A, sắp đến rồi! Cổ Tiểu Nguyệt vừa nghe xong tỉnh táo trở lại!
Cổ Tiểu Nguyệt phát hiện lúc này Ngô Huy và Văn Mạn Lệ đã thiết lập mối quan hệ bạn bè! Chuyện này thực sự cũng quá nhanh đi! Hai người quen nhau cũng chưa tới nửa ngày. Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt Châm chọc không thôi.
Nhìn hai người thẹn thùng, ngọt ngào, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác cả người mình đều nổi da gà, chịu không nổi, Cổ Tiểu Nguyệt đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh một chút.
Nói với hai người họ một tiếng, sau đó Cổ Tiểu Nguyệt đi đến nhà vệ sình. Lúc bước vào, trong nhà vệ sinh trống không. Sau khi vào trong và đóng kín cửa, nhìn xung quanh một chút, cô xoay người tiến vào trong không gian.
Vào trong không gian Cổ Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Ngồi tàu trong thời gian lâu như vậy, quả thật có chút vất vả. Nghĩ đến nước linh tuyền ngọt ngào, Cổ Tiểu Nguyệt vui mừng chạy đến bên cạnh giếng, múc một ly nước lớn uống. Cảm giác thật tuyệt!
Ực ực uống một ly nước lớn, Cổ Tiểu Nguyệt tạm thỏa mãn, bưng một ly vào trong phòng nhỏ, từ từ thưởng thức từng chút!
Dù sao không gian cũng kém thời gian rất lâu, chỉ cần cô chú ý đồng hồ một chút, khi kim phút qua một hai phút là được! Cô còn một khoảng thời gian lớn để hưởng thụ ở trong này.
Ngồi trên ghế Quý phi, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn đống đồ dùng hàng ngày thật lớn đầy thỏa mãn, sau này coi như cuộc sống của mình đã có sự bảo đảm.
Vui vẻ uống nước linh tuyền, Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến mầm giống lần trước mình mua còn chưa kịp gieo, nhưng mà bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để trồng trọt, tốt nhất nên đợi sau khi tới thôn Miêu Thạch ổn định đã.
Nhưng mà mình vẫn có thể đi xem mầm giống trái táo mà hai ngày trước cô đã gieo. Còn nhớ lúc trước hình như nó đã trở thành cây nhỏ, không biết bây giờ thế nào.
Suy nghĩ không bằng hành động, Cổ Tiểu Nguyệt bỏ ly nước xuống, đi ra ngoài.
Nhìn thấy bên cạnh phòng nhỏ cây táo đã lớn lên rất nhiều con mắt Cổ Tiểu Nguyệt sáng lên. Vừa nghĩ đến chuyện sau này sẽ có trái táo tỏ vừa ngọt vừa lớn, nước miếng lại không ngừng chảy, cuộc sống như vậy thật tuyệt.
Vui vẻ một lát, Cổ Tiểu Nguyệt liền nghĩ đến việc giải quyết vấn đề cá nhân, vừa rồi uống nhiều nước linh tuyền, bây giờ có chút không nín được. May bên ngoài là toilet, Cổ Tiểu Nguyệt vội vàng rời khỏi không gian.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng thoải mái trở về chỗ ngồi, lúc này tàu cũng đẩy nhanh tốc độ.
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn hai người đang tình chàng ý thiếp thì cười nói: “Mạn Lệ à, có phải hai người nên nói với tớ chuyện gì không? Trong chốc lát này hai người đã phát sinh những chuyện gì rồi? Hắc hắc”.
Cùng trong tưởng tượng khác nhau, Ngô Huy có vẻ vô cùng ngại ngùng, sắc mặt đỏ bừng, mà Văn Mạn Lệ thì cười đến ngọt ngào. Chỉ thấy cô thoải mái thừa nhận nói: “Tiểu Nguyệt, tớ với anh Huy đã là đối tượng của nhau. Anh ấy sau này sẽ là người của tớ, cậu cũng không thể bắt nạt anh ấy! Hắc hắc”.
Cổ Tiểu Nguyệt muốn rớt cả tròng mắt, đây vẫn là cô gái ngốc ngếch mà cô biết sao? Sao trong chốc lát lại hóa thân thành cô gái mạnh mẽ như thế, hung ác như thế, mẹ cậu có biết không!
Mà Ngô Huy sau khi nghe những lời đó của Văn Mạn Lệ thì giống như cả thế giới này chỉ còn tồn tại một mình Văn Mạn Lệ. Cổ Tiểu Nguyệt nhìn thấy, cười nói: “Cậu đã gọi anh Huy, tớ nào dám bắt nạt. Nhưng mà, Mạn Lệ cậu cũng không thể trọng sắc khinh bạn như vậy chứ! Cậu làm tớ thật tổn thương nha!” Nói xong còn làm bộ dạng như lau nước mắt.
Văn Mạn Lệ tức giận nói: “Được rồi, đừng có giả bộ! Ý của tớ là anh Huy thành thật như vậy nên sẽ không bắt bạt cậu, cậu có thể bắt nạt anh ấy. Cho nên tớ đương nhiên phải yêu thương anh ấy nhiều hơn một chút! Ha ha, đương nhiên tớ cũng rất thương cậu!”
Cổ Tiểu Nguyệt thấy Văn Mạn Lệ mở miệng thì một tiếng anh Huy hai tiếng anh Huy, thật sự tình cả tiến triển cũng quá nhanh. Nên cô cười nói: “Vậy tớ đành phải chúc mừng tình yêu của hai cậu sẽ sớm kết trái. Đúng lúc các cậu đều rèn luyện ở cùng một chỗ, không bằng nhanh chóng cưới nhau đi, ha ha!”
Lần này Ngô Huy ho khan dữ dội, trong lòng Văn Mạn Lệ lập tức căng thẳng, đau lòng vỗ lưng cho bàn trai, đồng thời không quên trừng mắt với Cổ Tiểu Nguyệt một cái.
Cổ Tiểu Nguyệt lập tức cười ha ha, nhìn cặp đôi này tình cảm như vậy làm cô có chút hâm mộ. Thật muốn nhanh chóng nhìn thấy tên ngốc kia, cùng anh ở một chỗ, vĩnh viễn không rời.
Trong lúc ba người tranh luận, thì cũng đến thị trấn huyện Tây Lâm. Bọn họ phải xuống trạm này, sau đó đi cách khác tới thôn Miêu Thạch!
Có một người “lao động” miễn phí nên túi lớn túi nhỏ của Cổ Tiểu Nguyệt và Văn Mạn Lệ đã có người cầm. Bản thân không cần vất vả cẩm theo túi to nhỏ này kia. Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Văn Mạn Lệ nói: “Tiểu cô nương thật không tệ! Hăc hắc! Kiếm cho chúng ta một người lao động miễn phí như vậy. Đáng được ban thưởng!”
Văn Mạn Lệ cừoi đắc ý, nhìn Cổ Tiểu Nguyệt kiêu ngạo nói: “Thật là, cũng không nhìn xem cô nương đây là ai! Tớ chính là Văn Mạn Lệ đáng yêu nhất! Ha Ha! Hãy nhìn sự lợi hại đi. Cô gái nhỏ à, sau này hãy theo gia, gia sẽ che chở cho!”
Nói xong làm ra bộ dáng kên kên nhìn Cổ Tiểu Nguyệt. Cổ Tiểu Nguyệt phối hợp nói: “Ôi ôi, gia, ngài thật sự quá tốt! Nhưng mà tôi cùng anh Huy của ngài ai sẽ là chính phòng vậy! Ha ha!”
Ở bên cạnh sắc mặt Ngô Huy đỏ bừng, nhưng cũng không có dừng lại. Anh không biết rõ vì sao hai cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, lại có lúc bất đồng đến thế. Nếu đặt vào lúc trước có đánh chết anh cũng không thể tin. Nhưng mà, vì sao anh lại cảm thấy mình hạnh phúc nhỉ! Còn cảm thấy hai cô gái này quá đáng yêu, đến mức khônh thể chen ngang.
Ba người vui cười tìm được đường đến chỗ xe kéo. Đem bao lớn bao nhỏ chất lên xe, sau đó thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống cạnh nhau. Rất nhanh đã đến bến tàu, bọn họ lại hì hục lên thuyền. Trải qua mấy lần lăn qua lăn lại, Cổ Tiểu Nguyệt thậy muốn cầm hết hành lý bỏ vào trong không gian, tiếc rằng, cô không muốn để cho bất kỳ ai biết đến không gian!
Ngồi trên thuyền nhỏ, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt căng thẳng, càng tới gần càng e sợ sao! An ủi chính mình, rất nhanh có thể nhìn thấy tên ngốc kia, bản thân mình cần gì phải lo lắng chứ!
Không giống giống Cổ Tiểu Nguyệt. Văn Mạn Lệ ngồi bên cạnh Ngô Huy, thân mật nhìn phong cảnh bốn phía, vui vẻ trò chuyện cùng nhau, tràn ngập mong đợi đối với nơi sắp tới.
Cổ Tiểu Nguyệt an ủi chính mình, sau khi đỡ căng thẳng thì cười nhìn Văn Mạn Lệ giống như cô dâu mới, thở dài, tuổi trẻ thật tốt. Bản thân cô mặc dù bề ngoài chỉ mới là cô gái mười lăm mười sáu nhưng suy nghĩ lại không còn trẻ. Thật khó có thể làm ra loại tình cảm mãnh liệt phô trương như Văn Mạn Lệ.
Thay đổi bất ngờ, một nhóm ba người cuối cùng cũng tới đầu thôn Miêu Thạch. Nhìn thôn trưởng mang người dân tới chào đón chính mình, tất cả mọi lo lắng của Cổ Tiểu Nguyệt cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sự mong đợi tràn trề vào trương lai.
Nhưng mà, nếu không chứng kiến khuôn mặt làm người ta chán ghét kia thì hay quá! Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt đó vẫn nhìn vào chính mình!