng đến mức lập tức quỳ rạp trên đất.
"Điều này..."
Thấy hắn phải ứng như thế, vẻ an tâm trên gương mặt Tố Lặc lập tức đông cứng lại, ánh mắt nàng nguội xuống, nhìn Tang Chi thật sâu, "Tang Chi, ngươi đừng nghĩ lung tung."
Tang Chi lắc đầu cười khổ, lại nói tiếp, nàng hơn ai hết ý thức được mình đang nói lời nhẫn tâm, "Vinh Thân vương còn quá nhỏ, có thể sẽ khó phân rõ, vậy Thái y cho ta hỏi thêm một câu, liệu mạch tượng của ta có giống mạch tượng của chủ vị Dực Khôn cung hay không?"
Thái Y run rẩy, lần nữa dập đầu, "Vi thần không có năng lực! Chứng bệnh này thật sự quái gở, mới mấy tháng đầu năm, bắt đầu từ Vinh Thân vương, sau đó đến Hoàng hậu nương nương, rồi tới Thái Lan cô nương, hiện tại... Mạch tượng của Tang Chi cô nương cũng chính là như thế!"
Thái y nói xong, Tố Lặc không khỏi hoảng, "Bổn cung?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, chúng thần không có năng lực, chỉ đành thúc thủ vô sách. Không biết đây là bệnh gì, mọi phương thức điều trị đều là vô tác dụng. Biện pháp khi ấy Tang Chi cô nương sử dụng thành công, trị khỏi cho nương nương, hôm qua thần đã dùng cho Thái Lan cô nương, nhưng lại chẳng có tác dụng. Cho đến lúc này, chỉ có... nương nương nhiễm bệnh mà không hề gì."
Tang Chi nghe xong, trầm tư lắc đầu, "Cũng không phải là Hoàng hậu không hề gì, gần đây thỉnh thoảng thân nhiệt của nương nương vẫn có hơi cao, bất quá, không đến nỗi tính là phát sốt. Ta thân là nô tài cũng lo lắng, lại sợ Thái y các vị ra vào tất cả các cung, có khả năng mang bệnh trong người, nên không mời tới mà thôi."
Tố Lặc giật mình, ánh mắt đang nhìn Tang Chi đông cứng lại, Tang Chi đành cười khổ, "Ta đã nói nương nương không nên vào đây." Nàng lại hỏi, "Không biết Thái Y viện đã từng nghe đến bệnh Thiên Hoa hay chưa?"
"Thiên hoa? Đây là ôn dịch!" Thái y hoảng hồn trừng mắt, "Không không, tuyệt đối không phải Thiên hoa, sách ghi nếu mắc Thiên hoa, từ ba đến năm ngày toàn thân sẽ chảy mủ, nhưng..."
"Bởi vì chưa đợi tới lúc bệnh đến giai đoạn ấy, người bệnh đã không trụ nổi mà chết rồi!" Tang Chi cắt ngang, không chút lưu tình, "Vinh Thân vương còn nhỏ, sốt cao như thế sao có thể chịu nổi, trụ qua được một đêm. Thái Lan cô nương lớn hơn, nhưng sốt cao không thể hạ, trụ được hai ngày. Hoàng hậu nương nương qua cơn nguy kịch, chính vì nương nương được hạ sốt kịp thời, mà hiện tại cũng chưa phải là hoàn toàn khỏi bệnh đâu."
Tang Chi lại nghĩ, đêm qua mình sốt cao đến như thế, có thời điểm cảm tưởng như cái mạng này không thể giữ được nữa, ấy vậy mà không biết vì lí gì mà có thể tỉnh lại. Nàng cũng muốn dùng biện pháp mà nàng áp dụng cho Tố Lặc để thử trên chính mình, nhưng Thái y lại nói cũng biện pháp ấy, mà không chữa được cho Thái Lan. Vậy là do thể chất của Tố Lặc vốn tốt, tự mình hồi phục sao? Thái Lan cũng xuất thân từ Khoa Nhĩ Thấm bộ, hẳn sức khỏe không thể kém được, nhưng lại như vậy – Tang Chi kết luận, để vượt lên bệnh tật, có lẽ bảy phần vẫn là ý chí và sức mạnh tinh thần đi.
Thái y nghe xong lời Tang Chi nói, càng run rẩy, "Không... không, cô nương, chuyện này không thể nói bừa!" Dịch bệnh lan vào đến trong cung, đây không phải chuyện nhỏ! Không có bằng chứng xác đáng, ai dám dùng tính mạng mình ra mà xác nhận!"
Mà những lời Tang Chi vừa nói ra cũng chẳng phải cho Thái y nghe. Lúc này nàng mới nhìn qua Tố Lặc, ánh mắt bình tĩnh, "Bây giờ đã hiểu rồi chứ? Nương nương, mong người tranh thủ thời gian, mau rời khỏi nơi đây."
--- Hết chương ---
Editor lảm nhảm:
Lý giải chi tiết nho nhỏ: Đáng lẽ ra Tang hẻo rồi đó, ở chương khi hồn sắp lìa khỏi xác Tang nghe có giọng hỏi "Ngươi muốn đi, hay muốn ở?", chính là muốn ở lại Thanh triều và tiếp tục sống hay chết đi và (có thể là) xuyên ngược trở về hiện đại. Mà Tang chọn ở lại vì Tố Tố, cho nên là giữ được một mạng, cũng đồng nghĩa với việc không thể trở lại được nữa rồi.