Edit: Tiểu Ly
———
Hoàng cung Liên Bang nhận được yêu cầu tiến hành nói chuyện với Nữ vương bệ hạ từ Thiếu tướng Al Lawson.
Thông thường, bộ Quan hệ xã hội Vương tộc luôn tuân theo tác phong thận trọng mà tao nhã, đặc biệt là những hoạt động liên quan đến việc đơn độc gặp mặt Nữ vương, nhằm tôn bật lên sự cao quý của bệ hạ, cần trải qua hàng loạt quy trình lễ nghi cùng xét duyệt rườm rà.
Nhưng luôn có một số ngoại lệ đặc biệt.
Tỷ như, với nhân sĩ Quân bộ nắm quyền lực khuynh đảo trong tay.
Thiếu tướng Al Lawson không cần giới thiệu cũng đã quá rõ, chỉ với riêng thân phận là người được chỉ định thừa kế gia tộc Lawson, đã quá đủ để được đón tiếp bằng đãi ngộ đặc biệt, ít nhất y không cần xếp hàng, mà đạt được phê chuẩn ngay lập tức.
Làm cho bộ trưởng bộ Quan hệ xã hội Vương tộc kinh ngạc chính là, ông vốn nghĩ yêu cầu nói chuyện của Thiếu tướng Al Lawson sẽ được tiến hành thông qua hình thức tần số nhìn, nhưng trên thực tế, khi đưa ra yêu cầu, Thiếu tướng đã lặng lẽ tiến đến Thường Thanh Tinh.
Thời điểm y đứng trước đại môn hoàng cung Thường Thanh Tinh, Vương tộc Liên Bang mới vỡ lẽ rằng y đã có mặt tại đây.
Điều này giống như một lời ám chỉ khiến kẻ khác bất an: Dù Vương tộc có bản lĩnh to lớn nhường nào, nhưng một khi Quân bộ muốn, là có thể vô thanh vô tức tiến vào phạm vi đầu não Vương tộc – Thường Thanh Tinh.
Bộ trưởng bộ Quan hệ xã hội Vương tộc tự mình ra tiếp đón, kinh nghiệm từng trải đã luyện cho ông một đôi tuệ nhãn, rành rẽ cảm nhận được mối nguy hiểm rợn hết tóc gáy bắn ra từ ánh mắt lạnh lẽo của Thiếu tướng Al Lawson.
Cuộc hội đàm cá nhân giữa Al Lawson và Nữ vương Liên Bang, được bố trí tại tầng hai trong một phòng họp nhỏ tên Dạ Lôi.
Hiển nhiên, nơi này cũng được lắp đặt thiết bị chống nghe lén đầy đủ.
“Thật bất ngờ khi ngươi bỗng nhiên xuất hiện tại Thường Thanh Tinh, Thiếu tướng Al Lawson.” Sau khi phất lui nhóm tư quan, Nữ vương bệ hạ xoay lại, đoan trang đối diện với sĩ quan cấp cao vẻ ngoài trẻ trung mà toàn thân toả khí thế uy nghiêm bức người, thản nhiên nói, “Ta vốn nghĩ ngươi đang sốt sắng tìm kiếm Tư lệnh tiền nhiệm mất tích.”
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, bớt luyên thuyên vô vị đi. Ta rốt cuộc là ai, bà đã quá rõ.”
Thiếu tướng thốt ra những lời kẻ khác nghe xong nhất định sẽ chấn động, dùng ngữ khĩ lãnh đạm cùng không chút tôn kính mở miệng nói với Nữ vương, “Ta đến nơi này, là muốn biết trên phi thuyền Tinh Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi đang đề cập đến phi thuyền lưu động Vương tộc, tên hiệu Tinh Linh sao? Nó gặp tai nạn ngoài ý muốn, Vương tộc đã cử một tiểu đội tiến hành điều tra nguyên nhân. Ngươi bức thiết chạy đến hoàng cung để hỏi vấn đề này, vậy thì ta cũng có thể nói cho ngươi, căn cứ theo tường thuật của những người sống sót, phi thuyền đã gặp từ trường xoắn ốc.”
Thiếu tướng nhìn xoáy vào đôi lục mâu của Nữ vương.
Đó là ánh mắt cực kỳ bĩnh tĩnh, thậm chí không thể soi ra bất cứ cảm xúc gì.
Nguyên nhân chính vì như thế, càng khiến kẻ khác sinh ra lỗi giác y giống như đang nhìn chằm chặp vào một thi thể bằng cặp mắt lạnh lẽo vô tình chứ không phải là nhìn một người còn đang sống.
“Phi thuyền Vương tộc có thiết bị trinh trắc tiên tiến vượt bậc, mà không thể tránh thoát một từ trường xoắn ốc?”
“Đây là vũ trụ, Thiếu tướng. Giữa vũ trụ là đầy rẫy những nguy hiểm khác nhau. Xin hỏi sự cố xảy ra với phi thuyền Vương tộc, có liên quan gì đến Quân bộ? Ngươi dường như cũng không phải đến để bày tỏ lời chia buồn của mình.”
“Ta đã điều tra một chút, trước khi Tinh Linh xảy ra bất trắc, điểm neo đậu cuối cùng là căn cứ Barsha.”
