Hai đứa em trai ác ma thế nhưng lại dễ dàng thương lượng như vậy, khiến cho chuyện thay đổi ký túc xá, thoạt nhìn càng giống một cái bẫy chờ con mồi rơi vào.
Lăng Vệ vẫn âm thầm đề phòng.
Nhưng sau vài ngày, không hề có chuyện gì xảy ra cả, hết thảy đều bình yên.
Điểm khác biệt duy nhất ở trường quân đội yên ả này, là đề tài mà các học viên thường xoay quanh bàn tán với nhau, đó là chuyện về cậu cũng như hai đứa em trai của mình.
“Em trai của lớp trưởng thật lợi hại, trưởng quan Lăng Hàm còn chưa nói gì, thế mà ngay cả hiệu trưởng cùng các giáo quan khác thấy hắn đều kính cẩn cúi chào, hy vọng hắn sẽ trở về Quân bộ nói cho mình vài lời đánh giá không tồi. Giờ cậu ta mới là nhân vật nói một không hai ở trường Trấn Đế này nha.”
“Lăng Khiêm cũng giỏi lắm đó, mới chuyển tới ban C vài ngày đã ngay lập tức được chọn vào lớp anh tài kiệt xuất, rất có tài năng, có điều nghe nói hắn thường xuyên làm trái nội quy trường học, còn không cắt tóc ngắn theo quy định của trường nữa.”
“Con trai Thượng đẳng tướng quân mà, làm gì có giáo quan nào dám đắc tội với hắn chứ? Mấy người ban C hẳn là sẽ nắm chặt cơ hội kết bạn với hắn lắm đây, rồi đợi sau khi tốt nghiệp sẽ được phân đến những vị trí tốt a.”
“Cậu sẽ không xin chuyển qua ban C chứ hả?”
“Tôi chẳng cần trục lợi vậy, ở ban A học hành rất thuận lợi cho việc tiến hành tốt nghiệp, huống chi ban chúng ta cũng có người nhà tướng quân, không phải sao? Lớp trưởng Lăng Vệ cũng là con trai của tướng quân Lăng Thừa Vân đó.”
“Con nuôi với con ruột giống nhau làm sao được? Nếu Lăng Vệ mang trong mình huyết thống nhà tướng quân, đã sớm được nhận vào trường quân đội Chinh Thế rồi, cũng không có đến đây…”
Học sinh ban A – Brooks – đang cao hứng bừng bừng, bỗng nhiên phát hiện mấy đồng học bên cạnh đều ngậm miệng, e dè nhìn về phía sau, rất thức thời mà vội vàng đem mấy lời nói còn lại nuốt vào trong bụng.
Gáy lạnh buốt.
Cứng ngắc, chậm rãi quay đầu nhìn lại, quả nhiên…
“Hắc… Lớp trưởng à.”
Brooks đứng lên, lúng túng cúi chào Lăng Vệ xuất hiện ngoài cửa phòng.
Kỳ thật, mấy chuyện tán nhảm chỉ là để thả lỏng cảm xúc trong cuộc sống cứng nhắc ở trường quân đội, còn lại mọi người đều rất ngưỡng mộ thành tích cùng phẩm cách cực kỳ xuất sắc của Lăng Vệ. Nếu ban A có người đáng để bội phục từ tận đáy lòng, dựa vào thực lực mà không nhờ đến bối cảnh thì đó chính là lớp trưởng ưu tú này.
“Trường quân đội Chinh Thế cùng trường quân đội Trấn Đế có gì khác biệt sao?” Bị bạn học ở sau lưng nói đủ điều về huyết thống của bản thân, Lăng Vệ thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, thân phận con nuôi tướng quân của cậu là sự thật, cậu cảm thấy không có gì cần phải che dấu cả. Lăng Vệ thái độ thật sự nghiêm túc, quét mắt nhìn những bạn học cùng nhập trường, cùng học tập, và sắp sửa cùng tốt nghiệp ra trường với mình “Điều Liên Bang cần là những quân nhân vĩ đại, chúng ta có lẽ không được đảm bảo học tập trong môi trường quân đội tốt nhất, nhưng học như thế nào để thành tài chỉ có thể do chính bản thân mình, không phải sao?”
Những lời mà Lăng Vệ nói có một loại cảm giác đầy chân thành, không giống như những lời lải nhải rập khuôn của giáo quan khiến người khác phản cảm.
Các nam sinh bị bắt gặp bàn tán sau lưng, bỗng nhiên nhao nhao tranh nhau nói hòng che giấu xấu hổ.
“Lớp trưởng nói rất đúng, trường quân đội Trấn Đế chúng ta cũng đâu phải ít tinh anh. Học trưởng Pike khóa đã dẫn dắt đội tàu Liên Bang đánh bại quân đoàn thứ hai của Đế Quốc, giành được đại thắng Calle Mia đó chi!”
“Tương lai lớp trưởng Lăng Vệ nhất định cũng sẽ trở thành niềm vinh quang của trường quân đội Trấn Đế.”
“Đừng nhiều lời nữa.” Lăng Vệ chặn lời bọn họ, ánh mắt ôn hòa đảo qua một lượt “Có nhiều thời gian như vậy, chẳng bằng tranh thủ ôn tập một chút cho môn viết Chiến đấu chiến ky mini[] ngày mai đi. Giáo quan đã nói người nào không đạt yêu cầu sẽ bị phạt. Nếu có ai rớt lại, đừng hy vọng đến tìm tôi xin giáo quan thương tình đấy.”
Mọi người cười ha hả, cầm vở rồi nhanh chóng giải tán, tự đi ôn tập.
Lăng Vệ thì vẫn như trước, cùng bạn thân là Diệp Tử Hào tìm một góc im lặng, ngồi đọc sách.
Đang xem giữa chừng, Diệp Tử Hào đặt sách xuống “Lăng Vệ, đơn xin tham gia Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế cậu đã nộp chưa?”
“Chưa.” Lăng Vệ lắc đầu “Nhưng đã điền xong rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình đi nộp cho hiệu trưởng Merck.”
Nhắc đến cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, trong mắt hai người đều ánh lên hào quang rạng rỡ.
Do hạn chế về huyết thống, quân giáo sinh trường quân đội bình thường không thể tham gia cuộc thi Mô phỏng phong bế đặc thù thần bí tối nghiêm khắc nhất Liên Bang, nhưng Quân bộ xem trọng nhân tài, vẫn có những cuộc thi khác khích lệ quân giáo sinh trường bình thường thi thố.
Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, chính là một trong số đó.
Cuộc thi này không cần điều kiện về huyết thống cũng như hoàn cảnh, chỉ cần là quân giáo sinh trường quân đội Liên Bang, thành tích xuất sắc, có đủ nghị lực cùng kỹ năng để thông qua sát hạch đều có thể nộp đơn cho giáo quan, đề nghị tham gia.
Khác với cuộc thi Mô phỏng phong bế đặc thù, đây là cuộc thi mà toàn bộ các trường quân đội ở Liên Bang phải tiến hành đúng hạn, cuối kỳ hằng năm, học viên đã có trình đơn được phê chuẩn sẽ dựa theo thể lệ thi mà đi vào từng mục thi một, tuyển ra người xuất sắc nhất.
Mặt khác, đây là cuộc thi toàn Liên Bang tương đối công bằng, tuy rằng lấy tên là Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, nhưng phạm vi thí sinh không giới hạn phải là học sinh trong trường, chỉ là kỳ thi được diễn ra ở trường Trấn Đế mà thôi.
Do đó, nếu giành được chiến thắng trong cuộc thi này chẳng khác nào sẽ trở thành một nhân vật hiển hách trong thế hệ quân nhân mới không mang trong mình dòng máu tướng quân.
Học trưởng Pike mà các học viên vừa nhắc đến, chính là một trong số đó.
Đối với quân giáo sinh huyết thống bình thường học trong trường quân đội nho nhỏ mà nói, chiến thắng Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế là chẳng khác nào ước mơ của bọn họ.
Bởi vì mỗi năm người ghi danh thì rất nhiều, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà số người lại hữu hạn nên phải thông qua xét duyệt của hiệu trưởng, chỉ thế thôi cũng không dễ dàng chút nào.
“Không biết năm nay số lượng cho phép tham gia của trường là bao nhiêu, hy vọng sẽ nhiều hơn một xíu, như vậy xin cũng dễ hơn. Lăng Vệ, tôi biết cậu không thích lợi dụng gia đình của mình để làm việc, nhưng mà cuộc thi này rất quan trọng, cả đời chỉ có một, cậu có từng nghĩ sẽ mở lời nhờ Lăng phu nhân đánh một tiếng với hiệu trưởng Merck không? Mẹ cậu rất thương cậu mà?”
“Không thể! Quân nhân phải là bảo hộ người nhà mà không phải là lợi dụng họ.”
“Cứng nhắc quá đi…”
Hai người đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên có người chạy vào cắt ngang.
“Không ổn rồi!” Brooks từ bên ngoài gấp gáp chạy vào, sắc mặt lo lắng hô to “Nữ sinh Mạc Bùi Oánh ban L trong lúc thực hành sử dụng súng quang lôi bị thương nặng rồi!”
Lăng Vệ cùng Diệp Tử Hào cùng đứng bật dậy khỏi ghế.
“Làm sao lại như vậy?”
“Hình như là do áo phòng hộ có vấn đề, lúc luyện tập bị bạn học bắn trúng, giờ đã được đưa đến bệnh viện rồi…”
Còn chưa nói xong, Lăng Vệ đã ào ra cửa, chạy vội về phía bệnh viện của trường Trấn Đế.
………
Cửa chính của phòng hạng nhất bị đấm vang rầm rầm.
Lăng Khiêm sau khi kết thúc buổi học lười biếng nằm trong phòng xem TV D, chẳng màng đến người bên ngoài lòng như lửa đốt mà đập cửa, nửa ngày mới chậm rì rì tắt TV đi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở, Lăng Vệ vẻ mặt vô cùng lo lắng liền xộc vào.
“Lăng Hàm có ở đây không?” Nhìn quét qua phòng khách một lượt, vén rèm lên nhìn vào phía trong, thậm chí xem xét từng ngóc hai phòng lớn một lượt, Lăng Vệ vẫn không tìm được người mình muốn tìm “Lăng Hàm đâu rồi?” Cậu quay đầu lại nhìn Lăng Khiêm.
Chạy một mạch từ bệnh viện đến đây, cậu nhẹ nhàng phập phồng như thở dốc.
“Em cũng không phải bảo mẫu của Lăng Hàm, làm sao biết hắn ở đâu?”
“Lăng Khiêm, giờ không phải là lúc để đùa đâu!” Hàng mày đen của Lăng Vệ nhíu lại “Lăng Hàm rốt cuộc là đang ở đâu? Anh có chuyện gấp muốn gặp.”
Bởi thái độ của cậu, Lăng Khiêm cà lơ phất phơ cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, thay vào đó là biểu tình lạnh lùng “Anh cũng đừng quá đáng như vậy. Lăng Hàm trên danh nghĩa tuy là em trai của anh, nhưng đồng thời cũng là sĩ quan Liên Bang cấp bậc so với anh cao hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả hiệu trưởng Merck muốn gặp hắn cũng phải hẹn trước, huống chi anh chỉ là một quân giáo sinh bình thường như vậy.”
Đối với chỉ trích của Lăng Khiêm, Lăng Vệ khó có thể nào biện hộ cho mình được.
Hắn nói rất đúng, theo phép tắc mà nói, cho dù là cậu đi trên đường gặp Lăng Hàm cũng phải dừng lại cúi đầu, sau đó nghiêng người nhường đường cho quan trên.
“Bởi vì anh có chuyện gấp…”
“Quân giáo sinh ở trường quân đội nho nhỏ có thể có việc khẩn cấp gì cần gặp sĩ quan cao cấp kia chứ? Chắc không phải là đại sự quốc gia liên quan đến tồn vong của Liên Bang đâu nhỉ? Vậy nhất định là ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi rồi. Em thấy gần đây Lăng Hàm bận đến đêm cũng không được ngủ, không có thời gian mà gặp anh đâu.”
Thái độ của Lăng Khiêm gần như chế nhạo.
Lăng Vệ không để ý đến thái độ của hắn, lấy chuyện gặp được Lăng Hàm đang bận xử lý công vụ làm ưu tiên hàng đầu, kiên nhẫn mà giải thích “Ở trường có một nữ sinh khi đang thực hành súng quang lôi bị trọng thương, tình trạng rất nguy hiểm, bác sĩ nói có thể phải cắt bỏ chân…”
“Hóa ra là vậy, tin này đã được đăng trên mục tin tức, phải cắt chân kia à? Thật đáng thương, nếu là quân giáo sinh, vậy hẳn là còn trẻ lắm.” Lăng Khiêm ngáp một cái, không nhanh không chậm xoay người trở về phòng.
Lăng Vệ ngăn hắn lại “Nói cho anh biết Lăng Hàm ở đâu trước đã.”
“Ha ha, việc này anh nói với Lăng Hàm thì được gì à? Cũng không phải Lăng Hàm làm người đó bị thương, học sinh gặp tai nạn năm nào chẳng có, chẳng qua do cô ta xui xẻo thôi.”
“Nói bậy bạ!” Ánh mắt Lăng Vệ xẹt lên tia giận dữ, nhưng lại nghĩ chuyện này có lẽ cần Lăng Khiêm xuất lực, đành cố gắng khống chế cảm xúc, thuyết phục bằng mọi lý do “Bác sĩ nói, bị thương nghiêm trọng như vậy, chữa theo cách bình thường là cắt bỏ, nhưng đây cũng không phải là phương pháp duy nhất. Nếu cô ấy được sử dụng thiết bị điều trị tái sinh, thì có thể…”
“Không thể nào!”
“Vì sao?”
“Thiết bị điều trị tái sinh không phải ai cũng có tư cách được sử dụng. Máy móc tinh vi như vậy chỉ có thể để chữa trị cho những tinh anh của Quân bộ bị thương mà thôi.”
Lời nói đầy lãnh khốc, khiến cho ánh mắt Lăng Vệ tràn ngập phẫn uất.
“Sử dụng một chút thiết bị mà có thể làm cho một người không phải mất đi hai chân không phải là điều tốt lắm sao? Bị thương chính là quân giáo sinh trường quân đội, đều là quân nhân vĩ đại của Liên Bang kia mà.”
“Cả Liên Bang chỉ có một vài nơi được lắp đặt thiết bị trị liệu tái sinh. Nếu không, chỉ cần là quân giáo sinh hoặc binh lính bình thường bị thương đều sử dụng máy móc cao cấp như vậy, tất cả thiết bị lúc nào cũng bị chiếm dụng, vạn nhất đến lúc nào đó có nhân vật trọng yếu của Quân bộ cần sử dụng thì làm sao bây giờ? Một tướng khó tìm, tính mạng của tướng quân đó so với cả binh đoàn cũng quan trọng như vậy.”
“Lăng Khiêm!”
“Em chỉ là có gì nói đó thôi. Anh không phải lúc nào cũng tuân thủ theo nguyên tắc sao? Điều này có thể tra trong quy định của Quân bộ, ở đó viết rất rõ ràng về tư cách sử dụng thiết bị điều trị tái sinh là như thế nào.”
“Anh đã xem qua.” Lăng Vệ thấp giọng nói “Tuy nhiên, trong đó cũng có nói, chỉ cần có lệnh đặc biệt được Quân bộ phê chuẩn, cho dù người bị thương là công dân Liên Bang bình thường cũng được sử dụng.”
Lăng Khiêm nhẹ nhàng “Ha” một tiếng, khe khẽ cười “Hóa ra anh đã phát hiện ra tác dụng của Lăng Hàm rồi nha.”
“Anh là vì…”
“Vì ham muốn cá nhân.”
“Không phải!”
Đem Lăng Vệ bức đến nóng nảy, khóe miệng Lăng Khiêm giương lên đường cong càng thêm rõ ràng.
Hắn vẻ không sao cả mà nhún vai “Được rồi, em không nói nữa, mất công anh lại bất công mà đem tất cả lửa giận trút lên đầu em. Em giúp anh liên hệ một chút với Lăng Hàm cũng được thôi, nhưng mà em không nghĩ là hắn sẽ đồng ý giúp anh đâu.”
Hắn dẫn Lăng Vệ vào trong phòng, đến trước màn hình gõ phím liên lạc, sau khi đèn kết nối sáng lên không ngừng liên tiếp xoay tròn, khuôn mặt Lăng Hàm xuất hiện trên màn ảnh.
“Lăng Khiêm, anh tìm tôi sao?”
“Không, là anh hai thân yêu tìm cậu đó.”
“Lăng Hàm, là anh.”
Lăng Vệ chen lên, dùng tốc độ nhanh nhất đem sự tình giải thích một lần.
Lăng Hàm lẳng lặng nghe cậu nói toàn bộ, hơn nữa còn đưa ra thỉnh cầu.
“Muốn em lấy đặc quyền để mệnh lệnh xuống mở thiết bị điều trị tái sinh ở trường Trấn Đế?”
“Đúng vậy.”
“Anh từ trước đến nay không phải luôn coi thường em lợi dụng đặc quyền này sao?”
“Nhưng tình huống lần này là đặc biệt…”
“Còn nữa, em dùng tính mạng trân quý để đạt được Quân bộ đặc quyền, không phải là để làm loại chuyện nhỏ nhặt nhàm chán như mở thiết bị trị liệu tái sinh cho nữ sinh này.”
Lăng Hàm chẳng những bất động, mà còn lạnh lùng đem những lời Lăng Vệ đã từng nói, giống như mũi kiếm sắc nhọn có thể đâm chết người mà trả lại cho cậu, khiến Lăng Vệ thật bối rối.
Cậu trầm mặc một chút “Anh có thể giải thích những lời ngày đó.”
“Không cần thiết.” Lăng Hàm lãnh tĩnh thong dong như ngoại giao, hơn nữa còn mang theo vài phần lễ độ xa lạ “Thật xin lỗi, em còn phải tiếp tục hội nghị, trước dừng ở đây đã.”
Khi Lăng Vệ còn đang muốn mở miệng, màn hình đã tít một tiếng, khuôn mặt Lăng Hàm liền biến mất.
“Lăng Hàm! Lăng Hàm!” Lăng Vệ liều mạng la lên.
Nếu Lăng Hàm không làm gì như lời đã nói, Bùi Oánh tuổi trẻ, vốn sẽ có được công danh sự nghiệp tốt đẹp, có lẽ từ nay về sau sẽ vĩnh viễn lâm vào cảnh tàn tật, tương lai u tối.
Tuy rằng đã không còn tiếp tục kết giao, nhưng Lăng Vệ tuyệt đối không hy vọng thấy một cô gái đáng yêu hoạt bát trở nên bi thảm như thế.
Cậu không ngừng ấn lên nút liên lạc, thậm chí còn mở cuộc gọi khẩn cấp, nhưng đối phương vẫn không hề đáp lại một chút nào.
“Quên đi anh à.” Lăng Khiêm vỗ vỗ vai cậu “Thấy chưa, em nói có sai không? Lăng Hàm sẽ không vì mấy chuyện cỏn con này mà vận dụng Quân bộ đặc quyền đâu. Ừm… nếu anh không còn chuyện gì thì có thể đi không? Em còn phải xem phim nữa.”
Nếu trở về, đồng nghĩa với việc tuyên án nữ sinh duy nhất mình kết giao là Mạc Bùi Oánh phải chịu cảnh tàn tật suốt đời.
Lăng Vệ không làm được.
Lăng Khiêm không để ý đến cậu, mở TV D, nằm trên giường thoải mái xem phim, giống như chẳng hề hứng thú gì tới người anh trai đứng một bên đang lâm vào đấu tranh tâm lý mãnh liệt kia.
Sau đó, Lăng Vệ đi đến cạnh giường.
“Rốt cuộc phải như thế nào mới bằng lòng đáp ứng?” Cậu hỏi.
