"......Ừ." Lương Sơ Lam có chút thẹn thùng ngại ngùng nở nụ cười, bởi vì nàng bỗng nhiên rất muốn tiếp lời Trần Mặc nhưng không biết nên nói thế nào, rối rắm mãi cuối cùng liền biến thành một tiếng đáp lại ngượng ngùng ngắn gủi. Trần Mặc tuỳ tiện suy đoán lại ngược lại như chạm trúng tiếng lòng của Lương Sơ Lam, không chỉ không khiến nàng giận mà ngược lại có chút vui sướng không tầm thường, đặc biệt khi nàng nhìn trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại của Trần Mặc là vẻ chờ mong cùng lo lắng như vậy, đột nhiên liền cảm thấy đặc biệt thoả mãn, cũng không phát hiện trong giọng mình, trong ánh mắt mình đối với Trần Mặc tràn đầy sủng nịnh.
Lương Sơ Lam mỉm cười như đoá hoa mỹ lệ nở rộ trên nền tuyết, không gì sánh được, lại như một làn gió xuân phớt qua trái tim Trần Mặc, mang đến vô hạn sinh cơ cùng hy vọng, làm cho cõi lòng vốn đầy mất mát phiền muộn của cô lại dạt dào. Đáp án này để cô cao hứng thật sự, cô ôm chặt Lương Sơ Lam, mạnh mẽ siết chặt nàng vào lòng, kích động đễn nỗi cả người run rẩy. Có lẽ đối với Trần Mặc mà nói, đáp án đó so với việc chỉ hai người yêu nhau mới được làm ban nãy kia còn khiến cô hưng phấn vui vẻ hơn nhiều, cũng có ý nghĩa hơn.
Từng nghĩ mình có lẽ cả đời chỉ có thể làm một người đứng sau lưng Lương Sơ Lam, vĩnh viễn đứng trong bóng tối, mãi đến khi nàng kết hôn sinh con, sau đó sẽ yên lặng rút lui, biến mất khỏi thế giới của nàng. Không ngờ hạnh phúc lại tới đột nhiên đến thế, cô gái không biết nói lời tốt đẹp, cô gái cao ngạo như tuyết liên này lại hàm súc biểu đạt trên bề mặt là nàng cũng thích mình, cũng muốn đến bên mình.
Khoảnh khắc này, Trần Mặc cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Giống như một giấc mộng không thật, nguyện vọng kiên trì đã lâu, mục tiêu cố gắng biết bao lâu một khi được thực hiện lại tràn ngập hương vị hạnh phúc bất ngờ. Cũng như lúc cuối cùng sau đại nạn tất được hạnh phúc, Trần Mặc thậm chí cảm thấy có phải ông trời thấy nàng đã nếm trải tư vị đau khổ khi suýt chút nữa mất đi Lương Sơ Lam cho nên mới thương hại để mình có thể có vinh hạnh có được trái tim nàng hay không.
Mặc kệ ngày sau thế nào, giây phút này, khi ôm Lương Sơ Lam vào lòng, trái tim Trần Mặc đã bay bổng lên tới thiên đường, có cảm giác lâng lâng. Cái ôm lúc này, lại có được lời hứa hẹn cùng đáp án mình muốn, không cái nào không khiến Trần Mặc kích động tột đỉnh.
Lương Sơ Lam có chút buồn cười trước sự chuyển biến của Trần Mặc, chỉ một câu, một lời đồng ý nhưng lại đủ để cô vui mừng đến thế, quả nhiên vẫn là một đứa con nít mà, nhưng nàng lại không biết đây là đáp án mà Trần Mặc đã đợi suốt hai năm, kết quả của bao nhiêu lần hy vọng, thất vọng, rồi hy vọng, rồi lại thất vọng.
Nàng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Trần Mặc, hai tay chậm rãi đặt lên lưng cô, vuốt vuốt lưng cô, động tác tràn ngập yêu thương cưng chiều. Có những thứ, một khi đã mở khoá thì tình cảm bên trong sẽ mãnh liệt tràn ra, bao phủ mọi hành động.
Kỳ thật nàng còn chưa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người tựa trên vai mình kia đã sớm đầy nước mắt. Chẳng qua lúc này là nước mắt hạnh phúc, vui vẻ.
Từ chối lâu thế rồi, cuối cùng vẫn bị tiểu quỷ này bắt được. Lương Sơ Lam thầm cười khẽ sự bướng bỉnh lúc trước của mình, đồng thời lại cảm thán sự kiên trì của Trần Mặc. Với tính cách của nàng, nếu không phải có một người kiên nhẫn vượt mức như thế thì chỉ sợ thật đúng là không có biện pháp để mình nảy sinh cảm tình. Không biết thế nào, đối với Trần Mặc nàng lại không dựng lên nổi phân lạnh lùng xa cách ngàn dặm vốn có.
Trần Mặc được Lương Sơ Lam dựa gần đang hưởng thụ phần yên tĩnh cùng thoả mãn đặc biệt giờ khắc này, nhưng bỗng nhiên cô chợt nghĩ, không đúng, vậy hiện tại quan hệ này gọi là gì?
"Bây giờ chúng ta được coi là gì? Một đôi tiêu chuẩn à?" Nước mắt kích động còn đọng trên khoé mi, Trần Mặc vừa lau vừa nghi hoặc hỏi, đôi mắt mở to vô tội giống như đây là một vấn đề rất lớn.
"Sao lại khóc rồi?" Lương Sơ Lam nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trần Mặc.
Rốt cục có một ngày sự ôn nhu này là dành cho mình. Nước mắt vừa được lau đi lại bị thay thế liên tiếp, để Lương Sơ Lam không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Em không sao, khụ, đây là nước mắt hạnh phúc, ha ha, chị có nghe rõ câu hỏi của em không?" Trần Mặc mang theo giọng mũi hỏi.
Lương Sơ Lam khó hiểu, vì sao trên mặt Trần Mặc lại có nước mắt, lại bị danh từ cô thình lình hỏi ra làm vui vẻ, "một đôi tiêu chuẩn", thực mệt cô có thể nghĩ ra. Tư duy của cô nhóc này thật đúng là không còn một không gian với mình, bật ra nhanh như vậy, vừa rồi còn kích động vạn phần, bây giờ đã lại bắt đầu nghiên cứu đặt tên rồi.
"Đừng cả ngày chỉ nghĩ linh tinh gì đó." Lương Sơ Lam vỗ một cái không nhẹ lên ót Trần Mặc.
Trần Mặc sau đó làu bàu, "Cái này đâu phải vấn đề linh tinh gì chứ? Đây là vấn đề rất lớn mà. Danh bất chính thì tức là ngôn bất thuận, ngôn bất thuận đương nhiên sự không thành. Ở giai đoạn nào thì đại biểu cho việc chúng ta có thể làm chuyện gì thôi! Ha ha." Thì ra cô vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện ăn đậu hũ Lương Sơ Lam có thể "ăn" được đến mức nào.
"Án theo lời em nói, chúng ta đây nên thời thời khắc khắc bảo trì cự ly cách một người. Chỉ mới là một đôi tiêu chuẩn thôi, nắm tay cũng không đúng nữa là, miễn nói đến chuyện vượt rào." Nhìn Trần Mặc cười đến tà ác, Lương Sơ Lam khó có dịp nổi lên hứng thú tranh luận với cô, cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, trong lòng có niềm thú vị đầy ác ý nho nhỏ làm nàng rất muốn nhìn xem cái người tự mình đặt bẫy mình này tính giải cứu bản thân thế nào.
"Ách ~ không đúng không đúng, ha ha, đây không phải muốn luyện tập thôi à, tiến vào trạng thái trước thời gian. Nếu không thực sự đến giai đoạn tình nhân không phải sẽ lạ lẫm à? Ha ha, đây đều chỉ là mấy lớp học vỡ lòng thôi mà, hơn nữa không phải em đã lên xe trước rồi mua vé sau sao, cho nên cũng phải quán triệt tư tưởng. Ha ha." Trần Mặc vừa nghe Lương Sơ Lam trả lời, quả bóng cao su lập tức xì hơi, giả bộ cái gì không làm, lại đòi đi khoe khoang văn vẻ trước mặt Lương Sơ Lam. Cô sợ tới mức vội nịnh nọt lấy lòng, nắm tay cũng còn chưa được nắm chặt, giờ lại còn muốn giữ khoảng cách một người, đây không phải là ngày Cá tháng tư đấy chứ! Nắm nắm bàn tay nhỏ nhắn, hôn nhẹ đôi má kia, mấy cái đó vẫn là chuyện tất yếu.
Cũng biết Trần Mặc sẽ quỷ biện, nhưng không ngờ cô thật đúng là không biết xấu hổ có gì nói nấy, Lương Sơ Lam vừa nghe đến "hành vi lên xe kịch liệt" vừa rồi của Trần Mặc, rạn mây đỏ trên má vừa phai nhạt lại bốc lên. Nàng oán trách lườm Trần Mặc một cái mắng "lưu manh!", trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật.
(biện hộ bằng cách tinh nghịch quỷ quái)
Trần Mặc cũng không giận, đánh là thương mắng là yêu, vừa rồi nàng vừa đánh lại vừa mắng, tức là vừa thương vừa yêu. Nghe tiếng "lưu manh" trong miệng Lương Sơ Lam cũng giống như khen cô là tiên nữ vậy, bây giờ cho nàng đấm cô một cái, chỉ sợ cô cũng ngớ ngẩn cười cảm ơn. Nhìn bộ dáng con nhóc kia ngu ngu còn tỏ vẻ đắc ý nhìn Lương Sơ Lam, một bộ "ta là lưu manh ta sợ ai", Lương Sơ Lam quả thật chỉ muốn lấy cái khăn bịt cái miệng không biết xấu hổ của người kia lại.
Trần Mặc vẫn giữ nguyên tắc có vợ là phải thương, phải yêu, phải chiều, không thể trách cứ. Tuy thịt này còn chưa ăn đến miệng, nhưng ngửi mùi thịt gì đó thì vẫn rất hăng hái. Cô dịu dàng nắm tay Lương Sơ Lam đặt vào tay mình, vừa nhìn vừa "ha ha" ngây ngô cười, thoả mãn hơn bất kỳ lúc nào.
Độ cong mê người nơi khoé miệng, ánh mắt trong suốt đơn thuần chỉ có ảnh ngược của riêng mình, còn ha má vốn căng mịn mềm mại hồng hồng như chảy ra nước của Trần Mặc, nay làn da càng hồng nhuận, hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay như có thể xuyên thấu qua tứ chi mà phủ xuống trái tim. Chỉ nửa khắc thôi, Lương Sơ Lam bị cái nhìn chuyên chú ấy của Trần Mặc khiến trái tim nhảy lên rộn ràng. Sự chăm chú này nàng chưa từng nhìn thấy trong mắt người khác, có lẽ, đây cũng là một trong những lý do mình sẽ lún sâu vào.
Sau khi thẳng thắn thành khẩn, Trần Mặc càng không kiêng nể gì, đi đến đâu, lúc nào cũng thích dính lấy Lương Sơ Lam. Đi theo sau Lương Sơ Lam gọi "bảo bối, tình yêu, Lam cục cưng" gọi loạn cả lên. Nếu gặp phải nơi không người, liền như lang như hổ rình cơ hội trộm hôn một cái. Lương Sơ Lam ban đầu còn có thể phản kháng, sau khi phản kháng mấy lần, ngược lại đổi lấy nụ hôn càng mãnh liệt nhiệt tình thì cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng, học được cách co được dãn được, ngoan ngoãn trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào còn có thể giảm bớt tỷ lệ bị nhìn thấy. Chẳng qua, khi ra ngoài, dung nhan băng sơn kia thật sự Trần Mặc cố gắng cách mấy cũng thay đổi không được.
"Em thu liễm lại cho chị một chút, thực hối hận đã nhận lời em." Lương Sơ Lam trợn mắt lườm Trần Mặc vẫn trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt hồng nhan hoạ thuỷ, trên cổ còn đứng đắn treo bảng "Chứng nhận vào hội trường hội giao lưu XXX văn học", lạnh lùng nói. Nơi này là hội trường, nếu cứ tiếp tục gọi loạn không kiềm chế như thế, nếu bị người khác nghe được còn không phải doạ người nhỏ đâu.
Mấy ngày nay bị hành vi không biết xấu hổ của cô thực sự khiến đầu Lương Sơ Lam như phình to ra, thật không biết da mặt Trần Mặc làm từ cái gì, chắc máy khoan điện cũng chui không thủng. Nhưng mà, dù sao cũng cần mặt mũi, đặc biệt tính cách trời sinh tạo nên, Lương Sơ Lam không thích nhất chính là việc tư của mình bị bày ra trước mặt người khác. Ở trong phòng làm nũng, buổi tối không ôm mình ngủ không được thì cũng một mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi, nhưng nay trước công chúng, bị ai đó nghe được một băng sơn mỹ nhân bị người theo đuôi kêu "cục cưng", Lương Sơ Lam thực chỉ muốn tìm cái hố chui đầu vào.
"Đừng mà, em cũng chỉ thừa dịp không ai chú ý mới gọi vậy thôi! Cục cưng đừng giận, giận nhìn không đẹp đâu." Trần Mặc nhân cơ hội không có ai nhìn, kéo bàn tay nhỏ bé của Lương Sơ Lam, lộ vẻ uỷ khuất nói. Quả nhiên, Lương Sơ Lam vẫn mặc kệ đưa tay mình cho Trần Mặc vuốt ve, cộng thêm một vẻ mặt không thuốc nào cứu được, tâm như tro tàn.
Cái này gọi là gì, chính là ứng với câu "tự làm bây không thể sống", Lương Sơ Lam cảm thấy mình thật sự hoàn toàn là tự chuốc lấy, lại đi tìm một người ầm ỹ, một nữ nhân điên không để người khác bớt lo làm bạn gái.
Nhưng chính là như vậy, Trần Mặc vẫn tự tiêu khiển tự giỡn phi thường vui vẻ. Phải biết tuy Lương Sơ Lam vẫn chống cự, nhưng dưới mấy ngày không ngừng huấn luyện, bây giờ mỗi lần kêu "Lam cục cưng", Lương Sơ Lam đều bất giác quay đầu lại, đây là hiện tượng tốt, đại biểu cho việc cho dù không nhận thức được, cho dù Lương Sơ Lam thực sự không nguyện ý, tiếng gọi thân mật này cũng đã hình thành lực ảnh hưởng cùng quán tính nhất định.
Quán tính là một thứ gì đó rất đáng sợ, có vẻ mình cũng dựa vào cách này theo đuổi được toà băng sơn đang ngồi đây tới tay. Vừa nghĩ, Trần Mặc vừa bội phục tuyệt thế tán gái thần công của mình, đương nhiên thần công này cả đời chỉ bộc phát một lần, đối tượng chũng chỉ có mình Lương Sơ Lam.
Hết chương
-----------------------------------------
Bách Linh: Mấy chap này có đường :