Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

quyển 7 chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Vệ căn bản không chú ý đến cửa phòng vốn khóa chặt vừa mở ra.

Suy nghĩ của anh vẫn còn thả trôi vô định ở nơi nào đó thật xa, trái tim bị bóp nghẹt quặn đau từng hồi.

Cuộc gọi lưng chừng bị Al Lawson thẳng tay dập đứt, mọi thứ dừng lại một cách dở dang.

Lăng Khiêm hét lớn “Đừng hận em, anh!” rồi bổ nhào về phía anh, vang lên đồng thời, là lời nhắc nhở bởi giọng điệu uy nghiêm, trịnh trọng thuộc về riêng Lăng Hàm —— “Xin đừng quên lời thề của chúng ta!”

Lời thề…

Vì sao còn nhắc tới nó? Vì sao?!

Lăng Vệ khốn khổ nhắm nghiền hai mắt, thời gian thoắt chốc vùn vụt đảo ngược, quay về khoảnh khắc triền miên giữa phòng tắm mịt mờ hơi sương.

Từng có bao nhiêu nóng bỏng, bao nhiêu nồng nàn.

Hơi nước nóng hổi, vòng ôm ấm áp, ngay cả xâm lược cứng rắn cũng mang theo độ ấm như hòa tan kẻ khác…

“Tình yêu của chúng ta, gắn kết từ thân thể đến tâm linh, cho dù bất cứ chuyện gì xảy đến, cũng không thể chia rẽ chúng ta.”

Ở trong bồn tắm, thân thể cận kề dâm mỹ, vong tình phát nguyện lời thề.

Khi đó, Lăng Khiêm và Lăng Hàm, đã biết người mà bọn hắn ôm, chỉ là một nhân bản rồi sao?

Một oan hồn bị Quân bộ bức ép đến chết, một bản phục chế sở hữu Quyết sách lực, một kết quả của những tâm cơ quyền lực trắng trợn, nếu đổi lại là anh, anh tuyệt đối không bao giờ muốn tiếp xúc với một thứ như vậy, càng đừng nói đến trao nhau ý mật tình nồng.

Thế nhưng, những quý tử Lăng Khiêm và Lăng Hàm lại cứ một mực cố chấp làm những điều đó với anh, là vì sao?

Lăng Vệ khổ sở cắn chặt môi, không muốn lái mình theo chiều hướng tiêu cực, nhưng những suy nghĩ cứ như con ngựa hoang vùng thoát khỏi dây cương, anh càng ra sức siết chặt, chỉ càng làm bản thân đổ thêm nhiều máu.

Biết rất rõ ràng rằng chớ nên tin lời Al Lawson nói, nhưng giọng điệu châm chọc của người đàn ông cứ không ngừng quanh quẩn bên tai.

“Nhận thức được năng lực thần kỳ của Quyết sách lực, phương pháp tốt nhất chính là tiếp xúc hết khả năng với cậu.”

“Với điều kiện của bọn chúng, chỉ cần đơn giản ngoắc ngón tay một cái, sẽ có cả tá mỹ nam mỹ nữ dâng lên tận miệng, hà cớ gì bọn chúng lại khăng khăng bám cậu không tha?”

“Cậu, là thành quả được cha bọn chúng tỉ mỉ bồi dưỡng mà thành, là công cụ để thu hoạch Quyết sách lực về tay.”

Không!

Không phải!!

Dừng ngay!!!

Không được nghĩ tới nữa!!!

Không được nhớ lại những hình ảnh thân mật, không được suy đoán những cảnh tượng tốt đẹp ấy chỉ là nhằm bịt kín tầng bụi bẩn xấu xa nhơ nhớp.

Hãy nghĩ theo chiều hướng hạnh phúc.

Tuy rằng khi bắt đầu mối quan hệ với hai đứa em anh cảm thấy vô cùng rối rắm, lần đầu tiên bị ép buộc còn nhục nhã muôn vàn, nhưng ngày qua ngày, những phản kháng cùng bài xích đó đã chậm rãi tan biến.

Không biết tự lúc nào đã xuất hiện biến hóa, thậm chí dần dần, chỉ cần được ở chung một chỗ với bọn họ, là đã cảm thấy an tâm không cần phải lo lắng mọi thứ xung quanh, thỏa mãn ỷ lại.

Đi đâu cũng có bọn họ kề bầu bạn, miệng cứ liến thoắng những câu đáng ghét hay lời nói trêu đùa, kỳ thực đều đưa anh đến cảm xúc ấm áp vô bờ.

Bất tri bất giác, rơi vào vực sâu hạnh phúc.

Cứ như vậy, dần trầm mê, hưởng lạc niềm vui hoàn toàn trái đạo đức.

Không phải chưa từng nghĩ tới, một Lăng Khiêm tuấn mỹ khôn khéo, một Lăng Hàm thành thục trầm ổn, đều là những tinh anh xuất sắc đầy trẻ trung thuộc tầng lớp thượng lưu cao quý bậc nhất, cho dù anh có là anh trai của bọn họ, cũng vô pháp sánh bằng.

Từng cảm thấy kỳ lạ thay, bọn họ gia thế hiển hách, tài hoa hơn người, điều kiện tốt đẹp đến mức choáng ngợp, vì cớ gì lại nhìn trúng anh?

Chẳng lẽ đúng như Al Lawson nói, chính là vì Quyết sách lực?

Vì đạt được cái gọi là Quyết sách lực, cho nên mới tiếp xúc thân thể hết mức có thể?

Cho nên mới… chiếm giữ anh?

Gió lạnh thê lương quất qua ngực, năm ngón tay Lăng Vệ bấu chặt vào nệm, cõi lòng đau nhức nhối.

Không phải!

Không phải!!!

Khi anh và bọn họ ở bên cạnh nhau, đã viên mãn như thế, đã hạnh phúc như thế!

Anh từng dự định rằng, sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi Lăng gia, tự mình dựng nên con đường sự nghiệp của chính mình. Là Lăng Khiêm và Lăng Hàm đã cưỡng chế ép anh ở lại, là bọn họ dùng dây thừng bền chặt ngăn trở anh không được phép dời đi một bước nào.

Bọn anh cùng nhau huấn luyện, cùng nhau nỗ lực phấn đấu vì cuộc thi Trấn Đế đặc thù, cùng nhau đi lên Lăng Vệ hạm, cùng nhau bước trên hành trình tinh quang sáng lạn.

Trong chiến dịch hình bình, bọn họ lọt vào từ trường quỷ dị khó lường, thề đồng sinh cộng tử.

Giây phút bị kẻ địch bao vây trọn vẹn, ngay thời khắc quân hạm chuẩn bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ, bọn họ quên đi hết thảy mà trao nhau nụ hôn từ biệt.

Tất cả những điều này, đều là giả dối ư?

Chẳng lẽ mọi thứ xảy ra, chỉ vì Quyết sách lực?

Lăng Khiêm, Lăng Hàm, tại sao?

Tại sao lại dối gạt anh?!

Rõ ràng biết anh là nhân bản, rõ ràng biết Vệ Đình không phải là cha của anh, rõ ràng thấu hiểu nguồn căn những cơn ác mộng cứ ùn ùn kéo đến là gì, lại năm lần bảy lượt bẻ lối anh đi, xem anh như đứa ngốc mà thi nhau nhào nặn.

Lăng Hàm vẫn luôn không ngừng nhấn mạnh phải tin tưởng lẫn nhau, anh khắc sâu điều đó mà ghi tạc, mà tuân thủ.

Anh luôn tin hai đứa.

Anh vẫn, một mực nỗ lực tin hai đứa.

Thế nhưng hai đứa, thì…

Đầu ngón tay từ nơi nào đó đột nhiên vươn tới, giữ lấy cằm Lăng Vệ, bức bách anh phải ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt bi thương chết lặng.

Chạm đến ánh mắt có vẻ phá lệ nguy hiểm của người đàn ông, Lăng Vệ mới kinh ngạc phát giác cửa phòng không biết từ lúc nào đã mở ra, anh phẫn nộ trước động tác nâng cằm ngả ngớn của Al Lawson, hung hăng quay ngoắt qua một bên.

“Tâm trạng tệ lắm đúng không?”

Lăng Vệ đầy chán ghét liếc mắt nhìn gã Thiếu tướng trước mặt một cái.

Bao nhiêu nỗi đau đều do y mang tới, dù rằng cặp song sinh mới chính là người giấu giếm lừa dối anh, nhưng những hành vi của Al Lawson, chẳng qua cũng xuất phát từ mục đích ích kỷ của bản thân.

Muốn bỏ đá xuống giếng?

Muốn chứng kiến anh ủ rũ, khóc lóc, thậm chí điên loạn gào thét?

Đừng hòng!

Cho dù anh chỉ là một nhân bản, cho dù bị người xung quanh xem là đồ ngốc muốn xoay chiều nào thì xoay chiều đó, nhưng điều này không có nghĩa tôn nghiêm của anh là thứ mà y có thể ngang nhiên dẫm đạp!

Cho dù… Lăng Khiêm, Lăng Hàm, hai người anh gần gũi nhất, tín nhiệm nhất trên đời này, đã khiến anh thất vọng.

Làm cho anh đau khổ đến nông nỗi sống không bằng chết…

“Nếu anh còn có ý định tiếp tục châm ngòi vào quan hệ giữa tôi và Lăng gia, thì khuyên anh đừng lãng phí thời gian nữa.” Lăng Vệ khàn giọng, lạnh lùng thốt “Hay anh vẫn còn bí mật giật gân nào muốn vạch trần cho tôi hay? Tôi cho rằng, ngoại trừ nhân bản, việc anh vẽ vời những thông tin thâm độc hòng bêu rếu thanh danh người khác, biến anh chẳng khác nào một kẻ giết người!”

“Kẻ giết người? Xin lỗi, cậu chẳng đáng để tôi phung phí sức lực đến vậy. Chẳng qua chỉ là một món phục chế, không sở hữu bất kỳ nhân quyền nào, dùng thái độ sử dụng đồ vật với cậu, mới là thích hợp!”

Dẫu là Lăng Vệ tâm lý đang chịu đả kích lớn lao, cũng bị thái độ ngạo mạn của Al Lawson chọc giận.

“Anh… Aggh!”

Chỉ vừa kịp phản kích một chữ, một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên vọt tới, ném Lăng Vệ té thẳng vào giường.

Từ sau khi tỉnh dậy ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, thân thể bị trọng thương vẫn chưa lành, căn bản không thể đấu lại một Thiếu tướng thể lực cùng tinh lực đều khỏe khoắn, hoàn toàn chiếm ưu thế vượt trội. Lăng Vệ bị choáng váng đầu óc, nghe thấy “Roẹt” một tiếng, ngực nhất thời xẹt qua một trận lạnh lẽo.

Vạt áo phía trước bị xé toạc, cúc áo trong suốt cài kín bung ra, vương vãi khắp giường.

“Al Lawson! Anh có ý gì?!” Lăng Vệ ra sức chống dậy, nhưng lập tức bị gã đàn ông dùng bàn tay to lớn ấn ngược trở về, động tác không hề tính là thô bạo, thậm chí còn mang theo cảm xúc ôn nhu quỷ dị, nhưng lực đạo thì tuyệt nhiên không cho phép phản kháng.

Hai tay bị ép lên đỉnh đầu, một bàn tay tóm lấy cổ tay phải, còng vào lan can rắn chắc đầu giường, tay còn lại, gắt gao siết chặt lấy cổ tay trái.

Hai tay thoắt chốc mất đi tự do, cơn sợ hãi bị giam cầm nhất thời trỗi dậy cắn nuốt trái tim Lăng Vệ.

Khi bắt đầu phát sinh quan hệ thể xác cùng Lăng Khiêm và Lăng Hàm cũng là hoàn toàn bị ép buộc, khiến anh theo bản năng nhận thức được cỗ nguy hiểm cùng tà ác đang dần thức giấc.

“Còng tù binh tay không tấc sắt, đây là cách làm của anh đúng không?! Anh không xứng đáng với danh dự của gia tộc Lawson!”

“Với một nhân bản liệu có cần nói đến danh dự? Cậu có giảng giải danh dự với một cái bình hoa, hay với một chiếc ghê vô tri vô giác bao giờ không?”

Al Lawson lạnh lẽo dùng ngôn ngữ công kích, chà đạp tâm linh Lăng Vệ, một bên lột phăng quần áo trên người Lăng Vệ ra.

Ném đống vải vụn trong tay xuống sàn nhà cạnh giường.

Cảm giác trần trụi khi không khí phủ chụp lên khắp da thịt làm cho anh không kiềm hãm được rùng mình một cái.

Thân thể lõa lồ phơi bày ra trước mặt kẻ địch, Lăng Vệ vừa uất vừa thẹn.

“Đồ đê tiện!”

“Cảm thấy nhục nhã lắm sao? Không hà tất phải như vậy, nhân bản không cần cảm thấy mất thể diện. Không những thế, mà giận dữ, đau buồn, vui vẻ, hay thống khổ buồn bã linh tinh gì đó, không cần phải có. Thậm chí là có những xúc cảm đó đi chăng nữa, cũng nào ai bận tâm, tựa như chẳng có ai rảnh rang đi chú ý hỉ nộ ái ố của một cái ly cái cốc.”

Nhả xong những lời tàn nhẫn, động tác của Al thế nhưng lại trở nên mềm nhẹ.

Đầu ngón tay nương theo đường nét quật cường tràn ngập bi phẫn, trượt xuống cánh môi nhợt nhạt không chút huyết sắc. Lăng Vệ đột nhiên há mồm, toan cắn đứt đầu ngón tay đang vuốt ve nơi bờ môi của mình, song Al Lawson sớm có phòng bị đã dễ dàng tránh được.

Y cũng không lấy làm tức giận với khản kháng của Lăng Vệ.

Có lẽ giống như lời y nói, trong lòng y Lăng Vệ chỉ là một vật phẩm không hơn không kém, chính vì lẽ đó, không cần thiết phải tán thưởng hay phản ứng lại với vật phẩm.

Ngón thay thuôn dài vẽ dọc theo chiếc cằm xinh đẹp, mân mê xuống yết hầu, tiếp tục càn quét, rốt cuộc dừng lại đảo quanh xương quai xanh tinh xảo.

“Vệ Đình, tôi không biết, cơ thể cậu đẹp đẽ nhường vậy.” Al Lawson bỗng nhiên thấp giọng thì thào “Tôi từng mơ rất nhiều lần, ở trong giấc mơ, tôi dường như thấy toàn bộ cậu. Nhưng mà, cậu ở trong hiện thực, còn đẹp hơn rất nhiều lần trong giấc mơ của tôi.”

“Al Lawson, anh đường đường là một quân nhân, thế nhưng lại làm nên chuyện đáng khinh này! Đừng đụng vào tôi! Dừng tay!!!”

Lăng Vệ tính cách vốn ôn hòa khiêm tốn, vậy mà lúc này không khỏi chửi ầm lên mắng người. Ngặt nỗi, dù anh có chửi rủa thế nào, người đàn ông kia vẫn thủy chung bỏ ngơ.

Thậm chí càng xâm lược sâu xuống dưới, những ngón tay tinh xảo táo tợn ngắt lấy núm vú lồ lộ hiện ra ngoài.

Lăng Vệ hít vào một ngụm khí lạnh, nỗi hoảng hốt thân thể bị một kẻ khác ngoài những hai đứa em mặc sức đùa bỡn xông vào tâm trí, đả kích nghiêm trọng vào tinh thần người quân nhân trẻ tuổi.

Hô hấp trở nên hỗn loạn.

“Cảm thấy… có thể không?”

“Khốn kiếp! Mau dừng tay lại ngay! Đồ bỉ ổi vô liêm sỉ!” Lăng Vệ khàn giọng hét lớn.

“Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cậu.” Thời điểm nói những lời này, ánh mắt cùng giọng điệu Al dường như hoàn toàn biến đổi, bao nhiêu ôn nhu dịu nhẹ, thoắt chốc trở nên lạnh băng độc tàn.

Song tức thì, vẻ mặt của y lại quay trở về vẻ mê luyến như phút giây nỉ non ban nãy, nhỏ giọng thủ thỉ “Tôi không muốn làm cậu sợ, Vệ Đình, nhưng, khi tôi vuốt ve như vậy, cậu có lẽ cũng thích phải không? Tôi vẫn nhớ mãi, cậu đắm chìm và hưởng thụ như thế nào khi lần đó chúng ta hôn nhau.”

Khóe môi khẽ cười dịu dàng.

Đủ rồi!!!

Hai tay Lăng Vệ bị còng ngược lên lan can đầu giường, vùng vẫy không ngừng khiến phát ra tiếng kêu lách cách.

Cái gì mà thân thể anh cất chứa hai luồng ý thức, kỳ thực tên điên gia tộc Lawson này mới chính là kẻ bị bệnh thần kinh tâm thần phân liệt mới đúng!

Không khỏi thêm một lần hối hận muộn màng, bản thân trước kia không chịu nghe theo khuyên bảo của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, hết lần này đến lần khác luôn căn dặn anh phải tránh xa Al Lawson.

Không, hiện tại không phải lúc nhớ tới bọn họ…

Trái tim Lăng Vệ đau nhói.

Thật vô dụng, rõ ràng bị lừa dối, mà lòng lại mãi quyến luyến không nguôi, bất kể gặp phải sự tình gì, cũng gợi nhớ ngay tới bọn họ.

“Đầu vú thật mẫn cảm.”

Không cần biết những lời này Al Lawson đang nhắm vào mình, hay vẫn đang không ngừng lải nhải với tên Vệ Đình chết tiệt trong cơ thể, song tất cả đều giống nhau, đều khiến Lăng Vệ nhục nhã đến váng vất.

Càng khiến người thống hận gấp bội, đó chính là bởi vì quá căng thẳng, nụ hoa càng không màng đến mệnh lệnh đang ra sức hò hét nơi đại não, dưới những ngón tay đùa nghịch của người đàn ông, càng lúc càng cương cứng sung huyết.

“Hôn nhau, nhé?”

“Cút ngay!”

“Tôi biết cậu sẽ thích.”

Ngón tay không ngừng cà cọ vân vê, gương mặt anh tuấn của Al Lawson càng lúc càng phóng đại trước mắt, Lăng Vệ hốt hoảng xoay ngoắt đầu đi, liền bị Al giữ chặt cằm, không cho phép trốn tránh.

Bờ môi nóng bỏng, gắt gao phủ chụp lấy.

“Ưmmm!”

Nơi đôi môi cố chấp gắn kết trở nên bỏng rẫy, nỗi nhục nhã gần như ăn mòn trí óc anh, bị khống chế dưới đôi cánh tay rắn chắc hữu lực, cằm bị khéo léo nạy mở, đau nhức thoắt chốc truyền đến làm Lăng Vệ theo phản xạ mở khớp hàm cắn nhanh như chớp.

Cảm nhận được đầu lưỡi vẫn cương quyết càn quét, cường hãn đảo lộn khắp khoang miệng, hốc mắt Lăng Vệ nóng lên.

Làm sao lại như thế này?

Những chuyện đáng ra chỉ dành riêng duy nhất cho Lăng Khiêm và Lăng Hàm, bỗng dưng lại bị người đàn ông xa lạ trước mặt ào ạt công chiếm…

Anh không phải thứ vật phẩm vô tri vô giác!

Cho dù có là nhân bản đi nữa, anh vẫn có cảm giác riêng của mình!

Bao hò hét gào lên từ đáy lòng, đều bị cái hôn sâu hoàn toàn nuốt chửng.

Al Lawson gần như hôn đắm đuối, hôn mê muội, hôn nồng nàn.

Đúng thế! Đúng thế! Đây là hương vị của Vệ Đình mà y hằng âu yếm, bất kể trải qua bao nhiêu năm, y đều có thể nhận ra được.

Đôi môi mềm mại, hương vị ngọt ngào thanh lành, một bên hôn sâu, một bên vuốt ve da thịt, là xúc cảm tuyệt vời biết nhường nào.

“Vệ Đình… Tôi thực sự, rất nhớ cậu.”

Lời nỉ non trầm thấp của nam nhân chảy vào tai, Lăng Vệ đang quay cuồng trong khuất nhục, bỗng nhiên lại giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng.

Mặc cho ý thức có kháng cự bao nhiêu, cơ thể được khơi gợi đến bản năng quen thuộc tựa hồ có chủ trương riêng của mình, nụ hoa ứ máu dựng thẳng, khoái cảm tê dại dâng lên theo nụ hôn cố chấp, tất cả đều không thể gạt đi nổi. Cơ thể thanh niên trẻ trung rốt cuộc ngả theo tiếng gọi của bản năng, bất tuân khỏi lý trí.

Nội tâm bi ai mắng rủa, thơm ngọt tràn ngập tội ác lại từ từ nổi lên, theo dòng máu tập trung băng rần rật xuống thắt lưng.

“Cậu, nhất định cũng rất muốn tôi.”

Đừng có mơ tưởng viễn vông!

Lăng Vệ trợn đôi mắt quật cường nhìn trừng trừng người đàn ông đang cưỡng hôn mình làm câu trả lời.

Dưới tư thế hôn môi, ánh mắt hai người ở khoảng cách thật gần, một khi đối diện, mang theo lỗi giác như bị hút thật sâu vào linh hồn đối phương.

Tự tình phức tạp thiêu đốt trong đôi con ngươi màu cà phê của Al Lawson, giống như ngọn lửa bùng nổ giữa vũ trụ tối đen, cuồng điên nở rộ, cắn nuốt cả tinh không nhật nguyệt.

Lăng Vệ cùng đôi con ngươi tràn ngập sức nặng đáng sợ kia giằng co, có chết cũng không muốn để đối phương phát hiện ra phản ứng thật của thân thể mình.

Buồng phổi thiếu không khí bắt đầu nóng lên, đau rát. Anh cực lực kiểm soát, song thân thể phát run bần bật, dần dà đã không thể che giấu.

Những cuộn sóng vui sướng thẹn thùng vồ vập tràn tới như muốn cuốn phăng mọi suy nghĩ, loáng thoáng, Lăng Vệ lại nhớ lại cảm giác ôn nhu quỷ dị nào đó, có thứ gì đó mon men vươn đến, bao trùm lên mọi lối suy nghĩ của anh, tựa thể một bức tranh lại lồng ẩn một bức tranh khác, cảm giác hỗn độn cùng đau đầu cùng cực thoắt chốc bổ tới.

Đây không phải anh!

Anh bỗng nhiên vỡ vạc.

Đây là những triệu chứng khi cơ thể nằm ngoài tầm kiểm soát xảy ra trước kia.

Nếu ngày trước anh cảm thấy hoang mang rối bời, cho rằng bản thân chịu ảnh hưởng từ cơn ác mộng khiến đau đầu phát tác, thì hiện tại anh đã rõ, đây chính là ý thức mà Al yêu cháy bỏng, bị những tiếp xúc gần gũi của Al hấp dẫn, đang muốn phá kén mà ra.

Luồng nhiệt hoành hành trong cơ thể cùng khoái cảm dâng trào ầm ầm bùng nổ, chẳng khác nào cơn hồng thủy hung dữ ập lên bờ đê đang chực chờ sụp đổ, tàn phá bừa bãi.

Thêm nữa…

Càng muốn nhiều hơn nữa!

Thân thể cuồng nhiệt truy đuổi dục vọng, khóe môi vì nụ hôn triền miên dai dẳng mà không ngừng vương sợi chỉ bạc dâm mỹ, hiện tại thế nhưng lại không nhẫn nại được nữa mà hơi hơi hé mở, dường như nghênh đón xâm nhập của Al Lawson.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng, Lăng Vệ rốt cuộc giành về được một tia lý trí, hung hăng cắn mạnh lấy đầu lưỡi.

Nhức nhối truyền đến, nhất thời thanh tỉnh phần nào.

Không thể!

Điều này không phải ý nghĩ của anh, đây là ý nghĩ của một kẻ khác!

Không phải anh!

Lăng Vệ nhắm nghiền mắt, ra sức bảo vệ lá chắn phòng ngự tâm linh của chính mình.

Ngươi không phải ta, ngươi không có quyền quyết định giao thân thể ta cho ai, ngươi không có quyền tự tiện dùng cơ thể của ta thắm thiết với người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm.

Vệ Đình ngươi đã chết hai mươi năm.

Ta là Lăng Vệ!

Người ta yêu, tuy rằng đều là những đứa nhóc chết tiệt luôn lừa gạt ta, làm cho ta đau lòng, nhưng cho dù là thế, ta tuyệt đối không phản bội bọn họ mà cùng gã đàn ông quái gở này thân mật thể xác!

Cút ngay!

Ta không phải con rối của ngươi!!!

Lăng Vệ trong lòng hét lớn, không chút lưu tình cắn nghiến lấy đầu lưỡi của mình, làm cho đau đớn diễn ra liên tục.

Chỉ có đau đớn mới có thể xua tan khoái cảm khốn kiếp kia, anh không thể đầu hàng!

Không thể để hai thằng nhóc lừa gạt chết tiệt kia, mất đi anh trai của bọn chúng.

Dẫu kỳ thực bọn họ chẳng hề coi trọng người anh trai này, dẫu bọn họ… chỉ vì Quyết sách lực, mới quấn quít kề bên như những con chó nhỏ…

Giữa lúc tâm lý Lăng Vệ đấu tranh kịch liệt, động tác của Al Lawson không hề mang nửa điểm do dự.

Một bên không ngừng nụ hôn dường như đã kéo dài cả thế kỷ, một bên du di bàn tay thấp thoáng vết chai sần thô ráp vuốt ve khắp cơ thể, lòng bàn tay nóng hổi như mang theo luồng điện, lưu lại trên bất kể tấc da thịt mà nó đi qua.

Cuối cùng, dừng lại trước bờ bụng bằng phẳng rắn chắc.

Chỉ cần đi xuống một chút nữa thôi… là có thể chạm đến chốn cấm kỵ bí ẩn mà y đã mong đợi suốt hai mươi năm, đến nay vẫn không ngừng sâu sắc khiêu khích trái tim y.

“Không… Dừng lại mau!” Phát hiện y có ý đồ đụng đến địa phương kia, Lăng Vệ hoảng sợ thét lớn.

Thanh âm giống y như đúc Vệ Đình, khiến Al Lawson kìm lòng không đậu nâng mắt lên, yêu chiều nhìn anh.

Tại sao có thể… cám dỗ nhường vậy…

Thân thể thon dài bị vây trọn trong cánh tay y hơi hơi run sợ, hệt như một đóa hoa diễm lệ kiên cường, nhưng lại cũng yếu đuối mỏng manh vô bờ, bất kể là điều gì cũng điên đảo khơi dậy dục vọng chà đạp mạnh liệt của đàn ông.

Muốn chiếm đoạt.

Muốn hung hăng tiến vào, đưa đẩy, xâm lược, làm cho người dưới thân phải vong tình rên rỉ, khóc nức nở đạt đến cao trào.

Y là một người đàn ông tràn trề tinh lực.

Y khát vọng được gắn kết với người mà y yêu thương, cùng nhau đi tới thiên đường hoan lạc.

Giờ phút này, y đã chờ từ lâu lắm, lâu lắm.

Từ một giây đưa tay chạm vào thân thể ấy, bên dưới không ngừng trướng đau.

Huyết mạch sôi sục.

Từng tế bào đều hò hét phóng thích bản năng.

Lời hứa với Lăng Hàm? Nực cười, giữa gia tộc Tướng quân có thể tồn tại đạo nghĩa và thành tin sao?

Nếu điều Minna nói là thật, nếu mọi sự y làm với Lăng Vệ, Vệ Đình đều có thể cảm giác được, thì chắc chắn Vệ Đình sẽ không phản đối chuyện làm tình cùng y.

Y đã một lòng chờ đợi, đau khổ chờ đợi, mong mỏi được cận kề da thịt với Vệ Đình.

Được cận kề da thịt với Vệ Đình…

“Muốn cùng cậu làm.” Giọng Al trở nên khô khốc, nhuốm đậm khát vọng không thể ghìm nén “Cùng tôi làm đi, Vệ Đình.”

Bàn tay đặt trên bụng, mang theo thâm ý, chậm rãi trượt xuống.

Lăng Vệ sợ hãi mở tròn con mắt.

“Không! Bỏ tay ngươi ra!! A ——!”

Vừa rồi quần áo đã bị lột ra sạch, thể lực không thể chống chọi, cặp đùi lộ liễu cũng không kháng cự được hơn là bao, bị người đàn ông hoàn toàn dễ dàng dang rộng.

Nơi chốn tối tư mật cứ như thế bại lộ trước cái nhìn chăm chú của cặp mắt màu cà phê, Lăng Vệ nhục nhã đến độ đến thiếu điều ngất đi.

Nhưng anh không thể ngất xỉu.

Để gã Vệ Đình kia chiếm hữu được cơ thể, hậu quả sẽ càng không thể kham nổi.

Lăng Vệ chỉ còn biết ra sức cắn lấy lưỡi, không ngừng cắn lấy, thoắt chốc mùi máu tanh tràn ngập khắp khoang miệng.

“Khốn kiếp! Ai cho phép ngươi làm như vậy?!” Phát hiện khóe miệng Lăng Vệ chảy máu tươi, Al Lawson ngây ra vài giây, hệt như bị dội một chậu nước đá thẳng từ đầu đến chân, dục vọng nháy mắt toàn bộ tan biến.

Đồng thời giận tím mặt.

Cánh tay duỗi tới, mạnh mẽ mở banh hàm Lăng Vệ.

Bàn tay giơ lên giữa không trung toan giáng xuống, ngay khi tầm mắt chạm đến khuôn mặt quật cường giống hệt như in với Vệ Đình, thì đột ngột dừng lại.

Al Lawson sa sầm hồi chốc, bàn tay giơ cao rốt cuộc buông xuôi.

Vì phòng ngừa Lăng Vệ lại tiếp tục cắn bị thương chính mình, y xé khăn trải giường, buộc miệng anh lại, thắt kỹ càng về phía sau đầu, làm cho hàm anh không thể khép lại nữa.

Bỏ lại Lăng Vệ bị trói buộc gắt gao, y bình tĩnh xoay người, đi ra khỏi phòng.

Nhốt Lăng Vệ bên trong, Al Lawson một lần nữa khóa chặt cánh cửa.

Khi cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ báo hiệu cửa phòng đã chặt chẽ khép lại, khí lực cả người phút chốc như bị rút cạn.

Vị Thiếu tướng khí thế cường đại áp đảo, giờ phút này tựa ngọn núi cao vô lực suy sụp, lưng dựa vào cửa phòng chậm rãi trượt xuống, ngồi phịch xuống sàn hành lang tĩnh lặng không một bóng người.

Khối băng tự trách trầm trọng đè nặng lòng y.

Vừa rồi…

Y điên rồi sao?

Hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân!

Để mặc bản năng dẫn dắt, bên dưới một lòng kêu gào được phóng thích, trong đầu chỉ quay cuồng ý niệm chiếm đoạt lấy thân thể khiến huyết mạch không ngừng sôi sục, khát khao cháy bỏng được phát tiết dục vọng giống đực hệt như dã thú.

Khốn kiếp!

Al Lawson, mày có nghĩ cho Vệ Đình không?

Vệ Đình, từng bị cả đám đàn ông cưỡng bức tập thể!

Cường bạo trên người Lăng Vệ, Vệ Đình liệu có chịu thương tổn tương tự, từ đó kích thích nhớ lại tất cả những điều khủng khiếp đã trải qua, mày có nghĩ tới hay không?!

Mà mày, lại chỉ mải miết truy cầu cho ham muốn của bản thân!

Al Lawson trừng trừng nhìn vào vách tường trơn nhẵn đối diện, chợt lạnh lẽo cả người.

Vừa rồi, thiếu chút nữa đã làm thật sự.

Xúc cảm đê mê, dây dưa ngọt ngào, ánh mắt ngoan cường lóe lên hào quang bất khuất, đều là những cám dỗ quá mức mê hoặc, thôi thúc bức con quái vật trong y đòi chui ra.

Nếu không phải Lăng Vệ cắn nát đầu lưỡi, nếu không phải thấy máu tươi chảy ra từ khóe miệng Lăng Vệ…

Hậu quả khó lường.

Al Lawson lấy làm khinh bỉ sự mất kiểm soát của mình.

Chuyện mà Vệ Đình thống hận nhất, chính là bị cưỡng hiếp đầy hèn hạ bỉ ổi.

Có tiếp tục đói khát hay tiếp tục chờ mong đi nữa đều không thành vấn đề, nhưng sự tình này tuyệt đối không được phép phát sinh lần nữa!

Lăng Vệ nằm ngửa ở trên giường, dồn dập thở hổn hển, bờ ngực trần trụi kịch liệt phập phồng.

Trong đầu một mảnh hỗn độn.

Người đàn ông kia bỗng nhiên không nói một tiếng nào bật dậy rời đi, nhưng, y có thể trở về lại bất cứ lúc nào.

Có lẽ là ngay mai, có lẽ là ngay một giây sau.

Thân thể Lăng Vệ chợt phát run, đáy lòng quặn lên giống như dung nham cùng nước đá quấy lẫn vào nhau, bất kể là bỏng rát hay giá buốt, đều khiến anh thống khổ không thôi.

Đường đường là quân nhân Liên Bang, lại bị kẻ khác xem như vật phẩm mà đối xử, hai tay bị trói ngược lên đầu giường, miệng bị bịt kín bằng dây vải, khốn cảnh chết tiệt gì đây…

Cách!

Tiếng cửa phòng mở ra, làm Lăng Vệ điếng người, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi giường, song còng tay giam cầm đã hoàn toàn ngăn trở động tác của anh.

Anh cố gắng rướn đầu nhìn về phía cửa, bóng dáng đập vào tầm mắt khiến anh căng thẳng vạn phần.

Quả nhiên, tên ma quỷ kia đã quay trở lại.

Quần áo bị xé rách không chút nương tình, bao dấu vết trên người lồ lộ bày ra, theo tiếng giày quân dụng điềm tĩnh nện trên sàn nhà thong thả tới gần, trò hề lõa thể hoàn tàn rơi vào đáy mắt đối phương.

Trái tim Lăng Vệ bi phẫn đập thình thịch, nhưng hoảng sợ cũng theo đó tràn đến.

Người này… còn muốn tiếp tục trò hạ lưu vừa rồi sao?

Nhớ lại cảnh đùi bị người đàn ông tách ra, mang theo hơi thở dã thú nồng đậm săm soi hạ thân, Lăng Vệ cứng ngắc cả người.

“Chúng ta tiếp tục.” Sợi vải bịt khớp hàm đến tê cứng được tháo ra.

Con ngươi đen ngời như bảo thạch của Lăng Vệ co rút lại.

Quả không sai mà!

“Ngươi…” Biết mắng mỏ cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng dưới sự kích động ùn ùn, cũng vô pháp bình tĩnh hét lớn “Ngươi làm vậy có nghĩa lý gì?! Ta căn bản không phải là người ngươi muốn!”

“Chỉ cần ta cảm thấy có nghĩa lý là đủ.”

“Chớ có đụng vào ta!”

“Một nhân bản, có tư cách nói những lời này?” Al Lawson cất ngữ điệu tựa một quý tộc cao quý, cười lạnh hỏi.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi lấy lại bình tĩnh ở hành lang, Thiếu tướng một lần nữa trở lại phòng, thái độ so với lúc trước càng thêm lạnh nhạt sắc bén.

Như để chứng minh quan điểm của mình, y rút ra hai vòng khóa chân bằng da, buộc vào mắt cá chân Lăng Vệ, cố định vào hai chân giường.

Tư thế của Lăng Vệ nhất thời trở nên nam kham không chịu nổi.

Hai tay bị còng, ngay cả hai chân cũng không thể khép lại, bụi hoa thần bí cùng tính khí xinh đẹp bị thuần hóa, lúc này rành rành phơi ra không sót thứ gì.

Giãy giụa, phẫn nộ, cùng nhục nhã cùng cực, da thịt cả người quan chỉ huy bị kích thích, sinh ra một tầng phấn hồng phóng đãng.

“Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, nhân bản mang ý thức, là thứ sản phẩm hỏng hóc. Nếu như ngươi không có ý thức, thì hiện tại đã không cảm thấy nhục nhã cùng khổ sở.”

“Khốn nạn…”

“Bù lại, mặc dù ngươi là nhân bản, nhưng thân thể ngươi, quả thật rất hoàn mỹ.”

“A!”

Lòng bàn tay nóng hổi, bỗng nhiên nắm lấy khí quan yếu ớt giữa hai chân bị ngang ngược giạng rộng.

Lăng Vệ bất ngờ không kịp phòng bị phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Xâm phạm ngươi mà nói, đối với ta là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều, nếu ngươi nghe lời, có lẽ ta sẽ cân nhắc tạm thời bỏ qua cho ngươi.” Giọng điệu hờ hững giống như đang đàm luận chuyện thời tiết.

Động tác trong tay, lại không hề nể nang, một mực bỡn cợt thân thể người khác.

“Yên tâm, ta sẽ không đặt điều kiện gì quá phận, dù sao tất cả những chuyện này vốn đã được chuyển giao hợp pháp cho ta. Ta chỉ muốn ngươi tuân theo pháp luật Liên Bang, xem ta là chủ nhân mà cư xử, tuân thủ mệnh lệnh của ta, phối hợp với ý nghĩ của ta. Ngoài ra, không được làm nên bất cứ hành vi nào gây tổn hại đến thân thể, bằng không…”

Al Lawson dừng một chút.

Tên bại hoại thoạt trông có thể gây nên chuyện tà ác tột đỉnh, trong mắt bắn ra tinh quang khiến Lăng Vệ bất thần ớn lạnh cả người.

“… Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc làm trái ý ta là như thế nào!”

“Ngươi không phải chủ nhân của ta! Chế độ nô lệ đã sớm bị xóa bỏ, đoạn ghi hình tuyên bố từ bỏ quyền công dân, cũng không được phát biểu bằng ý chí của ta!”

“Nói vậy nghĩa là, ngươi rất hy vọng được ta ‘yêu thương’?”

“…”

“Tốt lắm, sẽ như ngươi mong muốn.”

Bàn tay chống giữa nệm cùng bờ mông trần truồng của Lăng Vệ, làm động tác như có ý đồ nâng cao lên.

“Dừng tayyy!”

“Kẻ đã vất vả chế tạo vật phẩm, hẳn phải tận dụng cho hết, không để lãng phí dù chỉ một phân. Ta quá rõ chuyện dâm loạn giữa ngươi anh em nhà kia, thế nên, đừng làm bộ trinh tiết trước mặt ta.”

Nâng cao mông, đầu ngón tay mon men rờ đến khe rãnh giữa hai gò đất.

Xúc cảm diệu kỳ khiến đáy lòng Al run run dậy sóng. Đây là chốn dụ hoặc nhất nhân gian, nếu xâm nhập vào, ấm nóng và mềm mại, nhất định sẽ chặt chẽ bao vây lấy cực đại của y.

Y hít một hơi thật sâu, âm thầm vung vẩy hết những ý niệm cám dỗ trong đầu, mặt không biến sắc tiếp tục tạo áp lực.

“Bị Lăng Khiêm và Lăng Hàm chơi đã đời, phỏng chừng không cần dạo đầu, không cần bôi trơn, đã có thể thoải mái tiếp nhận ta.”

Lả lướt trên những nếp uốn mẫn cảm, ngón tay thon dài phảng phất như có thể chọc vào bất lúc nào.

Thế nhưng, cùng với tình yêu, thậm chí là ra sức lấy lòng của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, điều đang diễn ra rõ ràng kịch liệt bất đồng.

Al Lawson tạo cảm giác, một kẻ cực đoan lạnh như băng khiến người ta phải e dè, đang chuyên tâm nghiên cứu vùng kín của hình nộm, chỉ để hoàn thành bài nghiên cứu vật thí nghiệm.

Lăng Vệ không biết, sở dĩ anh dấy lên cảm giác như vậy, hoàn toàn là bởi do Al Lawson đang ra sức áp chế dục vọng đang cuộn trào trong y, vận hết nghị lực làm như bản thân tỉnh bơ đến vô cảm.

“Không! Không cần!”

“Nghe nói nhân bản cũng đạt được cao trào, có thật không?”

Hai bàn tay tràn ngập lực uy hiếp, dưới hạ thân cả phía trước lẫn phía sau, không kiêng nể gì giày vò tới tấp.

Luồng điện theo xoa nắn chạy dọc từ gốc đến đỉnh.

Khoái cảm lông tóc dựng đứng giã vào thắt lưng, Lăng Vệ cảm thấy có thứ gì đó trong người dường như sắp sửa tan vỡ.

“Ha… Dừng! Dừng tayyyy!… Ta đồng ý!!!” Lăng Vệ cơ hồ hét lên không kịp suy nghĩ.

Động tác xâm lược lập tức đình chỉ.

Căn phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh thở dốc mịt mờ.

“Đồng ý nghe lời ta?” Giọng Al Lawson từ đỉnh đầu truyền xuống.

Không hài lòng với trầm mặc nơi Lăng Vệ, y nâng cằm Lăng Vệ lên, cặp mắt màu cà phê gắt gao dõi vào anh.

“Một cơ hội cuối cùng, tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, ngươi sẽ phải hối hận.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio