Ngày đầu tiên trên hạm không hề thuận lợi như mong đợi.
Trong thâm tâm, Lăng Vệ không chắc chắn mình có thể gánh vác được trọng trách to lớn này hay không, vốn đã rối bời không yên, thế mà còn phải lo ứng phó với Lăng Khiêm bị bác bỏ phương án.
Nghĩ tới đây, Lăng Vệ liền thấy bất lực khôn tả.
Đối với Lăng Khiêm ngạo mạn muốn làm gì thì làm, anh cực kỳ rõ tính rõ nết.
Đã biết trước thể nào cũng có bom nổ chậm, thế nên tâm tình thấp thỏm không yên mà chờ đợi Lăng Khiêm bùng nổ, hoặc nếu nói, đang đi trên hành lang bị Lăng Khiêm bất ngờ chặn lại, thì Lăng Vệ tuyệt không cảm thấy kinh ngạc.
Khiến Lăng Vệ hết sức kỳ quái, đó là đã một ngày trôi qua, vậy mà Lăng Khiêm bị anh phái đến phòng thông tin cư nhiên không chút nháo nhào quấy rối.
Nói đúng hơn, là không hề thấy tăm hơi bóng dáng đâu hết.
“Cả ngày nay không thấy Lăng Khiêm xuất hiện.”
Sau một ngày bận rộn, Lăng Vệ trở lại phòng nghỉ tương đối rộng rãi dành riêng cho hạm trưởng, một bên cởi cà vạt đã thít chặt cổ cả buổi, một bên nói với Lăng Hàm ở phía sau.
“Không phải anh phân Lăng Khiêm làm quan thông tin hậu bị sao? Chức vị này, không cần lên trước hạm.”
“Nói là vậy, nhưng…”
Nhưng tên Lăng Khiêm kia thế mà thành thành thật thật nghe lời, đến là lạ không chứ.
Lăng Vệ miên man suy nghĩ, yên lặng cởi quân trang, với tay lấy bộ đồ thường treo trên giá.
“Anh hối hận vụ xử lý Lăng Khiêm sao?”
“Anh nên hối hận ư?”
Tuy rằng mạnh miệng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất không thoải mái.
Mỗi lần hạ quyết định như vậy, thật giống như bản thân đã làm ra một lựa chọn sai lầm.
Lăng Vệ chấp nhất mà đổ lỗi nguyên nhân cho việc mình không thể làm tốt công việc nếu dính dáng đến tình cảm cá nhân.
“Anh mới là người làm hạm trưởng.” Lăng Hàm bí hiểm mà mỉm cười “Đúng rồi, nhiệm vụ của em lần này, ngoại trừ giám sát việc sử dụng vũ khí kiểu mới, còn phải xem xét tư chất của hạm trưởng cùng các thành viên trong đoàn nữa, mục đích là nhằm đi vào bình định.”
“Nếu anh hạ quyết định mà không đạt được tiêu chuẩn của một hạm trưởng, thì em sẽ đoạt lại quyền chỉ huy của anh sao?”
Đối với vấn đề của Lăng Vệ, Lăng Hàm chỉ cười một cái thực mê người lảng tránh cho qua.
Phát hiện Lăng Hàm cởi quần áo treo vào tủ, Lăng Vệ dõi mắt nhìn hắn.
“Sao vậy?”
“Không phải đã bố trí một phòng nghỉ với đầy đủ trang thiết bị dành riêng cho đặc phái viên em à?” Gương mặt chính trực của Lăng Vệ lộ ra biểu tình hiểu được chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp, nhưng cố gắng che giấu đi.
“Anh tính đuổi em ra ngoài sao?” Đúng là cách thức của Lăng Hàm, thản nhiên mà sắc bén hỏi lại.
“Anh đâu có nói vậy.”
“Vậy thì là hoan nghênh đón chào em?”
Chống lại lời lẽ sắc sảo của Lăng Hàm, cách tốt nhất là bảo trì trầm mặc.
Bất quá, Lăng Hàm dường như hiểu được nguyên nhân Lăng Vệ trầm mặc, nói lý do của mình ra “Mở một phòng nghỉ riêng rất tốn năng lượng, lúc này Lăng Vệ hạm đã bắt đầu bước vào hành trình, phải làm sao để tiết kiệm năng lượng cũng là một bài toán hạm trưởng cần phải giải quyết. Dùng chung phòng nghỉ, cũng được coi là một phương thức hay và hợp lý.”
Tuy rằng nghe lướt qua thì bùi tai lắm.
