Editor: quynhle—diendanlequydon.com
Dì Liên xuống xe ấn chuông cửa! Bảo an đứng ở bên trong cửa lớn đưa mắt nhìn thấy dì Liên, cũng vừa lúc nhìn về phía Tần Nghiên Tịch.
Thấy Tần Nghiên Tịch thì sắc mặt của bảo an cũng thay đổi!
"Làm phiền báo với lão gia và tiểu thư là tiểu tiểu thư đã trở về!” Dì Liên nói rõ ràng với bảo an thân phận của Tần Nghiên Tịch!
"Được! Xin chờ một chút!"
Bảo an xoay người đi vào bên trong cửa lớn! Không bao lâu sao thì bảo an đã mở cổng ra.
"Tiểu tiểu thư, xin mời!" Tư thế đủ tiêu chuẩn, (quynh.le.) nhưng Tần Nghiên Tịch cũng không thèm để ý!
Trong hàng ngũ của gia tộc thế gia, bảo an gác cổng đều là tử sĩ của gia tộc. Trong những gia tộc thế gia giàu có hơn thì tất cả những người làm đều là tử sĩ hoặc là người từ nhỏ lớn lên trong gia tộc!
Tần Nghiên Tịch theo bảo an đi vào trong trang viên, căn bản là đời trước cô không biết ở Ly Sơn còn có một trang viên như vậy.
Nhưng chỉ cần nghĩ một chút là biết, đời trước khi cô rời bỏ mẹ, lúc trở về Diệp gia cũng chưa từng nghĩ tới khoảng thời gian sau này của mẹ như thế nào! Bởi vì giận dỗi với mẹ, cho nên đã chọn lựa không để ý tới!
Tần Nghiên Tịch đi vào đại sảnh, thấy là ông lão đã hơn bảy mươi tuổi.
Cô chưa từng nhìn thấy ông lão này, nhưng lại có cảm giác rất thân quen! Cô chưa bao giờ có cảm giác này khi ở tại Diệp gia.
"Con đã về rồi!" Giọng nói của ông lão giống như đã chờ đợi thật lâu, mang dáng vẻ mong chờ đứa bé bỏ nhà ra đi quay trở về!
"Con. . ." Trong một lúc, Tần Nghiên Tịch không biết trả lời như thế nào!
"Ông chờ mười tám năm! Nhưng hai năm trước mẹ con lại nói cho ông biết, con đã đi tìm cha ruột của con rồi! Lúc đó, ông chỉ muốn phái người tìm con trở về, nhưng mẹ con không đồng ý, ông cũng đành thôi vậy!” Ông lão lắc đầu đầy bất đắc dĩ!
"Người là ai?" Tần Nghiên Tịch không xác định được, đời trước cô không có nghe nói mình còn có một ông ngoại!
"Ông chính là ông ngoại của con! Là cha của mẹ con! Ông biết con vẫn còn nghi vấn. Bậy giờ ông sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho con biết.” Tần lão gia tử vỗ vỗ vào ghế sa lon bên cạnh mình, ý bảo Tần Nghiên Tịch ngồi xuống!
Tần Nghiên Tịch ngồi bên cạnh Tần lão gia tử, /diễn/đàn/lê/quý/đôn/ chờ đợi ông ấy giải đáp những nghi ngờ của mình.
"Tần gia chúng ta đã trải qua mấy đời đều là đơn truyền! Ông tin là mẹ con đã từng nói qua với con.”
Tần lão gia tử nhìn Tần Nghiên Tịch! Tần Nghiên Tịch phối hợp gật đầu một cái!
"Mặc kệ là nam hay nữ, đều chỉ là con một! Vào hai mươi năm trước, cũng chính là lúc con mới vừa được sinh ra, Tần gia đã gặp phải đả kích mà từ trước tới nay chưa từng có.”
Tần lão gia tử nhớ lại những ngày đen tối kia.
"Lúc đó, không biết là người nào đã hạ độc vào trong thuốc dưỡng thai của mẹ con, dẫn tới mẹ con bị sinh non. Nhưng thật may mắn là mẹ con đều bình an. Nếu không phải phát hiện kịp thời mẹ con bị trúng độc, thì bây giờ sẽ không có con ngồi trước mặt ông rồi. Bởi vì Tần gia vẫn luôn nói với bên ngoài chuyên về y thuật, cho nên căn bản người ngoài không biết Tần gia là y độc song tu. Mỗi người thừa kế của Tần gia cũng am hiểu độc thuật. Cho nên lúc đó ông có thể biết được mẹ con bị trúng độc mà kịp thời giải độc, mới có thể bảo vệ được con và mẹ con. Trước mẹ con thì y thuật của mỗi một người thừa kế còn lợi hại hơn so với độc thuật. Chỉ có mẹ con, từ nhỏ thì nó đã thích nghiên cứu độc thuật, cuối cùng có thể sáng lập ra Liệt Diễm, vốn là tương lai sau này sẽ rất tốt! Nhưng số mạng cứ mãi trêu cợt người ta, nó lại yêu cha ruột của con. Ông vốn không đồng ý, nhưng lại không thể làm gì khi mẹ con lấy cái chết để uy hiếp, chỉ có thể thành toàn! Rồi sau đó lại phát hiện hắn ta không biết xấu hổ mà vụng trộm bên ngoài, trong cơn tức giận mẹ con đã rời khỏi hắn ta, trở về Tần gia! Cũng ở thời điểm đó phát hiện mang thai con! [quynh|le|] Trong lòng nó rất coi trọng con, sau đó bị người hạ độc mãn tính. Sau khi con được sáu tháng thì mẹ con biết được, dùng hết mọi biện pháp để giải độc, ai ngờ trong họa lại được phuc, trong quá trình điều lý lại có thể làm cho thể chất của con trở thành ‘bách độc bất xâm’, có sự miễn dịch đối với độc dược.”