Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

quyển 6 chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết quả đặc huấn quả nhiên không nằm ngoài dự liệu.

Khoảng giữa trưa ngày hôm sau, trên trang web của căn cứ đặc huấn, mọi thông tin về việc học viên Lăng Vệ thiếu khuyết điều kiện do không vượt qua được bài kiểm tra tâm lý đều được xóa gỡ, đánh giá cấm đăng hạm cũng biến mất sạch tăm.

Cập nhật vừa đăng, thông báo cũng ngay lập tức báo đến máy thông tín của ba anh em.

Phần dưới của thông báo, là chữ ký xác nhận của Trung tướng Neville. Không biết lúc ký văn kiện sắc mặt gã nom thế nào, bất quá, cặp song sinh cũng chẳng quan tâm.

Cạnh tranh chốn Quân bộ đã là chuyện thường như cơm bữa. Theo như lý lẽ Lăng Khiêm thì kẻ địch có nhiều lắm, hắn chỉ góp sức để tiêu diệt chút thôi.

“Anh nghĩ thế này không biết có phải không?” Sau bữa trưa, ba anh em ngồi ở phòng khách uống hồng trà, Lăng Vệ dường như nghĩ đến điều gì đó, nói một câu.

“Chuyện gì vậy anh?”

“Lăng Hàm hỏi anh về bác sĩ Minna, anh nghĩ được chun chút.”

Lăng Khiêm líu lưỡi “Thánh thần ơi, đầu óc anh cấu tạo như thế nào é?? Lúc đó không phải đang được Lăng Hàm cho lên tiên sao? Sao có thể nhớ được ba cái chuyện nhàm chán này vậy? Lăng Hàm, kỹ thuật của cậu tệ quá, xem xem, anh nằm trong lòng cậu mà còn có thể nghĩ đến công việc kìa.” Ngoảnh qua nhìn Lăng Hàm.

Lăng Vệ túng quẫn.

Tối hôm qua một bên quần quật làm tình, một bên nghe Lăng Hàm bàn công việc.

Bị dục vọng tra tấn đến phát điên, lại còn vội vàng gật đầu tỏ vẻ muốn được mau mau xỏ xuyên qua mình, dâm đãng đến kinh ngạc.

Hai anh em thay phiên nhau bức bách dưới háng, cuối cùng, chẳng thể phân biệt nổi ai là người cuối cùng bắn vào anh.

Hay vẫn là… cả hai? Vì lần đó… khoái cảm dâng trào gấp bội…

“Anh nghĩ được điều gì?” Lăng Hàm bình thản hỏi.

“À?” Lăng Vệ giống như bị hắn soi thấu, tay chân trở lúng túng, nhưng rồi cũng gắng trấn định lại “Em nói chuyện bác sĩ Minna có quan hệ với việc quan chỉ huy của hai hạm đội bị tiêu diệt, nên anh bắt đầu suy luận từ đấy.”

“Tiếp theo sao nữa?”

“Nhằm đảm bảo sức mạnh chiến đấu của quân đội Liên Bang, hằng năm quan chỉ huy hạm đội đều phải thực hiện kiểm tra trên mọi phương diện, một phần trong đó chắc chắn có kiểm tra tâm lý?”

“Ừm.” Lăng Hàm đưa mắt ra chiều bảo Lăng Vệ nói tiếp.

“Nếu thế, tâm lý quan chỉ huy hạm đội Scarlet và hạm đội Anna có phải do bác sĩ Minna đánh giá không? Nếu đúng, thì anh đoán cô ấy nhận xét khá tốt, đồng thời thừa nhận năng lực của bọn họ, để Quân bộ yên tâm giao quyền chỉ huy cho hai người. Song cuối cùng toàn quân cả hai hạm đội đều bị hủy hoại không còn manh giáp, nên bác sĩ Minna bị truy cứu liên đới trách nhiệm.” Lăng Vệ nói ra đáp án bản thân suy nghĩ.

“Anh nói đúng phết à.” Đáy mắt Lăng Khiêm ánh lên một tia tán thưởng.

“Có thật là vậy không?” Nhận được lời đáp của Lăng Khiêm, Lăng Vệ ngược lại không hề vui vẻ, thậm chí sắc mặt còn tái hẳn đi “Vậy nghĩa là…”

Số lượng tàu chiến của hạm đội nơi tinh cầu phòng thủ phải tính bằng ngàn, binh lực khổng lồ như vậy mà địch nhân có thể phá hủy trong chốc lát, hơn nữa không phải một mà tổn thất đến tận hai, quả là tấn thảm kịch Liên Bang không thể thừa nhận.

Bất kể bác sĩ Minna đã đảm nhiệm chức vụ trong Quân bộ bao nhiêu năm, đạt được bao nhiêu bằng cấp, một khi xảy ra sự kiện chấn động nhường vậy đều bị truy cứu trách nhiệm, phiền toái tuyệt đối chỉ có lớn.

“Bị liên lụy tới những chuyện như thế này, biết đâu chừng không phải chỉ là hủy bỏ tư cách giám định tâm lý, mà mặt sau còn có những xử phạt khác.”

“Xử phạt? Phải nói là kết án mới đúng kìa. Hủy bỏ quyền hạn của cô ta mới là bước đầu tiên thôi, một khi có kết luận khẳng định, cô ta sẽ bị đưa ra tòa án quân sự phán tội chết. Kỳ thực, em sẽ vui hơn nếu cô ta bị đày đến băng cực làm khổ dịch ấy.” Lăng Khiêm hời hợt chẳng khác nào đang bàn luận hôm nay trời nắng hay trời mưa.

Lăng Vệ khiếp sợ nhìn Lăng Khiêm trân trân.

Một người kinh nghiệm uyên thâm phục vụ Quân bộ ngần đó năm nay bị phán tử hình, với em trai của anh mà nói, chỉ vặt vãnh như bóp chết một con kiến.

Anh chợt nhớ tới học trưởng Parker xuất sắc nổi danh tốt nghiệp trường quân đội Trấn Đế, đồng thời là quân nhân nhiều lần lập nên chiến công vĩ đại cho Liên Bang, nhưng đã chết khi tuổi đời hẵng còn quá trẻ.

Giết chết anh ta không phải là đạn pháo của Đế Quốc, mà là Quân bộ vốn không vừa mắt đã hạ mệnh lệnh chí tử.

Đối với Quân bộ ăn trên ngồi trốc, trong tay nắm trọng quyền mà nói, máu xương hằng ngày đổ xuống của những quân nhân đương đầu nơi tiền tuyến, hẳn chỉ như những vật hy sinh không giá trị tồn tại.

Các thế hệ con cháu tướng lĩnh cấp cao theo học trường quân đội Chinh Thế từ nhỏ đã được giáo dục tư tưởng như vậy, dù chỉ vừa mới tốt nghiệp, bọn họ đã có thể tùy tiện chà đạp lên tính mạng của kẻ khác.

Lưng Lăng Vệ trở nên rét lạnh, phải đến vài giây sau, anh mới khô khốc cất giọng “Chỉ nói vậy là được ư? Giám định tâm lý là một trong những chỉ tiêu quan trọng để đánh giá trạng thái của viên chỉ huy, nhưng trên hết vẫn là xem xét năng lực cá nhân của bọn họ. Quân bộ chắc chắn phải hiểu điểm này, còn việc đổ trách nhiệm hai hạm đội bị tiêu diệt lên đầu một quan giám sát quả thật là vớ vẩn.”

“Tuy vớ vẩn, nhưng sự thực là thế.”

“Anh không hiểu!”

“Trước mắt đang tạm thời phong tỏa tin tức, song thông tin về việc tổn thất hai đại hạm đội một ngày nào đó sẽ công bố cho toàn Liên Bang. Hai viên chỉ huy đã chết trận, những sĩ quan khác đồng hành cùng với họ cũng đã tan xương nát thịt, ai là người có thể chịu tội thay đây? Không có người đứng ra gánh hậu quả, lửa giận của nhân dân sẽ trút lên đầu Quân bộ. Việc của chúng ta, là tìm một đối tượng thích hợp đưa ra cho bọn họ.”

Lăng Khiêm nói xong, ánh mắt liếc qua phía Lăng Hàm ngồi trên một chiếc ghế khác.

Chỉ điểm để Quân bộ lôi đầu một người ra chịu tội, là chuyện vô cùng dễ dàng.

Bị đánh bại là nỗi sỉ nhục với toàn thể Liên Bang, nhưng thường cũng là cơ hội để thế lực khắp Quân bộ xoay chuyển tình thế, mỗi người ai nấy đều muốn lợi dụng cơ hội để đánh sụp đối thủ của mình.

Có thể đạt được mục đích hay không, đều do bản thân tạo nên.

Lăng Hàm nội trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể đả thông tâm lý Ủy ban quan hệ đối nội, để bọn họ quyết định điều tra bác sĩ Minna, quả thật không đơn giản.

Giống như Lăng Khiêm, đường nhìn của Lăng Vệ cũng dời về phía Lăng Hàm.

Anh không biết phương thức cụ thể là như thế nào, nhưng để thâm nhập được tin tình báo mà Lăng Khiêm vừa tiết lộ phải có tầng quyền hạn cao hơn, mà vấn đề này, không cần hỏi cũng biết là nhờ Lăng Hàm đã thăng tới chức Thiếu tướng thông tri.

“Tại sao phải làm như vậy?” Giọng Lăng Vệ đè thấp “Trong bài kiểm tra tâm lý, cô ấy đúng là gây khó dễ cho anh, nhưng hai đứa làm vậy cũng hơi quá đáng, bác sĩ Minna có thể sẽ bị phán tội chết.”

“Cô ta cấm anh đăng hạm thì không quá đáng à?”

“Ít nhất cô ấy cũng không đoạt tính mạng của anh.”

“Anh chắc không?” Lăng Hàm cất tiếng “Anh cho rằng bản thân rơi vào tay kẻ thù của Lăng gia sẽ có kết cục gì?”

Ngữ khí lạnh lẽo, khiến độ ấm trong phòng khách đột ngột giảm xuống.

Lăng Vệ im lặng.

“Minna lợi dụng việc cấm đăng hạm khiến anh lo sợ, sau đó cho anh một tia hy vọng, giúp anh tiến hành trị liệu vài ngày, cuối cùng lùi một bước tiến ba bước bức anh nhận thêm điều kiện để Al Lawson đi lên Lăng Vệ hạm. Tất cả những chuyện này, căn bản đều là một âm mưu nhằm vào anh. Dụng tâm hiểm ác như thế, chẳng khác nào một con rắn độc giấu mình dưới tấm chăn, anh bây giờ lại trách tụi em diệt trừ cô ta?”

“Cứ coi như đây là âm mưu của cô ấy, thì cuối cùng, cùng lắm là Al Lawson trở thành quan giám sát tâm lý của anh.”

“Một ả đàn bà chỉ qua một lần kiểm tra tâm lý đã gây lắm chuyện rắc rối như thế, để người thừa kế của gia tộc Lawson đặt chân lên Lăng Vệ hạm, để y mỗi ngày đều có thể trông thấy anh chiến đấu là chuyện tổn hại đến nhường nào? Thủ đoạn của Al Lawson còn cao minh hơn nhiều so với bác sĩ Minna anh biết không?”

Mặc dù không hề lớn tiếng trách móc, chỉ bình tĩnh diễn giải, nhưng sức ép đáng sợ tỏa ra từ người Lăng Hàm cũng đủ khiến không khí xung quanh ngưng kết thành băng.

Lời lẽ sắc bén, giọng điệu nghiêm khắc tựa như cấp trên giáo huấn cấp dưới.

Lăng Vệ gắt gao mím chặt môi.

Lời Lăng Hàm nói không phải không có lý. Bác sĩ Minna rõ ràng có ý định nhắm vào anh, buộc anh lựa chọn giữa không thể đăng hạm và tiếp nhận Al Lawson. Nếu không nhờ đòn phản kích trí mạng của Lăng Hàm, bản thân chỉ có thể rơi vào cạm bẫy mặc tình đưa đẩy.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là Lăng Hàm đúng hoàn toàn.

Tranh giành giữa chốn Quân bộ thâm hiểm cay độc, chính mình và hai đứa em đều là những kẻ tham gia, thậm chí còn có thể nói là người gầy dựng, điểm này khiến Lăng Vệ cứ canh cánh tội lỗi trong lòng.

“Được rồi.” Lăng Khiêm hắng giọng, đặt tách trà xuống bàn “Đã đến giờ xuất phát.”

Hắn đứng lên, mặc áo khoác quân trang.

Lăng Vệ nhìn đồng hồ, hai giờ kém mười phút.

Bọn họ lựa chọn một phi thuyền loại nhỏ, sau khi báo cáo rời khỏi căn cứ đặc huấn, thiết lập lộ trình bay tới Thường Thắng Tinh, ba anh em bàn bạc, thống nhất trên đường đi sẽ ghé qua tinh cầu Saint Marsden thăm mẹ vừa trải qua phẫu thuật.

Tuy rằng mẹ sức khỏe yếu ớt, trước mắt chưa thể rời khỏi phòng giám sát, nhưng chỉ cần được bác sĩ cho phép, bọn họ có thể đến thăm và động viên mẹ vài câu.

Lăng Khiêm sửa sang lại quần áo xong xuôi, cúi đầu nhìn Lăng Hàm mặt mày lạnh te ngồi trên ghế sô pha đá mắt ra hiệu một cái.

“Đi thôi anh.” Hắn cười tươi như hoa bước đến, giang chiếc áo khoác quân trang khác trong tay ra, ân cần mặc vào cho Lăng Vệ, sau đó nhẹ nhàng vỗ anh một cái, giục anh xuất phát.

Hai anh trai đi phía trước, Lăng Hàm cầm một chiếc va li nhỏ đựng vài món đồ cần thiết của ba anh em theo phía sau, cùng đi lên phi thuyền không biết đã khởi động sẵn sàng tự lúc nào.

Đây là phi thuyền SMT thuộc loại hình nhỏ, nhưng tốc độ động cơ cao, trang bị tân tiến. Ở chốn Quân bộ tôn ti trật tự, hết thảy đều được cấp phát dựa trên tiêu chuẩn chức vụ và quân hàm, phi thuyền cao cấp như thế này chỉ dành cho sĩ quan từ cấp Chuẩn tướng trở lên sử dụng.

Đương nhiên, nhiên liệu, thức ăn cùng đồ dùng trên phi thuyền, tất cả đều miễn phí.

Hằng năm Quân bộ đều trưng thu quân phí tính trên đầu người nhân dân Liên Bang, thu được kim ngạch cao đến trân trối, phúc lợi cùng đãi ngộ cho nhóm tướng lĩnh cấp cao, cũng theo đó mà tăng lên.

Cỗ xe xa hoa được bơm phí bảo dưỡng, tha hồ tiêu xài hưởng dụng.

Không những thế, nhằm nâng cao sự hài lòng và phục vụ ở mức tốt nhất, cỗ xe mặc dù nhỏ, nhưng nội thất bên trong, và cả trang trí đều có thể nói xa xỉ đến phung phí.

Chỉ là giờ phút này, những người ngồi trên phi thuyền đã vượt ra khỏi tầng khí quyển căn cứ đặc huấn, tựa hồ không có tâm tình đâu mà hưởng thụ đặc quyền bậc cao ấy.

Trước khi ra khỏi nhà còn thoải mái chuyện trò. Vậy mà giờ, trái tim cứ như có bụi vương bám vào, tuy rằng nhỏ bé đến nỗi mắt thường không thể nhận ra, nhưng bạn biết, chúng tồn tại ở đó.

Lăng Vệ ngồi dựa vào lưng ghế nệm dài, nghiêng nghiêng đầu, xuyên qua kính cửa sổ hình tròn, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.

Vũ trụ sâu xa huyền bí, chẳng khác nào một tấm màn bằng tơ lụa bao phủ lên cả phi thuyền, trong bóng đêm được dát lên vô số điểm sáng lấp lánh. Những vì sao xa xôi ở khoảng cách hằng vạn năm ánh sáng, lúc này thi nhau tỏa sáng, đẹp đẽ đên mê hồn. Nhưng đáng tiếc thay, một khi rút ngắn khoảng cách lẫn nhau, ánh sáng rực rỡ mang màu ấm áp ấy, lại biến tất cả người cùng phi thuyền nháy mắt hóa thành tro tàn.

Ngay cả vũ trụ cũng như vậy?

Tràn ngập vẻ đẹp giả dối.

Trên thực tế, cũng đi thôn tính, và bị thôn tính…

Lăng Vệ dùng dư quang khóe mắt, lặng yên dõi mắt về phía Lăng Hàm.

Lăng Hàm ngồi ở đầu còn lại trên cùng một chiếc ghế, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, lặng im cúi đọc văn kiện.

Người con trai với khuôn mặt nam tính lạnh lùng, trong bộ quân phục, cả người toát lên vẻ oai nghiêm trưởng thành, đang đắm chìm trong công vụ, biểu cảm bình tĩnh chăm chú, giống như một bức tranh tĩnh lặng mà yên vui.

Vốn chỉ định đưa mắt nhìn một cái, quan sát Lăng Hàm liệu có đang hờn giận vì chuyện xảy ra trước khi rời đi hay không, vậy mà lại lưu luyến dời tầm mắt.

Gương mặt trẻ măng tỏ rõ tuổi thật, nhưng những tâm tư thâm trầm và kín đáo cất chứa nơi đáy mắt, lại minh chứng điều tương phản ngược lại.

Phải thừa nhận rằng, Lăng Hàm có sức quyến rũ quyến rũ đến si mê lòng người.

Thấy được hình ảnh như vậy, mặc kệ vừa rồi nặng nhẹ nhau ra sao, trong lòng lấn cấn không yên như thế nào, tất cả cảm xúc tiêu cực đều dần lắng xuống. Giống như có bàn tay ai, lặng lẽ gạt đi chút bụi bám nơi tim.

Cảm giác thật huyền diệu làm sao.

Rõ ràng không nói lời nào, thậm chí một ánh mắt trao đổi cũng không, chỉ lẳng lặng dõi theo người trước mặt, lại trở nên mềm mại chẳng thể chống cự được.

Bất giác, khóe môi khẽ cong lên.

“Lăng Hàm, anh nhìn lén cậu kìa.”

Bỗng nhiên nghe thấy Lăng Khiêm ngồi bên phía quầy rượu trêu ghẹo, Lăng Vệ ngớ người.

“Muốn nhìn cứ nhìn thoải mái đi anh. Chỉ cần anh thích, kêu Lăng Hàm cởi hết quần áo cho anh ngắm hắn cũng bằng lòng nữa, phải không Lăng Hàm?” Lăng Khiêm cười ha hả.

Lăng Vệ hai má đỏ bừng hắng giọng một tiếng “Anh chỉ đang tự hỏi công việc của Lăng Hàm rốt cuộc nhiều tới đâu thôi.”

Giữa lúc hai anh em đang nói, Lăng Hàm ngẩng đầu, dời ánh mắt từ văn kiện qua Lăng Vệ.

“Anh ngủ một chút đi.”

“Hửm?”

“Còn năm tiếng nữa mới đến tinh cầu Saint Marsden. Tối qua quần quật với tụi em đến tận sáng sớm nay, giữa trưa đã lên xe rời đi, anh chưa ngủ được đến năm tiếng, giờ tranh thủ trong thời gian bay ngủ bù lại lấy sức.”

Được nhắc về trận cuồng hoan hoang đường ngày hôm qua, Lăng Vệ càng đỏ mặt tợn.

Nhất là khi nói vẻ mặt Lăng Hàm còn đầy nghiêm túc.

Bất quá, xem xét từ khía cạnh khác, đề nghị của hắn quả thật vô cùng chăm lo săn sóc.

“Không cần thiết đâu, anh thấy tinh thần rất ổn.”

“Đừng có cậy mạnh, nhanh nhắm mắt ngủ đi.”

Lăng Vệ đắn đo. Đi thăm mẹ nên tinh thần anh khá phấn chấn, thần sắc cũng vui tươi hoan hỉ, bằng không lộ ra dù chỉ là chút mệt mỏi, để mẹ bắt được, đến lúc đó lại lo lắng.

“Được rồi.” Anh quay đầu đưa mắt tìm kiếm “Nút mở giường ở đâu vậy?” Lăng Vệ rành rẽ chiến cơ chiến đấu, còn loại hình phi thuyền SMT nhỏ gọn này không quen thuộc lắm.

“Không cần đến giường đâu, ngủ trên ghế sô pha cũng được đó anh, cũng rộng cũng thoải mái.”

“Ghế sô pha?”

“Gối đầu lên đây.” Lăng Hàm đặt văn kiện qua một bên, ngồi xích lại, “Ổn chứ?” Hắn vỗ vỗ bắp đùi mình.

Cho dù đang ngồi, quân phục vẫn vừa vặn ôm lấy tứ chi thon dài, góp phần tôn lên đường nét cặp đùi quyến rũ được thường xuyên rèn luyện.

Lăng Vệ bối rối.

“Anh nghĩ nằm giường cũng tốt.” Vội vàng dời ánh mắt khỏi cặp đùi Lăng Hàm, tiếp tục tìm nút điều khiển.

“Anh định chiến tranh lạnh với em sao?”

“Nào có.”

“Vậy tại sao lại muốn giữ khoảng cách với em?”

“Gối đầu lên chân em, sẽ làm em tê chân.”

“Anh từ chối em, sẽ không làm em tê liệt, mà sẽ khiến máu em đông lại.”

Lăng Vệ theo bản năng ngoảnh mặt qua.

Đập vào mi mắt, là nét mặt đạm nhạt vô vị của Lăng Hàm.

Tình hình có xu hướng trở nên căng thẳng, biểu cảm càng bình thản càng có nghĩa nghiêm trọng tới nơi. Hệt như mặt băng mỏng đầu mùa đông, nếu cho là an toàn, tùy tiện đặt chân lên, mặt băng sẽ ngay lập tức nứt vỡ, rơi ùm xuống giữa hồ nước lạnh.

“Này này, chuyện nhỏ như con thỏ thế mà hai người định làm quá lên đấy à?” Lăng Khiêm lấy một chai rượu vang đỏ đã ủ được hai trăm năm ra khỏi tủ rượu, rót cho mình một ly, điệu bộ uể oải lười xem tranh luận.

Rồi dừng một chút, khóe môi gợn lên “Anh không muốn tiếp xúc gần gũi với Lăng Hàm thì đổi qua em cũng được. Em cũng cam tâm tình nguyện làm gối đầu cho anh~”

Này! Lời vừa rồi dễ làm Lăng Hàm hiểu lầm lắm đó biết không!

Lăng Vệ chán nản trừng trộ Lăng Khiêm, đồ nhóc con ưa đốt nhà xấu xa!

Ở cùng nhau lâu như vậy, Lăng Vệ sao không rõ điều gì Lăng Hàm khiến đặc biệt chấp nhất cho được.

“Trừng em cái giề, em chỉ có ý tốt thôi bộ.”

“Không lải nhải vô nghĩa với em nữa.” Lăng Vệ thấp giọng oán hận một câu.

Anh cởi giày, duỗi chân nằm ra ghế sô pha. Trang thiết bị trên phi thuyền được chế tạo từ những nguyên liệu đắt đỏ, ghế nệm êm ái chẳng khác nào chăn giường mềm mại, nằm xuống, đầu vừa vặn gối lên đùi Lăng Hàm.

Cách lớp vải quần, có thể cảm nhận được cơ thể săn chắc dị thường của Lăng Hàm.

Trước mắt bỗng nhiên tối đen.

Bàn tay Lăng Hàm phủ lên che lấy mắt anh, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ “Ngủ đi.”

Động tác dịu dàng, như âu yếm một chú mèo nhỏ.

Thân là anh cả, lại luôn được đối đãi chẳng khác nào đứa trẻ… Lăng Vệ thầm thở dài bất lực. Có điều, không nhất thiết phải tranh luận nữa, đứa em này cường thế bao nhiêu, anh đã quá tinh tường.

Lăng Vệ duỗi người thích ý một hơi, rồi khép mắt lại.

Gối lên đùi Lăng Hàm, tiếp xúc kiểu này làm lòng cũng hơi khẩn trương đôi chút, phỏng chừng sẽ khó ngủ lắm.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến nhanh chẳng ngờ.

Cảm giác thoải mái khi nằm trên ghế sô pha mềm mại lẫn sự dẻo dai của cơ thể Lăng Hàm, trên mặt còn được ôn nhu quen thuộc không ngừng vuốt ve, tất cả đan xen vô nhau thích ý làm sao.

Cả người Lăng Vệ dần thả lỏng. Chỉ chốc lát, tiếng hít thở đã trở nên đều đặn.

Lăng Khiêm thưởng thức xong ly rượu quý giá phải ấp ủ đến hai trăm năm, đi đến trước sô pha, nằm rạp người xuống ngắm nhìn anh trai say ngủ.

“Anh ngủ nhìn ngon lành quá.” Không muốn đánh thức Lăng Vệ, giọng hắn chỉ khe khẽ như lời thì thào.

“Tối hôm qua cũng ngủ rất ngon.”

“Không biết dùng phương pháp trị liệu gì, cư nhiên hiệu nghiệm đến vậy.”

“Về chuyện này, tôi cũng như anh đều tò mò.” Lăng Hàm luôn không nhìn ra cảm xúc nheo mắt lại “Anh có điều giấu chúng ta.”

“Cậu cũng thấy à.” Lăng Khiêm tuyệt không bất ngờ.

“Lúc anh đi đón anh ấy, tại sao anh không hỏi rõ?”

“Tôi? Kêu tôi ép anh hả?”

“Những điều học được trong trường Chinh Thế anh bỏ ở đâu? Tôi nhớ thành tích của anh không hề tồi, nhất là điều tra tâm lý.”

“Xin lỗi, không làm được.”

“Anh nói cái gì?”

“Không phải chúng ta cũng gạt anh ấy sao? Dựa vào đâu anh ấy phải hoàn toàn thành thật với chúng ta?” Lăng Khiêm bỗng thấy khó chịu, giọng điệu gay gắt hỏi lại.

Ánh mắt hai anh em, không hẹn mà gặp cùng chuyển về phía Lăng Vệ, tràn ngập chú ý cảnh giác.

Vẻ mặt bình thản, hô hấp ngân nga đều đều, có thể khẳng định anh đang chìm trong giấc nồng, ngủ đến ngọt ngào, kỳ diệu đến độ làm cho người ta không thể không sợ hãi chuyện đã xảy ra trong ba ngày trị liệu.

Cho dù biết anh trai đang ngủ rất say sưa, hai anh em vẫn đề cao cảnh giác, di chuyển ra phía sau quầy rượu, mới tiếp tục đè thanh trao đổi.

“Tuy rằng tôi hiểu tâm tình, nhưng cách làm của cậu cũng khiến người khác bực bội lắm.”

“Bởi vì, tôi rất khó chịu nếu anh ấy giấu giếm gì đó. Bởi vì, anh cố tình cột vấn đề khó khăn nhất vào tôi.” Tầm mắt Lăng Hàm, bén nhọn như mũi kiếm chĩa thẳng vào Lăng Khiêm “Biết tôi nhìn ra được manh mối, âm mưu để tôi đảm đương ép hỏi anh ấy. Đây là kế hoạch của anh, đúng chứ?”

Bị Lăng Hàm giáp mặt vạch trần mưu đồ, Lăng Khiêm cũng chẳng lấy làm lúng túng, còn đủng đỉnh nhún vai “Cậu có thể làm giống tôi, không hỏi gì hết, để anh ấy giữ chút bí mật nho nhỏ cho mình, còn chúng ta vẫn giữ những bí mật của chúng ta. Làm thế, so ra cũng khá công bằng.”

Lăng Hàm im lặng.

Hắn xoay người, bật nút chai rượu vang đỏ mà Lăng Khiêm vừa đặt lên mặt bàn quầy bar, kề lên miệng, ngửa đầu nốc ừng ực.

Rượu cay xé cổ chảy xuống cuống họng.

Lăng Hàm nhắm đôi mắt luôn tỏa khí thế bức nhân lại, yên lặng đón nhận chất cồn lan tỏa chảy khắp cơ thể. Thời khắc này, hắn đang đứng trên sàn khoang thuyền, không phải là rơi vào lỗ đen vũ trụ thăm thẳm vô biên.

Lăng Khiêm biết hắn lâm vào suy tư, săn sóc bảo trì trầm mặc.

Một lát sau, Lăng Hàm mới chậm rãi mở đôi mắt, quay qua nhìn vào Lăng Khiêm, trong mắt tóe lên ngọn lửa kỳ dị.

Hắn trầm giọng nói “Chuyện Theis, đã quyết định chưa?”

Trong nháy mắt, Lăng Khiêm tựa hồ cảm nhận được hắn muốn nói điều gì “Cậu tính thay đổi?”

“Cho tới nay, chúng ta đều luôn không ngừng cường điệu anh ấy phải tin tưởng chúng ta, song, chúng ta có thực sự đáng để anh tín nhiệm không? Nếu ngay cả chúng ta cũng không thể trả lời vấn đề này, thì anh ấy lại càng không có khả năng tìm được đáp án.” Lăng Hàm hạ giọng, nhấn rõ từng chữ “Muốn anh không giấu giếm, điều trước tiên, chúng ta không được phép giấu giếm bất cứ thứ gì!”

Bằng không, mối quan hệ xây dựng trên cơ sở bất công bình này, cuối cùng sẽ có một ngày sụp đổ tan tành.

Đây là điều hai anh em lo sợ nhất.

“Nếu vậy, hãy tiết lộ chân tướng sự thật về Theis trước. Tôi sẽ nói với anh, xác thực có một người tên Theis, hơn nữa còn từng là một quan thẩm vấn khét tiếng trong Quân bộ, để anh tự mình điều tra những chuyện anh mơ thấy. Bước đầu tiên sẽ tiến hành đến đây, thế nào?” Lăng Khiêm cân nhắc đề xuất.

“Không, không cần lãng phí thời gian của anh!” Lăng Hàm điềm tĩnh đến rét sợ “Chuyện cái chết Vệ Đình, cùng lai lịch thực sự của anh, đều nói hết cho anh biết!”

Lăng Khiêm hoảng hốt nhìn Lăng Hàm “Toàn bộ?”

“Phải, toàn bộ!”

“Kể cả việc, anh là nhân bản của Vệ Đình?!”

“Đúng thế! Nhất định phải làm cho anh hiểu, bất kể anh là ai, tình cảm chúng ta dành cho anh ấy vĩnh viễn đều không bao giờ thay đổi!”

“Nếu anh không minh bạch thì sao?”

Không khí trong khoang thuyền nhất thời trở nên ngột ngạt.

Tiếng hít thở nho nhỏ của Lăng Vệ trong bầu không khí trầm mặc trở nên thật rõ ràng, khiến người khác không thể không liên tưởng tới bờ ngực ấm áp đang liên tục phập phồng kia.

Lăng Khiêm và Lăng Hàm không tự chủ được, yên lặng lắng tai nghe. Âm thanh đơn giản nhưng chất chứa cùng nó là sự sống tươi đẹp ấy như khẽ lướt vào tay, chầm chậm, giúp thần kinh căng thẳng dần dà thả lỏng.

“Vậy làm như lời cậu nói đi.” Lăng Khiêm dường như hạ quyết tâm lên tiếng.

Hắn tin, anh sẽ cảm nhận được tình cảm của bọn họ.

Nói ra toàn bộ chân tướng sự thật.

Sau đó, chờ đợi bóng tối phán quyết.

Lăng Hàm gật đầu.

Ai nấy đều thấu rõ cảm thụ trong lòng đối phương.

Đối với những người từ nhỏ đã được giáo dục phải nắm hết thảy mọi thứ trong tay mình như bọn họ mà nói, chủ động lật tẩy lá bài của mình, chờ đợi phán quyết từ kẻ khác, là chuyện tuyệt đối sai lầm.

Thế nhưng, muốn chân chính trở thành quân nhân, phải có dũng khí đối mặt với sự thật.

“Chuyện ba đã làm với Vệ Đình, cũng nói với anh sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiêm chất chứa khổ sở.

Lăng Hàm im lặng mãi chẳng nói nửa lời.

Đây là chuyện khiến người đau đầu nhất.

Một khi anh biết mình là nhân bản của Vệ Đình, sẽ càng đồng cảm mãnh liệt với Vệ Đình hơn.

Nếu hình tượng của ba sụp đổ trong anh, thì đồng nghĩa hình ảnh tươi sáng trong bao nhiêu năm qua cũng theo đó tan thành mây khói.

Đăm chiêu thật lâu, Lăng Hàm quyết định “Hành vi của ba ngày đó cũng do nghiêm lệnh của Quân bộ bức bách, bất đắc dĩ mới phải tuân theo. Chờ anh tiếp nhận chuyện mình là nhân bản xong, chúng ta sẽ tiết lộ những điều ba đã làm với Vệ Đình. Nếu sự thật anh có được không đến từ chúng ta, mà là do tự anh dò la chân tướng, sẽ đưa tới những hậu quả khó lường.”

Tưởng tượng đến khuôn mặt anh khi biết được sự thật, tim Lăng Khiêm không khỏi đau nhói.

Những điều Lăng Hàm lo lắng, đều là thực tế.

Giữa lúc miên man trầm tư, phía sô pha truyền tới tiếng sột soạt nho nhỏ.

Hai anh em cứng ngắc cùng quay ngoắt lại, chứng kiến Lăng Vệ chậm rãi chống tay ngồi dậy khỏi ghế.

“Anh tỉnh rồi sao?”

“Ừm…” Lăng Vệ ậm ừ phát ra âm mũi lười nhác.

Hơi hơi vươn vai, rồi nhấc tay dụi dụi mắt.

Động tác bình thường, vào mắt hai anh em, lại đáng yêu đến lạ.

Thôi thúc bọn họ muốn đến gần cùng nhau cận kề.

“Anh ngủ mơ thấy gì đẹp lắm hả? Ngủ mà cười hoài nha.”

“Hai đứa uống rượu à?” Đón nhận cái hôn của Lăng Hàm, Lăng Vệ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt từ miệng em trai, không đồng ý nhíu mày.

“Có chun chút.”

“Biết là đi gặp mẹ còn không ngoan lấy được một xí.”

“Đúng là anh già, vừa tỉnh dậy đã cằn nhằn tụi em. Quần áo nhăn hết rồi, anh thay ra đi, trên xe có chuẩn bị sẵn hết đó.” Ngón tay thon dài của Lăng Khiêm nhanh nhẹn hoạt động, thuần thục cởi nút áo.

“Để anh tự cởi, em giúp anh lấy một bộ mới là được rồi.”

Bị Lăng Vệ biết tỏng bụng dạ, Lăng Khiêm tiếc nuối thở dài thườn thượt, đi qua phía tủ âm tường, vâng lời cầm một chiếc áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu đem lại đây.

“Cám ơn em.” Lăng Vệ nhanh chóng đổi áo, sau đó hỏi Lăng Khiêm “Em uống nhiều không?”

“Chỉ một ly lúc anh chưa ngủ thấy đó.”

“Sau khi anh ngủ thì sao?”

“Một giọt cũng không ạaaa.”

“Đứng ngay quầy rượu mà không uống rượu, chẳng giống em tẹo nào.”

“Tụi em chỉ đứng đó thảo luận chút việc mà thôi.”

“Việc gì?” Lăng Vệ lơ đãng hỏi.

Trong nháy mắt, Lăng Khiêm và Lăng Hàm lại đá mắt nhìn nhau.

Nhận được sự kiên quyết từ ánh mắt mỗi người.

“Anh.” Lăng Hàm trầm giọng nói “Có chuyện này, tụi em muốn nói cho anh biết.”

Lăng Vệ đang khoác áo khoác, bỗng dừng lại một chút.

Hết đưa mắt nhìn Lăng Hàm, lại quay qua nhìn Lăng Khiêm.

Không suy được bất cứ manh mối nào từ sắc mặt hai đứa em, anh ngửi được mùi bất an phảng phất trong không khí.

“Làm sao vậy?” Lăng Vệ dự cảm chẳng lành hỏi.

Lăng Khiêm ho khan “Anh, ngồi xuống đã rồi hẵng nói.”

Lăng Vệ và Lăng Hàm cùng ngồi trên chiếc ghế dài, Lăng Khiêm kéo một chiếc ghế lại đây, ngồi đối diện anh mình.

“Em nói đi.”

“Lúc trước, anh có nhờ em điều tra một người tên Theis.” Lăng Khiêm bắt đầu trình bày, do phải suy xét thật sự nhiều, hắn cân nhắc từng câu từng chữ, ngữ điệu thật chậm, đồng thời cũng toát lên chín chắn hơn thường lệ “Giờ…”

Đinh! Đinh! Đinh!

Đột nhiên, tiếng báo hiệu trong trẻo vang lên ngắt ngang lời Lăng Khiêm.

Ba người nhất loạt ngoảnh mặt về phía bên trái.

Tiếng chuông đi qua, vách cabin phía đông khoang thuyền ánh lên quầng sáng màu vàng, bảng điều khiển giữa không trung hiện lên đồ thị trạng thái của phi thuyền.

Một giọng nữ êm tai cất lên “Xin chú ý, phi thuyền chuẩn bị tiến vào tầng khí quyển tinh cầu Saint Marsden. Thông số đo lường hiện tại: độ oxy tinh khiết – PPT, độ chiếu sáng – F, độ bức xạ – thấp. Tổng hợp chỉ số sinh tồn: Tốt. Xin chuẩn bị sẵn sàng tiếp đất.”

Phi thuyền với mọi tính năng ưu việt như chiếc SMT này, khi tiến vào tầng khí quyển thậm chí với thời tiết xấu cũng không xảy ra xóc nảy.

Nhưng đề phòng bất trắc, ba anh em vẫn tuân theo quy định, dời đến bục ghế lái, nhanh chóng thắt đai an toàn.

“Bật chế độ hạ cánh an toàn. Mười phút sau khi tiếp đất, mục tiêu, bệnh viện Saint Marsden.”

Lăng Khiêm điều chỉnh bảng tham số kiểm soát trước mặt, kín đáo lia mắt qua trao đổi với Lăng Hàm.

Xem ra, phải chờ thăm mẹ xong mới có thể tiếp tục xử lý nốt vấn đề này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio