Cái gì gọi là dễ thương? Mặc quân phục mà dễ thương thì đi đánh trận ai sợ? Phải hùng dũng mới được. Cậu cố gắng làm vài động tác và biểu cảm khiến mình ngầu hơn, hỏi: "Hiếu, thấy tớ còn dễ thương không?"
Nhận được cái gật đầu, Cao Cường nhăn mặt. Thấy vậy Trung Hiếu nói tiếp: "Dễ thương như vậy, khi ra trận lỡ bị địch bắt, có lẽ chúng sẽ thấy không nỡ ra tay mà tha mạng cho cậu."
"Thôi đi, loại đó tớ không cần. Tớ đây thà hi sinh vinh quang vì Tổ quốc, còn hơn giữ được tính mạng theo cách nhục nhã như vậy." Từ đó trong Cường bừng nắng hạ; Mặt trời chân lý chói qua tim.
Cả phòng rủ nhau chụp vài tấm hình làm kỉ niệm, sau đó cùng nhau đi tới chỗ học. Ngày thứ hai, tất cả đẹp đã mặc quân phục. Đi tới nơi đâu cậu cũng thấy màu xanh. Tất cả mọi người đều hãy còn rất trẻ, trong trang phục như vậy liền toát lên một hào khí đến ngất trời. Tự dưng cậu cảm thấy có chút nhớ hình ảnh những con người ăn mặc thời trang xuất hiện trên đường phố ở trung tâm thành phố. Cậu còn phải nhìn mọi người mặc quân phục trong ngày nữa. Thời gian sao mà trôi chậm quá đi. Ở một nơi xa xôi tách biệt không khói bụi thành phố, mạng mẽo thì chập chờn này, chắc mình sẽ trở nên đi chậm với thời đại mất.
Tới nơi, thứ hiện lên trong ánh mắt của cậu đầu tiên chính là hình ảnh Quốc Cường đang ngồi dựa lưng vào tán cây bấm điện thoại, giống như chỉ chăm chú chơi game, còn tất cả chuyện thế sự đều không màn tới. Hắn mặc trang phục quân đội, khí chất như vậy liền có thể dễ dàng bị nhầm lẫn là một tên tướng cấp cao. Người đẹp hẳn là mặc bất kì loại trang phục nào cũng đều rất đỉnh. Hắn đặc biệt vô cùng, diện mạo uy nghiêm oai phong của một người trưởng thành, còn tư thế ung dung chơi game lại giống như một đứa trẻ con. Hai phong cách vô cùng đối lập cùng xuất hiện trên người hắn lại nghiễm nhiên vô cùng hài hòa. Nếu ném hắn ta vào đám đông thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra hắn.
Cũng không có gì quá bất ngờ, khi Quốc Cường liền trở thành thần tượng của biết bao cô gái, thậm chí là con trai cũng mến mộ.
Nếu có ai đó nhắc tới Quốc Cường, thì sẽ toàn nghe được những lời ca ngợi.
Nếu có ai đó nhắc tới Cao Cường, thì sẽ nghe được câu "Cậu ấy là ai?"
Một cái tên, hai số phận.
Khi lớp bắt đầu học, Quốc Cường do làm trung đội trưởng nên đứng ở phía trên chỉ đạo lớp. Ở trong hàng ngũ nhìn lên, Cao Cường nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua giữa hai người. Hắn lấy đồ ăn của mình, mặc dù không xin lỗi nhưng dù sao thì cũng đã trả mình ngàn, còn nhiều hơn gấp mấy lần số tiền mình phải bỏ ra để mua; tối qua là do mình làm phiền hắn trước, chỗ đó rõ ràng là hắn đã ngồi trước mình rồi. Tổng kết lại, mình với hắn coi như là -, hòa nhau, mình cũng không còn lí do gì phải ghét hắn nữa. Vậy cứ coi như là bạn học bình thường đi, từ đây nước sông không phạm nước giếng, nếu hắn không làm gì mình thì mình cũng sẽ quên sạch mọi chuyện.
Buổi học kết thúc trong sự mong chờ mỏi mòn của học sinh. Cao Cường cởi chiếc nón trên đầu xuống, quạt quạt vào người mình, đang định đi về phòng tắm rửa chuẩn bị ăn cơm thì bị Quốc Cường kêu lại: "Này cậu kia."
Cao Cường quay lại, cậu vô cùng bình thường hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cậu đi dẹp vật chất."