- Trình Nhiên, Trình Nhiên, tao gọi điện thoại cho mấy mấy cuộc mà mày không ra, mày học bài thật đấy à? Mày làm trò gì thế, đừng có giả bộ, đi chơi game đi! Bộ lạc intel lại có thêm trò "cổ mộ quỷ ảnh", chơi hay lắm mày biết không?
Du Hiểu đẩy cửa phòng Trình Nhiên ra, thò đầu vào, đứng ngoài cửa còn có Từ Lan đang mỉm cười. Thằng bé này là bạn thân của con cô, đôi khi cũng thấy nó phiền, suốt ngày dính vào nhau ảnh hưởng tới học tập, nhưng mặt khác Từ Lan cũng thấy trẻ con nên giao tiếp nhiều mới tốt, vì thế chẳng ngăn cản Du Hiểu ngang nhiên rủ con mình đi chơi game ngay trước mặt.
Hôm nay là thứ bảy, Trình Phi Dương không yên tâm tới công ty tăng ca, cô thì đi mua ít thức ăn, ghé qua cửa hiệu bách hóa, khi về nhà phát hiện Trình Nhiên không ngờ chẳng đi chơi, thực sự sự nhốt mình trong phòng học bài, thậm chí suốt cả sáng Du Hiểu gọi mấy cuộc điện thoại rủ đi chơi đều bị Trình Nhiên từ chối.
Buổi trưa Du Hiểu tới tìm, Trình Nhiên học cả ngày rồi, cô thấy ra ngoài chơi một chút cũng tốt.
Trình Nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày nhớ lại mấy từ lạ lẫm mà Du Hiểu dùng, khi đó quán net chưa gọi là quán net, đều gọi là cái gì mà bộ lạc Intel, E tộc sa long gì gì đó, tóm lại toàn là cái tên quái lạ thủa ban đầu.
Mạng internet thời này đại khái cũng như kiếp trước, mới khởi đầu không lâu, người lên mạng không nhiều, dân mạng trừ mở phòng chat tán gẫu ra, còn game online có thể chơi được thời ấy đều bị gọi là MUD. Đương nhiên gần như là thế giới của cư dân mạng trưởng thành, còn loại học sinh như Trình Nhiên, Du Hiểu ra quán nét cũng dùng như máy tính offline thôi. Khi đó đại đa số chỉ chơi game offline hoặc là chơi qua LAN.
Quán nét cơ bản là một đám người hai mắt tỏa sáng nhìn vào đồ họa thê thảm toàn khối vuông, vậy mà vẫn chơi một cách say sưa. Thậm chí cảnh một người chơi, ba bốn người đứng sau chỉ trỏ chém gió bậy bạ không hiếm.
Hoài niệm thì hoài niệm thật đấy, với Trình Nhiên đã lập ra kế hoạch ôn tập mà nói thì cái gì cũng phải để sau, nên phẩy tay:
- Mày đi đi, tao phải học.
Du Hiểu thấy Trình Nhiên đổi tính thì ngạc nhiên hết sức:
- Ê, ê, mày học thật đấy à ... Định coi vụ đánh cược là thật sao ... Không phải tao nói mày chứ, chỉ còn hơn một tháng, mày đua nước rút nổi không? Đùa à ...
Hai đứa chơi với nhau từ lúc nhỏ tí xíu rồi, nên Du Hiểu căn bản không thèm để ý cách ăn nói, cũng chẳng thèm để ý tới mặt Trình Nhiên dễ coi hay khó coi.
Từ Lan đứng ở cửa hỏi:
- Đánh cược gì thế?
Du Hiển giật mình, cười lảng đi:
- Có gì đâu ạ, bọn cháu ở lớp đùa với nhau ấy mà, ha ha ha, đùa thôi ạ ...
- Mẹ đừng nghe nói nói.
Cả hai hợp lực rốt cuộc cũng qua mặt được Từ Lan đang hừng hực cháy lửa hóng hớt.
Từ Lan về phòng khách xem TV rồi, Du Hiểu nói ngon nói ngọt mãi không rủ rê được Trình Nhiên đi chơi, bực tức lục lọi khắp nơi:
- Gần đây có truyện tranh hay tiểu thuyết gì hay không, mày không đi, tao cũng mất hứng, cho tao mượn vài cuốn tối về xem ....
- Mày là thổ phỉ à?
Trình Nhiên vốn có chút lạ lẫm với thằng bạn hồi nhỏ này, bị thái độ tự nhiên như ruồi của Du Hiểu làm bay sạch, chẳng thèm quay đầu lại:
- Mày tự lấy đi ... À, phải trả đấy, mày "mượn" của tao bao nhiêu cuốn rồi.
Du Hiểu mặt trơ như thớt lục tủ sách:
- Tối mai tới nhà Liễu Anh chơi nhé, mai sinh nhất nó đấy, hôm nay tao gặp nó ngoài sân, không thấy mày xuống chơi, nó bảo gọi điện cho mày sau, nhớ để bụng mà ăn .... phải rồi …
Nói tới vấn đề ăn uống, Du Hiểu chợt nhớ ra một chuyện, tóm lấy tay Trình Nhiên, cứ như thế lôi xềnh xệch đi, qua phòng khách nói vọng vào:
- Dì ơi, cháu với Trình Nhiên ra đây một chút.
- Ừ, đừng đi lâu quá.
Từ Lan đang xem phim, không mấy để ý:
Trình Nhiên bị Du Hiểu lôi xềnh xệch ra cửa, cái thằng khỉ đó dậy thì sớm hơn Trình Nhiên, giờ cao hơn nửa cái đầu, mãi mới gỡ tay nó ra được:
- Mày làm trò gì thế?
- Trật tự, từ lúc này mày phải tuyệt đối nghe lời tao.
Du Hiểu suỵt một tiếng, làm vẻ mặt nghiêm túc, mắt dáo dác nhìn quanh như trộm, sau đó khom người xuống:
- Cúi thấp xuống rồi đi theo tao.
Trình Nhiên nhìn hành lang trống khống kệ hắn, lững thững theo sau, bị Du Hiểu trừng mắt mấy lần, đầy miễn cưỡng hơi khom người, tham gia cái trò trẻ con này.
Đi suốt từ tầng ba xuống tầng một không gặp ai, Du Hiểu vẫn hết sức cảnh giác quan sát một hồi, sau đó ra hiệu, hai đứa vù một cái êm như mèo vượt qua không gian trống, tới sau bụi cây trồng bên hông nhà, lẻn ra sân sau khu tập thể.
.
Hôm nay là thứ bảy, lại là giữa trưa hè nắng chang chang, sân không có ai hết, chỉ mấy con chim đang nhảy qua nhảy lại thỉnh thoảng mổ mấy cái, sát tường bao có mấy cái chuồng gà, bọn gà có vẻ cũng nghỉ trưa, mắt nhắm mắt mở rất yên ắng.
- Không có ai cả, nhanh.
Du Hiểu không khác gì đặc công, nhảy lên tường bao, sau đó biến mất dạng rất thuần thục:
Đương nhiên là thuần thục rồi, khu tập thể sau giờ tối sẽ đóng cửa, người lớn ra vào phải có lý do, trẻ con thì miễn, trừ khi đi cùng với người lớn, nhưng mà chẳng có nhiều ý nghĩa, từ năm cuối tiểu học, Trình Nhiên và Du Hiểu đã trèo qua trèo lại như đi chợ rồi.
Trình Nhiên lúc này cũng chẳng buồn hỏi vì sao cửa mở không đi lại trèo tường, cứ bám theo thằng hâm đó là đủ, lúc này y cũng có chút tò mò, không hiểu thằm đó bày trò gì.
Trèo qua một bức tường, đi vài bước lại thấy bức tường nữa, Du Hiểu tiếp tục vượt qua, qua sau bức tường này, Du Hiểu rõ ràng cảnh giác hơn trước gấp bội, vẻ mặt hắn lộ rõ sự khẩn trương, hành động thận trọng làm Trình Nhiên cũng hồi hộp theo, đừng nói thằng đó định đi ăn trộm thật nhé.
Vừa cẩn thận bám theo Du Hiểu, vừa quan sát xung quanh, dần dần Trình Nhiên nhớ ra rồi.
Đúng là ăn trộm thật.
Vì công ty con của Hoa Thông nằm sát bên tập thể chính phủ, trong khu tập thể chính phủ trồng rất nhiều cây ăn quả, sơn trà này, lựu này, ngọc lan này, cho nên cứ tới mùa là đám Trình Nhiên thích chạy sang bên cạnh ăn trộm quả.
Hậu quả trực tiếp là hoa quả bên đó chưa bao giờ kịp chín đã bị vặt sạch rồi.
Du Hiểu hẳn là phát hiện ra cái cây nào đó chưa bị hái hết, nên rủ Trình Nhiên đi ăn trộm.
Nghĩ vậy Trình Nhiên yên tâm hẳn, thậm chí có chút phấn khích, trộm quả thôi mà, chẳng có gì to tát, bị phát hiện thì chạy, ai truy cùng giết tận làm gì. Cũng không phải đám trẻ con bọn họ thiếu thốn gì, chủ yếu vì cảm giác kϊƈɦ thích thôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi trèo qua một bức tường trắng, trước mắt họ có hai cây sơn trà, trêи cây quả mọc thành chùm, đỏ mọng, làm người ta nhìn muốn ứa miếng miếng.
- Mày thấy sao, mày thấy sao, cả khu chỉ còn hai cây này có quả thôi đấy.
Du Hiểu trưng ra cái mặt mau mau khen tao đi nào:
Trình Nhiên không keo kiệt lời tán dương, sang bên cạnh hái trộm quả đã thành truyền thống của bọn trẻ con khu tập thể Hoa Thông, hoa quả ở khu tập thể chính phủ chưa bao giờ kịp chín đã yên vị trong bụng chúng, hôm nay tìm hai cây thế này đáng gọi là kỳ tích.
Du Hiểu hái ngay một quả cắn phọt nước ra ngoài, còn ra hiệu có Trình Nhiên túm áo lại, hái một ít mang về.
Trình Nhiên cũng miệng ăn tay hái, sơn trà tuy đỏ rực đẹp mắt, nhưng có vị chua chua, ăn trực tiếp không tốt, dùng để làm thuốc, hoặc làm bánh, nhưng mà cái họ ăn không phải quả, mà là thành tựu.
Chỉ là ăn tới quả thứ ba, nước quả nhoe nhoét miệng thì Trình Nhiên lờ mờ cảm giác có cái gì đó sai sai, đúng là có chuyện y và Du Hiểu tìm cây sơn trà, chưa bị ai hái này, chỉ là … sau đó … sau đó ….
Nhờ rồi Trình Nhiên nhớ chuyện xảy ra ngày hôm đó rồi, giật thót mình quay đầu lại …
Nhưng tất cả quá muộn rồi.