Trứng Gà Yêu Tảng Đá

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai anh chàng bị bỏ lại trên bàn hai mặt nhìn nhau, cùng lúc bị hai cô gái bỏ rơi thật đúng là có phần đồng bệnh tương liên. Nhìn phía đối diện thấy sự bất đắc dĩ và ai oán trong mắt đối phương, đều không nhịn được bật cười ha hả.

Đợi đến khi Trần Mặc và Lương Sơ Lam một trước một sau xuất hiện ở quán ăn, hai anh chàng kia hoàn toàn tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, đã giải quyết gọn gàng hết số đồ ăn còn lại, thậm chí uống rượu vui vẻ, tán gẫu hăng say. Nhìn thấy hai người trở về liền thức thời không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ tiếp tục làm sinh động bầu không khí.

Lời thổ lộ đầy thâm tình hao phí tinh lực quá lớn của hai người, tuy không có được đáp án, nhưng cũng không khiến tình hình trở nên căng thẳng.

Hai cô gái cực kỳ thống nhất im lặng, một người thật cẩn thận ăn, một người lại vẫn hung tợn trừng mắt với hai cái tay "nhiệt tình" của Cảnh Đằng, khiến người kia cũng không dám quá thân mật với Lương Sơ Lam.

Loại trói buộc này không hề mang đến chút phản cảm, ngược lại như dòng nước xuân rót vào cõi lòng vốn như nước lặng của Lương Sơ Lam, khiến nó bắt đầu nổi sóng. Thì ra bị người ta quản sẽ có cảm giác kỳ lạ như thế.

Sau ngày đó, Trần Mặc cũng không ép Lương Sơ Lam lập tức đưa ra câu trả lời, nàng không né tránh sự quan tâm của cô, không chạy trốn cô mà nói đã là phần thưởng lớn lao rồi. Có câu nói thế này, chỉ cần có công mài sắt, ắt có ngày nên kim.

Trần Mặc đã chuẩn bị tốt để trường chinh kháng chiến, ai bảo Lương Sơ Lam là một ngọn núi băng ngàn năm không tan kia chứ. Chẳng qua, cho dù như thế cô cũng không có cách nào thoải mái. Ai lại thích tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục để đổi lấy một khoảnh khắc vui vẻ đây?

Về phần Hạ Đông Noãn, Trần Mặc cảm thấy có lỗi vô cùng, không thể tránh được cần cắt da cắt thịt hy sinh một chút.

Hạ Đông Noãn không có cốt khí đi tự thú với Y Vận Hàm trước, vốn tưởng sẽ bị hung hăng mắng một trận, lại chỉ nhận được một câu "Oh" ôn hoà. Không vui vẻ cũng không phẫn nộ, khiến Hạ Đông Noãn từng hoài nghi mấy ngày nay Y Vận Hàm đang luyện thần công "mặt than" của Tiểu Long Nữ.

Hai tiếng trợ lý không chấm dứt, Hạ Đông Noãn vẫn ngày ngày chạm mặt nguỵ thục nữ cố ý thu liễm hơi thở yêu nghiệt kia, sau đó ngày ngày lại bị thứ khoảng cách khiến người ta hít thở không thông làm cho tức chết, năng lực đề kháng đả kích của trái tim không ngừng được thăng cấp.

Bất quá, ở bên nhau một thời gian sự tình sẽ luôn có cơ hội thay đổi, chỉ là phải xem bạn nắm chắc thế nào.

Lúc hiệu trưởng Mã vác cái bụng to như bụng bầu một tháng rảo bước vào văn phòng Lương Sơ Lam, thật sợ ông ta ngày nào đó sẽ sinh một đứa bé, khiêu chiến nan đề mang tính lịch sử "đàn ông có thể sinh con" mà y học khó có thể giải quyết.

"Giáo sư Lương à, có bận không? Ồ, em Hạ Đông Noãn cũng ở đây à!"

"Thầy Mã, thầy gọi em là Trần Mặc được rồi, đây là...nhũ danh của em, đúng là nhũ danh."

"À ha ha, còn có nhũ danh, thú vị thật."

"Có chuyện gì không thầy Mã?" Lương Sơ Lam vội vàng ngắt lời cuộc đối thoại của hai người, tức giận trừng mắt lườm Trần Mặc một cái, Trần Mặc thè lưỡi, biết điều im miệng.

