Hạ Bá Nhiên nhìn về phía Thu di nương, "Quả thật là một nha hoàn nông cạn!"
Hạ Bá Nhiên chính là bị lời của đạo sĩ kia làm phiền lòng, muốn đem cái sát tinh trong tướng phủ kia bắt ra, Thạch Lưu lại ở thời điểm này khiến cho Hạ Bá Nhiên thêm ngột ngạt.
"Loại nha hoàn này giữ lại cũng vô dụng, đem bán đi."
"Lão gia?" Thu di nương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, gật gật đầu, chỉ có thể đáp ứng.
"Lão gia, không tốt rồi, Nhị thiếu gia bệnh tăng thêm, tắt thở rồi!" Cái bà tử chiếu cố Hạ Tử Kỳ kia lần nữa báo lại.
"Lão gia, người xem Nhị thiếu gia?" Thu di nương thở ra một hơi nặng nề.
Chỉ cần trong nội tâm lão gia vẫn còn coi trọng Hạ Tử Kỳ đứa con trai này, tất nhiên sẽ không lưu lại Hạ Trì Uyển!
Hạ Bá Nhiên chần chờ nhìn Hạ Trì Uyển, tuy rằng Hạ Tử Kỳ có nguy hiểm, nhưng mà Thanh Hà cũng không chết.
"Lão gia, hết thảy cũng là vì tướng phủ, mong rằng ngài nghĩ lại!"
Thu di nương đã gấp lên, nàng sợ sự tình phiền phức lại kéo đên, sẽ bị Hạ Trì Uyển cái tiểu tiện nhân này làm cho phát sinh!
Nhìn bộ dáng Thu di nương nảy sinh ác độc , Hạ Trì Uyển cười cười, tính toán một hòn đá ném hai con chim, thực sự rất khá.
Đầu tiên là đem cái đích nữ chướng mắt này đưa đi thật xa, sau lại đem địch nhân duy nhất của con trai nàng ta tính kế hại chết.
Bão Cầm đi tới ngoài cửa phòng, đối với Hạ Trì Uyển đưa một cái ánh mắt.
Thu di nương chứng kiến Hạ Bá Nhiên vẫn không nói gì, liền đi tới trước mặt Hạ Trì Uyển, nói với Hạ Trì Uyển.
"Nhị tiểu thư, bởi vì Nhị thiếu gia nhiễm bệnh đậu mùa. Vừa nãy đại sư đã đến trong phủ, nói là ngươi cùng với Nhị thiếu gia mệnh cách tương khắc, vì Nhị thiếu gia, mời Nhị tiểu thư tạm thời đến am miếu ở một thời gian ngắn đi. Đợi Nhị thiếu gia hết bệnh, lão gia sẽ lại đón ngươi trở về."
Bất kể như thế nào, trước tiên đem Hạ Trì Uyển đưa ra ngoài là tốt nhất.
Đợi đến lúc Hạ Trì Uyển không ở dưới mí mắt của tướng gia rồi, nàng muốn tìm cách để cho Hạ Trì Uyển không trở về được thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Mặc kệ là thật hay là giả, Nhị tiểu thư nhất định là hy vọng Nhị thiếu gia tốt đúng không, cho dù là vì Nhị thiếu gia, chúng ta cũng phải thử một lần. Mạng của Nhị thiếu gia, hiện tại thế nhưng lại nằm trong tay Nhị tiểu thư đó."
Thu di nương là lấy mạng của Hạ Tử Kỳ làm cái cớ để đuổi Hạ Trì Uyển đi đấy.
Hạ Trì Uyển lạnh lùng cười cười, "Thu di nương, ta thế nhưng không biết đấy, từ lúc nào mà đại sư lại có thể xem bệnh được rồi."
"Đại sư tuy có thể phê mệnh, nhưng ta lại không biết, hiện tại bệnh đậu mùa còn có thể bị khắc đi ra nữa đấy." Hạ Trì Uyển liếc Thu di nương.
"Cha, Nhị đệ bị bệnh, ta cũng sốt ruột. Ngay lúc này, chúng ta hẳn là tìm mấy đại phu, mà không phải đi tin lời đại sư như vậy."
Tiếp theo, Hạ Trì Uyển tức giận nhìn về phía Thu di nương, "Thu di nương, ngươi đã quên chuyện tình của một nhà Lâm Tri huyện hay sao? !"
Phu nhân của Lâm tri huyện rất tin lời đại sư, Lâm Tri huyện bốn mươi lăm tuổi mới sinh được con trai, lúc hài tử mới ba tuổi, mắc bệnh cấp tính.
Phu nhân Lâm Tri huyện lại không tin tưởng đại phu, tìm một đạo sĩ nói trong nhà có yêu nghiệt làm càn, đem hài tử đang sống giày vò đến không còn.
Bởi vì chuyện này đã qua đi năm, lại thêm Lâm Tri huyện chỉ là một vị quan nhỏ, thời gian dần trôi qua, chuyện này đã bị người ta quên lãng đi rồi.
Hôm nay Hạ Trì Uyển nhắc tới như thế, đối với Hạ Bá Nhiên mà nói, quả thực giống như bị dội một gáo nước lạnh!
Hạ Bá Nhiên thái độ chuyển biến, Thu di nương nhìn ở trong mắt, chỉ có thể âm thầm hô không xong.
Ngay lúc Thu di nương đang cân nhắc nên làm như thế nào để thuyết phục Hạ Bá Nhiên, Hạ Lê Hi mang theo bà tử, mặt đầy nước mắt mà chạy đến đây.
Chứng kiến Hạ Lê Hi như vậy, Thu di nương vui vẻ, Hạ Tử Kỳ thật đúng là bệnh chết rồi sao?