“Ta không nắm chi tiết về điều này.” Vòng eo nhỏ nhắn của Nữ vương ưỡn lên thẳng tắp, tỏ vẻ bình tĩnh, “Tuy nhiên, nếu đây là điểm dừng chân cuối cùng của nó, ta có thể cam đoan, nó có quyền neo đậu hoàn toàn hợp pháp tại căn cứ mà ngươi đang nói đến.”
“Nó có quyền neo đậu hợp pháp. Có điều,” Thiếu tướng ngừng lại một chút, “Ngay đêm nó dừng chân, tại khu vực gần vị trí đỗ của nó, đã xảy ra một cuộc xô xát bên trong căn cứ.”
“Có nhân viên công tác của Vương tộc tham gia ẩu đả?”
“Không, người gây xích mích là một quân nhân được điều động lâm thời, cậu ta chẳng nhưng khơi mào sự việc, hơn nữa còn không nghe quân cảnh khuyên can. Sau khi quân cảnh chế ngự được cậu ta, lục soát còn phát hiện súng tùy thân biến mất.”
“Ta không rõ ngươi vì cái gì phải ngàn dặm xa xôi đến đây, còn muốn nói cho ta nghe những việc tủn mủn nhạt nhẽo này.”
“Quân nhân này tên Diệp Tử Hào. Cậu ta là bạn học cùng với Lăng Vệ tại trường quân đội Trấn Đế, đồng thời cũng là bạn thân nhất của Lăng Vệ. Hiện giờ cậu ta đang bị thẩm vấn tại căn cứ Barsha. Tuy rằng cậu ta một mực khẳng định súng đã bị mất do bất cẩn, đánh nhau cũng vì một số người muốn gây khó dễ cho mình, hơn nửa đêm còn xuất hiện ở căn cứ, là muốn hoàn thành việc giao văn kiện cho cấp trên. Thế nhưng, lời giải thích thoạt nghe rất hợp lý kia, một chữ ta cũng không tin.”
Nữ vương mỉm cười.
Bà có thể dễ dàng kiểm soát mọi dây thần kinh trên khuôn mặt tinh xảo, thể hiện ra một biểu tình đúng mực mà không hề mất đi vẻ thanh lịch quý phái.
Phi thuyền Tinh Linh đã chôn vùi trong từ trường xoắn ốc, tất cả bằng chứng đã trở thành tro bụi.
Cho dù Al Lawson nghi ngờ như thế nào đi chăng nữa, thì y cũng không thể tìm được bằng chứng xác thực để lên án.
Hiện tại, biểu tình treo trên mặt Nữ vương, là duy trì lễ nghi, nhưng đồng thời cũng tỏ vẻ nhàm chán với chủ đề đang bàn luận.
Vẻ nhàm chán là bà cố tình để lộ.
Thế nhưng ngay cả khi bà trở nên máu lạnh, thì khoảnh khắc khép mắt, trái tim vẫn không ngừng thắt lại nhớ về sự thật tàn khốc, về vị Tư lệnh chính trực, giống hệt như đúc Vệ Đình, đã táng thân ngoài vũ trụ lạnh lẽo tăm tối.
Bánh xe vận mệnh càng lúc chệch càng xa.
Nếu có một cơ hội làm lại từ đầu, liệu bà có đưa ra sự lựa chọn khác không?
“Thời gian đại khái rất khớp với nhau. Lăng Vệ mất tích khỏi trang viên Lawson, vì thế, bạn thân của cậu ta là Diệp Tử Hào bỗng dưng phát rồ, ở khu vực gần vị trí phi thuyền Tinh Linh neo đậu trong căn cứ Barsha, gây chuyện lôi kéo chú ý của mọi người. Sau đó, phi thuyền Linh Linh đột nhiên thay đổi thời gian, khởi hành sớm hơn lịch trình. Nhưng nó không quay về Thường Thanh Tinh, mà là đâm đầu vào từ trường xoắn ốc đến đứa con nít còn biết không nên tới gần, thi cốt vô tồn.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?”
“Ta muốn nói.” Al Lawson chợt đứng lên.
Hành động của y không tính là quá đường đột, nhưng động tác đứng lên lại căng tràn khí thế áp bức đáng sợ. Khi y tiến đến gần Nữ vương, bà chỉ cảm thấy giống như có một ngọn núi găm kín lưỡi lê đang chầm chậm đè xuống người mình.
Không khí trong phòng họp lâm vào nghẹt thở trầm trọng.
Thiếu tướng cúi đầu, giống như thủ thỉ với tình nhân, ghé vào bên tai Nữ vương nhẹ giọng nhả lời.
“Bất kể bà đã làm gì, bà tốt nhất nên thành tâm cầu nguyện với tổ tiên Vương tộc Liên Bang cho Lăng Vệ được bình an vô sự.” Hơi thở nóng rực phun ở vành tai, mà lại làm máu kẻ khác kết thành băng, “Bởi vì nếu ta không tìm được cậu ấy nữa, ta sẽ phanh thây tất cả những kẻ dám đắc tội với mình. Mà người thứ nhất bị ta mổ bụng moi gan, chắc chắn chính là bà đấy, bệ hạ tôn quý.”