Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

chương 104: cuộc trò chuyện cuối cùng của hai anh em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Cuộc trò chuyện cuối cùng của hai anh em.

Sau khi bản ghi âm được đăng lên mạng, lập tức gây ra cơn bão lớn, nháy mắt các trang web, diễn đàn lớn bị tin tức chuyện này chiếm cứ, chỉ vài phút ngắn ngủi sau mà số điện thoại của Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn đổ chuông không ngừng.

Lục Quân Càn bị người ta bỏ thuốc hại chết? Lại có chuyện này sao?

Chưa tới nửa giờ sau, số tin nhắn trên weibo lên đến con số hàng triệu, Thẩm Bác Diễn không kịp xem bình luận, sợ mình bỏ mất nội dung bình luận nào liên quan, thế là lại phải đăng thêm một weibo khác: “Sau khi nắm được chứng cứ tôi đã đi báo cảnh sát, bên cảnh sát đang tiến hành điều tra, nếu như mọi người có tin tức gì liên quan tới vụ án, xin hãy cung cấp với cảnh sát.” Sau đó để lại số điện thoại liên lạc của ban điều tra.

Thẩm Thanh Dư ở bên kia hiển nhiên cũng không ngồi không, chỉ là Thẩm Bác Diễn ra chiêu này khiến anh ta không kịp trở tay, một giờ sau khi bài post được đăng lên, Thẩm Thanh Dư cũng bắt đầu hành động. Anh ta tạm thời dùng quan hệ xã hội để đóng tài khoản weibo Thẩm Bác Diễn, lại xóa các bài viết trên các trang web lớn. Nhưng chuyện này đã nổ ra, thu dọn cục diện thế nào đây? Weibo bị đóng, bài post bị xóa, càng khiến quần chúng thêm nghi ngờ “thuyết âm mưu”, mỗi một bài post được xóa đi thì lại có tới mười bài post được đăng lên, vô số người đã lưu lại bằng chứng ghi âm, Thẩm Thanh Dư muốn dẹp chuyện đặng yên thân là điều không thể! Mà đây cũng chính là mục đích của Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn.

Ngày hôm sau, cơn bão dư luận không những không giảm đi mà còn càng nóng hơn. Không ít người hôm trước không biết chuyện được người thân bạn bè kể cho, chuyện này nghiễm nhiên trở thành tin tức nóng nhất thời điểm hiện tại, các ngôi sao khác kết hôn ly hôn chia tay cũng không giành được trang nhất.

Ngày hôm sau, Thẩm Bác Diễn nhận được thư của luật sư Thẩm Thanh Dư gửi tới, muốn kiện hắn tội bôi nhọ danh dự.

Thẩm Bác Diễn không để chuyện này trong lòng. Đây chỉ là đòn cảnh cáo tức nước vỡ bờ, muốn Thẩm Bác Diễn thu tay về, nhưng đây là chuyện không thể.

Vài ngày sau đó, liên tục có người tới thông báo đưa ra các đầu mối và tin có ích. Họ liên lạc thành công với người nhà và bạn bè của Tôn Phương, còn có người nhà và người thân của tài xế gây ra tai nạn. Không ít bạn của Lục Quân Càn lúc sinh thời cũng tới, cung cấp cho Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng những tin mà họ cho rằng hữu dụng.

Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn và luật sư mất rất nhiều thời gian sàng lọc đầu mối, tuy rằng đa số đều vô dụng, nhưng quả thật thu thập được không ít tin có ích, người cung cấp tin tức cũng đồng ý ra làm nhân chứng, sau khi thu thập sàng lọc xong họ liền giao cho phía cảnh sát.

Tuy rằng trong quá trình họ cũng gặp không ít khó khăn cản trở, nhưng chuyện đang tiến triển từng bước từng bước về hướng họ mong muốn.

Ngày thứ ba, Thẩm Bác Diễn nhận được điện thoại của luật sư của Thẩm Thanh Dư.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Luật sư nói.

“Với anh sao?”

“Đúng vậy, tôi đại diện cho Thẩm tiên sinh.”

“Rồi.” Thẩm Bác Diễn đưa điện thoại cho luật sư của mình, “Vậy anh nói chuyện với luật sư của tôi đi.”

Vài ngày sau, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng ra khỏi nhà, vừa đi vào gara, thấy một chiếc xe quen mắt đậu bên cạnh xe của họ — là xe của Thẩm Thanh Dư!

Cửa ghế lái được mở ra, Thẩm Thanh Dư từ trong xe bước ra. Anh ta nhìn Lục Lăng Hằng thật sâu, sau đó đưa mắt nhìn sang Thẩm Bác Diễn. Đó giờ Thẩm Thanh Dư vẫn luôn duy trì hình tượng tinh anh, đây là lần đầu tiên Thẩm Bác Diễn thấy anh ta tiều tụy như vậy, xem ra sóng gió mấy ngày qua ảnh hưởng không nhỏ tới anh ta.

Thẩm Thanh Dư nói: “Bác Diễn, chúng ta nói chuyện đi.”

Thẩm Bác Diễn nhìn xuyên qua cửa xe đang mở. Hôm nay Thẩm Thanh Dư đi một mình, không dẫn theo vệ sĩ hay luật sư. Thế là Thẩm Bác Diễn nói với Lục Lăng Hằng: “Em đi trước đi, lát nữa anh tới tìm em.”

Lục Lăng Hằng nhíu mày, kéo cánh tay hắn. Thẩm Thanh Dư làm nhiều việc ác như vậy, Lục Lăng Hằng lo lắng Thẩm Bác Diễn đi một mình sẽ gặp chuyện bất trắc.

Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói: “Đến nước này rồi, anh ta không dám làm cái gì đâu.”

Đây là trận đánh cuối cùng của bọn họ, sau khi làm lớn chuyện, cả hai đều gánh chịu không ít sóng gió dư luận, nếu như không thành công, Thẩm Bác Diễn sẽ phải gánh tội bôi nhọ danh dự người khác, nhưng giờ đang có vô số ánh mắt dõi theo chuyện này, Thẩm Thanh Dư sẽ không dám làm chuyện thiếu suy nghĩ. Nếu lúc này Thẩm Bác Diễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thẩm Thanh Dư sẽ là đối tượng bị tình nghi đầu tiên, dù có không phải anh ta làm thì mọi người cũng vẫn sẽ hoài nghi anh ta. Mà hôm nay Thẩm Thanh Dư tới đây một mình, chính là đang nói rõ anh ta sẽ không hành động cực đoan.

Lục Lăng Hằng buông tay Thẩm Bác Diễn ra: “Nhớ gọi điện liên tục cho em.”

Thẩm Bác Diễn cười cười: “Ừ, cứ mỗi một giây anh lại gửi một tin nhắn cho em.”

Lúc này Lục Lăng Hằng mới lên xe của mình.

Thẩm Bác Diễn ngồi vào ghế phụ trong xe Thẩm Thanh Dư.

Thẩm Thanh Dư mệt mỏi day day huyệt thái dương. Anh ta dùng giọng nói có vẻ thoải mái cười: “Hai người vừa nói gì vậy, sợ anh ăn thịt em sao?”

Lúc còn bé ở nhà Thẩm Bác Diễn, ba rất nghiêm khắc với hắn, mẹ cũng rất nghiêm khắc với hắn, có thể nói đùa với hắn chỉ có người anh khác mẹ Thẩm Thanh Dư này, Thẩm Bác Diễn từng rất thích nói cười với anh, nhưng bây giờ, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Hắn nói: “Em nói với cậu ấy, đây là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai anh em.”

Thẩm Thanh Dư trầm mặc. Ý của lời này không phải là anh và Thẩm Bác Diễn không nói chuyện với nhau được nữa, mà là đây là lần cuối cùng Thẩm Bác Diễn coi anh như anh trai, tiếp theo đó, họ chỉ còn là nguyên cáo và bị cáo.

Thẩm Thanh Dư xoay chìa khóa, bắt đầu khởi động xe. Thẩm Bác Diễn không hỏi anh ta định đi đâu, chỉ im lặng thắt dây an toàn.

“Anh phải cảm ơn em, đã cho anh cơ hội nói chuyện như hai người anh em lần cuối.” Thẩm Thanh Dư cũng thắt dây an toàn, anh ta luôn dùng khóe mắt để chú ý tới từng động tác của Thẩm Bác Diễn, thật ra Thẩm Bác Diễn đề phòng anh ta, mà anh ta cũng đề phòng Thẩm Bác Diễn. Thẩm Bác Diễn không thể đi ra khỏi nhà mà cũng mang theo máy ghi âm, lúc gặp mặt hắn cũng không lấy thiết bị gì ra, cho nên không có khả năng ghi âm. Thẩm Bác Diễn thật sự chỉ muốn nói chuyện lần cuối với anh ta. Thế là anh ta nói, “Anh có nên khen em gan lớn không? Em không sợ anh đồng quy sinh tẫn với em sao?”

Thẩm Bác Diễn bình tĩnh nói: “Anh không làm thế đâu.”

“Tại sao?” Thẩm Thanh Dư nghiêng đầu nhìn Thẩm Bác Diễn, thật sự có hơi ngạc nhiên: “Em hạ một nước cờ như vậy, chẳng lẽ em không sợ anh bị em ép điên mà cá chết lưới rách với em sao?”

“Anh sẽ không làm thế đâu.” Thẩm Bác Diễn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Bởi vì so với em anh lại càng sợ chết hơn.”

Bạn đang �

Thẩm Thanh Dư sửng sốt.

Chốc lát sau, anh ta nở nụ cười: “Ha ha ha.. em nói đúng! Anh vẫn luôn cho rằng chỉ anh hiểu em, em thì không hiểu chút gì về anh. Thật ra em rất hiểu anh. Anh mất hai mươi mấy năm, không từ thủ đoạn mà làm nhiều chuyện như vậy mới có thể đi tới ngày hôm nay, sao anh có thể buông tha?”

Anh ta đạp chân ga, lái xe đi ra ngoài.

Dọc đường hai anh em đều không nói chuyện gì, mãi tới khi xe lái tới tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thanh Dư phanh lại.

“Từ khi xảy ra chuyện, cổ phiếu tập đoàn Thẩm thị rớt liên tục, đến nay giảm ba mươi phần trầm.” Thẩm Thanh Dư nói.

Thẩm Bác Diễn sửng sốt, chốc lát sau nở nụ cười châm chọc: “Em không ngờ anh lại nói với em cái này. Anh muốn em thương cảm hơn ngàn công nhân trong tập đoàn sao?”

“Em sẽ như vậy sao?”

“Sẽ không đâu.” Thẩm Bác Diễn nói, “Nếu tập đoàn Thẩm thị đóng cửa vì điều này, nhân viên mất việc, họ còn có thể đi tìm công việc khác, cả thế giới đâu chỉ có mỗi cơ hội làm việc cho tập đoàn Thẩm thị. Cho dù có người thân bại danh liệt mất hết gia sản, đó cũng không phải bởi vì em, mà là vì anh.”

Thẩm Thanh Dư cười cười: “Em trưởng thành rồi..”

Quả thật, trước đó, Trâu Tĩnh Tĩnh muốn giúp hắn tranh quyền đoạt lợi, ra không ít chiêu gây tổn hại, bởi sẽ gây tổn hại tới lợi ích tập đoàn Thẩm thị, cho nên hắn đều từ chối. Thứ nhất là vốn hắn không cần chỗ này, thứ hai là bởi hắn không muốn kéo theo nhiều người xuống nước vì cuộc tranh chấp này, đoạt lợi ích trước sự tổn hại của những người vô tội.

Thẩm Bác Diễn châm chọc nói: “Em còn tưởng anh muốn đánh bài thân tình với em.”

“Nếu anh đánh bài thân tình, em sẽ nghe theo sao?”

“Anh nghĩ sao?”

Thẩm Thanh Dư lắc đầu. Nếu Thẩm Bác Diễn còn nể tình anh em thì đã không đi tới bước này. Chuyện đã ầm ĩ tới mức này, lấy bài thân tình ra đánh, nghe có vẻ nực cười.

“Chúng ta thương lượng đi.” Thẩm Thanh Dư nói, “Cái gì là của em, anh sẽ trả lại hết cho em. Ngay cả cái này.” Anh ta chỉ về tập đoàn phía trước mặt, “Anh cũng có thể cho em.”

Thẩm Bác Diễn lặng lẽ nhìn anh ta.

“Anh trai.” Đây là lần cuối cùng hắn gọi anh ta là anh trai. “Thẩm Thanh Dư, anh không cảm thấy lấy tình thân ra đánh quá nực cười hay sao?”

Thẩm Thanh Dư đã đoán được hắn sẽ phản ứng thế này, không vội vã, nói lời thuyết phục đã chuẩn bị từ lâu: “Em cần tiền. Công ty của em, phim điện ảnh của em, Lục Lăng Hằng…”

“Cái gì là của em thì trả lại cho em?” Thẩm Bác Diễn cắt ngang lời anh ta, “Vậy anh trả lại Lục Quân Càn cho em đi, em sẽ không tranh với anh dù chỉ là một xu.”

Thẩm Thanh Dư há miệng, muốn nói gì đó. Chốc lát sau, đôi mắt anh ta đỏ lên, đập mạnh vào tay lái. Còi xe vang lên một tiếng, những người đi đường đều ngoái đầu nhìn lại, nhưng kính xe hai mặt, họ không nhìn thấy được tình hình trong xe.

“Ai biết được cậu ta sẽ chết!” Thẩm Thanh Dư mất khống chế kêu lên. Người anh ta muốn hại chết, ban đầu chỉ có cha của họ. Giết ông Thẩm đồng thời tranh đoạt quyền là kế hoạch anh ta đã lên từ rất nhiều năm trước, từng bước từng bước đoạt quyền nắm giữ tập đoàn, mua chuộc bác sĩ che giấu bệnh tình của ông Thẩm. Anh ta thuê Tôn Phương bỏ thuốc, chỉ vì tới gần bước cuối của kế hoạch, anh ta nhận ra Thẩm Bác Diễn mê luyến Lục Quân Càn tới nhường nào, một khi Lục Quân Càn đổ bệnh, Thẩm Bác Diễn sẽ không màng gì tới chuyện tranh đoạt tài sản. Ai ngờ hai viên thuốc ấy lại lấy đi sinh mạng Lục Quân Càn.

“Anh không trả được, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.” Thẩm Bác Diễn cởi dây an toàn, mở cửa xe đi ra.

Thẩm Thanh Dư vươn tay muốn giữ hắn lại, nhưng Thẩm Bác Diễn đã xuống xe.

“Gặp lại ở tòa án.” Thẩm Bác Diễn nói.

“Anh sẽ không thua đâu.” Thẩm Thanh Dư nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy cứ chờ xem.” Thẩm Bác Diễn đóng sập cửa xe, gọi điện thoại cho Lục Lăng Hằng.

Chuông chỉ đổ một giây, điện thoại lập tức được nối máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói khẩn trương của Lục Lăng Hằng.

“Hai người nói chuyện xong rồi?”

“Nói xong rồi.”

“Có chuyện gì không?”

“Không có. Em đang ở đâu?”

“Em đang ở bãi đậu xe.”

“Để anh tới tìm em.”

“Buổi tối em làm cơm cho anh nhé.”

“Ừ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio