Bội Đường Tu La, rốt cuộc nên nhìn nhận người đàn ông này như thế nào đây?
Lăng Vệ cùng Bội Đường lần đầu tiên gặp mặt là tại hoàng cung, là trải nghiệm cực kỳ không thoải mái, chính là bắt đầu từ khi đó, Lăng Vệ đối với người đàn ông tóc vàng này có một loại cảm giác đề phòng khó nói thành lời.
Giữa vũ trụ vô tình gặp được, đem Lăng Vệ sắp hóa thành mảnh nhỏ cứu lên, đối với quan hệ giữa Tu La và Lăng gia là lập trường đối địch, nhưng không những không có ngăn trở Lăng Vệ, ngược lại đem Ngân Hoa hạm cho Lăng Vệ, thúc đẩy Lăng Vệ đi đến tiền tuyến đuổi theo đại đội, đồng thời lại rất không nói lý mà đeo cho Lăng Vệ một cái vòng cổ.
Có đôi khi hồi tưởng chuyện lúc trước, nhìn lại lương tâm của mình, không phải không thừa nhận, không có Bội Đường cung cho không Ngân Hoa hạm, Lăng Vệ không có cách nào đúng lúc đuổi tới, như vậy Lăng Hàm có lẽ cũng không còn sống mà trở lại.
Cho nên, nếu phiến diện mà định nghĩa thì hắn là kẻ địch, nhưng dường như lại không đúng lắm.
Chẳng hạn như lúc này đây, lần thứ hai cứu Lăng Vệ khỏi cái chết đang gần kề trong gang tấc, lại tâm địa ác độc mà coi Lăng Vệ như chuột bạch nhỏ mà chòng ghẹo...
Khó có thể tưởng tượng trong cùng một người, chính tà phân giới rõ ràng như thế, rồi lại kỳ quái mà hoàn trộn thành một thể.
Sự tồn tại của Bội Đường Tu La, đại khái là người trong gia tộc tướng quân Quân gia bộ, không, đại khái là trong vũ trụ mênh mông này, một mầm mống linh tinh đột biến gien đi.
Khi tỉnh ngủ, cảm thấy nệm bên người mất tự nhiên mà lõm xuống, Lăng Vệ yên lặng xoay chuyển cổ, tóc đen mềm mại ma sát với bao gối, phát ra thanh âm sàn sạt dễ nghe.
Quả nhiên, lại tới nữa.
Ttrong tầm nhìn lại xuất hiện một gương mặt giống như đang ngủ vô cùng an tĩnh.
Bởi vì khoảng cách quá gần nhau, lông mi màu vàng thoạt nhìn cực kỳ nồng đậm cong dài, còn có chiếc mũi thẳng tắp kia, bướng bỉnh bất tuân mà cao thẳng, chóp mũi giống như tùy thời sẽ đâm vào gương mặt chính mình.
"Lại tìm không thấy giường của ngươi sao?", Lăng Vệ ngữ khí không tốt hỏi.
"Đống giường trong phòng này mỗi một cái đều là của ta." Không biết thời điểm gì người này đột nhiên chạy đến nằm bên cạnh cậu, còn dùng giọng mũi rất vô sỉ biếng nhác mà trả lời, cũng không có mở to mắt.
Lăng Vệ nhíu mày.
Mấy vị thiên chi kiêu tử này của mấy Tướng quân, có phải đều là cái loại này hay không, cho dù đang ngủ, nhưng đầu óc vẫn có thể linh hoạt chuyển động, thời khắc đều chú ý tất cả mọi động tĩnh bên ngoài?
Cho dù là Lăng Hàm hay là Lăng Khiêm, hoặc là Al Lawson, hoặc là... Bội Đường Tu La, chưa nói sẽ lộ ra tư thái ngủ không hề phòng bị thế nào, đừng hy vọng có thể thừa dịp bọn họ ngủ say mà làm điều gì khác, bởi vì chỉ cần có gió thổi cỏ lay, bọn họ đều có thể lập tức phản ứng, nhanh nhẹn đến mức giống như bọn họ căn bản chưa bao giờ đi vào giấc ngủ.
Bọn họ rốt cuộc có cảm giác chân chính đi ngủ hay không đây?
Quên đi, hiện tại suy xét loại vấn đề này, một chút ý nghĩa cũng không có.
Giờ phút này hẳn là nên phiền não vấn đề kỳ thật là -- tại sao một người hai người, đều kỳ lạ mà chạy đến ngủ bên cạnh mình?
"Thật không hiểu nổi bọn người Tu La gia các ngươi, ngồi nhìn một người đồng tính không vừa mắt lẫn nhau ngủ, không thấy là kỳ quái sao? Mời ngươi đến chỗ khác ngủ."
"Khẩn trương cái gì? Ta muốn cường bạo ngươi, trong thân thể ngươi đã sớm đổ đầy tinh hoa của Tu La gia ta. Là sợ Lăng Hàm biết sẽ ăn dấm đi. Đúng là một người anh trai không có tiết tháo, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, bị Al Lawson nhìn qua sờ qua, hiện tại lại cùng một người Tu La gia đẹp trai như ta lăn lộn trên giường."
Bội Đường học ngữ khí nghiêm khắc của Lăng Hàm, nói, khiến Lăng Vệ nổi lên một tầng da gà da vịt.
"Ngươi, thật quá đáng!"
"Ai, đừng lộn xộn, làm nát lá cây bây giờ.", Bội Đường bỗng nhiên dùng bàn tay nâng lên đầu Lăng Vệ, một tay kia đưa qua, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy lá cây bên cạnh, nhẹ nhàng lấy ra.
Mấy ngày nay, dường như Bội Đường bỗng nhiên yêu thượng tặng lễ vật này nọ, không ngừng có lá cây mới đặt ở bên gối Lăng Vệ.
Cũng không chỉ có lá cây có tác dụng an thần, có đôi khi là một mảnh phong thảo tím nhạt tỏa ra mùi hương như mật, hoặc là lá cây vĩnh viễn bảo trì nhiệt độ ổn định, độ ấm tại ba mươi ba độ C.
Cũng không biết Bội Đường từ đâu tìm được mấy loại lá cây đặc sắc này.
Lăng Vệ biết, nhất định là sở thích xa xỉ, rất nhiều cái chỉ có vài tinh cầu mới có chủng loại thực vật này, loại lá cây này, chỉ là sau khi hái xuống muốn duy trì như lúc ban đầu, yêu cầu phải có thiết bị chuyên môn. Huống chi giống của từng tinh cầu lại không giống như, yêu cầu điều kiện bảo tồn cũng không giống nhau.
Còn có...
Từ mấy lá cây muôn hình muôn vẻ đặt trên gối đầu kia, cái loại quan hệ giữa tù phạm cùng cai ngục của mình và Bội Đường này, cũng đã xảy ra biến hóa quỷ dị.
"Hiện nay theo ta được biết, gần tới bảy trăm tinh cầu có loại thực vật ổn định nhiệt độ, những loại lá cây khác nhau lại có độ ấm khác nhau, đại bộ phận là hai mươi độ đến tám mươi ba độ C, nhưng cũng có ngoại lệ, có một loại lá cây giữ nhiệt độ rất lâu dài, lá cây có màu đỏ, độ ấm cao tới một trăm độ... Này, không được thất thần. Ngươi ở trường quân đội khi lên lớp cũng là bộ dáng ỉu xìu như vậy sao? May mà ngươi vẫn là người giỏi nhất tốt nghiệp trường Trấn Đế."
"Cái đó và trường Trấn Đế không liên quan, ta đối với lá cây gì đó căn bản không có hứng thú."
"Hứng thú là do bồi dưỡng ra."
"Ta là quân nhân, cũng không phải nhà thực vật học."
Lăng Vệ thật sự không biết, cấu tạo não bộ người thừa kế này của Tu La gia có phải có vấn đề gì hay không nữa.
Từ ngục tốt biến giáo sư, từ một người mưu mô của gia tộc Quân bộ, bỗng nhiên thành một chuyên gia thực vật dạy dỗ không quản công, biến thân tinh thông như vậy, không bằng ngươi trực tiếp đi làm diễn viên là tốt nhất.
Cậu không có tiếp tục kiên nhẫn cho có lệ, phối hợp với Bội Đường đang tâm huyết dâng trào ngoan ngoãn trở thành học trò biết điều của hắn.
Trong lòng Lăng Vệ, chỉ quan tâm người mình yêu thôi.
"Nghi thức ai điếu long huyết của Vương tộc còn có vài ngày nữa là kết thúc rồi, đến lúc đó Quân bộ sẽ mời dự họp Hội nghị quan trọng, thảo luận một ít quân vụ ba sau khi ba ta qua đời. Ta hy vọng có thể tham dự.", cậu lại một lần nữa đề xuất với Bội Đường.
"Ngươi cho là ngươi tham dự có thể thay đổi vận mệnh của Lăng gia?"
"Ta nói như thế nào cũng là một Chuẩn tướng, có quyền hạn tham gia Hội nghị Quân bộ."
"Tại đại lâu Quân bộ ló đầu ra, ngươi không sợ bị Al Lawson trói gô mang về trang viên Lawson sao? Lần này hắn cũng sẽ không tiếp tục cho ngươi cơ hội chạy trốn."
"Cũng không thể trốn hắn cả đời.", Lăng Vệ nói năng quả thực có khí phách.
Mặc kệ sẽ có hậu quả to lớn như thế nào, chỉ cần Lăng Hàm yêu cầu, Lăng Vệ nhất định sẽ xuất hiện.
Hiện tại người có thể ủng hộ Lăng Hàm, cũng chỉ còn lại người anh trai này thôi.
Không biết trị liệu của Lăng Hàm có thuận lợi hay không, nhìn thấy hai mươi lăm ngày đã sắp đến, hy vọng Mike nói được thì làm được, hai mươi lăm ngày sẽ giúp Lăng Hàm tỉnh lại. Cậu yêu cầu Nữ vương tiến hành nghi thức ba mươi ngày, như vậy tính ra, còn tranh thủ được năm ngày.
Tuy rằng chỉ nhiều hơn có năm ngày, nhưng mà, đây là điều mà người anh trai này cố hết sức để làm được.
Chỉ mong đối với em có thể giúp được gì đó, Lăng Hàm.
"Lá cây Khắc Lạc có tác dụng ổn định nhiệt độ lâu dài, độ ấm cao tới một trăm độ, trên phương diện tính năng của thực vật, là một thứ rất tốt để thăm dò phương hướng. Ta tính toán muốn Bộ Khoa học thành lập tiểu tổ nghiên cứu tương quan, tưởng tượng một chút, nhân công tại vùng địa cực dùng lá đỏ xinh đẹp đã trải qua cải tạo để giữ ấm tính lều trại, còn có nấu thức ăn..."
"Ngươi còn không có đáp ứng. Để ta tham gia Hội nghị quân sự. Ta lại một lần nữa mãnh liệt yêu cầu."
"Tùy tiện cắt ngang lời người khác nói, quả nhiên là người của Lăng gia, lỗ mãng lại không lễ phép."
Bội Đường bỏ lại quyển sách đang cầm trên tay, bỗng nhiên dùng khí lực rất lớn đem Lăng Vệ ấn trở lại trên giường.
"Ta không muốn ngủ tiếp!"
"Muốn tham gia Hội nghị thì thành thật một chút cho ta.", một câu của Bội Đường khiến cho phản kháng của Lăng Vệ ngừng lại.
"Ngươi là nói..."
"Có đôi khi thật muốn trực tiếp dùng vòng cổ siết chết ngươi, hoặc là tẩy não ngươi là được rồi, cho ngươi biến thành đồ ngốc chỉ biết cười ngây ngô, có thể thích hợp với khẩu vị của ta. Nằm xuống."
Đem Lăng Vệ đẩy thành tư thế nằm ngửa, Bội Đường cũng nằm xuống.
Có từng đợt từng đợt những sợi tóc màu vàng tươi sáng, không chút khách khí mà quét qua ngực Lăng Vệ đang hơi hơi phập phồng, tựa như đem Quan chỉ huy trẻ tuổi cường tráng trong ngực trở thành gối đầu.
Khiến Lăng Vệ hết sức khó xử.
Chính là, Bội Đường vừa mới nói, tựa hồ là ám chỉ chỉ cần đồng ý phối hợp, hắn sẽ cho cậu tham dự Hội nghị quân sự.
Thật vậy chăng?
Chẳng sợ chỉ là một tia hy vọng cũng được, vi điều này, xấu hổ thế nào cũng đều phải chịu đựng nhịn xuống.
Ngay cả bị biến thành gối đầu giá rẻ của tên Bội Đường bệnh thần kinh này.
Bội Đường một bên gối đầu lên ngực cậu, một bên thoải mái mà thở dài.
"Nghe được không? Thùng thùng, thùng thùng, đây là tim ta đang nhảy múa." Bội Đường mỉm cười, thì thào mà nói, "Thình thịch, thình thịch, đây là tim ngươi đang ca hát."
Thùng thùng, thùng thùng.
Đây là tim Bội Đường đang nhảy múa.
Thình thịch, thình thịch.
Đây là tim Tiểu Diệp đang ca hát.
Bởi vì Tiểu Diệp, cho nên, tim Bội Đường cũng học được cách ca hát.
Tiểu Diệp, mau chạy đi, nhưng mà, không cần chạy trốn tới nơi ngay cả ta cũng rốt cuộc tìm không thấy ngươi.
Nghe nói nhà khoa học của Quân bộ có rất nhiều thứ tốt, nếu đeo ở trên người ai đó, người này vĩnh viễn sẽ không tìm thấy được.
Nếu ta có đồ vật như vậy thì tốt rồi.
Lập tức sẽ làm một cái vòng cổ, mang trên người Tiểu Diệp, mặc kệ Tiểu Diệp đi nơi nào, ta cũng có thể tìm được.
Có thể mang theo rất nhiều lá cây, đột nhiên xuất hiện, khiến Tiểu Diệp vui mừng đến khanh khách cười không ngừng, giống như chú mèo con vui vẻ lăn lộn vui đùa trong đống lá cây.
"Tiểu Diệp, trốn mau! Tiểu Diệp!"
"Không được quay đầu lại!"
"Chạy hướng về phía có lá cây mà em thích nhất, hướng về nơi có rất nhiều rất nhiều lá cây kia!"
Tiểu Diệp, nếu em có thể chạy được thì tốt rồi.
Nếu, em có thể nhìn thấy một rừng rậm.
Ở đó, nơi nơi đều là lá cây em thích nhất...