Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

chương 39: mưu sát thân long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"..."

Sau một quãng dài im lặng làm người ta hít thở không thông, Tô Mộc Lạc đột ngột duỗi tay, muốn túm con linh hồn ngọc bội kia cho bằng được.

Linh hồn ngọc bội đã lường trước từ lâu, lập tức lượn xa ba mét, nói: "Từ từ đã từ từ đã! Ta nói thật mà! Ngài chớ kích động!"

Tô Mộc Lạc mặt không đổi sắc: "Vậy à, ta nghi ngờ ngươi đang lừa gạt ta."

"Ta không lừa ngài! Sao ta lại lừa ngài chứ!" Linh hồn ngọc bội oan uổng chết, "Chuyện này do chính ngài năm xưa kể với ta mà!"

Tô Mộc Lạc: "..."

Lại còn là cậu nói?

"Thật! Năm đó ngài biết sau khi tiến vào luân hồi bản thân sẽ mất trí nhớ, nên mới nói cho ta phương pháp hồi phục linh hồn!"

Linh hồn ngọc bội phất phơ điên cuồng, nói.

Chỉ cần ngài và Long Lăng đại nhân giao hợp, cơ thể và cái gì đó gì đó hợp nhất, như vậy vừa có thể tu bổ linh hồn ngài, vừa có thể ngăn chặn Long Lăng đại nhân không vô thức chiếm đoạt sinh mệnh ngài nữa... Thực tế năm xưa ngài và Long Lăng đại nhân cũng làm vậy rồi mà!"

Tô Mộc Lạc: "???"

"Ngươi nhìn thấy hết??!"

"Không thấy không thấy! Dĩ nhiên không thấy! Sao ta dám nhìn được!" Linh hồn ngọc bội vội vàng lắc cái đầu không tồn tại của mình, "Nhưng đây cũng không phải bí mật gì, ngày nào Long Lăng đại nhân chả quấn lấy ngài, mà từ xưa đến giờ ngài lại chưa bao giờ từ chối ngài ấy..."

Tô Mộc Lạc không lên tiếng.

Cậu cảm thấy miếng ngọc bội này biết quá nhiều.

Muốn giết ngọc diệt khẩu.

Linh hồn ngọc bội cũng đoán được đại khái tâm tình của cậu, lặng lẽ trôi ra xa hơn nữa: "Nói chung là vậy đấy, nếu bây giờ ngài chưa thể chấp nhận được thì cũng có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ là không thể trì hoãn quá lâu, sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cả ngài và Long Lăng đại nhân."

Tô Mộc Lạc lại yên lặng một hồi, không tiếp lời nó, mà lách qua đề tài này, hỏi: "Ngươi nói năm xưa ta chia cho hắn một nửa máu đầu tim... Vì sao, hắn bị thương nặng sao?"

Linh hồn ngọc bội nói: "Đúng vậy, năm xưa Long Lăng đại nhân bị trọng thương, gần như đã chết, ngài trả giá một nửa sinh mệnh của mình miễn cưỡng kéo dài tính mạng cho ngài ấy, nên ngài ấy mới sống tới giờ."

Tô Mộc Lạc cau màu: "Sao hắn lại bị thương, kẻ nào làm hại hắn?"

Linh hồn ngọc bội ngừng một lát, đoạn nói: "Chuyện này thì ta không biết, ngài không kể với ta... Dù sao ngài mới chỉ tạo ra ta sau khi Long Lăng đại nhân bị thương mà thôi."

Tô Mộc Lạc lấy làm tiếc nuối, chỉ đành đổi một vấn đề khác: "Năm ấy ta là ai?"

"Ngài là phượng hoàng đó!" Nhắc tới đây, linh hồn ngọc bội tức thì phấn khích, "Là phượng hoàng đẹp nhất ta từng gặp trên đời!"

Tô Mộc Lạc nghĩ bụng lời này nghe cứ như nói đại vậy, tò mò thuận miệng hỏi thêm: "Ngươi từng gặp mấy con phượng hoàng?"

Linh hồn ngọc bội ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Một con."

Tô Mộc Lạc: Hay lắm, quả nhiên là nói đại.

Sau đó cậu lại hỏi linh hồn ngọc bội mấy câu, không ngoài dự đoán, đều là không biết, hình như ngoại trừ biết cậu là phượng hoàng Long Lăng là rồng ra, miếng ngọc này chẳng biết thêm gì hết.

Linh hồn ngọc bội cũng cảm thấy tự ti, hỏi đến đâu cũng không đưa được đáp án thì vô dụng quá: "Nhưng mà... Ngài khi ấy và ngài hiện giờ không giống nhau lắm, khi xưa ngài tóc trắng, bây giờ lại trở thành tóc đen rồi."

Tô Mộc Lạc hỏi đại một câu mà không mấy hy vọng: "Vậy ngươi có biết là tại sao không?"

"Không... không biết rõ lắm," Linh hồn ngọc bội nói nhỏ dần đi, "Ta chỉ biết khi xưa ngài và Long Lăng đại nhân trọng thương, bởi vì hao hết sức mạnh, thế nên tóc mới đổi thành màu trắng... Đây là ta đoán thế."

Tô Mộc Lạc nhìn nó.

Linh hồn ngọc bội đón ánh nhìn của cậu, mấy giây sau thều thào nói: "Được rồi, ta cũng không biết tại sao ngài lại bị trọng thương."

Nói xong còn cảm thấy mình vô dụng quá mà "hức" lên một tiếng.

Tô Mộc Lạc cảm thấy miếng ngọc có chút đáng thương, xoa đầu nó một cái, cười nói: "Ngươi đã nói với ta rất nhiều chuyện rồi, cảm ơn."

Linh hồn ngọc bội lập tức bật dậy: "Vậy ư? Vậy thì tuyệt quá!"

Nó nhảy búng lên mấy cái, ánh sáng trên người bỗng trở nên mờ nhạt, nó kêu lên một tiếng "tệ rồi", giải thích: "Ta hết thời gian rồi, phải ngủ mấy ngày mới tích góp năng lượng hóa hình được."

Nó lại bay vòng vòng quay người Tô Mộc Lạc lần nữa, bịn rịn nói: "Phượng hoàng đại nhân, lần sau gặp lại."

Vừa dứt lời, linh hồn đã lắc lắc lư lư chui vào ngọc bội, cùng lúc này, Tô Mộc Lạc mở mắt.

"Phượng Hoàng."

Người ôm cậu đang thân mật cọ cọ lên má cậu một cái.

"Tỉnh rồi? Giờ còn mệt không?"

"..."

Tô Mộc Lạc đối diện với cặp mắt vàng sậm của Long Lăng, nhớ lại lời linh hồn ngọc bội đã nói, im lặng một giây.

Thế rồi vỗ hắn một cái.

Long Lăng: "?"

Gì mà vừa tỉnh lại đã đánh hắn?

"Cứ đánh ngươi," Tô Mộc Lạc nói, "Ai bảo ngươi lưu manh."

Linh hồn ngọc bội đã nói, mấy nghìn năm trước con rồng này cậy cậu mềm lòng, mỗi ngày đều quấn lấy cậu này này nọ nọ, được voi đòi tiên thực tủy tri vị... Đáng ghét vô cùng.

Long Lăng: "???"

Khoan, hắn lưu manh bao giờ?!

Rõ ràng bao lâu nay hắn chỉ cần Phượng Hoàng hôn hôn, phần lớn thời gian ngay cả hôn còn chẳng tới!

Thế là ấm ức nắm cổ tay Tô Mộc Lạc: "Nhất định là Phượng Hoàng mơ vớ vẩn, rồi còn đổ tội cho ta... Ta không vui!"

Tô Mộc Lạc: "Ò."

Long Lăng: "Ta muốn Phượng Hoàng hôn!"

Tô Mộc Lạc: "Không."

Long Lăng: Chậc

Đồ lạnh nhạt.

Thế rồi hắn mất hứng mà ôm lấy phượng hoàng nhà hắn, vùi đầu lên vai cậu cọ tới cọ lui.

Tô Mộc Lạc xoa đầu hắn một cái, lại ngồi nhớ cuộc đối thoại với linh hồn ngọc bội... Quyết định trước tiên vẫn đừng nên nói cho rồng nhà mình.

Bây giờ cậu chưa hoàn toàn sẵn sàng, mà linh hồn ngọc bội cũng nói có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Quan trọng là... chuyện bọn họ phải làm lại còn là chuyện đó.

Thân mật quá rồi!

Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc lại xụ mặt vỗ Long Lăng thêm một cái.

Long Lăng đàng hoàng mặc cậu đánh, thầm nghĩ Phượng Hoàng lại mơ thấy mấy cảnh tượng kỳ cục cho xem, nhưng mà nhất quyết không chịu nói với hắn... Chắc hẳn phải liên quan tới hắn.

Hơn nữa, hắn cứ cảm giác sau khi tỉnh lại phượng hoàng nhà hắn có vẻ hơi hơi xấu hổ?

Long Lăng xoa xoa cổ tay Tô Mộc Lạc, bụng dạ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khẽ nhếch khóe miệng, cằm gác lên đầu Tô Mộc Lạc, nói: "Phượng Hoàng, buổi tối Điểu tộc tổ chức tiệc, có muốn tham gia không?"

Tô Mộc Lạc hỏi: "Có gì ăn không?"

Long Lăng nói: "Chắc là có, Phong Hiên nói đây là tiệc cảm ơn chúng ta."

Tô Mộc Lạc: "Thế thì đi thôi."

Buổi chiều, đích thân Phong Hiên dẫn theo Lâm Thành Thành tới mời hai người đi dự tiệc. Mặc dù Đại trưởng lão vừa chết, Điểu tộc bước vào giai đoạn sửa sang, nhưng bữa tiệc vẫn được tổ chức rất long tọng, có thể thấy sự coi trọng và lòng biết ơn của người Điểu tộc đối với hai người.

Tô Mộc Lạc ăn đồ ăn Long Lăng gắp cho mình, nghe Phong Hiên nói với bọn họ: "Tô tiên sinh, tạm thời chúng ta chưa tìm được Mộc Cát, có lẽ... phải xin các vị chờ thêm một thời gian ngắn nữa."

Tô Mộc Lạc nói: "Không sao, có điều nếu ngày kia vẫn chưa tìm thấy, chúng ta sẽ trở về."

Suy cho cùng, việc có người sau lưng Đại trưởng lão cũng chỉ là suy đoán, mà kẻ này có liên quan gì tới bọn họ hay không thì càng khó nói hơn nữa, tính ra chuyện xảy ra ở Điểu tộc vốn dĩ đã chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ.

Bây giờ cậu đã lấy được đồ mình muốn, bọn cậu không thể chờ ở đây mãi được, cũng đến lúc ra về.

Phong Hiên gật đầu: "Tô tiên sinh yên tâm, chúng ta tìm thấy Mộc Cát sẽ báo với các ngài đầu tiên."

Tô Mộc Lạc đáp tiếng "được", thực tế cậu cũng đã thêm bạn bè trên wechat với Lâm Thành Thành và Phong Hiên, về nhà thì vẫn có thể liên lạc được với Điểu tộc bất cứ khi nào.

Một lát sau, mấy người Điểu tộc tay nâng khay nối đuôi nhau lũ lượt ra vào, trên khay mỗi người đều có một chiếc chén nhỏ tinh xảo và bình rượu ngọc trắng bán trong suốt, trong bình đựng rượu đỏ, còn chưa đến gần, đã ngửi được hương rượu say lòng.

Phong Hiên thấy Lâm Thành Thành nhìn chằm chằm bình rượu đầy vẻ tò mò, liền rót cho cậu ta một chén, đoạn cười nói với Tô Mộc Lạc và Long Lăng: "Đây là rượu trái cây đặc biệt của Điểu tộc chúng ta, trong lành ngọt lạnh, độ cồn không cao, hai vị có thể thử một chút."

Rượu trái cây màu sắc xinh đẹp đựng bên trong bình rượu ngọc bán trong suốt, nhìn thu hút vô cùng. Cặp mắt Tô Mộc Lạc khẽ sáng lên, vừa thò tay, bình rượu trước mặt đã bị lấy đi mất.

Tô Mộc Lạc: "?"

Cậu quay đầu nhìn Long Lăng, thấy Long Lăng cầm bình rượu của cậu ra xa, nói: "Không cho Phượng Hoàng uống."

Tô Mộc Lạc: "??"

Cậu với với về phía bình rượu: "Ta muốn uống."

Long Lăng: "Không được."

Tô Mộc Lạc mở to mắt: "Chỉ một ngụm, một ngụm bé tí thôi!"

"Không được là không được," Long Lăng vô cùng kiên quyết, "Lần trước Phượng Hoàng mới uống mấy ngụm bia đã say rồi, nhìn là biết Phượng Hoàng không uống được rượu, thế nên một ngụm nhỏ cũng không được thử."

Tô Mộc Lạc cứng họng vài giây, yếu ớt nói: "Lần đó là ngoài ý muốn."

Long Lăng "ồ" một tiếng: "Có khi lần này say rượu, Phượng Hoàng lại sẽ dính ta không rời nửa bước, còn để ta sờ lông chim nữa đấy."

Tô Mộc Lạc: "..."

Long Lăng cong cong khóe miệng: "Thế là, ta còn có thể dụ Phượng Hoàng hôn ta, nhân lúc Phượng Hoàng say mơ màng thế này thế nọ với Phượng Hoàng---------"

Tô Mộc Lạc: "??!"

Tô Mộc Lạc lập tức vỗ hắn một cái, tức giận nhìn con rồng này đắc ý cười thành tiếng, đã vậy còn nghênh ngang tự rót cho mình một chén rượu.

Rồi nói: "Vị không tồi."

Tô Mộc Lạc: "..."

Tức chết!

Không quan tâm tới con rồng này nữa!

Thế là cướp luôn một miếng thịt trong bát Long Lăng, còn bưng một món mình thích đi ngay trước mặt hắn.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Mộc Lạc cùng Long Lăng trở về phòng, tắm rửa trước rồi mới lên giường.

Tô Mộc Lạc nằm trên giường, thấy rồng nhà mình cũng nằm xuống cạnh mình, bèn ẩn đối phương một cái.

"Đi ra."

"Ta cứ không đi." Long Lăng cầm tay cậu, cười khẽ, "Ta muốn ôm Phượng Hoàng ngủ."

Tô Mộc Lạc: "Ai thèm cho ngươi ôm."

Ngoài miệng thì nói vậy, chứ cũng không lại đẩy hắn nữa.

Long Lăng vòng tay ôm eo Phượng Hoàng, giữ cậu trong lồng ngực, cảm thấy Phượng Hoàng vừa mềm vừa thơm, muốn ôm thế mãi, đi tới đâu ôm tới đấy, không chịu buông tay.

Thế rồi vui vẻ hôn lên tóc Tô Mộc Lạc một cái.

Tô Mộc Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

Long Lăng đón ánh nhìn của cậu vài giây, chớp chớp mắt: "Không phải ta, ta đâu có hôn Phượng Hoàng."

Tô Mộc Lạc: "Ngươi tưởng ta tin ngươi chắc?"

Long Lăng "ồ" một tiếng.

Rồi lại chụt một phát lên tóc Tô Mộc Lạc, tắt đèn, nói: "Ngủ thôi."

Tô Mộc Lạc: "..."

Còn biết trêu chọc mình!

Thế là quay ra chọc con rồng này mấy cái.

Căn phòng trở nên an tĩnh, Tô Mộc Lạc không vội chìm vào giấc ngủ, mà chỉ im lặng chờ, cho đến khi Long Lăng hô hấp đều đặn, có vẻ là đã say ngủ, mới mở mắt ra lần nữa.

Trong bóng đêm, gương mặt hắn anh tuấn khôi ngô, tay vắt ngang qua hông cậu, tuy đã ngủ nhưng vẫn ôm chặt lấy phượng hoàng nhà hắn.

Tô Mộc Lạc nhìn thụy nhan của Long Lăng, lại nhớ tới lời ban sáng linh hồn ngọc bội đã nói.

Nếu cậu muốn bồi bổ linh hồn, giúp rồng nhà cậu thoát khỏi số phận hủy diệt mọi thứ, thì phải... này này nọ nọ với rồng nhà cậu.

Nhưng mà này này nọ nọ như thế nào?

Cần chuẩn bị gì đó trước không?

Tô Mộc Lạc quay đầu nhìn Long Lăng chăm chú, sau đó chậm rãi sáp lại gần.

Mặc dù không biết cụ thể có những bước nào, nhưng hẳn là cần hôn hôn nhỉ?

Cậu nghĩ đến đây, có hơi do dự, ghé lại gần Long Lăng từng chút một...

Ngay đúng lúc cậu sắp chạm tới môi hắn-----

Long Lăng mở mắt.

Tô Mộc Lạc: "..."

Long Lăng: "..."

Tô Mộc Lạc đối diện với cặp con ngươi vàng sậm, yên lặng vài giây.

Rồi kéo phắt chăn trùm kín mặt Long Lăng.

Rồi còn ấn một chiếc gối lên trên.

Long Lăng: "???"

Mưu sát thân long!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio