Thường Thắng Tinh giờ phút này, là khoảng thời gian đẹp nhất trong một ngày.
Trước khi nhô lên khỏi đường chân trời, mặt trời như cô thiếu nữ e ấp ngại ngùng, ửng hồng cả một mảng trời phía đông, xuyên những tia nắng yếu ớt qua lớp mây bồng bềnh đủ dạng hình thù.
Nữ vương bệ hạ như thường lệ thức dậy, ở hậu hoa viên xinh đẹp hưởng thụ bữa sáng đủ đầy dinh dưỡng mà tư quan Lý Bối công phu chế biến.
Đắm mình trong nắng sớm ban mai, hít thở không khí trong lành mát rượi, tay cầm bộ dao nĩa bằng bạc tinh xảo vừa vặn, bà nếm một miếng bánh muffin xốp mịn ngọt ngào, bên môi lộ ra nụ cười tao nhã điên đảo chúng sinh.
Tư quan Lý Bối cung kính đứng một bên hầu hạ, thấy gương mặt Nữ vương hiện lên nét cười tán thưởng, không khỏi nắm lấy cơ hội, đánh bạo hỏi một tiếng, “Bệ hạ, bữa sáng hôm nay, người có vừa lòng không ạ?”
“Tuyệt lắm. Tư quan, ngươi vất vả rồi.”
“Vinh hạnh của thần, thưa bệ hạ.”
Tư quan đè nén phấn khích trào dâng trong lòng, bảo trì tư thái trang nghiêm theo đúng lễ nghi của một tư quan Vương tộc, lui về chỗ cũ, ưỡn ngực đứng thẳng người, không quấy rầy Nữ vương tôn kính dùng bữa nữa.
Một vị tư quan khác dâng tờ tin tức lên.
Nữ vương vừa thưởng thức xong miếng bánh nhỏ, bưng tách cà phê lên mũi hít hà hương thơm, nhàn nhã cầm tờ tin tức mở ra.
Đây là thói quen dưỡng sinh tốt đẹp của Vương tộc.
Không ai so với Vương tộc càng hiểu nên yêu quý thân thể của chính mình, chỉ cần không gặp quân quốc đại sự, Nữ vương luôn duy trì giữa làm việc và nghỉ ngơi một cách cân bằng và có lợi cho sức khỏe, sau khi bà đi vào giấc ngủ, trừ phi có chuyện đặc biệt nghiêm trọng, bằng không không ai được phép quấy nhiễu giấc ngủ của bà.
Sau khi tận hưởng bữa sáng, một bên uống cà phê, một bên đọc tin tức được thu thập. Các sự kiện Liên Bang khác nhau diễn ra sau khi bà ngủ, có thể coi là khởi đầu công việc của ngày mới kế tiếp.
Đây vốn là một khoảng thời gian ung dung thư thái.
Thế nhưng, sau khi đọc thoáng qua bản tin, sắc mặt Nữ vương lập tức biến đổi.
“Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao không lập tức báo cho ta biết?!” Bệ hạ cử chỉ luôn điềm tĩnh quý phái, đột nhiên từ ghế đứng phắt dậy.
Chiếc thìa mạ bạc rơi xuống sàn đá thủy tinh, phát ra tiếng vang sắc nét.
Nhóm tư quan hầu hạ hoảng sợ.
“Bệ hạ, chuyện này xảy ra sau khi người đi ngủ, lúc ấy đài báo đăng bản tin khẩn cấp, thông báo Tư lệnh mất tích tại trang viên gia tộc Lawson…” Tư quan bị chất vấn cơ hồ muốn nhũn ra, cố gắng dùng tự chủ lớn nhất từ lúc chào đời đến giờ mới có thể giữ cho mình đứng thẳng, run rẩy sợ hãi trả lời vấn đề của Nữ vương, “Bởi vì người đã ngủ, hạ quan vì vì vì… cho rằng, chuyện này không đáng để đánh thức người dậy. Hơn nữa, việc này không được viết… viết vào…”
Lời nói vấp váp, nhưng đã đủ làm Nữ vương hiểu vị tư quan này đang cố gắng giải thích điều gì.
Đích xác, bà chưa từng căn dặn một cách rõ ràng rằng, mọi tin tức liên quan đến Lăng Vệ đều phải liệt vào sự kiện quan trọng, một khi có là lập tức thông tri lên.
Chỉ có, duy nhất tư quan Moka biết tầm quan trọng của việc này đối với bà là như thế nào.
Nữ vương phất tay áo, ra hiệu cho tư quan đang muốn ngất xỉu tới nơi ngừng giải thích, lạnh lùng hỏi, “Moka đâu? Hắn ở nơi nào?”
Thấy đồng nghiệp sắc mặt trắng như tờ giấy chỉ biết câm lặng, một tư quan khác bước lên phía trước, kính cẩn trả lời, “Bệ hạ, tư quan Moka phụng mệnh Hoàng thái tử đã xuất cung. Căn cứ theo ghi chép, ngày hôm qua đã có trình báo với người.”
Nữ vương run lên.
Đúng, Moka không ở trong cung.
Feller đến tiền tuyến, tạm thời không thể tiếp tục giám thị mạng lưới Vương tộc, do đó cử Moka đi thực hiện một ít tuần tra. Một cuộc chiến mới sắp sửa bùng nổ, lòng người hoang mang, khắp nơi đều phải đề phòng cẩn thận.
Trí nhớ của bà, tựa hồ đã sa sút hơn trước quá nhiều rồi.
Nữ vương gạt chút cảm khái nhàm chán qua một bên, khôi phục tư thái lãnh tĩnh mà tao nhã.
“Cám ơn, tư quan Axe.” Nữ vương hướng về tư quan trả lời vấn đề của mình, đoan chính gật đầu một cái, tiếp theo xoay người rời khỏi bàn ăn hậu hoa viên, không một chút để ý đến ở phía sau bà, tư quan Lý Bối toàn tâm toàn ý chờ mong bà thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành và trọn vẹn, lộ vẻ mặt buồn so.
Nào còn tâm trí đâu mà ăn.
Không ai có thể hiểu trong lòng Nữ vương bệ hạ lúc này rối loạn nhường nào.
Lăng Vệ trốn thoát khỏi tay Al Lawson, người thanh niên này, lại có thể thành công làm nên một hành động không thể tưởng như thế.
Nữ vương hiển nhiên không phải dân chúng bình thường bị các bản tin bẻ lái sự thật trên TV dắt mũi, bà hiểu biết một cách sâu sắc và chân thật về quyền sở hữu quay chung quanh Lăng Vệ, hiểu Quân bộ đang lâm vào thời khắc đấu tranh gay cấn như thế nào.
Lăng Vệ ngay một khắc rơi vào xiềng xích của gia tộc Lawson, đã hoàn toàn đánh mất tự do cá nhân của mình.
Phòng vệ trong phủ Thượng đẳng tướng quân há có thể là trò đùa, Lăng Vệ bị nhốt trong ngục giam kín đáo chặt chẽ bậc nhất Liên Bang, cậu ta làm thế nào có thể chạy thoát?
Al Lawson, ngươi, rõ là đồ vô dụng!
Nữ vương bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, mắng một câu ác độc!
Sai lầm do sự thiếu năng lực của Al Lawson gây nên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Colin. Chính bà đã ngầm rải tin để Đế Quốc phát động tấn công Phòng tuyến số cực chính T lần thứ hai, bà dám chắc chắn, quan chỉ huy đứng sau bức màn quân sự của Đế Quốc lần này, vẫn là đứa nhỏ luôn khiến bà bận lòng không ngớt kia.
Nếu Lăng Vệ bị giam cầm tại trang viên gia tộc Lawson, vậy thì cuộc chiến lần này chẳng đáng giá nhắc tới, Colin nhất định sẽ đánh cho hạm đội Lăng Thừa Vân chỉ huy tan tành khói lửa.
Đây chính là một mũi tên bắn chết hai con chim.
Đối với Colin, giành thắng lợi một cuộc đại chiến sẽ giúp địa vị của thằng bé được củng cố và đảm bảo ở Đế Quốc.
Đối với Liên Bang, thua một trận, có lẽ sẽ tổn thất mấy tinh cầu nhỏ bé không đáng kể, song điều ấy căn bản không thể làm Liên Bang suy tàn. Mà điều quan trọng nhất chính là, Quân bộ bị bại trận, kết cục này sẽ khiến dân chúng Liên Bang nhìn thấu được sự vô năng yếu kém của Quân bộ, từ đó quay sang ủng hộ nhiệt liệt và thành kính với Vương tộc.
Thế nhưng, Lăng Vệ đã chạy trốn!
Không cần hỏi, Lăng Vệ thoát thân thành công nhất định sẽ tiến thẳng tới tiền tuyến hội họp với Lăng Thừa Vân, vị Tư lệnh nhận được muôn vàn yêu quý của toàn bộ Liên Bang, chắc chắn sẽ lần nữa quyết đấu một trận ra trò với Colin.
Mà Nữ vương cực kỳ rõ, Lăng Vệ sở hữu Quyết sách lực, là bất khả chiến bại.
Tuyệt đối không thể để Colin đụng mặt Lăng Vệ.
Tuyệt đối không thể!
Nhưng bây giờ, phải làm sao để ngăn sự việc đáng sợ này lại đây?
“Các ngươi đều lui xuống đi.”
Nữ vương bệ hạ đi vào văn phòng quen thuộc, cho lui tất cả người hầu.
Bà không muốn có người chứng kiến bộ dạng lo sợ bất an, tâm trí loạn như ma của mình.
Không.
Không thể để Lăng Vệ một lần nữa đến chiến trường đả bại Colin!
Vết xe đổ hẵng còn nguyên đó.
Bà đã từng nếm trải mùi tuyệt vọng khủng khiếp, chỉ biết trơ mắt nhìn trên màn hình cảnh tượng hạm chỉ huy của Đế Quốc bị dội thẳng bom, phút chốc biến thành pháo hoa nổ sáng cả vũ trụ.
Nhân bản của Vệ Đình, có năng lực làm đến mức ấy.
Một lần đó Colin may mắn không có mặt trên hạm chỉ huy, nhưng lần này thì sao?
Lần này, liệu đứa nhỏ ấy có còn may mắn được vậy?
Chống lại, hậu duệ Linh Tộc tựa hồ được thần vận mệnh vĩnh viễn thiên vị, đứa nhỏ kia có thể không…
Nữ vương ở trong văn phòng run rẩy đôi tay, bà không thể nào ngồi im lặng trên ghế sô pha, theo bản năng đứng dậy, chắp chặt tay trước ngực, đi lòng vòng qua lại.
Cảm giác bất an chưa bao giờ lớn lao đến thế.
Vị Nữ vương mẫn tuệ sâu sắc vượt xa người thường, tinh tường cảm nhận được, một sức mạnh từ nơi u tối đang quật tới xô ngã bà và con trai mình lệch ra khỏi quỹ đạo số phận. Bà là đấng trên cao bình thường nắm trong tay của cải và sức mạnh không thể tưởng, giờ phút này chỉ cảm thấy bất lực khôn tả.
Phải ngăn chặn Lăng Vệ!
Không thể để cậu ta xuất hiện ở Phòng tuyến số cực chính T!
Tuy nhiên, nếu bà nghĩ ngay được Lăng Vệ sẽ đến tiền tuyến, gia tộc Lawson không có khả năng không đoán ra, chưa kể, gia tộc Tu La cũng sẽ không thờ ơ ngồi yên, cả hai gia tộc này không ai hi vọng Lăng Thừa Vân nơi tiền tuyến sẽ đánh thắng một trận thật ngoạn mục, bọn họ chỉ mong Lăng gia và Đế Quốc cùng lưỡng bại câu thương.
Hai gia tộc này, nhất định sẽ ngăn cản Lăng Vệ tới tiền tuyến
Nữ vương rất chắc chắn rằng, các biện pháp khác nhau nhằm chặn đứng Lăng Vệ thi thố tài nghệ đã được bố trí trên khắp Liên Bang, hơn nữa cực kỳ chặt chẽ và gắt gao.
Thế nhưng hà cớ gì, vẫn bất an đến vậy?
Tít! Tít! Tít! Tít!
Máy thông tín trong văn phòng bỗng réo vang, cắt đôi dòng suy nghĩ của Nữ vương.
Bà xoay người, giữa đôi lục mâu ánh lên không hài lòng, nhận máy, dùng thanh âm ôn tồn mà nghiêm nghị nói, “Không phải ta vừa hạ lệnh sao? Không chuẩn cho bất cứ kẻ nào quấy rầy!”
“Xin thứ lỗi, bệ hạ.” Tư quan trong máy thông tín kính sợ đáp, “Là tư quan Moka đang gọi về từ phi thuyền Tinh Linh. Ngài ấy nói có chuyện cực kỳ khẩn cấp, có một nhân vật quan trọng, yêu cầu được cùng bệ hạ tiến hành một cuộc điện thoại tần số nhìn cấp độ bảo mật ngay lập tức.”
“Nhân vật quan trọng nào?”
“Ngài ấy không tiết lộ, bệ hạ. Tuy nhiên tư quan Moka nói, người nhất định sẽ bằng lòng tiến hành nói chuyện với nhân vật quan trọng này.”
Tim Nữ vương bỗng nhiên nảy thịch lên một cái.
Bà lập tức ý thức được, tư quan tâm phúc của chính mình, có lẽ đang mang đến một cái chuyển cơ trong tình cảnh gần như bế tắc hiện tại.
“Tư quan Axe, mau chóng thiết lập cuộc gọi từ xa tần số nhìn cấp độ bảo mật, kết nối đầu cuối chỉ đặt duy nhất đặt tại văn phòng của ta.”
“Có cần người tiến vào thực hiện thao tác cho người không? Bệ hạ.”
“Không, ta sẽ tự mình thực hiện. Trong thời gian này, không cho phép bất luận kẻ nào làm phiền ta.”
Rất nhanh, cuộc gọi từ xa tần số nhìn đã được thiết lập xong xuôi.
Nữ vương mình hạc sương mai, im lìm đứng chờ đợi trước màn hình lớn, nhìn thấy khuôn mặt của tư quan Moka xuất hiện rõ ràng.
Mí mắt của bà giần giật.
Ở phía sau Moka, là một thân ảnh thẳng tắp, tư thế oai hùng hiên ngang, Nữ vương thoáng liếc mắt một cái đã nhận ra được người đó là ai.
“Lăng Vệ?” Nữ vương thật sự không dám tin thốt.
Lăng Vệ bước từng bước về trước, động tác lưu loát và kính cẩn chào theo nghi thức quân đội, biểu tình nghiêm túc, “Bệ hạ, xin thứ lỗi vì đã kinh động đến người, nhưng thần không có lựa chọn nào khác, vì để gặp được gia đình của thần, thần chỉ còn biết cầu xin trợ giúp từ người.”
Anh nhanh chóng mà bức thiết nói ra mục đích mình đột nhập vào phi thuyền Vương tộc, không chỉ một lần, mà luôn nhắc lại xin Nữ vương giữ bí mật tung tích của anh, đừng tiết lộ cho Quân bộ cũng như gia tộc Lawson hay.
Đương nhiên, anh cũng tường thuật sơ qua một lượt những gì mình đã trải qua, đồng thời giảm lược đi một ít sự tình, ví dụ như thân phận nhân bản, ví dụ như mối quan hệ phức tạp giữa anh, Vệ Đình, và Al Lawson.
Những điều này không nhất thiết phải nói với Nữ vương.
Kỳ thực đến tận bây giờ, Lăng Vệ vẫn ngây ngô không hay, Nữ vương thái độ luôn thân thiết hòa nhã đã nắm được ít nhiều về xuất thân thật sự của anh.
Nhưng hiện tại không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này.
“Ngươi muốn ta vận dụng nguồn lực của mình, đưa ngươi đến Phòng tuyến số cực chính T?”
“Hoặc là, người có thể cho phép thần mượn một chiến cơ chiến đấu mini đầy đủ nhiên liệu không? Thần biết Vương tộc có những chiến cơ chiến đấu vô cùng tân tiến. Xin lỗi, vì đã đột ngột đưa ra những yêu cầu quá phận như vậy với người, nhưng thần cam đoan, về sau thần nhất định sẽ báo đáp ân tình này của người. Bằng mọi giá thần phải đi đến tiền tuyến, giúp cho ba và em trai của thần. Người Đế Quốc đừng mơ tưởng có thể làm bị thương một cọng tóc của bọn họ.”
Nữ vương đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, nghe thấy một câu cuối cùng của Lăng Vệ, khuôn mặt chợt trắng bệch.
Đúng vậy, mặc kệ nhân quyền của Lăng Vệ trên pháp luật thuộc về ai, thì anh vẫn là được Lăng gia nuôi nấng, anh vĩnh viễn là người con trung thành với Lăng gia.
Điều này mang ý nghĩa, một khi đến tiền tuyến, anh sẽ không chút lăn tăn lao vào giúp đỡ Lăng Thừa Vân đối đầu với Colin là đại diện cho Đế Quốc.
Cho dù lúc này đây Lăng Vệ bị cản lối, không thể đuổi đến tiền tuyến kịp thời, do đó Lăng Thừa Vân bị Colin đánh thua tơi bời, thì sau này, Lăng Vệ vẫn sẽ vì cha nuôi của mình mà báo thù, đặt Colin làm mục tiêu.
Lăng Vệ, là Lăng Vệ của Lăng gia.
Còn Lăng gia chính là một phần của Quân bộ, thời điểm này mà nói, Lăng Vệ và Vương tộc, đáng lẽ phải đứng trên hai lập trường đối lập.
Cho dù anh là nhân bản của Vệ Đình.
Cho dù anh, có là Vệ Đình thật sự đi chăng nữa!
“Bệ hạ, người sẽ trợ giúp thần, đúng không?”
“Đương nhiên, Lăng Vệ, ta sẽ cố hết sức trợ giúp ngươi.” Đôi mắt xanh biếc như ngọc bích của Nữ vương, thoáng xẹt qua một tia tinh quang ngoan hạ quyết tâm, trên mặt lại thản nhiên dật ra mỉm cười, phân tích nói, “Tuy nhiên, bởi vì ngươi chạy trốn khỏi trang viên Lawson, tiền tuyến lại sắp sửa triển khai cuộc chiến với Đế Quốc, hiện tại mạng lưới giám sát của Quân bộ đều đang đặt trong tình trạng báo động. Muốn điều động một cơ chiến đấu mini, đồng thời còn phải né tránh tai mắt Quân bộ, là chuyện khá khó khăn.”
Lăng Vệ cũng tự biết tình thế vô cùng gian nan.
Trước khi anh mở miệng, Nữ vương đã dùng ánh mắt ôn nhu ngăn anh lại.
“Nếu đã có tư quan Moka bên cạnh, ta tin hắn sẽ có cách giúp được ngươi. Tuy nhiên trước đó, ta cần trao quyền một số chỉ lệnh cho hắn, để hắn có thể thuận tiện hỗ trợ.” Nữ vương nói xong, dời tầm mắt về phía sau Lăng Vệ.
Tư quan Moka vẫn một mực yên lặng thối lui sang một bên đi đến trước màn hình, quay đầu mỉm cười lễ độ với Lăng Vệ, khách khí hỏi lửng, “Tư lệnh, có thể mời ngài…” Nhíu mày.
Lăng Vệ sửng sốt.
Sau đó bừng tỉnh.
Đúng vậy, Nữ vương tiến hành trao quyền cho tư quan Moka là việc cơ mật của Vương tộc, anh cần tạm tránh mặt đi.
“Ngài có thể đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Tư lệnh Lăng Vệ.” Tư quan Moka đi tới, giúp anh mở cánh cửa phía bên trái gian phòng, hơn nữa còn rút thẻ thông hành từ túi áo ra đưa cho anh, “Dùng nó để thông hành, ngài có thể đi lại trên phi thuyền Tinh Linh. Phi thuyền có rất ít nhân viên, tuy nhiên, bởi vì gương mặt ngài đã quá quen thuộc với mọi người, nhằm tránh gặp phiền toái không đáng có, tôi mạo muội đề nghị ngài nên tận lực hạn chế lộ diện.”
Lăng Vệ tiếp nhận thẻ thông hành, nói một tiếng cảm ơn, ly khai khỏi phòng.
Tư quan Moka trở lại trước màn hình.
“Bệ hạ.”
“Bật thiết bị chống nghe lén chưa?”
“Đã bật, bệ hạ. Văn phòng của thần đang ở trạng thái phong bế.”
“Tốt lắm.”
“Xin hỏi người định xử trí thế nào? Bệ hạ.” Tư quan Moka không lãng phí thời gian, vào thẳng vấn đề.
Thân là tâm phúc của Nữ vương, hắn hiểu hơn ai hết Vương tộc bên dưới lớp ngoại bào lộng lẫy, là bao nhiêu giòi bọ lúc nhúc thối rữa.
Hắn thấu tận mối quan hệ phức tạp, rối rắm, và tàn nhẫn giữa Vương tộc và Quân bộ.
Hắn nhúng tay vào sự kiện phát sóng trực tiếp trận chiến nơi tiền tuyến.
Hắn thậm chí tường tỏ, vì sao sau khi đã rút lui, binh đoàn Đế Quốc còn quay trở lại, một lần nữa tiến đánh Liên Bang vào đúng thời điểm này.
Ở một nơi xa xôi ngoài vũ trụ, Nữ vương mà hắn tôn kính không gì sánh được, có một mối vướng bận mà suốt đời không thể buông bỏ, người sẽ không cho phép Lăng Vệ đến được chiến trường, dốc sức chống lại quân đoàn Đế Quốc.
Nữ vương trầm mặc đến gần năm phút đồng hồ.
Bà đang cân nhắc một quyết định cực kỳ nặng nề.
Bà có thể đánh ngất Lăng Vệ, tạm thời nhốt giam Lăng Vệ, hoặc thẳng thừng chỉ điểm Lăng Vệ với Quân bộ, nhưng, sau đó rồi sao? Tương lai sẽ đi về đâu?
Một ngày nào đó, Lăng Vệ sẽ lại thoát ra khỏi cũi, nhờ cỗ sức mạnh thần bí trong người, chỉ cần anh còn sống, anh chính là một tham số dị biến không thể kiểm soát.
Lăng Vệ, luôn làm cho bà kìm lòng không đặng nhớ tới Vệ Đình năm xưa.
Người kia điều khiển cơ chiến đấu, cứu bà khỏi cuộc truy đuổi đẫm máu, vị Thượng úy luôn mang trên người hương vị như ánh mặt trời ấy.
Thật có lỗi, Vệ Đình.
Nữ vương hít sâu một hơi, cố gắng ngăn vành mắt nóng lên.
Bà biết ơn ân đức của Vệ Đình đối với mình, biết ơn Vệ Đình đã chịu những đòn nặng nề của Quân bộ, nhưng làm Nữ vương Liên Bang, bà không thể không lấy ý chí sắt đá mà suy xét, bài học đau đớn mà Quân bộ từng trải qua, liệu đến một ngày nào đó, có thể cũng đổ lên đầu Vương tộc không?
Lăng Vệ đã muốn trở thành chiến thần Liên Bang, là tấm gương ngời sáng trong con mắt những người dân, anh đã mang đến hữu hiệu trong việc đẩy đấu đá của tam đại gia tộc Quân bộ đến giai đoạn gay cấn nhất.
Như vậy.
Sứ mệnh của cậu quân nhân trẻ tuổi này, có lẽ đã hoàn thành…
“Bệ hạ.” Tư quan Moka đè thanh kêu gọi, giục giã bà mau chóng hạ lệnh.
Nữ vương nâng hàng mi nặng trĩu, ánh mắt ảm đạm dừng ở trên người tâm phúc, thấp giọng gọi tên hắn, “Moka.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Làm cho cậu ta biến mất.” Lời Nữ vương nói, theo đôi môi nhợt nhạt như cánh hoa, chảy thành thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon, “Vũ trụ rộng lớn, là nơi thích hợp nhất để chôn vùi Tinh Linh.”