Nhưng Lăng Vệ đã ở chung với hắn suốt một thời gian, căn bản biết rõ đây không phải là lý do thực sự.
Từ hồi đến trường, hai anh em sinh đôi đã không ngừng gián đoạn đòi hỏi nhu cầu thân thể anh.
Thậm chí là sau khi tốt nghiệp, trong thời gian ngắn ngủi chờ đợi điều lệnh, lại càng tiến thêm một bước tác cầu. Trước cuộc thi còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cơ thể, cho nên ở phương diện tình ái còn kiểm soát khống chế, nhưng đến khi tất cả mọi thứ xong xuôi, hai đứa em tối nào tối nấy không ra sức dụ dỗ thì cũng bức bách cưỡng ép, làm cho anh không thể phản kháng mà hóa thân thành yêu thú dâm mĩ.
Nếu ở trên Lăng Vệ hạm mà cũng tiếp tục loại chuyện hoang đường đáng sợ này…
“Mặt anh, đỏ hết lên rồi.” Cánh tay Lăng Hàm, bỗng nhiên vòng lại đây ôm siết lấy eo.
Ngữ khí bình thản trầm thấp nhuốm mùi dục vọng, hệt như có con ong nhỏ chui vào màng tai, khiến người ta râm ran ngứa ngáy.
Nhưng, nếu ngay ngày đầu tiên đã đầu hàng vô điều kiện thế này, thì về sau toàn quân sẽ bị tiêu diệt sạch mất.
Lăng Vệ cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Lăng Hàm… chúng ta có thể nói chuyện không?” Giọng điệu tận lực trấn định.
“Không cần thiết lắm.”
“Sao kia?”
“Chuyện anh muốn nói, em có thể đoán ra chẳng có gì quan trọng. Kỳ thật, nếu anh không muốn, em sẽ không làm gì anh cả.”
“Thật vậy chăng?” Lăng Vệ nghi hoặc hỏi.
“Em hay gạt người lắm sao?”
“Đương nhiên là không.” Nghe thấy giọng em trai có vẻ trầm xuống, tiềm thức Lăng Vệ bắt đầu tìm phương án trấn an đối phương.
Thật đáng buồn.
Thân là anh cả, không biết từ khi nào, lại mẫn cảm với từng biến hóa nhỏ xíu về cảm xúc của Lăng Hàm như vậy nữa? Này có thể coi là một biểu hiện về sự sa đọa không nhỉ?
“Ừm… em có thể buông thắt lưng anh ra được không?” Lăng Vệ không quay đầu lại mà hỏi.
Người ôm anh sau một giây trầm mặc, buông lỏng hai tay.
Lăng Vệ cảm giác được phía sau lưng, Lăng Hàm chậm rãi lùi lại, chỉ chốc lát, tiếng cửa phòng tắm tự động đóng mở truyền vào tai.
Không khí vì thế mà trở nên lạnh nhạt.
Khi ngủ, tuy rằng cùng nằm một giường, nhưng tay chân Lăng Hàm không hề chạm tới người anh.
Thật là, lại giận dỗi rồi sao?
Nhưng bất kể thế nào, phải quyết tâm giữ vững nguyên tắc của mình mới được.
Lăng Hàm cũng tương tự Lăng Khiêm, chỉ cần hơi chút nhượng bộ, nhất định sẽ bị bọn họ ăn sạch sẽ không chừa một cọng tóc!
Lăng Vệ một bên phiền não suy nghĩ, một bên làm bộ ngủ say mà nhắm mắt lại.
………
Bởi là đặc phái viên cấp cao được phái tới giám sát, thế nên nếu bình thường không có chuyện gì quan trọng, Lăng Hàm không nhất thiết phải ở trước hạm. Nếu muốn nghỉ ngơi, hắn có quyền trở về phòng riêng được bố trí dành cho mình.
Để gặp Lăng Khiêm, đây là một nơi khá kín đáo và bảo mật.
“Mặt mày cau có, còn bực anh hai sao?”
Cửa êm như ru tự động mở ra, Lăng Hàm thiết lập mã khóa bằng vân tay xong, mới xoay người đánh giá anh trai sinh đôi bị phân đi nắm giữ cương vị cấp thấp.
“Không cần vừa gặp đã xỉa xói nhau được không?” Lăng Khiêm hậm hực quan sát chung quanh “Thật là đãi ngộ một trời một vực, lính quèn thì ngủ ở nơi chẳng khác nào nằm trong quan tài, sĩ quan cấp cao thì có được phòng nghỉ lớn như vậy, hoa quả trên bàn làm việc là từ Hạ tinh chuyển đến đúng không?”
“Vụng trộm kéo tôi tới đây, chỉ để hỏi ba chuyện vô nghĩa này sao?”
“Ầy, tất nhiên là có chuyện quan trọng.” Lăng Khiêm tỉnh queo mà tháo quân mạo[] xuống, để trên đầu ngón tay quay quay như một món đồ chơi “Phòng của cậu có thiết bị liên lạc từ xa bảo mật, tôi muốn mượn một xíu.”
Phòng thông tin đương nhiên là có những máy móc cần thiết, nhưng chuyện hai anh em điều tra, không thích hợp tiến hành ở khoang làm việc.
Lăng Hàm phối hợp mà nhập mật mã vào bàn điều khiển loại nhỏ trên bàn “Liên hệ với người của anh ở Quân bộ sao?”
“Người của tôi đi đến ngõ cụt rồi, không thể tra cứu sâu hơn được nữa. Có điều, sự tình gần đây có chút biến hóa thú vị. Bội Đường Tu La thế nhưng chủ động yêu cầu nối dây nói chuyện với tôi, tôi muốn xem rốt cuộc hắn đang âm mưu cái quỷ gì.” Lăng Khiêm một bên nói, một bên thuần thục mà gõ gõ bàn phím.
Sau khi một âm báo dễ nghe vang lên, một kết nối từ xa kết hợp chức năng chống nghe trộm được thiết lập thành công.
Trên màn hình, xuất hiện một quân nhân trẻ tuổi với ánh mắt lợi hại làm cho người ta không dám khinh thường.
“Tôi là Bội Đường Tu La.” Tín hiệu cực tốt, âm thanh truyền ra từ thiết bị, vừa trầm thấp vừa tao nhã.
“Lăng Khiêm đây, còn cả Lăng Hàm nữa. Nói ngắn gọn thôi, cậu tìm bọn tôi có chuyện gì?”
Quan hệ căng thẳng giữa Lăng gia và Tu La gia là chuyện ai nấy đều biết, cho dù là bí mật đàm thoại, cũng không hề có hàn huyên khách sáo. Lăng Khiêm vào thẳng vấn đề.
Hiển nhiên, Bội Đường cũng có cái nhìn tương tự.
“Đi luôn vào vấn đề chính, tôi từng tự mình điều tra chuyện bị khoa thẩm vấn bắt mà Lăng Khiêm đề cập, nhưng sự tình gặp chút trở ngại, hy vọng có thể nhờ Lăng Hàm hỗ trợ.”
“Yêu cầu này có vẻ hơi kỳ quái, quan hệ của chúng ta hình như không tốt đẹp đến mức đó.” Lăng Khiêm lạnh lùng nói.
Chuyện bị Lăng Khiêm cự tuyệt, Bội Đường dường như đã lường được trước. Thế nhưng, hắn không phải là kẻ lỗ mãng vô duyên vô cớ mở miệng xin sự giúp đỡ của Lăng gia.
“Nghe nói độ này các cậu đang điều tra về Vệ Đình?”
“Cái đó không liên can gì đến cậu.”
“Anh trai hạm trưởng của các cậu giống Vệ Đình đến mức đó, chẳng lẽ các cậu không thấy kỳ quái sao?” Khóe môi Bội Đường cong lên “Hay là nói, các cậu đã biết anh ta chính là nhân bản của Vệ Đình rồi?”
Lăng Khiêm nhanh chóng trao đổi ánh mắt với em trai.
“Chuyện kinh thiên động địa như vậy, cậu thông qua tướng mạo rồi tự mình suy đoán, hay còn có bằng chứng khác?” Lăng Hàm bất động thanh sắc hỏi.
Loa truyền ra tiếng cười nghiền ngẫm của Bội Đường “Nếu chỉ có tôi và hai anh em các cậu, thì chẳng nhất thiết phải gọi là bí mật cần che che đậy đậy. Mặc dù Liên Bang chưa hoàn toàn hợp pháp hóa, nhưng những công ty tư nhân phát triển kỹ thuật ngành nhân bản nhiều vô số kể. Thú vị là, khi tôi điều tra về chuyện của mình, thuận tay tra luôn Bộ sinh vật bí mật Quân bộ một thể, phát hiện bọn họ có một phòng trên danh nghĩa là kho sinh vật, nhưng trong đó có tiêu bản nhân bản của Vệ Đình, diện mạo y như đúc anh hai của các cậu. Đáng tiếc là quá trình bồi dưỡng gặp vấn đề, không thiếu nội tạng thì cũng hụt dây thần kinh.”
Cho dù việc này đã biết từ chính miệng ba nói ra, nhưng khi nghe Bội Đường bắt gặp chân tướng thuật lại, anh em nhà họ Lăng vẫn cảm thấy thần kinh căng thẳng hệt như lần đầu tiên vỡ lẽ sự thật.
Cùng với đó, là một loại sợ hãi mà ngay chính bọn họ cũng không thể thừa nhận.
Lăng Vệ luôn cố gắng trở thành một quân nhân xuất sắc hoàn toàn bất đồng với những đứa con Tướng quân sống trong âm mưu tranh đấu. Anh hai luôn nhìn nhận thế giới một cách hết sức đơn thuần nếu biết mình là một phục chế nhân, hơn nữa bản gốc của anh là Vệ Đình từng bị không biết bao nhiêu tướng tá cấp cao lăng nhục trong khoa thẩm vấn thì…
Hai anh em Lăng gia cẩn thận bình tĩnh mà che giấu kinh hoàng không muốn để lộ cho người ngoài biết.
“Mục tiêu điều tra của cậu đáng lý là khoa thẩm vấn mới đúng, vậy tại sao không dưng lại đá sang Bộ sinh vật bí mật?” Lăng Khiêm xảo quyệt mà bắt lấy sơ hở của Bội Đường “Hay là, thật ra cậu cũng có quan hệ kỳ quái với một phục chế nhân nào đó? Đúng rồi, tôi nghe năm đó gia tộc Tu La cũng ý đồ nuôi dưỡng một Vệ Đình khác, nhưng thất bại giữa chừng, phải không?”
Trên màn hình Bội Đường vẫn duy trì ý cười bình tĩnh, nhưng quang mang trong mắt lại trở nên sắc bén dị thường.
Trước khi hắn mở miệng phản kích, Lăng Hàm đã nhanh chóng chặn lại.
“Chuyện cậu muốn tôi hỗ trợ, rốt cuộc là gì?” Lăng Hàm dùng ngữ điệu trước sau như một, lạnh nhạt mà tràn ngập nội liễm hỏi.
Lực chú ý của Bội Đường trở lại chuyện trọng yếu “Theo tôi được biết, cậu ở Quân bộ có quyền tiếp xúc với kho trí nhớ.” Hắn đúng là vì chuyện này nên mới yêu cầu nói chuyện từ xa.
“Không sai.”
“Tôi cần một tư liệu trí nhớ trong đó, một dãy số hồ sơ.”
Nguyên nhân bắt nguồn là tư liệu trí nhớ…
Trong đầu Lăng Hàm nhanh như chớp xẹt lên một phỏng đoán, nhưng bình thản hỏi “Đây hình như là hồ sơ trí nhớ bị tẩy não?”
Nếu khoa thẩm vấn thẳng tay tẩy não người bị bắt, thì hồ sơ trí nhớ sẽ được lưu trữ trong kho trí nhớ để làm tư liệu.
“Giao dịch này đều có lợi cho đôi bên. Chỉ cần các cậu tìm giùm tôi được phần tư liệu này, đổi lại một cách công bằng, tôi sẽ cho các cậu biết toàn bộ thông tin về Vệ Đình.”
Lăng Hàm nghiêng đầu, ánh mắt trong một phần vạn giây nhanh chóng trao đổi với Lăng Khiêm.
“Thật ra, tụi này đã góp nhặt được kha khá thông tin về Vệ Đình. Những thứ cậu vừa nói, chúng tôi đều biết cả rồi, thế nên vô dụng thôi.” Lăng Khiêm tặc lưỡi mà rằng “Trừ phi, cậu có thể cung cấp một vài tin tức mới.”
Không hổ danh là huyết mạch Tướng quân tinh thông bày mưu tính kế.
Không thấy được lợi nhuận hấp dẫn, sẽ không dễ dàng đồng ý giao dịch.
Bội Đường rất rõ điều này, nói ra lợi thế của bản thân “Linh tộc, từ này các cậu đã từng nghe chưa?”
“Là một chủng tộc sao?” Bất luận là Lăng Khiêm hay Lăng Hàm, đều thấy từ này lạ lẫm vô cùng.
Lăng Khiêm lập tức gõ bàn phím, lúc nhập chỉ lệnh, Bội Đường vẻ khinh khỉnh mà nhìn “Tra không ra đâu, cho nên các cậu cũng như những kẻ khác, đều chưa hề nghe nói đến.”
“Chủng tộc này có quan hệ gì với Vệ Đình?” Lăng Khiêm hỏi.
“Giao dãy số hồ sơ cho tôi, khi đó các cậu sẽ biết.”
Hình ảnh Bội Đường biến mất theo màn hình, thay thế ở chính giữa, là biểu tượng tín hiệu gián đoạn ba chiều.
Trong phòng kín nhất thời yên tĩnh trở lại.
“Cậu thấy thế nào?” Lăng Khiêm thở ra một hơi, thả mình ngồi xuống ghế sô pha giảm áp mà chỉ có sĩ quan cấp cao mới có thể hưởng dụng, thoải mái nhìn về phía Lăng Hàm đặt câu hỏi.
“Nếu là chuyện về Bội Đường Tu La, thì không phải quá rõ ràng rồi sao?” Lăng Hàm mặt không đổi sắc hỏi lại.
Bội Đường từng bị khoa thẩm vấn bắt, thế nhưng bản thân hắn lại không hề nhớ một chút gì, điều này chứng minh rất có khả năng hắn từng bị cưỡng ép tẩy não.
Mà tư liệu trí nhớ Bội Đường yêu cầu, là trí nhớ hắn từng bị xóa đi.
Một khi phần trí nhớ đó trở về, Bội Đường mới có thể biết được tột cùng mình đã xảy ra chuyện gì.
Người như Bội Đường Tu La, tuyệt không dễ dàng buông tha cho một đoạn thiếu hụt về mình, không biết thì thôi, một khi đã bị khơi ra, sẽ liều lĩnh mà truy đến cùng.
Tựa như lúc này.
Lăng Khiêm thú vị mà nhếch miệng “Bất ngờ thật đấy, Tu La tướng quân mà biết khoa thẩm vấn dám to gan lớn mật tẩy não con trai mình thì vẻ mặt không biết méo mó thành dạng gì nữa.”
“Anh cho rằng Tu La tướng quân không biết việc này sao?”
“Gì? Ý cậu là Tu La tướng quân ngầm đồng ý cho khoa thẩm vấn làm như vậy với con mình ư?” Lăng Khiêm lấy làm kinh ngạc.
“Không có cái gật đầu của Tướng quân, khoa thẩm vấn không có lá gan như thế đâu. Bất quá, đó là chuyện của Bội Đường, không liên can đến chúng ta, chúng ta chỉ cần dùng tư liệu trí nhớ để đổi tin tức trong tay cậu ta là được.” Lăng Hàm trầm giọng “Khiến tôi lo lắng hơn, ngược lại là anh hai bên này.”
“Ừ, bí ẩn quay chung quanh anh, tựa hồ càng ngày càng lớn.” Lăng Khiêm cùng chung cảm nhận, hàng mi xinh đẹp hơi cau lại “Vốn nghĩ anh là con trai ruột của Vệ Đình, không ngờ lại là nhân bản của anh ta.”
Đương nhiên, bất kể nói gì đi chăng nữa, anh vẫn là anh, cho dù là phục chế nhân, thì cũng là phục chế nhân hấp dẫn nhất Liên Bang.
“Xem dáng điệu của Bội Đường, thì Linh tộc kia hẳn cũng là một bí mật mà Quân bộ ra sức che giấu. Điên đầu thật, Quân bộ này rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật thối tha bẩn thỉu nữa không biết?”
Lăng Hàm lạnh lùng nhìn anh trai sinh đôi của mình ngồi oán giận một bên “Không có thời gian mà oán thán đâu, từ giờ trở đi, chúng ta không được phép lơ là bất kỳ chuyện gì xảy ra với anh hai. Tôi có dự cảm, sự tình càng ngày càng vượt xa những gì chúng ta tưởng tượng.”
“Ừ, tôi cũng thấy thế.”
“Đến đây được rồi, tôi phải lên hạm xem anh hai thế nào. Lăng Khiêm, tôi đã nhập vân tay của anh vô mã khóa của phòng này, về sau nếu cần, anh có thể đi vào sử dụng thiết bị bất cứ lúc nào.”
“Hóa ra cậu vẫn còn chút chút đáng yêu của một đứa em trai, còn biết chia sẻ phòng ngủ cho tôi, cám ơn nhóe.”
“Không hẳn là chia sẻ, vì tôi sẽ nghỉ đêm ở phòng của hạm trưởng.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiêm, nhất thời xụ xuống một đống.
“Không cần ỉu xìu như thế. Tuy anh bị phân đến khoang phía sau, nhưng…” Lăng Hàm giống như thưởng thức rượu ngon ủ trong bình ngọc đã lâu, thản nhiên mà nói từng chữ một “Như vậy có lẽ sẽ khiến sự tình càng thêm thú vị…”
——————-
[] Quân mạo: mạo = mũ.