Băng qua những con đường và ngã rẻ, trong sự chú ý của rất nhiều người, trong một khoảng thời gian ngắn, Quốc Cường đã đi đến phòng E, nơi Cao Cường đang mê man trong chiếc chăn giữa thời tiết bên ngoài nắng như thiêu đốt nhân gian. Cánh cửa phòng mở ra, âm thanh cót két cũng không đánh thức được Cao Cường. Quốc Cường đi đến gần, nhìn người nằm trên giường một chút, rồi đưa tay sờ lên chiếc trán đang đầm đìa mồ hôi: "Nóng." Hắn khẽ lay Cao Cường: "Tỉnh dậy đi, tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Cảm nhận được cơ thể mình đang bị tác động, Cao Cường dần dần tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra, hình ảnh Quốc Cường mơ hồ xuất hiện trong con ngươi, dần dần nó trở nên sắc nét đến từng chút một. Cao Cường có chút ngạc nhiên, nhưng giờ đây ngay cả đến việc biểu hiện cảm xúc đó cậu cũng không có năng lực. Khóe môi khô khốc cử động, giọng nói khàn đặc khác thường phát ra: "Cậu, ừm, sao, ừm, lại ở đây? Hôm nay, ừm, không học à?" Lúc nói xong cổ họng lại lên cơn đau rát, ho khan vài cái.
"Sợ cậu chết thối ở nơi này nên thầy bảo tôi đến đây kiểm tra, tránh gây ô nhiễm môi trường." Quốc Cường vừa nói vừa kéo tấm chăn của Cao Cường ra khỏi cơ thể của cậu ấy.
Cao Cường mặc dù là thân thể có thất thủ nhưng tư duy thì chưa thất thủ: "Có chết cũng sẽ làm ma hù dọa cậu." Cậu nuốt nước miếng: "Quả thực đau họng là thứ khó chịu nhất."
"Hiện tại cảm thấy thế nào?"
"Còn khỏe, chưa chết đâu, cậu yên tâm."
Vừa nói xong cậu liền bị búng vào đầu một cái. Cao Cường nhăn mặt, đau nhưng không nói ra.
"Trả lời đàng hoàng, nhanh gọn đầy đủ."
Thấy hắn nghiêm túc như vậy Cao Cường cũng không đùa nữa: "Báo cáo trung đội trường. Mệt, đau họng, nghẹt mũi, hơi nóng, toàn thân rã rời. Hết."
Quốc Cường khẽ mỉm cười: "Rõ."
Cao Cường còn đang còn định hỏi hắn sao lại cười với mình thì chuyện khác xảy đến: "Này, cậu dìu tớ ngồi dậy làm gì?! Tớ muốn nằm. Cậu muốn hành hạ tớ à?!"
Quốc Cường không trả lời. Hắn đưa lưng về phía Cao Cường, hơi khom người xuống: "Trèo lên."
Cao Cường kinh ngạc, có chút không tin tưởng vào những gì mình nghe. Dường như biết được điều này, không chờ đợi, Quốc Cường liền nói tiếp: "Tôi cõng cậu đến phòng y tế."
"Tớ hẳn là nghe nhầm rồi. Tai tớ hình như bị ù."
Quốc Cường cắn răng: "Nhanh lên, trước khi tôi đổi ý."
Cao Cường ngay lập tức nhào người về phía trước, ngực dán vào lưng hắn, hai tay vòng ra ôm lấy cổ hắn: "Cậu dám đổi ý tớ sẽ siết chặt cổ cậu cho cậu không thở được." Nói xong cậu nuốt nước bọt mấy cái.
"Cậu có khả năng giết tôi trong tình trạng như thế này sao?"
"Cũng phải." Đột nhiên cậu lại nảy sinh ra một suy nghĩ khác: "Không lẽ, cậu muốn nhân cơ hội thể trạng tớ yếu ớt muốn trả thù tớ sao? Nơi cậu cõng tớ đến nhất định không phải là phòng y tế mà là bãi rác. Cậu muốn dìm tớ dưới đống rác đó từ từ ngạt thở mà chết sao? Quá độc ác."
"Muốn giết không cần phải phiền phức như vậy." Hắn không muốn tiếp tục cái đề tài thiếu dinh dưỡng này nữa, đưa hai tay ra sau ôm lấy Cao Cường, đứng dậy, từ từ bước ra khỏi phòng.
"Thôi được rồi, tớ có thể tự đi được, chỉ là cảm nhẹ thôi mà. Người khác thấy sẽ coi thường tớ cho mà xem."
"Vậy tôi thả cậu xuống nhé!"