– Tế bào ung thư của ông Thẩm di căn.
Trong phim “Bảo nhi”, Nghiêm Bảo Nhi là một người lang thang, năm mười hai tuổi cậu bị cha mẹ vứt bỏ dưới gầm cầu, bởi vì cha mẹ phát hiện cậu chỉ biết cười chứ không biết khóc, trí lực kém hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Tên của cậu cũng là một sự châm chọc, lúc sinh ra thì là đứa con cưng của cha mẹ, sau rồi lại bị vứt bỏ như một cọng cỏ ven đường.
Trên người Nghiêm Bảo Nhi có một chiếc lục lạc nhỏ, là món đồ mẹ cậu đưa cho khi bỏ cậu lại, cậu coi đó như bảo bối của mình. Tâm trí cậu chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi, ban ngày dựa vào ăn xin để kiếm sống, bởi vì cậu khỏe mạnh, cho nên thi thoảng cũng giúp người khác làm công. Mỗi tối cậu đều quay lại gầm cầu nơi cha mẹ đã vứt bỏ, chờ người cha người mẹ sẽ vĩnh viễn không quay về. Bởi trước khi đi mẹ có nói, chỉ cần cậu ở đây chờ, họ mua đồ xong sẽ quay về tìm cậu.
Trong thành có một thiếu niên lưu manh tầm tuổi Nghiêm Bảo Nhi, tên là Cố Tam Tứ, cũng chính là nam thứ trong “Bảo nhi”. Tính tình Cố Tam Tứ nghịch ngợm không tốt, biết rõ Nghiêm Bảo Nhi là kẻ ngốc, nhưng thường xuyên kéo người tới bắt nạt cậu. Hắn mắng Nghiêm Bảo Nhi ngốc, không ai muốn cậu, cậu có chờ cả đời cũng không ai tới đón. Nghiêm Bảo Nhi không thông minh, không biết thế nào là mất hy vọng, không hiểu lời khuyên của người khác, chờ đợi ròng rã hết ngày này qua ngày khác.
Lúc đó chiến tranh bắt đầu xảy ra.
Một ngày nọ, như thường lệ, Cố Tam Tứ đi tới bắt nạt Nghiêm Bảo Nhi, phá hỏng chiếc lục lạc của cậu, chọc Nghiêm Bảo Nhi tới giận, xông lên liều mạng cùng hắn. Đến khi máy bay địch xuất hiện trên bầu trời, Cố Tam Tứ hoảng loạn muốn chạy về nhà, Nghiêm Bảo Nhi giận dữ bám lấy hắn không cho hắn về. Máy bay ném bom xong rời đi, Cố Tam Tứ vội chạy về nhà, Nghiêm Bảo Nhi vẫn một mực bám theo phía sau, Cố Tam Tứ chạy về tới nhà, phát hiện nhà mình bị bom nổ thành đống đổ nát, mà cha mẹ hắn trốn trong nhà đều bị tường sập đè chết.
Cố Tam Tứ vừa thành niên, cứ như vậy mà mất đi cả cha lẫn mẹ, hắn bắt đầu giận chó đánh mèo mà mắng chửi Nghiêm Bảo Nhi, nghĩ là tại cậu mà hắn không thể gặp cha mẹ mình lần cuối. Nhưng mà nhà của hắn bị nổ tan, hắn không còn gì cả, chỉ có thể ở cùng Nghiêm Bảo Nhi dưới gầm cầu. Thoạt đầu, hắn không mắng thì chửi, trút hết giận dữ lên người Nghiêm Bảo Nhi, nhưng sau khi ở chung tình cảm dần dần thay đổi, cho đến một ngày có một người khác bắt nạt Nghiêm Bảo Nhi, hắn đứng ra bảo vệ. Thật ra hắn hiểu rõ trong lòng, kẻ ngốc không làm gì sai, nếu ngày ấy Nghiêm Bảo Nhi không bám lấy hắn, hắn cũng sẽ trốn trong nhà, không những không cứu được cha mẹ mà chính bản thân hắn cũng sẽ chết. Cố Tam Tứ dần trưởng thành sau nghịch cảnh, từ một kẻ lưu manh bắt nạt Nghiêm Bảo Nhi mà trở thành người bảo vệ cho Nghiêm Bảo Nhi, đồng thời, hắn dùng tiền chính mình kiếm được mua cho Nghiêm Bảo Nhi một chiếc lục lạc mới, hắn nói với Nghiêm Bảo Nhi, dù họ ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần Nghiêm Bảo Nhi rung chuông hắn sẽ nghe thấy, vĩnh viễn không giống như cha mẹ mà bỏ cậu lại.
Cố Tam Tứ còn dạy Nghiêm Bảo Nhi hát một bài đồng dao, “Ánh trăng sáng soi, a nương ngồi bên đường, đợi ta làm việc nhà.. Đèn phòng rọi sáng, ta nấu canh trong nhà. Cơm ngon, rau thơm, đó là nhà của ta, ngôi nhà ở trong mộng.” Nhưng Nghiêm Bảo Nhi ngốc nghếch, học mãi mà không thuộc.
Có một ngày Cố Tam Tứ thấy chính phủ chiêu binh, hắn muốn tham gia, đuổi giặc báo thù cho cha mẹ, nhưng hắn đầu quân rồi ai sẽ chăm Nghiêm Bảo Nhi đây? Cuối cùng Cố Tam Tứ quyết định, đưa hết tiền của mình cho Nghiêm Bảo Nhi rồi đi báo danh tòng quân, không ngờ Nghiêm Bảo Nhi bám hắn không rời, tiền tuyến lại đang thiếu người, chỉ cần tham gia, ai cũng không từ chối, chẳng kiểm tra Nghiêm Bảo Nhi thế nào đã nhận.
Bởi vì nội bộ chính phủ hỗn loạn, hai người đến súng còn không học đã bị đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn, bọn họ không đánh lại giặc Nhật, quan trên ra lệnh rút lui, Nghiêm Bảo Nhi chỉ là một kẻ ngốc chỉ biết tiến chứ không biết lùi, cậu suy nghĩ rất đơn giản, ai đối tốt với cậu thì cậu thích người đấy, ai bắt nạt cậu thì cậu đánh lại. Cố Tam Tứ vội vàng kéo cậu về, kết quả bom nổ khiến hai người họ bị hôn mê. Đến khi tỉnh lại, chiến trận đã kết thúc, bọn họ nằm trong đám quân bị diệt, quân Nhật nghĩ rằng họ đã chết, nên bỏ qua hai “thi thể” này.
Sau khi biết chiến tranh khốc liệt mà mình thì quá nhỏ bé, Cố Tam Tứ quyết định đưa Nghiêm Bảo Nhi về, không ngờ đang mặc quân trang đi trên đường thì bị quân đội đi ngang qua coi như đào binh mà bắt, cuối cùng vài ngày sau lại bị bắt ra chiến trường làm con tốt thí mạng.
Cố Tam Tứ dạy Nghiêm Bảo Nhi dùng dao dùng súng, dạy Nghiêm Bảo Nhi giết người, nói cho Nghiêm Bảo Nhi biết nếu như gặp người bắt nạt mình thì phải lập tức giết người đấy. Nghiêm Bảo Nhi ngốc nhưng có phúc, đạn bom thế nào cũng không sợ, bom bay tới cũng không biết trốn, nhưng đạn pháo không có mắt đều không bay về phía cậu. Nghiêm Bảo Nhi không sợ đau, địch có bắn vài phát đạn vào người cậu cũng không biết sợ, anh dũng đến mức quân địch e hãi.
Không bao lâu, Cố Tam Tứ bị địch bắn trúng mà hy sinh. Nghiêm Bảo Nhi không hiểu chuyện, cứ ôm thi thể Cố Tam Tứ không nói gì, cũng không chịu buông tay, cậu ôm ba bốn đêm, đoàn trưởng nhân lúc Nghiêm Bảo Nhi vô thức mà trộm thi thể Cố Tam Tứ đi chôn, lừa Nghiêm Bảo Nhi rằng Cố Tam Tứ bị quân địch bắt, đánh thắng địch là có thể đưa Cố Tam Tứ về. Thế là ra chiến trường, Nghiêm Bối Nhi chẳng nói chẳng rằng xông lên phía trước, trời xui đất khiến, lại giết được một đoàn trưởng của địch, lập được chiến công lớn.
Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi người đều rời đi, duy chỉ Nghiêm Bảo Nhi là ở lại. Cuối bộ phim, cậu ngồi ở nơi Cố Tam Tứ bỏ mạng, lắc lắc chiếc lục lạc Cố Tam Tứ đưa, ngẩn ngơ hát bài đồng dao Cố Tam Tứ dạy, tiếp tục chờ một người vĩnh viễn chẳng thể quay trở về.
Một phần tư bộ phim này đều là cảnh chiến đấu, để đạt được hiệu quả tốt nhất, Thẩm Bác Diễn đặc biệt mời một đoàn đội pháo lửa nước ngoài tới, đây là một khoản chi rất lớn. Bởi Kê Tân yêu cầu khắt khe, trong phim có không ít cảnh ông ta đòi hỏi dựng riêng, dẫn đến vượt dự toán của Chu Việt Việt, Thẩm Bác Diễn không ngừng đầu tư thêm vào.
Nhưng không phải chuyện gì Thẩm Bác Diễn cũng chiều theo ý Kê Tân. Tuy rằng Kê Tân là người Thẩm Thanh Dư giới thiệu, Thẩm Bác Diễn tương đối tin tưởng, nhưng cũng có một số việc mà cách làm của Kê Tân không đáng tin cậy một chút nào, bởi vậy nên Thẩm Bác Diễn ở lại Hoành Điếm theo dõi kỹ, mỗi khi Kê Tân làm loạn cái gì, nếu như hắn cho rằng sẽ tốt cho bộ phim thì sẽ đồng ý, nếu như chỉ là yêu sách đòi vì linh cảm của Kê Tân, hắn sẽ không nể mặt chút nào mà từ chối.
Cứ như vậy, Kê Tân làm việc đàng hoàng hơn một chút, nhưng mà không lâu sau, Thẩm Bác Diễn không có thời gian rảnh để quan sát Kê Tân nữa —— Sau sự việc lần trước, Trâu Tĩnh Tĩnh và ông Thẩm không ngừng khắc khẩu, không ít chuyện cũ bị bới móc ra. Này đều không tính là gì, Thẩm Bác Diễn thiếu điều chuyển nhà tới Hoành Điếm, mấy chuyện xấu của cha mẹ tai không nghe tâm không phiền, nhưng thể trạng ông Thẩm không tốt, giận dữ lâu như vậy, không bao lâu sau lại nhập viện.
Thẩm Bác Diễn bỏ lại chuyện đoàn phim bay chuyến đêm đi tới bệnh viện, Trâu Tĩnh Tĩnh đang ngồi đợi ngoài phòng, Thẩm Bác Diễn vừa tới đã chất vấn: “Mẹ điên rồi sao? Mẹ muốn bức chết ba con à?”
Mặt Trâu Tĩnh Tĩnh đen như tượng than: “Mẹ không điên, người điên là Thẩm Thanh Dư mới phải.”
Thẩm Bác Diễn phức tạp nhìn bà. Hắn cũng không biết tại sao mẹ lại đổ hết lỗi lầm lên đầu Thẩm Thanh Dư, từ nhỏ tới giờ đều như vậy, cái gì không đúng đều là Thẩm Thanh Dư, sao hai vợ chồng họ cãi nhau cũng lôi Thẩm Thanh Dư vào?
Trâu Tĩnh Tĩnh cười nhạt: “Con tưởng rằng mẹ muốn cãi nhau với ông ấy sao? Mẹ ước ông ấy có thể dưỡng bệnh cho tốt rồi quay về quản chuyện của con! Là ông ấy buộc mẹ phải cãi nhau, mấy chuyện xấu từ chục năm trước đều lôi ra tính nợ cũ! Cái thằng Thẩm Thanh Dư kia đúng là không thể ngờ, nó để ba con sống yên ổn mấy năm, nhân lúc này mà gây xích mích ly gián.”
Thẩm Bác Diễn không thể tin: “Anh con gây xích mích ly gián? Mẹ chắc chứ?”
Trâu Tĩnh Tĩnh nói: “Không phải nó thì còn ai?”
Thẩm Bác Diễn thở dài một tiếng. Mớ bòng bong giữa mẹ và anh trai, hắn không muốn can dự vào.
Không bao lâu, Thẩm Thanh Dư cũng chạy tới, nét mặt nghiêm túc: “Tình hình ba thế nào rồi?”
Đến duy trì vẻ ngoài khách khí với anh ta Trâu Tĩnh Tĩnh cũng lười làm, lạnh như băng không đoái hoài gì đến. Thẩm Thanh Dư liếc mắt nhìn bà, cũng không lên tiếng gì.
Ông Thẩm làm xét nghiệm xong, phải đợi ngày thứ hai mới biết kết quả, vì vậy cả nhà đi về. Bốn người ở với nhau, bầu không khí có vẻ ngột ngạt, không ai để ý tới ai, quả thật khiến người ta khó chịu.
Vất vả lắm mới tới ngày thứ hai, sáng sớm đoàn phim đã gọi điện tới.
Giọng Chu Việt Việt rất sốt ruột: “Thẩm tổng, đoàn phim xảy ra chút vấn đề.”
Thẩm Bác Diễn day day huyệt thái dương, không nhịn được nói: “Lại có vấn đề gì? Không phải chuyện lớn thì đừng làm phiền cháu, nhà cháu đang có chuyện.”
Chu Việt Việt nói: “Tối qua Hoành Điếm mưa, không biết ai mở cửa kho hàng, đạo cụ và bảng thạch cao đều bị ướt nước.”
Thẩm Bác Diễn gằn từng chữ: “Mẹ kiếp!”
Rất nhiều cảnh Kê Tân yêu cầu tự xây dựng, thế nên đoàn phim mượn một kho hàng xây dựng cơ sở đóng quân, dùng thạch cao để dựng cảnh bên trong, đưa đồ nội thất và súng ống vào. Tối hôm qua mưa to, cửa sổ mái kho hàng không đóng, sáng sớm nhân viên trong đoàn tới nhìn, phát hiện thạch cao và đạo cụ đều bị ngâm nước. Đạo cụ là mượn tới, dùng xong phải trả lại, làm hư phải bồi thường tiền.
Điện thoại còn chưa cúp máy, giúp việc trong nhà đi tới, nói thân thể ông Thẩm không tốt, sáng sớm lại nôn ra.
Thẩm Bác Diễn bỏ lại một câu bác xem rồi giải quyết rồi cúp máy.
Buổi chiều Thẩm Thanh Dư cũng không tới công ty, ngồi đờ ra trong nhà. Trâu Tĩnh Tĩnh không muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Dư nên quay về phòng của mình, thế là hai anh em Thẩm Bác Diễn và Thẩm Thanh Dư ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với nhau, đợi bệnh viện thông báo kết quả.
Thẩm Thanh Dư hỏi Thẩm Bác Diễn: “Phim điện ảnh vẫn quay thuận lợi chứ?”
Thẩm Bác Diễn thở dài: “Cái ông Kê Tân này, dù ông ta có tài nghệ thế nào đi chăng nữa, sau này em cũng không dùng lại.”
“Sao vậy?” Thẩm Thanh Dư hỏi, “Đạo diễn Kê có vấn đề gì?”
Thẩm Bác Diễn nói: “Rất nhiều vấn đề, lúc quay ông ta gây ra không biết bao nhiêu phiền phức cho em, lúc nào cũng vượt dự toán, không nghe lời chút nào.”
Thẩm Thanh Dư cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Mấy chuyện nghệ thuật anh không hiểu lắm, nhưng nghe nói mấy người tài hoa đều như vậy, sống trong thế giới của riêng mình. Nếu em đang lo lắng chuyện đầu tư, cứ thoải mái đi, cùng lắm thì anh trích cho công ty em ít tiền.”
Thẩm Bác Diễn nhìn Thẩm Thanh Dư: “Không chỉ chuyện đầu tư, em cứ cảm thấy cái ông Kê Tân này quá… nếu không phải là người của anh giới thiệu cho, em còn hoài nghi không biết có phải ông ý có cừu oán gì với mình mà cố ý gây phiền phức hay không.”
Chén trà trong tay Thẩm Thanh Dư dừng lại trong thoáng chốc, nhún nhún vai: “Vậy sao?”
Hai anh em đều không nói gì nữa.
Sau đó không lâu, điện thoại đổ chuông, Thẩm Thanh Dư liếc mắt nhìn sang, nhưng lại không động người. Thẩm Bác Diễn nhận điện thoại. Là người của bệnh viện gọi tới, báo cho họ kết quả xét nghiệm của ông Thẩm.
Mấy giây sau, sắc mặt Thẩm Bác Diễn trắng bệch như tờ giấy. Hắn cúp điện thoại, con ngươi đờ đẫn, nhìn về phía Thẩm Thanh Dư: “Tế bào ung thư của ba.. đã di căn.”
Bệnh ung thư ở giai đoạn giữa vẫn còn có hy vọng chữa khỏi, nhưng một khi tế bào ung thư di căn, chỉ có nước chờ chết. �
Thẩm Thanh Dư ngẩn người trong thoáng chốc, từ từ ngả lưng vào ghế sô pha, thở một hơi dài, nét mặt phức tạp: “Di căn… sao…”