"À à, cũng không có việc lớn gì, chỉ muốn giao cho cô nhiệm vụ đi công tác thôi." Thịt béo trên mặt hiệu trưởng Mã run lên, bình tĩnh nói ra lời khiến hai người không thể bình tĩnh.

"Đi công tác?!"

"Đi công tác?!"

Trần Mặc và Lương Sơ Lam đồng thanh kêu, chỉ là phản ứng của Trần Mặc khoa trương hơn của Lương Sơ Lam.

Lương Sơ Lam thực buồn bực, cho tới giờ trường chưa từng cử nàng đi công tác, nàng xã giao không tốt, cho nên mấy chuyện như đi công tác nếu làm không tốt sẽ bị huỷ trên tay nàng, lãnh đạo hơn phân nửa cũng sẽ chọn mấy giáo sư ăn nói khéo léo đi, sao lần này lại đột nhiên chọn nàng. Chẳng qua, nhiệm vụ của trường, Lương Sơ Lam chuẩn bị đành bụng làm dạ chịu chấp chận, huống chi còn có thể trốn Trần Mặc mấy ngày.

Về phần Trần Mặc kinh ngạc là vì lo Lương Sơ Lam đi rồi mình sẽ thường tương tư khổ sở, khó có thể giải nỗi đau tương tư. Vốn cứ nghĩ Lương Sơ Lam không thoát được lòng bàn tay của mình chứ.

"Ha ha, đừng kinh ngạc thế chứ! Cô là giáo sư nòng cốt của học viện, hơn nữa lại là người đứng đầu trong công tác giảng dạy nên đương nhiên sẽ bị yêu cầu tham dự một vài hoạt động rồi." Hiệu trưởng Mã rung rung cái bụng như động đất, hoàn toàn không biết đã xảy ra thiên nhân giao chiến gì, tiếp tục ha ha cười nói.

"Thế nhiệm vụ lần này là gì?"

"Không khó không khó, chưa thể coi là nhiệm vụ, chỉ là một hội nghiên cứu và thảo luận của giáo sư và đệ tử ngành Văn học trên cả nước thôi, cử hành ở đảo Hải Nam, rất long trọng, mấy trường cao đẳng và đại học trên cả nước đều cử giáo sư đến tham gia."

"Khi nào thì đi?"

"Tối thứ sáu, vì có sinh viên tham gia, lo chậm trễ chương trình học cho nên bố trí hành trình năm ngày bốn đêm, chọn thời gian ít trễ nải chuyện học nhất."

"Tốt. Tôi không thành vấn đề."

"Ừ, vậy được, về giấy xin nghỉ rồi đi lại tôi đã đóng dấu cho cô, giáo sư Lương cứ yên trí hưởng thụ phong tình của đảo Hải Nam đi, còn có hải sản và hoa quả mỹ vị nữ, ha ha, nếu có thể mang về một ít thì tốt, ha ha!"

Hiệu trưởng Mã nhớ thương đủ món ăn ngon hận mình không thể đi, chẳng qua xuất phát từ việc cân nhắc tới thể hình của mình và việc mẫu dạ xoa trong nhà hay gây sự với các loại hoa dại ven đường, cho nên chuyện tốt này hiệu trưởng Mã cũng chỉ có thể chắp tay dâng cho người ta.

Trần Mặc chu miệng ngồi một bên, trong lòng lại lạnh lẽo, vừa mới nói toạc ra hết tình cảm, còn chưa kịp đổ thuốc liều cao kế tiếp vào mà, giờ làm thế nào đây? Đúng lúc cô buồn bực, hiệu trưởng Mã tiếp tục chẳng thèm để tâm nói: "Phải rồi, suýt thì quên. Hội nghiên cứu và thảo luận yêu cầu mỗi trường cử một giáo sư và một sinh viên đi, tôi thấy quan hệ của hai người rất tốt, ha ha, cho nên tôi báo danh cho cả hai rồi, đến lúc đó cũng có người chiếu cố. Tôi biết chắc hẳn hai người không ngại. Ha ha."

