“Chọn con số lớn nhất đi.”
“Ngươi xem ta như chuột bạch nhỏ mà thí nghiệm sao?” Lăng Vệ mở miệng, ánh mắt đảo qua mặt Bội Đường.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một căn phòng, chắn giữa là một chiếc bàn kim loại.
Trên bàn có mười lá bài, loại bài này dân chúng hay chơi, nơi nào trên đường cái cũng có thể mua được.
Muốn từ trong mười lá bài này chọn ngẫu nhiên được một lá bài lớn nhất, là cái trò mà nhà ảo thuật hay diễn trong mấy rạp xiếc, nhưng ma thuật sử dụng bài đều có gợi ý bí ẩn, mà trước mặt Lăng Vệ này, là hàng thật giá thật, từ mặt trái nhìn không ra bất cứ điểm khác nhau gì.
Tỷ lệ một phần mười.
Bội Đường ngồi ở đối diện, khóe miệng tạo nên một độ cung bọc lấy cái tâm tư bụng dạ khó lường kia, Lăng Vệ dùng con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm đáp lại.
Trên cổ bị mang vòng cổ, bị người bắt từ trong ống dẫn ngầm ra, xui khiến thẩm vấn xưng tội, bị giáo sư xuyên thấu các loại tri thức lá cây chán nản, bị trở thành gối đầu…
Cùng Bội Đường Tu La tiếp xúc đủ loại mà nói, giờ phút này bị biến thành trò chơi, bị trở thành vật thí nghiệm là điều mà cậu không thích thú nhất.
Tỏ rõ là muốn Lăng Vệ biểu diễn Quyết sách lực của cậu cho hắn xem.
Giống như một con khỉ chết dẫm, trước mặt nó ném cho một túi nilong từng cái từng cái đều là chuối tiêu thơm lừng, sau đó nó lại ra lệnh ngược trở lại, ngươi đem chuối tiêu thật là thơm ra đây.
Thật sự là… vô liêm sỉ!
“Ta sẽ không.”
“Mười lá bài, chọn một lá có con số lớn nhất, đối với ngươi mà nói hẳn là quá dễ dàng.”, Bội Đường nhìn nhìn chung quanh, “Gian phòng này đã trải qua cải trang, che chắn được mọi sóng từ trường.”
“Ta là người, không phải là chuột bạch nhỏ.”, âm thanh Lăng Vệ nghiêm túc trầm thấp.
“Ngươi đương nhiên không phải là chuột bạch nhỏ, tìm toàn vũ trụ cũng không ra một con chuột bạch nhỏ có Quyết sách lực.”, Bội Đường vui tươi hớn hở mà nói giỡn, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt Lăng Vệ, “Nội trong ba giây chọn ra lá bài có số lớn nhất, ngươi chỉ có một cơ hội. Nếu không ta lập tức đem ngươi giao cho Al Lawson, Hội nghị Quân bộ ngươi cũng không cần đi.”
Nhẹ nhàng bâng quơ nhưng uy hiếp này lại đánh trúng vào điểm yếu.
Lăng Vệ rùng mình, vươn tay nghiến răng nghiến lợi mà mở ra lá bài thứ tư tính từ bên trái sang.
Con số trên mặt lá bài là bốn mươi lăm, màu sắc của lá bài này chỉ rõ nó là lá bài khó tìm được nhất trong bộ bài, Sao Kim.
“Chúc mừng, chọn đúng rồi.” Bội Đường đem mấy lá bài còn lại xốc xốc rồi đẩy đến chính diện, số lá bài khác với tổng số mà vừa rồi Lăng Vệ đã chọn một lá kia, ” Quyết sách lực của ngươi quả nhiên rất mạnh. Làm lại lần nữa đi, lần này chọn lá bài có số nhỏ nhất.”
Lại bắt đầu lưu loát mà xốc xốc bài, lúc này đây trên mặt bạn có mười lăm lá.
Lăng Vệ ngồi yên không động đậy, “Ngươi nói chỉ cần chọn một lần.”
“Ta nói chính là, ngươi chỉ có một cơ hội. Quy tắc như sau, chỉ cần ta vui vẻ, ngươi nên an an phận phận chơi với ta, nhưng ngươi không thể chọn sai, bởi vì chỉ cần ngươi chọn lựa sai một lần, lập tức sẽ bị ta đóng gói, buộc chặt như cái kén bướm, sau đó chuyển phát nhanh đến trang viên Lawson. Hiểu chưa?”
“Ngươi thật vô sỉ.” Một lúc lâu, Lăng Vệ oán hận đến nghẹn mà nói ra câu này.
“Ngươi thật không biết điều gì cả. Chọn nhanh lên, nếu làm cho tính nhẫn nại của ta tan sạch sành sanh, ngươi sẽ hối hận .”
Tự nhiên hứng lên sẽ đem mình đưa cho Al Lawson, với âm tình khó dò của tên điên này nói không chừng thật sự có thể làm chuyện đó luôn cũng chưa biết chừng.
Suy xét đến điểm này, Lăng Vệ ráng chịu đựng, liếc mắt quét qua mặt bàn một cái, cầm lấy một lá bài trong đó đưa cho đồ vô sỉ đối diện. Trên khuôn mặt tươi cười kia, là vừa kiêu ngạo lại tự cao tự đại.
Thật muốn đấm vỡ mũi hắn!
“Bây giờ, chọn lá bài có số mang giá trị ở giữa.” Lần này ngay cả xốc bài cũng tỉnh như vậy, Bội Đường trực tiếp đem cả bội bài quay hết về mặt trái, loạn loạn mà ném lên trên bàn, ánh mắt chắc chắn, biết Lăng Vệ nhất định sẽ nghe lời, chờ đợi Lăng Vệ.
Lăng Vệ cảm thấy hỏa khí của mình sắp không đè nén được nữa rồi.
Cậu có cảm giác tâm mình cũng rơi xuống luôn, Bội Đường sẽ thử cả trăm ngàn lần, không ngừng mà tìm các loại phương pháp để chơi, bảo đây là thí nghiệm, không bằng nói người này đang đùa giỡn Quyết sách lực của cậu đi.
Bội Đường chính là cái loại âm hiểm có thể tùy thời tùy lúc mà bắt lấy điểm trí mạng của người khác, sau đó làm ra các loại hành vi nhàm chán khiến người ta phát điên.
“Làm như vậy ngươi cảm thấy rất thú vị sao?” Không thể không tiếp tục chọn lựa bài theo yêu cầu của Bội Đường, Lăng Vệ một bên trầm giọng hỏi.
“Chỉ là đối tò mò với Quyết sách lực của Linh tộc các ngươi, năng lực như vậy rất trân quý.”
“Trân quý? Bị người ta biến thành chuột bạch nhỏ làm thí nghiệm, giống như quái vật, loại này năng lực bị nguyền rủa này ngươi có muốn có không?”
“Năng lực… bị nguyền rủa?” Bội Đường lạnh lùng mà lặp lại.
Không khí trong phòng chợt ngưng kết đến lạnh băng.
Bội Đường đứng lên, như bóng ma ngọn núi thật lớn bao phủ Lăng Vệ.
“Ngươi rất khinh thường Quyết sách lực, có phải không?” Cách bàn kim loại, hắn bỗng nhiên một phen kéo trụ vòng cổ Lăng Vệ, lực đạo lớn đến đáng sợ, trực tiếp kéo Lăng Vệ nằm dài trên bàn kim loại, ánh mắt trên cao nhìn xuống.
Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đến dữ tợn, hung tợn mà nói, “Ngươi có biết có nhân bản giống như ngươi vậy, hắn và ngươi có bộ dáng giống nhau, thân thể giống nhau, lại là nhân bản bất hạnh không có Quyết sách lực, ngươi có biết vận mệnh của bọn họ như thế nào không? Đối mặt với thí nghiệm, một chút gợi ý cũng không có, trong đống bài này phải chọn ra lá chính xác theo yêu cầu, chọn sai sẽ phải bị phạt. Bởi vì người thực hiện thí nghiệm cho rằng, trừng phạt nghiêm khắc có thể làm cho chuột bạch nhỏ càng toàn lực mà điều động tiềm năng, làm ra lựa chọn đúng. Không sai, chính là bị trở thành chuột bạch nhỏ, chuột bạch nhỏ đáng thương này căn bản là không biết phải chọn làm sao, bởi vì hắn không có Quyết sách lực, hắn cố gắng muốn chọn đúng, muốn bớt đi một lần bị đánh, nhưng hắn không làm được. Bởi vì lần nào hắn chọn cũng toàn là những lá bài sai. Ngươi căn bản… không biết mình có được nhiều may mắn như thế nào đâu!”
Không có khởi động khống chế vòng cổ.
Chỉ là tay Bội Đường bóp chặt trên cổ cũng đủ để làm người ta hít thở không thông .
Bài bị ném ra bên cạnh, rơi vương vãi xuống nền nhà, Lăng Vệ nằm trên bàn kim loại lạnh như băng, vô ích mà liều mạng mở miệng muốn hô hấp.
Cổ đau quá, phổi như bị bỏng vậy, từng đợt mê muội như bị bóng tối đánh úp lại, Bội Đường giống như con dã thú gầm nhẹ dần dần chẳng còn rõ ràng…
Đầu óc giống như bơ vàng, mềm nhũn mà hòa tan, tầm nhìn trở nên mông lung.
Không biết qua bao lâu, những hình ảnh trước mắt lại chậm rãi rõ ràng trở lại.
Ngoài miệng truyền đến xúc cảm ấm áp.
“Này, tỉnh lại đi.” Trên mặt bị người ta vỗ nhẹ.
Lăng Vệ chậm rãi mở to mắt, nhăn mày lại.
Bóng ma tới gần, trên môi lại cảm thấy cảm giác ấm áp, mang theo không khí hơi thở nam tính xa lạ tràn vào yết hầu, chạy vào trong phổi.
Đây là… Hô hấp nhân tạo?
Đột nhiên ý thức được người làm hô hấp nhân tạo cho mình chính là Bội Đường của Tu La gia, Lăng Vệ miễn cưỡng giơ tay lên, ý đồ đẩy ra người đàn ông đang nằm trên người mình.
“Cuối cùng cũng tỉnh, ” Bội Đường theo động tác của cậu mà lui ra một chút, chẳng những không có lộ ra ý tứ hối cải, còn mang theo một bộ biểu tình bất mãn ngả ngớn, ngắm ngắm Lăng Vệ, “Động động một tí liền ngất xỉu đi, thân là Quan chỉ huy còn nhu nhược hơn so với con gái. Ngươi cũng quá mất mặt đi.”, Chậc chậc lắc đầu.
Lăng Vệ dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, cố gắng từ trên bàn ngồi dậy.
“Ngươi chính là một kẻ điên tùy thời phát bệnh.” Lăng Vệ nói.
Yết hầu hiển nhiên bị bóp chặt đến bị thương, trong ngoài đều rất đau, thanh âm nói chuyện cũng trở nên khàn khàn dị thường.
Mới nói một câu nói, liền ôm lấy ngực mà ho lấy ho để một trận nặng nề.
“Không có việc gì đấy chứ.” Bội Đường vươn tay qua vỗ vai cậu.
Vẻ mặt vô tội .
Rõ ràng chính là kết quả do ngươi tạo ra.
“Lăng Vệ, ta không muốn thương tổn ngươi. Kỳ thật, có khả năng ta còn có chút thích ngươi, hoặc là nói ta là thích mấy bộ phận nào đó trên người ngươi cũng được.”
Ai tin tưởng nổi nha!
Bệnh thần kinh!!!!
Cùng lúc đó, cách nơi này hơn mười năm ánh sáng, tại bệnh viện Thường Thắng Tinh, một đôi mắt đen láy như màn đêm, thâm thúy như biển rộng, chậm rãi mở.
“Thật sự là thể chất tốt, cư nhiên tỉnh lại sớm hơn một ngày so với phỏng đoán lạc quan nhất của tôi. Muốn nói à? Ừ, cậu có thể thử nói chuyện, Thiếu tướng, nhưng mà yết hầu có khả năng sẽ rất không thoải mái, nơi đó vẫn đang được trị liệu, trước mắt vẫn chưa thể hoàn toàn lành lại.”
“Mẹ tôi đâu?”
“Không rõ lắm, Lăng Tướng quân sắp xếp người khác bảo vệ cho Phu nhân. Bởi vì Tướng quân đã an bài, cậu có thể yên tâm, Phu nhân sẽ an toàn .”
“Anh… đưa tôi trở về ?”
“Ừ.”
“Người đâu rồi?”
“Sau khi bảo cậu ta đưa cậu cho tôi, tôi đã bảo cậu ấy đi rồi. Khụ, vừa mới tỉnh lại đã có ánh mắt sắc bén như vậy, làm bác sĩ, tôi cảm thấy cao hứng tự đáy lòng. Tuy nhiên, cho dù cậu có trừng tôi nữa cũng vô dụng, dưới loại tình huống này tôi có thể coi chừng cậu đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ cậu còn trông cậy tôi có dư tài nguyên mà đi bảo vệ một tội phạm truy nã bị Al Lawson giống như phát điên mà lùng bắt sao? Lăng Tướng quân còn nói cho dù tại thời điểm nào đầu óc của cậu cũng đều tỉnh táo nhất.”
Từ trên giường tà tà hướng ánh mắt lên trên, đâm thật sâu vào mặt Mike.
Biết Mike không phải là người sẽ dễ dàng bị ánh mắt của mình làm cho kinh sợ, nhưng trên thực tế, chủ nhân của con ngươi đen cũng không tồn tại ý muốn dùng ánh mắt thuyết phục vị bác sĩ về ý tưởng không thực tế này.
Ánh mắt như thế, đúng hơn chính là một thứ phát ra từ thiên tính, so với đao kiếm còn bén nhọn lạnh thấu xương hơn gấp nhiều lần.
Chính là trong tình huống tỉnh lại sau khi bị trọng thương, càng bằng phẳng mà biểu đạt ra cảm giác sâu trong nội tâm—— mặc kệ là nguyên nhân gì, anh không ở gần bên, tôi —— rất, không, thích!
Qua một hai phút trạng huống thân thể thích ứng không xong, xem nhẹ yết hầu khó chịu tới mức có cảm giác khác lạ cực độ, cuối cùng có thể chậm rãi, tương đối thông thuận mà nói ra một vài lời nói .
“Thiết lập máy thông tín, mã hóa cấp mật mã.” Lăng Hàm nằm ở trên giường, đưa ra mệnh lệnh.
“Tôi không biết anh của cậu ở đâu cả. Vì an toàn, tôi đã chuẩn bị cho cậu ta máy thông tín ngay cả tôi cũng đều không có bảo lưu tư liệu.”
“Không phải cho anh tôi. Là liên lạc với văn phòng làm việc của chính phủ Liên Bang,”, con ngươi đen láy của Lăng Hàm quét qua, rõ ràng mà đọc nhấn từng chữ, “Nói với tổng thống Babu, tôi muốn bí mật nói chuyện với ông ta.”