Kỳ thật, từ ánh mắt đến tâm linh, tất cả lực chú ý Lăng Hàm đều đặt trên người Lăng Vệ, đợi con mồi lọt vào bẫy rập. Khi Lăng Vệ đi về phía hắn, trái tim đã đập thình thịch dồn dập.
Vốn định làm bộ thờ ơ, lạnh lùng thêm một hồi nữa, nhưng sau khi Lăng Vệ mở miệng, hắn kìm lòng không đậu mà chuyển ánh mắt sang nhìn Lăng Vệ.
“Hửm?”
“Ít nhất… hãy nể tình chúng ta là anh em.”
Lăng Khiêm cười nhạo “Anh cũng biết tình cảm anh em ư? Không phải anh xem thường đặc quyền của em và Lăng Hàm sao? Bình thường thì nghiêm trang mà quở trách bọn em, đến khi có chuyện khó khăn cần giải quyết lại mượn tình cảm anh em ra làm lý do vụng về như vậy, thật đê tiện.”
Lăng Vệ có việc cần sự giúp đỡ, lại bị đứa em trai sắc bén mà châm chọc quở trách, ngay cả đầu cũng không ngẩng dậy nổi.
Nửa ngày, dùng sức cắn môi dưới, mới cố gắng nói được một câu “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có ích gì? Quan trọng là phải hiểu và biết sửa cho đúng. Cho dù đơn thuần chỉ muốn lợi dụng bọn em nhưng ít nhất cũng nên chừa lại chút đường sống, không cần bày ra bộ dáng thanh cao căn bản không muốn tiếp xúc với bọn em chứ. Nếu lần trước cứ êm đẹp mà ở đây, anh em sống chung, yêu thương tình cảm thì có chuyện gì không thể giải quyết sao?” Lăng Khiêm lạnh lùng nói “Lăng Hàm nói rất đúng, cự tuyệt lời mời của chủ nhà thì thật dễ dàng, nhưng muốn được chủ nhà mời đến sẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ thì anh đã biết phải nói gì chưa?”
Lăng Vệ lại một trận trầm mặc.
Ý nghĩa của việc xin ở lại, cậu hiểu rất rõ.
Nếu không thỏa hiệp, cô gái kia sẽ trở thành vật hy sinh để anh em bọn họ đấu khí.
Cậu cắn chặt răng, quyết định lựa chọn.
“Xin hãy cho anh ở lại đây.” Lời nói ra khỏi miệng, là thỉnh cầu nhục nhã vạn phần, hơn nữa còn mang lại hậu quả nghiêm trọng.
Khóe môi Lăng Khiêm dật ra ý cười thắng lợi “Anh mang cái hòm trên bàn đến đây.”
Lăng Vệ khó hiểu mà nhìn hắn.
Lăng Khiêm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trêu đùa mà nhìn cậu “Phòng hạng nhất không phải muốn đến là đến được, đã có được cơ hội lần thứ hai ở chung với bọn em, anh cần phải ra sức mà tranh thủ đi.”
Chiếc hòm trên bàn, đã sớm chuẩn bị tốt tiết mục trừng phạt Lăng Vệ.
Lấy cá tính của hai anh em nhà họ Lăng, nào có thể cho phép con mồi đã thèm nhỏ dãi nhiều năm đến treo bên miệng chuồn mất.
Dựa theo yêu cầu của Lăng Khiêm, Lăng Vệ cầm chiếc hộp trên bàn lại đây, sau khi mở ra xem, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Lăng Khiêm thưởng thức mà quan sát vẻ mặt vừa quẫn bách vừa sợ hãi của cậu “Đây là đạo cụ tình thú mà lần trước anh đến tiệm mua đó, lúc ấy quản lý bán hàng đã giải thích qua một lần, anh hẳn là biết sử dụng như thế nào chứ?”
Thân hình cao lớn của Lăng Vệ thế nhưng hơi hơi sợ run.
Vật ở trong hòm, kỳ thật bộ dáng cũng không mấy dữ tợn đáng sợ, nhưng vì đã từng nghe qua tác dụng của nó, mặc dù bề ngoài cùng kích thước đều nhỏ gọn, lại có thể mang đến cho người ta những tra tấn khủng khiếp.
Khi bị Lăng Khiêm bắt đi mua mấy đạo cụ tình thú, quản lý bán hàng đã từng cực lực đề cử món đạo cụ dùng để trừng phạt dạy dỗ niệu đạo này.
“Đừng đứng như đứa ngốc nữa, chẳng giúp cho biểu hiện của anh tốt lên miếng nào đâu. Cởi quần ra nhanh lên, rồi đem nó cắm vào đi.” Giọng nói vô tình của Lăng Khiêm truyền đến “Anh yên tâm, thứ này được thiết kế dựa trên tiêu chuẩn dụng cụ thí nghiệm của Quân bộ, không giống như mấy loại thăm dò niệu đạo bình thường mà người ta có thể dễ dàng kiểm soát đâu. Nhanh lên, nếu không đồng ý thì đi ra ngoài ngay lập tức cho em!”
Lăng Vệ bị buộc đến tuyệt cảnh, không còn cách nào khác.
Học sinh ưu tú của trường quân đội Trấn Đế, chỉ có thể ở trước mặt thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình, nan kham mà cởi thắt lưng quân dụng cố định phần eo, cởi cả quân khố màu lam cùng quần lót xuống.
Không có thắt lưng, vạt áo phía trên buông ra, nửa che khuất cặp đùi trần trụi đầy mê người.
Lăng Khiêm không chút nào che dấu ánh mắt nóng bỏng đói khát của bản thân.
“Lấy tay cầm dương cụ của anh, ngón tay nhẹ gẩy đỉnh đầu niệu đạo rồi cắm nó vào đi.” Hắn rõ ràng mà hạ mệnh lệnh.
Vẻ mặt đoan chính của Lăng Vệ tràn ngập xấu hổ và giận dữ.
Nhưng cũng không thể không theo lời hắn nói, đành cúi đầu nắm lấy khí quan ôn thuần giữa hai chân xoa nắn.
Làm trò trước mặt đứa em quần áo chỉnh tề, đùa nghịch với dương cụ của chính mình, loại sự tình này, cho dù đã từng ít nhiều phải trải qua nhưng cảm giác nhục nhã vẫn vô cùng mãnh liệt.
Khi dùng đầu ngón tay run rẩy dò xét niệu đạo, Lăng Khiêm còn đáng ghê tởm mà kề sát vào quan sát “Lỗ niệu đạo của anh, màu sắc cũng mới mẻ như thịt động phía sau vậy, non mềm đỏ hồng như đóa hoa, chậc chậc.”
Lời nói trêu đùa, hung hăng đánh sâu vào lòng tự trọng của Lăng Vệ.
Gần như không thể đẩy vào được. Món đồ trừng phạt niệu đạo bề ngoài bình thường, giống hệt như một ống dây nho nhỏ này thế nhưng lại là dụng cụ nhỏ gọn vô cùng đắt tiền, gồm có hai bộ phận, một là ống dây để cắm vào niệu đạo, hai là điều khiển từ xa với đầy đủ mọi chức năng.
Nhưng trong hòm chỉ có ống dây, còn điều khiển từ xa ở trên tay Lăng Khiêm.
“Đừng lề mề nữa, cắm vào nhanh đi, em không thể chờ để anh chơi đùa với niệu nạo của mình được đâu.”
Niệu đạo là địa phương vừa hẹp vừa mẫn cảm, tuy rằng ống dây rất nhỏ, nhưng Lăng Vệ phải không ngừng dùng tay xoa nắn chính mình, trán toát đầy mồ hôi mới cắm vào được.
Dị vật sáp nhập vào niệu đạo sinh ra đau nhẹ, như những gợn sóng mà mỗi lúc càng thêm đánh sâu vào thần kinh.
Suốt cả quá trình, hai đùi Lăng Vệ bị trạng thái khẩn trương buộc chặt.
Cơ thể thường xuyên rèn luyện căng lên lộ ra những đường cong mê người, bàn tay Lăng Khiêm vuốt ve xuôi ngược nội sườn tinh tế “Mỗi một nơi trên người anh đều tràn ngập ma lực như độc dược vậy.”
“Lăng Khiêm…”
“Ừm?”
“Bây giờ… bây giờ đã được chưa? Quân lệnh của Lăng Hàm…”
“Nào có đơn giản như vậy.” Sau khi tận tình mà sờ soạng cặp đùi thon dài, Lăng Khiêm tách hai đầu gối Lăng Vệ ra, cầm điều khiển từ xa mà hắn đã sớm nghiên cứu tất tần tật “Lăng Hàm cũng không có tốt tính đâu, em chỉ có thể gắng hết sức giúp anh điều chỉnh đến trạng thái mê người nhất, hy vọng đến khi Lăng Hàm trở về, thấy bộ dáng kiều diễm ướt át của anh sẽ nhịn không được mà rủ lòng từ bi.”
Rồi không chút do dự ấn nút điều khiển từ xa một cái.
Ống dây đã đi vào niệu đạo nhận được tín hiệu, bắt đầu dần bành trướng lên.
“Ô…” Lăng Vệ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, run rẩy kịch liệt “Không… Dừng lại, Lăng Khiêm!”
Ống dây nở rộng, ép chặt vào nội vách tường, đem niệu đạo gắt gao tắc lại.
Vì niệu đạo là nơi cực kỳ mẫn cảm, nên chỉ cần áp bách một chút cũng sẽ kích động mãnh liệt đến thần kinh.
“Thật vô dụng, chỉ mới khuếch trương một chút mà thôi.”
“Đừng, đừng —— A—— Lăng Khiêm… xin em…”
Có lẽ đã sớm có chủ ý trừng phạt, Lăng Khiêm chẳng hề để ý đến biểu tình thống khổ cùng lời cầu xin của Lăng Vệ, vẫn thoải mái cầm điều khiển, thong thả mà gia tăng độ giãn nở của ống dây.
Đau đớn ở niệu đạo, tựa như mỗi lúc càng bị chồng chất thêm cả khối gạch, từng chút từng chút một tăng lên kịch liệt.
“Aaaa —— Ô…”
Lăng Vệ giữ hạ thể, đau đến không thể đứng vững, té ngã xuống thảm trải sàn, Lăng Khiêm mới đại phát từ bi mà điều chỉnh hệ số giãn nở thấp xuống một mức.
Tuy rằng đã được giảm một mức, nhưng sức ép ở niệu đạo vẫn khiến kẻ khác khó chịu khổ sở vô cùng.
“Được rồi, lạc thú tra tấn niệu đạo vẫn là dành cho cái tên Lăng Hàm thích ăn dấm chua nhỏ nhen kia đi, dù sao đêm nay hắn mới là đối tượng mà anh phải lấy lòng mà.” Lăng Khiêm thuận tay đem điều khiển từ xa vứt lên đầu giường, nâng Lăng Vệ té trên mặt đất dậy, sau đó tự mình ngồi xuống giường, mở rộng hai chân, mỉm cười “Còn giờ, anh hãy lấy khí thế ưu tú của một quân giáo sinh trường quân đội mà ra sức lấy lòng em đi nào.”
Kéo khóa quần xuống, lấy thứ đã ngạnh đến phát đau ra, bức bách Lăng Vệ ngậm vào.
Lăng Vệ không chút kỹ xảo, đồng thời rất không cam nguyện mà ngẩng đầu, lại bị bàn tay hữu lực của Lăng Khiêm nắm chặt cằm, xem như người máy mà điều chỉnh đến góc độ hắn thoải mái nhất, chỉ biết phát ra tiếng rên rỉ mang theo tia tức giận.
“Thật là thoải mái…” Thanh âm Lăng Khiêm tràn đầy thích ý.
Kỹ xảo của Lăng Vệ tuy rằng không phải rất tốt, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như dùng môi dưới miễn cưỡng bao vây lấy dục vọng của mình mà thôi, nhưng nhớ đến những khi bản thân vẫn thường bí mật theo dõi cậu, nhớ đến bờ môi mềm mại kia, chỉ điểm ấy thôi cũng khiến cho cả người xúc động đến run rẩy.
Từ cao nhìn xuống người anh bị bắt lấy lòng chính mình, đồng thời cũng là học viên anh tuấn mà bản thân ngưỡng mộ đã lâu đang chật vật quỳ dưới hạ thể trần trụi của mình, biểu tình như chực khóc đầy gợi cảm khiến Lăng Khiêm nóng rực cả lên.
“Miệng anh thật nóng quá, cảm giác cứ như sẽ hòa tan em vậy.” Lăng Khiêm đưa đẩy, bắt đầu công kích tận sâu trong yết hầu Lăng Vệ.
Hắn bắn toàn bộ tinh dịch vào thực quản Lăng Vệ, khi cậu còn đang ho khan, hắn đã ôm cậu lên khỏi mặt đất, đẩy vào trong giường.
“Anh muốn em sao?” Hôn lên đôi môi Lăng Vệ, hơn nữa còn vươn đầu lưỡi, nóng bỏng mà liếm đi tinh dịch trắng ngà trên khóe môi cậu, đó toàn bộ đều là của hắn. Lăng Khiêm cứ như con cún nhỏ chia sẻ mỹ thực, vô cùng thân thiết mà dùng đầu lưỡi trêu chọc khuôn mặt đã khôi phục biểu tình của Lăng Vệ “Nơi này cũng rất muốn em, đúng không?”
Bàn tay tiến vào vạt áo dò xét, nhẹ nhàng áp ở trước ngực Lăng Vệ.
Xuyên qua nơi đó, có thể cảm nhận được trái tim đang mãnh liệt nhảy lên.
Lăng Vệ bị đứa em trai đột nhiên ôn nhu biến thành không biết nên phản ứng như thế nào, cậu lại ho khan một chút, nhưng vì trong khoang miệng cùng cổ họng đều vương nồng mùi dục vọng của thiếu niên nên nhíu mày, toan động người bước xuống giường.
Lăng Khiêm lập tức chặn cậu lại.
“Anh lại muốn chọn sao?” Lăng Khiêm chăm chú nhìn vào cậu, ánh mắt lóe lên quang mang mâu thuẫn nhưng cũng tuyệt đối lợi hại, trách cứ mà mở miệng “Cho dù em là mãnh thú hay nước lũ đi chăng nữa, anh cũng phải chấp nhận. Nếu không làm như lời em nói, vậy thì nơi này…”
Hắn vươn cánh tay từ trong ngực ra, bắt lấy phân thân vẫn còn bị ống dây cắm vào trong niêu đạo, dùng sức bóp chặt.
“A!”
Rất đau.
“Còn cả nơi này…” Tay kia thì xuyên qua giữa hai chân, hung hăng gảy vào nếp uốn ở cúc môn “Ít nhất nơi này vẫn còn nhớ em đúng không?”
Trước sau đều lọt vào giày vò không chút thương tình, Lăng Vệ đứt quãng rên rỉ .
Động tác của Lăng Khiêm càng thêm thô bạo, sau khi khiến lối vào đỏ sưng lên, đầu ngón tay bắt đầu tham nhập vào bên trong, khi mạnh khi nhẹ cào vào lớp niêm mạc.
Nhưng đồng thời lại cúi đầu, không cho phép Lăng Vệ cự tuyệt mà tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng như tình nhân.
“Ưm… Lăng Khiêm… ưm….. Không… từ bỏ……”
“Anh à, anh muốn cái gì, em cũng đều cho anh.” Lăng Khiêm dịu dàng dán lên đôi môi của cậu, khẽ thì thào, mỗi một từ thốt ra, hơi thở đều phả vào môi Lăng Vệ “Nhưng mà, nếu em đã trao cho anh, anh không thể không nhận.”
Rồi lật người Lăng Vệ lại, từ phía sau mạnh mẽ xâm lược.
Côn thịt nóng như nung đem lớp niêm mạc ở thông đạo kéo bung ra, xúc cảm khiến Lăng Vệ một trận hoảng hốt.
“Ô ô —— ”
“Em sẽ làm cho anh cảm thấy thoải mái.” Lăng Khiêm một bên ra sức tiến công, một bên nói như vậy.
Hơn nữa, trong suốt quá trình xỏ xuyên qua còn cúi thấp đầu, dùng đầu lưỡi liếm lên lưng Lăng Vệ.
Cảm giác cơ thể bị mạnh mẽ tách ra đánh mạnh đến thần kinh, lúc này, thậm chí chỉ liếm nhẹ lưng cũng tạo thành kích thích mãnh liệt.
Đầu lưỡi Lăng Khiêm lại giống như lưỡi câu, khiến da thịt vừa đau đớn, vừa tê dại.
“Lăng Khiêm… Ưm… ngô ngô…… Aaa —— Ưm…” Rên rỉ lúc cao lúc thấp, xen lẫn gì đó khó có thể giải thích.
Mặc kệ sự tình bắt đầu như thế nào, nhưng khi bị sức mạnh như vũ bão giã đến vựng huyễn, Lăng Vệ thật thẹn mà cảm nhận được khoái cảm đang không ngừng hò hét trong cơ thể.
Để thoát khỏi cơn dục hỏa ồ ập này, cậu vặn vẹo thân thể hòng né ra.
Nhưng điều này chỉ càng làm cho Lăng Khiêm thuận tiện xâm nhập hơn.
“Thật ngoan.” Lăng Khiêm cười khẽ.
Mặc dù không nhìn được vẻ mặt của Lăng Khiêm đang ở sau lưng xâm phạm mình, nhưng khi nghe tiếng cười này, Lăng Vệ hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ đắc ý đầy gian tà của hắn.
Để làm phần thưởng, Lăng Khiêm càng thêm dùng sức mà thẳng lưng, đưa biên độ trừu sáp đẩy đến mức cao nhất.
Lăng Vệ vì khoái cảm đến từ ma sát mãnh liệt phía sau mà hô hấp hỗn loạn.
“Lăng Khiêm……” Biết như vậy là rất mất mặt, nhưng Lăng Vệ vẫn không đừng được mà nức nở.
Lăng Khiêm cười cắn lên bờ vai của cậu.
“Không có gì phải xấu hổ cả, anh như vậy gợi cảm cực kỳ.” Lăng Khiêm kề sát đến tai cậu, thì thầm mà nói tiếp một câu “Anh hai bị nam nhân điên cuồng làm tình, là đáng yêu nhất.”
Lời nói hạ lưu lọt vào tai, tựa như tảng đá theo thần kinh nghiền nát tới tận tim, kích thích khoái cảm do chà đạp thích đến không thể kể xiết.
Lăng Khiêm giống như điên rồi, không tiếc thể lực mà hung hăng ở trong cơ thể Lăng Vệ phát tiết bốn lần.
Lăng Vệ lại bởi vì ống dây trong niệu đạo bành trướng tắc lại, không thể tới đỉnh.
Thống khổ bị khiêu khích tới cực điểm nhưng không cách nào bắn tinh làm Lăng Vệ nước mặt đầy mặt. Ống dây xuyên ở bên trong lại không có bộ phận để cầm, sau khi cắm vô chỉ có thể khống chế bằng điều khiển từ xa, Lăng Vệ cố gắng với lấy điều khiển ở trên giường, nhưng Lăng Khiêm đã nhanh tay đoạt trở về.
“Nếu đổi lại người trước mặt anh là Lăng Hàm thì anh thê thảm rồi, hắn ít nhất sẽ tăng độ giãn nở lên một mức, rồi sau đó lại ôm anh đang ô ô khóc mà điên cuồng làm tình cho coi.”
Lăng Khiêm mở ngăn kéo ra, vứt điều khiển vào trong đó.
Rồi quay về ôm Lăng Vệ đang liều mạng phản kháng, tiến hành một vòng tấn công mới.
——— ———–
[] Chiến ky: Từ này về sau sẽ còn gặp nhiều. Đây là một loại máy bay chiến đấu mini, tối đa chỉ chứa được hai người, tốc độ và chức năng ưu việt. Túm lại là thế =)))))