Cao Cường nãy giờ theo dõi chuyện này, trong đầu còn đang chửi rủa bọn này trẻ con quá. Hồi nhỏ cậu cũng cùng đám bạn trong xóm chơi trò này, rốt cục không có thấy gì cả. Cậu muốn tham gia, chính là vì muốn thấy bộ dáng lúc thua cuộc và nhận hình phạt của Minh Thịnh như thế nào, nhất định cậu sẽ cho hắn một trận thê thảm nhất nhớ mãi không quên.
"Ừ, đi thì đi. Nhưng rủ thêm nhiều người." Cậu đáp.
"Cậu sợ hả? Ha ha."
Cao Cường nhìn Minh Thịnh đang hả hê cười, trong đầu nghĩ: Đầu đinh à, cậu cười cho đã đi, ngày tàn của cậu sắp đến rồi.
Trời chiều hửng ánh nắng vàng đậm pha chút đỏ ở nơi cuối chân trời. Sau đó, như một vòng tuần hoàn, hoàng hôn dần nhường chỗ cho đêm tối.
Như đã hẹn, giờ phút tối, cả đám triển khai kế hoạch như đã bàn bạc. Đến giờ theo điều lệnh, phòng ngủ tắt đèn tối om, trên giường là những đồ vật được sắp xếp khéo léo giống như người thật đang trùm chăn ngủ. Cả đám năm người giống như kẻ trộm, trên tay cầm điện thoại với những mục đích khác nhau: chụp hình kỉ niệm khi thấy ma, dùng đèn flash soi đường, để thấy ma rõ hơn. Có người còn chuẩn bị trước tin nhắn trăn trói với người thân.
Nhẹ nhàng, cẩn thận, năm người rốt cục cũng đã đứng ở cách chỗ bị đồn có ma không xa. Bọn họ tinh thần thép, không sợ gì cả, ngược lại còn rất háo hức.
Buổi tối nơi này rất nguyên sơ. Gió rừng vừa mạnh vừa lạnh thổi qua, khiến cây cối không ngừng rung rinh mạnh. Bọn họ co người vì lạnh nhìn xung quanh, không hiểu sao càng lúc bọn họ càng cảm thấy sống lưng mình đổ mồ hôi, dần dần sinh ra ảo giác, không ngừng nhìn dáo dác xung quanh. Ánh trăng non vàng nhạt đang dần leo lên đỉnh.
"Đi về được rồi, chúng ta đứng đây nãy giờ mà có thấy gì đâu."
Minh Thịnh vẫn còn chưa chịu thua: "Từ từ đã, chưa tới giờ linh. Nếu giờ mà không thấy gì thì chúng ta về."
Cả đám cũng vô cùng nhẫn nại chịu đựng muỗi đốt đứng chờ.
"Mấy ~ giờ ~ rồi~~?" Khuôn mặt Minh Thịnh dần dần tái xanh, giọng nói không kiềm được vô cùng run rẩy.
Đám người còn lại cũng bắt đầu dựng tóc gáy: " ~ giờ ~ rồi ~" Khi nói xong câu này họ đồng thanh hét lên, sau đó bán sống bán chết chạy đi tán loạn. Họ nhìn thấy một cái bóng trắng đang đi qua đi lại, như có như không, chân không chạm mặt đất.
Cao Cường nhìn thấy, còn chưa kịp sợ hãi đã ngất xỉu tại chỗ, huống chi là bỏ chạy như những người khác.
Đến khi cậu mở mắt tỉnh dậy, mơ hồ nhớ lại chuyện gì đã xảy ra lúc nãy thì cậu ý thức được mình đang nằm trên đất. Thứ tiếp theo khiến cậu bất ngờ hơn chính là tiếng sáo quen thuộc ấy lại ngân lên. Cậu, trong nhất thời quên đi mình đang và cần phải sợ chuyện gì, đứng dậy, nhờ sự trợ giúp của điện thoại, chậm rãi lần theo nguồn âm thanh.
Lối mòn dẫn tới nơi âm thanh truyền đi. Cậu soi đèn flash vào phía trước. Dưới ánh đèn, một người hiện lên vô cùng rõ ràng, đang ngồi trên tản đá, đưa lưng về phía cậu, tay cầm cây sáo đang đặt trên miệng. Hình ảnh như thế rõ ràng đẹp đến mức khó tin. Đẹp, đẹp đến tính từ đẹp này cũng không còn có thể miêu tả nổi.
Bóng lưng ấy, vừa nhìn thấy cậu đã nhận ra được là ai.
Tiếng sáo bỗng dừng lại. Tiếp theo, Cao Cường vừa có chút kinh ngạc, vừa có chút lúng túng khi Quốc Cường đang quay mặt sang phải, bình thường nói: "Đến đây làm gì?"
Cao Cường trách thầm trong lòng. Cái gì chứ, nói chuyện với tôi bằng tư thế như vậy có phải quá khinh người rồi không? Nhìn cũng không dùng trọn vẹn con mắt để nhìn người ta nữa!!
Cậu phát hiện từ khi biết được Quốc Cường, mình ngày càng khẩu nghiệp.