Lời bổ sung này vừa nói xong, khiến cơ mặt và thân thể Lương Sơ Lam nhất thời cứng ngắc, lòng thầm nghĩ đây là cái gì chứ? Đi công tác với tiểu quỷ này? Tình huống này dùng câu "đưa dê vào miệng cọp" có phải chính xác nhất không nhỉ. Lương Sơ Lam đột nhiên thật ảo não tại sao hàng ngày mình rèn luyện ngữ văn tốt thế làm gì.

"Không ngại không ngại." Trần Mặc suýt nữa cao hứng nhảy dựng lên, lập tức đáp lời, khiến Lương Sơ Lam không có cơ hội từ chối.

Cô nhìn đôi mắt nhỏ xíu giảo hoạt của Hiệu trưởng Mã cũng thấy thân thiết đáng yêu, bụng bia tròn tròn cũng trở nên có vẻ đẹp lập thể. Đã nói mà, nhân phẩm mình nào kém vậy đâu, quả nhiên là muốn bùng nổ một trận lớn.

"Hắc hắc, vậy là tốt rồi, hai người tiếp tục đi, tôi đi trước."

Lời này rơi vào tai Trần Mặc khiến cô suýt nữa cười thành tiếng, Hiệu trưởng Mã đúng là dở hơi, còn nói "hai người cứ tiếp tục" nữa. Hiệu trưởng Mã à, ngài không phải là fan bách hợp ẩn mình đấy chứ.

"Lam, người ta sẽ cẩn thận hầu hạ chị trên đường đi." Mắt Trần Mặc loé sáng, mềm nhũn không xương ghé sát lại gần Lương Sơ Lam, phong tình vạn chủng nhỏ nhẹ nói.

"......"

Từ sau ngày đó, chẳng can thiệp với Trần Mặc nữa, cô liền cố tình gọi nàng là "Lam", còn kêu thân mật đến thế, khiến mỗi lần Lương Sơ Lam đều đỏ mặt không thôi, tu dưỡng vốn tốt như vậy cũng suýt chút nữa muốn mắng cái người trước mặt được tiện nghi còn khoe mẽ, vẻ mặt đầy vẻ lả lơi quyến rũ của nữ tử thanh lâu. Thực sự nên lo lắng cho sự an toàn của mình.

"Phì ~ ha ha ha ha hix!"

Nhìn vẻ mặt đen xì như nuốt phải gián mà lại bởi một mực quen thói tỉnh bơ lạnh lùng nên mắc nghẹn khiến mất tự nhiên cực kỳ của Lương Sơ Lam, không biết vì sao Trần Mặc cực kỳ muốn cười, một tuần đi Hội nghiên cứu và thảo luận này thật đúng là chuyện vui rớt từ trên trời xuống.

Tiếng cười càn rỡ rơi vào tai Lương Sơ Lam như một đám pháo hoa nổ tung trong lòng, dĩ nhiên lại ở cùng một chỗ với tiểu quỷ đầu óc tràn ngập ý đồ bất chính. Không biết là cảm xúc gì, trong lòng lại cũng nhiều thêm một tia chờ mong nho nhỏ. Cảm giác chờ mong này khiến Lương Sơ Lam cảm thấy có lỗi cực kỳ.

Được rồi, nếu sự tình đã thế thì cũng chỉ có thể "ký lai chi, tắc an chi".

"Sau khi đi, phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, nếu không tôi sẽ xin Hiệu trưởng Mã đổi sinh viên."

"Người ta nào dám không nghe lời chị nói, đều nghe Lam nói."

"......"

Thật đúng là người không đứng đắn, có điều nhìn gương mặt phấn chấn cười đầy tinh thần kia, Lương Sơ Lam đầu hàng, bó tay không có cách nào với cô. Tuy thẳng thắn thành khẩn rồi cũng không có nghĩa Lương Sơ Lam chấp nhận thứ tình cảm này, nhưng ít nhất Trần Mặc không ép nàng nữa, quả thật sống rất vui vẻ.

Lương Sơ Lam có phần không hiểu rõ lòng mình, ý nghĩ nửa không nửa muốn khiến nàng luôn cao ngạo lạnh lùng lại không từ chối được, vui vẻ đón nhận niềm vui và cảm giác tội lỗi ngày ngày đều diễn đại chiến PK trong thân thể nàng. Rõ ràng biết không nên có tình cảm lại làm thế nào cũng không ngăn được tình cảm tràn đầy. Còn gặp phải cơ hội thế này, có phải đại biểu cho việc mình sẽ thật sự trầm luân hay không.

Cảm giác lo lắng khó hiểu cùng nỗi chờ mong cũng khó giải thích nảy sinh trong lòng Lương Sơ Lam.

Thứ sáu tới gần, Trần Mặc hăng hái như đánh tiết gà, ngày ngày sức sống bắn ra tứ phía đi chuẩn bị đủ thứ, ngay cả bạn học bình thường cũng nhìn ra tâm tình Trần Mặc vui vẻ lạ thường, liền ngay cả tên con trai xấu xí mọi bữa bị hành đến sợ chết khiếp cũng nhận được lời ca ngợi của nàng. Thật sự khiến người ta hoài nghi, có phải mùa xuân của Trần Mặc đến rồi không.

Đương nhiên cũng chỉ có Hạ Đông Noãn biết vì sao Trần Mặc vui như thế, bởi vì cô rốt cục cũng có cơ hội cùng nữ thần trong lòng mình hưởng thụ thế giới riêng của hai người, quan trọng là có thể rời khỏi tường học, máy bay này, khách sạn này, bãi biển này, toàn là mấy chỗ nảy sinh JQ trong tiểu thuyết mà!

Việc này khiến Hạ Đông Noãn khinh bỉ Trần Mặc tuỳ tiện lúc nào cũng có thể bày một bộ mê gái với không khí. Mà cũng không nói rõ được là cảm giác hâm mộ ghen tị hay thứ gì khác, dù sao dưới sự tra tấn của Y Vận Hàm, Hạ Đông Noãn đã càng ngày càng tiến hoá không còn là người thường nữa.

Toàn bộ thế giới đối với Trần Mặc mà nói mấy ngày qua đều tốt đẹp đến nỗi nở đầy hoa đủ màu sắc, ngay cả mấy tên con trai thất bại mặt mũi như cóc chết hoàn toàn không đứng nổi trước đại chúng nhân dân hình như cũng đều trở nên đẹp trai hơn một chút.

Tựa như hiện tại, Trần Mặc ngồi trên máy bay chưa bao giờ cảm thấy ngày tươi đẹp đến muốn hát như thế, cô đắc ý cười cười.

Cô thật sự nhịn không được, nhìn Lương Sơ Lam xinh đẹp yên tĩnh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ máy báy, sườn mặt hoàn mỹ thanh lệ, trên sống mũi cao thẳng là gọng kính đen hình vuông tinh tế, nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo lần đầu tiên gặp gỡ cô gái này, hiện tại dĩ nhiên có thể ngồi bên cạnh nàng, Trần Mặc liền thật sự nhịn không nín được nụ cười của mình.

Cái loại cảm giác trên trời rơi xuống một cái bánh ngọt khiến cô không kiềm chế được mình cười cười ngây ngốc. Nhéo đùi một cái thật đau mới cảm thấy mình thật sự có cơ hội cùng nữ nhân này ở chung lâu như vậy, còn có thể ở chung một phòng, chuyện tốt đẹp như thế quả thật như một giấc mơ không có thật.

Nhưng với Lương Sơ Lam mà nói, chuyện đau đầu và rối rắm cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Ngày đó quả thật không nên đồng ý với tiểu quỷ lẳng lơ này, trái tim không an phận càng ngày càng không giống mình. Mà Trần Mặc ở bên cạnh càng ngày càng lớn gan lớn mật bày ra vẻ mặt mê gái cũng đuổi không chịu đi, giống da trâu dính chặt vào người. Loại cảnh tượng này cực kỳ giống nhạc dạo trước khi đem mình đi nấu, khiến nàng từ ảnh phản chiếu trên cửa sổ máy bay trông thấy Trần Mặc ngây ngốc mà hết hồn.

Hơn nữa, nói thật, có đôi khi ấy, một người khi đã "xui xẻo" rồi thì ngay cả uống nước lạnh cũng đau răng.

Rốt cục máy bay cũng hạ cánh, dưới màn huyên thuyên lảm nhảm của chú lái taxi đi qua con đường xa xôi mãi cuối cùng cũng tìm được khách sạn, lúc xách hành lý đứng trước quầy tiếp tân, đón chào là câu nói của cô gái cười tủm tỉm đứng đó, một câu khiến Lương Sơ Làm hoàn toàn muốn hỏng mất.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio