Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

chương 140

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-----"Văn Mặc Huyền phun ra một búng máu, rút cuộc không còn sức lực, thân thể giống như diều đứt dây, lảo đảo ngã xuống nước."-----

Đợt bệnh này của Cố Lưu Tích đến nhanh đi cũng nha, chỉ qua một ngày đã không còn triệu chứng khác thường gì. Mấy ngày đi đường liên tục, Văn Mặc Huyền cũng phát hiện đêm đến nàng đã ngủ ngon hơn, những giấc mộng ngày xưa cũng dần dần cách xa nàng.

Trông thấy tình trạng của nàng ngày một tốt hơn, Văn Mặc Huyền thấy an ủi trong lòng hơn. Chẳng qua việc tìm Tô Nhược Quân vẫn là cần thiết.

Chuyện đi Tây Vực tạm thời gác lại. Thám tử ở căn cứ bên kia hồi báo, Đại trưởng lão Minh U giáo mấy năm gần đây không hỏi sự vụ trong giáo, còn thường xuyên rời khỏi Minh U giáo du lịch bên ngoài, hơn nữa lại yêu tha thiết một thôn trang nhỏ cách Minh U giáo không xa, hầu như cách một quãng thời gian sẽ đến đó một lần. Văn Mặc Huyền muốn để Ảnh Uyên đến đó đưa ông ta chút ít quà chào hỏi, ngày sau gặp chuyện sẽ càng dễ dàng.

Ra khỏi Giang Lăng, Văn Mặc Huyền đổi hai con ngựa để hai người cùng cưỡi, chậm rãi rời quan đạo Giang Lăng đi về phía đông.

Qua khỏi phía đông Giang Lăng ba mươi dặm, chính là sông Lăng, khu vực sông Lăng địa thế hiểm trở, hai bờ là hẻm núi dựng đứng. Núi xanh trập trùng, nước sông lao thẳng xuống, dòng nước chảy xiết cực kỳ.

Dòng sông chảy dọc theo quan đạo, một bên là núi non trùng điệp, cây rừng xanh mướt, một bên là vách núi hiểm trở, nước sông cuồn cuộn.

Cuối tháng giếng, Giang Lăng vẫn còn se lạnh, nhưng mà thái dương đã ban cho mảnh đất này ánh sáng và nhiệt độ thích hợp. Người đi giữa nơi này sẽ có cảm giác ôn hòa, ấm áp.

Văn Mặc Huyền ngồi trên ngựa, nghiêng đầu nhìn Cố Lưu Tích cưỡi ngựa ở bên, nét mặt vui vẻ dịu dàng, khóe miệng thấp thoáng cong cong.

Giờ phút này, Cố Lưu Tích chỉ vào sông Lăng bên dưới, kể cho Văn Mặc Huyền nghe một ít truyền thuyết địa phương, gương mặt ửng hồng mang ý mừng khó giấu, hiển nhiên là rất vui vẻ.

Thấy nàng có tinh thần như vậy, Văn Mặc Huyền cảm thấy thư thái hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng đáp lời với nàng. Tình cảnh ấy, phối hợp với cảnh sắc tú lệ phía sau, đẹp đến mức giống như một bức tranh vậy.

Có điều trong bức tranh ấy bỗng bị xen lẫn một ít thành phần không hài hòa. Trên ngọn núi bên bên trái các nàng, có một hòn đó nghiêng nghiêng ra ngoài, một bóng người nhỏ con mặc đồ đen đội mũ trùm, đang lặng im đứng ở nơi đó. Ánh mắt hướng trên thân hai người tràn đầy tình cảm bên dưới, sự hâm mộ ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó là nồng đậm bi thương thế vào.

"A Ánh, đây chính là thứ ngươi kỳ vọng sao?" Giọng của nàng cực thấp, nghe rung rung, hiển nhiên rất là đè nén. Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh ngát, che đi tia ẩm ướt trong mắt: "Ta cũng hy vọng những thứ xa vời này đấy. Nhưng mà, hy vọng xa vời cuối cùng chỉ có thể là hy vọng xa vời thôi."

Nàng chậm rãi đưa tay phải ra, với về phía bóng người nhỏ bé bên dưới: "Hy vọng của ta không thành, vậy nếu ta tác thành ngươi, ngươi sẽ vui vẻ chứ."

Dứt lời, nàng điểm nhẹ chân, thả người nhảy xuống.

Đang nói đùa, Văn Mặc Huyền bỗng híp híp mắt, đưa tay níu dây cương. Cố Lưu Tích cũng cương mặt, ghìm chặt ngựa, nhìn người ăn mặt kỳ quặc trước mắt.

Cái áo đen to dày khoác trên thân người nhỏ bé ấy trông càng gầy yếu. Áo đen trùm kín lấy người, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay phải gần như trắng tái, ngay cả bàn tay trái cũng bị giấu trong áo đen.

Cố Lưu Tích nhìn sang Văn Mặc Huyền, hai người đều khác kinh ngạc.

Cố Lưu Tích mơ hồ dâng lên cảnh giác, ôm quyền hỏi: "Các hạ bỗng nhiên chặn đường của hai ta, không biết là vì chuyện gì?"

"Ha ha." Tiếng cười thô khàn chậm rãi vang lên, mang cảm giác trào phúng và thê lương. Cố Lưu Tích có chút ngạc nhiên, nhìn xem người mặc áo đen đã ngẩng đầu lên, chợt bật thốt: "Mộ Cẩm!"

Văn Mặc Huyền không quen biết Mộ Cẩm, thế nhưng cũng nhớ nữ tử thầm lặng đi bên Nhiễm Thanh Ảnh. Cớ sao bây giờ lại trở thành dáng vẻ như thế này.

Mộ Cẩm tự giễu cười cười: "Thật mừng vì Cố cô nương còn nhận ra ta."

Lúc nàng cười đã làm khăn che mặt buông lỏng, lộ ra da thịt ở cần cổ. Cố Lưu Tích mắt sắc phát hiện làm da ở chỗ đó lại khô héo giống bà lão cao tuổi, thậm chí còn có vẻ như là da chết, điều này khiến nàng bất giác nhớ tới Dược Lão làm nhiều người khiếp sợ ở kiếp trước.

Thế nhưng ở kiếp trước Mộ Cẩm cũng không có thay đổi thành như vậy mà, bây giờ làm sao lại như vậy?

"Làm sao lại như vậy?" Trong đôi mắt của Mộ Cẩm có vẻ cay đắng nhưng mặt ngoài vẫn thoải mái, lập tức hóa thành âm tàn: "Chuyện này cần phải hỏi Cố cô nương rồi?"

Bấy giờ Cố Lưu Tích mới nhận ra mình vậy mà hỏi ra tiếng, thấy Mộ Cẩm như vậy, lời than tiếc trong lòng cũng bị dập tắt, nàng trầm giọng nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Ngươi không ngại cực khổ chạy tới đây, chắc không phải chỉ muốn thảo luận với ta vấn đề này chứ."

Mộ Cẩm cười đến vui vẻ, ánh mắt vòng quanh trên người Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích: "Cố cô nương nói đùa rồi, ta đến chỉ là muốn đưa nhị vị một món quà lớn, ừm, các ngươi nhất định sẽ rất thích đấy. Nhất là Văn các chủ."

Nàng vừa dứt lời, Cố Lưu Tích đã nhíu mày, sau đó "keng" một tiếng, Văn Mặc Huyền và nàng đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, động tác cực kỳ đồng đều. Xoay người đạp ngựa nhảy lên, nhanh chóng phóng về trước!

Theo hai tiếng nổ mạnh, hai cái bóng vụt ra từ vùng bụi đất đầy trời, tấn công thẳng về phía hai người họ.

Hai người này Cố Lưu Tích không xa lạ gì, chính là những kẻ phục kích nàng lần trước. Lúc đó một mình Cố Lưu Tích đấu với bọn họ có chút cố sức, nhưng hôm nay có thêm Văn Mặc Huyền, bọn họ tự nhiên không phải địch thủ.

Có điều Cố Lưu Tích cũng không thấy vui mừng, nàng nghĩ Mộ Cẩm sẽ không tin tưởng hai người đó có thể bắt được các nàng. Vậy thì nàng ta muốn làm gì?

Đây là lần thứ hai Mộ Cẩm thấy Văn Mặc Huyền ra tay. Lần đầu tiên là lúc nàng ta tẩu hỏa nhập ma, lúc ấy nữ nhân đó quả thực giống như ác ma vậy, mấy người Thiên Võng vòng quanh nàng ta còn chưa hơn trăm chiêu, đã bị nàng giết thủ lĩnh.

Giờ phút này người nọ một thân áo trắng tinh thuần, động tác tự nhiên ưu nhã, không thấy chật vật chút nào, mà uy lực lại khiến người ta không thể khinh thường, Ẩn dưới tay nàng hầu như liên tục bại lui.

Thanh kiếm trong tay nàng ta hệt như chủ nhân của nó, chói mắt rực rỡ, vút đến đầu cũng mang khí thế kinh người.

Mộ Cẩm nhìn qua Cố Lưu Tích, ánh mắt có chút phức tạp:

"Cố Lưu Tích, mạng của ngươi tốt thật đất."

Nàng ta đứng ở một bên, từ trong lòng móc ra một cái cốt tiêu, đặt trên môi chậm rãi thổi lên. Nhưng mà rõ ràng nàng đang thổi cốt tiêu, tuy nhiên lại không có tiếng vang nào cả.

Mà mấy người bên dưới cũng không phát hiện, chỗ Mộ Cẩm đứng nãy giờ còn có một nam tử mặc áo bào tro. Áo bào của hắn sạch sẽ, tóc trắng bên thái dương lần theo khuôn mặt tuấn lãng rũ xuống. Cặp mắt màu nâu xám mang vẻ hứng thú và hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào mấy người đang quần đấu phía dưới.

Cố Lưu Tích và Nặc đánh nhau gay cấn. Lúc thanh đoản kiếm của Nặc đâm tới trước, Cố Lưu Tích đột ngột ngửa ra sau, nhuyễn kiếm cắm xuống đất, duy trì lấy tư thế ngửa ra sau, lại nhanh chóng trượt ra trước, lúc tới gần người Nặc thì rút về nhuyễn kiếm phóng thẳng tới giữa bụng hắn.

Nặc thầm cả kinh, vốn tưởng không thể tránh nổi, hắn cũng chỉ chuẩn bị cắn răng tận lực tránh đi chỗ hiểm, lại phát hiện động tác của Cố Lưu Tích bỗng ngưng trệ, kiếm trong tay run lên, cả người đều có chút bất ổn.

Hắn hơi kinh hãi, trong mắt lại hiện lên một vòng vui mừng, hữu kinh vô hiểm tránh thoát dưới thân kiếm của Cố Lưu Tích, sau đó lập tức bật trở lại, đoản kiếm trở mình theo sát đâm tới sau lưng Cố Lưu Tích. Mà Cố Lưu Tích vốn dĩ đặc biệt nhanh nhẹn lại như không có phát hiện, cúi đầu, thân thể hơi run run.

Còn ở nên kia, Văn Mặc Huyền đã ép Ẩn đến trên tuyệt lộ, kiếm trong tay vót ngang cổ tay hắn, chợt đâm thẳng cổ họng hắn. Chẳng qua đuôi mắt thoáng thấy tình huống của Cố Lưu Tích, nàng lập tức biến sắc, đột nhiên cất kiếm, nhanh chóng đánh tới chỗ Cố Lưu Tích!

Tốc độ của Văn Mặc Huyền rất nhanh, phản ứng của Ẩn cũng không chậm, chứng kiến tình huống bên kia, lập tức theo sát phía sau.

Đôi mắt Văn Mặc Huyền âm trầm đáng sợ, khi thấy đoản kiếm của Nặc sắp đâm tới hậu tâm của Cố Lưu Tích, Hàm Quang đã lăng không bay tới. Dưới cơn phẫn nộ, nội lực dồn vào thân kiếm, trực tiếp chấn nát thanh đoản kiếm kia.

Văn Mặc Huyền vừa nhẹ nhàng thở ra, sau lưng đã có hàn ý kéo tới. Nàng đưa tay ôm Cố Lưu Tích đang không biết xảy ra tình huống gì đi qua, trượt nhanh qua một bên, đồng thời tay phải đảo ngược Hàm Quang lướt qua sau người.

Một tiếng kêu rên vang lên, máu tươi sền sệt phụt ra, Ẩn nhìn vết thương bên hông, mãnh liệt phun ra vài búng máu, sau đó ngã rập xuống đất.

Nặc bị Văn Mặc Huyền bức ra xa đỏ hồng con mắt, gầm nhẹ một tiếng: "Ẩn!"

Văn Mặc Huyền không kịp quản bọn hắn làm cái quỷ gì, quay Cố Lưu Tích tới, vội vã gọi: "Tích nhi à, làm sao vậy?"

Đôi mắt của Cố Lưu Tích trông như đờ ra, tiếng nói của Văn Mặc Huyền rơi vào tai nàng cũng lửng lơ phiêu bồng. Nàng nỗ lực lắc đầu, bên tai không ngừng quanh quẩn tiếng vang ù ù, phảng phất như một cái lưới lớn, dù nàng giãy giụa thế nào, nàng cũng không thể tránh thoát.

Âm thanh đó quỷ dị mà mị hoặc, quấn lấy lý trí của nàng, tim dường như bị người nắm chặc, đầu thì như bị đánh mạnh, đau đến mức khiến nàng muốn gào lên.

Nhìn thấy Cố Lưu Tích rõ ràng không ổn, Văn Mặc Huyền đột nhiên đảo mắt qua Mộ Cẩm, cất giọng lạnh như băng tuyết: "Ngươi đã làm trò gì?" Lúc ánh nhìn rơi vào cốt tiêu trong tay Mộ Cẩm thì càng âm trầm hơn.

Mộ Cẩm bị nàng nhìn phát lạnh, khẽ lui về sau một bước, cầm cốt tiêu trong tay. Nàng ta nhìn thấy Cố Lưu Tích tựa trong ngực Văn Mặc Huyền không ngừng thở dốc, trong mắt lại tràn đầy không thể tin nổi, nhưng chỉ thoáng qua giây lát, nàng ta đã tỉnh táo lại, khàn khàn nói: "Văn các chủ nói đùa rồi, ta có thể làm gì nàng ta chứ. Chỉ là một món đồ chơi nhỏ, tạo chút lạc thú mà thôi."

"Mặc Huyền." Người trong lòng yếu ớt khẽ gọi, tâm Văn Mặc Huyền run lên, nhỏ giọng hỏi: "Nàng khó chịu ở đâu."

Âm thanh quái dị nọ biến mất, tình huống của Cố Lưu Tích nhanh chóng dịu lại, lắc đầu: "Vừa rồi bỗng dưng đau đầu quá, không sao rồi."

Ý thức trở về, Cố Lưu Tích đang muốn lùi khỏi vòng tay của Văn Mặc Huyền thì bất chợt cứng đờ. Dò xét quanh người Văn Mặc Huyền một chút, cũng không biết ở đâu ra sức lực, xoay chuyển người Văn Mặc Huyền lại. Sau lưng Văn Mặc Huyền có một vết thương, từ giữa lưng kéo đến eo phải. Lớp áo màu trắng sau lưng đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Cố Lưu Tích thấy lòng đau quá, ngay cả tiếng nói cũng phát run: "Ngươi..."

Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Ngoan, không có việc gì." Nói rồi nàng đột ngột xuất chưởng, chân trái quét ngang đá văng Nặc ra, tay phải hóa chưởng thành trảo khóa chặt cổ họng Mộ Cẩm!

Hai người nọ không kịp phòng bị, mắt thấy sẽ bị Văn Mặc Huyền bắt lấy, một luồng chưởng phong âm hàn ập thẳng xuống đầu Văn Mặc Huyền.

Cố Lưu Tích đột ngột đứng thẳng dậy, chỉa nhuyễn kiếm thẳng băng đánh tới người nọ. Người nọ nhanh chóng hướng tới thân kiếm của Cố Lưu Tích, hùng hậu nội tức nhả ra, đánh lên thân kiếm, mang gió cuốn vù vù, chấn động Cố Lưu Tích phải lùi lại.

Chỉ trong phút chốc đó, Cố Lưu Tích lại thấy rõ người tới, lập tức thấy lạnh cả người. Vì người nọ rõ ràng là Lận Ấn Thiên!

Đã bị ngăn cản, Văn Mặc Huyền đang bóp cổ Mộ Cẩm, nhưng chưởng phong chèn ép sau lưng, khiến nàng không thể không quay lại ứng phó.

Mộ Cẩm được Văn Mặc Huyền buông ra, mãnh liệt thở dốc một hơi, trái tim đập mạnh liên hồi. Vừa rồi nàng ta tưởng nhừng như nữ nhân đó sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ mình luôn rồi.

Cố Lưu Tích đã từng giao thủ với Lận Ấn Thiên, lúc trước chỉ trong ba mươi chiêu nàng đã bị hắn đả thương, thậm chí không hề có khả năng trốn thoát.

Không nghĩ cũng biết công phu của hắn kinh khủng đến mức nào.

Văn Mặc Huyền dù có lợi hại thế nào cũng chỉ mới mười tám tuổi, làm sao có thể thắng được Lận Ấn Thiên...

Chẳng qua nàng không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức đoạt thân lướt lên, tấn công mạnh mấy kiếm bức Lận Ấn Thiên lui ra rồi ném Hàm Quang cho Văn Mặc Huyền.

Từ khi Văn Mặc Huyền khôi phục công phu, hai người thường xuyên cùng nhau luận bàn kiếm pháp, sự ăn ý trong đó có thể khiến nhiều người kinh ngạc.

Một thân công pháp của Lận Ấn Thiên âm tà biến hoá kỳ lạ, nội lực bá đạo âm hàn, mặc dù hắn không cần kiếm, tay lại mang cái bao tay giáp, căn bản cũng không sợ mũi kiếm của hai người. Mà mỗi một lần hắn đụng vào kiếm của các nàng, đều khiến cánh tay các nàng run lên.

May mắn nội tức của cả hai không quá tệ, mặc dù không sánh bằng Lận Ấn Thiên, nhưng cũng xứng hàng cao thủ, cộng thêm phối hợp ăn ý, trong nhất thời còn có thể giằng co với Lận Ấn Thiên.

Tránh đi một kiếm hướng tâm của Văn Mặc Huyền, Lận Ấn Thiên trầm thấp cười: "Ngươi và cha ngươi đều đáng chết như nhau!"

Văn Mặc Huyền chỉ nâng mắt, hành động chiêu thức không giảm chút nào, một chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tấn công nhanh vào ba chỗ đại huyệt của Lận Ấn Thiên.

Cố Lưu Tích điềm nhiên sử dụng Lăng Vân Tung, thân thể lướt đi rất nhanh, Thuấn Di đến sau lưng Lận Ấn Thiên, tại lúc hắn bị Văn Mặc Huyền chắn đường đi, đâm ra một kiếm.

Lận Ấn Thiên không có ngờ Cố Lưu Tích còn có một chiêu như vậy, xoay tay muốn ngăn cản, Hàm Quang lại theo sát lấy hắn. Đồng thời Cố Lưu Tích giơ chân đá ra, mục tiêu không phải Lận Ấn Thiên, mà là Văn Mặc Huyền.

Trong mắt Mộ Cẩm có ý mừng, nhưng không ngờ Văn Mặc Huyền đang kiệt sức lại đúng lúc mượn chiêu này của Cố Lưu Tích, chân điểm nhẹ, lần nữa bắn người lên.

Hai người một nhảy lên một phóng xuống, kiếm trong tay dựa thế mà rạch hai đường trên người Lận Ấn Thiên, cũng cùng lúc tránh đi hai chưởng sắc bén ác liệt của Lận Ấn Thiên.

Nhìn hai vết máu trên người, cặp mắt Lận Ấn Thiên u ám, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt càng thêm âm trầm.

"Không tồi. Năm xưa, người đầu tiên làm ta bị thương cũng là cha ngươi. Quả thật là cha nào con nấy."

Văn Mặc Huyền lạnh lùng nhìn hắn: "Câm miệng, ngươi không có tư cách nhắc đến ông ấy."

"Không có tư cách? Ồ, thế nhưng hắn là hảo huynh đệ của ta, đưa hắn đến đoạn đường cuối cùng cũng là ta, nhặt xác cho hắn cũng là ta đấy. À, không, rất đáng tiếc, đám thuộc hạ của ta dường như rất không ưa hắn, đến phiên ta nhớ đến, hắn đã bị vứt thây ngoài thành Tô Châu mấy ngày rồi. Chỗ đó có khá là nhiều quạ đen, ha, sài lang chó hoang cũng rất nhiều."

Trông thấy sắc mặt Văn Mặc Huyền trắng bệch, cả người phát run, hắn híp mắt cười cười: "Là ta sơ sót, mong Tiểu Thương nhi..."

"Câm miệng, ngươi nói chuyện thật là buồn nôn." Cố Lưu Tích nhìn thấy Văn Mặc Huyền như vậy, lại nghe lời hắn ta nói, ngực đau đến không dằn được, lập tức lạnh giọng cắt ngang. Trong lòng mơ hồ có cảm giác bực bội, dinh dính đáng ghét. Thế là nàng lập tức rút kiếm tấn công tới.

Hơn nữa sau đó khóe miệng nàng rõ ràng vẽ ra nụ cười, một người vốn dịu dàng, giờ phút này lại có nụ cười tà bất chấp mọi thứ.

Văn Mặc Huyền vội tiến lên, ánh mắt liếc qua chứng kiến Mộ Cẩm lại đang thổi thứ cốt tiêu quỷ dị kia, nhìn sang Cố Lưu Tích đang bất thường, trong lòng càng thêm nóng vội.

Cặp mắt nàng phát lạnh, nhặt mấy viên đá bắn về phía Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm luôn hiểu rằng chỉ cần tình huống sức khỏe của Cố Lưu Tích còn không rõ, Văn Mặc Huyền sẽ không dám giết nàng, nhưng lại không có ngờ tới Văn Mặc Huyền vẫn có thể phân tâm điểm huyệt đạo của nàng.

Mà theo thời gian trôi qua, lòng Văn Mặc Huyền càng ngày càng lạnh, nàng vẫn tính sai. Lần này nàng ra ngoài cực kỳ ẩn mật, nhưng vẫn bị Mộ Cẩm tìm được tung tích. Nguyên nhân hôm nay nàng đại khái đã có thể đoán được. Nhưng mà công phu của Lận Ấn Thiên sâu không lường được, thậm càng cuồng bạo, càng đáng sợ kinh người.

Vết thương sau lưng bởi vì liên tục đánh nhau mà vẫn còn rướm máu, nàng mơ hồ cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cắn răng, nàng nhìn qua Cố Lưu Tích, dâng nội tức lên đến mức cực hạn, phát giác trong đan điền bắt đầu không an phận, nàng trầm thấp kêu lên: "Ngoan một chút, nếu không ngươi sẽ không còn gì nữa."

Giơ Hàm Quang lên không vẽ nửa đường cung, sau đó hóa đường kiếm sắc bén ác liệt bổ ngang đi qua. Lận Ấn Thiên ỷ vào nội lực thâm hậu, cố gắng chống đỡ lấy. Nhưng không ngờ một kiếm như mang vạn quân lôi đình, sức mạnh lớn hơn gấp đôi, cơ thể bị ép xuống, cánh tay toàn bộ chết lặng.

Không có âm thanh kỳ dị quấy nhiễu, Cố Lưu Tích đã bình tĩnh lại, nhìn thấy kiểu chiến đấu của Văn Mặc Huyền như không muốn sống thì đôi mắt lập tức đỏ lên, cũng lập tức liều mạng tấn công Lận Ấn Thiên.

Thế công của hai người càng nhanh thêm, Lận Ấn Thiên cũng bắt đầu nổi giận. Khi kiếm của Cố Lưu Tích đâm tới, hắn quấn lấy nhuyễn kiếm của nàng, bàn tay trái xuất chiêu thoát cốt, xoắn lấy bả vai của Cố Lưu Tích, ném thẳng nàng ra ngoài.

Văn Mặc Huyền ở gần bên thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương của nàng bị lệch ra, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng vội lui lại, nội tức ùn ùn dâng, Hàm Quang trong tay nàng xoay vụt, xoáy bụi đất đầy trời, bước chân càng thêm quỷ dị.

Hàm Quang bị nội lực của nàng khống chế mà vút lên trời cao xoay tròn, phá vỡ tầng sương mù bụi đất, phóng thẳng hướng Lận Ấn Thiên, thế lực không thể đỡ!

Tròng mắt Lận Ấn Thiên co rụt: "Phá nhật tam thức! Ngươi thế mà học được phá nhật tam thức của hắn!"

Trong con ngươi của hắn hiện đầy kinh ngạc, thực sự chính là hưng phấn. Jắn không tin, hắn còn có thể thua ở một chiêu này. Cổ tay áo lay động, Lận Ấn Thiên nhánh chóng kết ấn, sau đó mãnh liệt va chạm với Hàm Quang.

Hai người giằng co hồi lâu, tay phải của Cố Lưu Tích đau đến không còn tri giác, cả đỗi không động đậy nổi. Chứng kiến hai người kia đang đua nội lực, vết thương sau lưng Văn Mặc Huyền không ngừng tuôn máu, không bao lâu trên mặt đất đã nhiễu đầy một vũng máu.

Nàng nhổ ngụm máu, ra sức đứng lên, nhấc tới kiếm lảo đảo đi đến gần Lận Ấn Thiên.

Đôi mắt Lận Ấn Thiên trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Buồn cười!"

Nội lực trong tay bắn ra, hai người đồng thời lui về sau, bụi đất tung bay khắp trời. Cố Lưu Tích cũng bị chấn ngã văng ra ngoài.

Hiển nhiên tổn thương của Lận Ấn Thiên nhẹ hơn so với Văn Mặc Huyền nhiều, ngay sau đó một chưởng quay về hướng Văn Mặc Huyền đang lung lay hộc máu.

Cố Lưu Tích kinh sợ khiếp đảm, liều mạng bò dậy, chạy tới chỗ Văn Mặc Huyền.

Văn Mặc Huyền không có nhìn nàng mà chỉ ngước mắt nhìn Lận Ấn Thiên, Hàm Quang vốn dùng để chống người đột nhiên bị nàng cầm chặt, đón chiêu của Lận Ấn Thiên.

Lận Ấn Thiên vốn tưởng nàng đã là nỏ mạnh hết đà, không có ngờ nàng còn có thể ra chiêu. Nên khi thanh kiếm kia đâm thủng bụng hắn, hắn đã hét lên một tiếng điên cuồng, đập chưởng thẳng vào ngực Văn Mặc Huyền.

Văn Mặc Huyền phun ra một búng máu, rút cuộc không còn sức lực, thân thể giống như diều đứt dây, lảo đảo ngã xuống nước.

Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngực như bị người dùng búa hung hăng đập xuống. Nàng vô tri vô giác như rối gỗ chạy lên trước, đôi mắt bám chặt bóng người màu trắng nhuộm đầy máu đỏ kia.

Miệng hô hào tên của nàng, nhưng dù thế nào cũng không phát ra tiếng được. Mắt thấy nàng biến mất trong tầm mắt, Cố Lưu Tích lảo đảo ngã quỵ xuống.

Vốn dĩ cánh tay bị vặn ngược đau thấu tim gan, đầu gối cũng không còn tri giác, nhưng nàng chỉ dừng một chút, sau đó lại bò lên, gắng đứng dậy, lê thân thể chết lặng, lảo đảo chạy tới chỗ Văn Mặc Huyền rơi xuống. Thậm chí bên cạnh còn có Lận Ấn Thiên đang ôm bụng thở dốc nàng cũng không thèm nhìn tới.

Lúc này nàng chẳng còn nghĩ được gì nữa, cũng không muốn nghĩ tới thứ gì nữa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, điên cuồng kêu gào, tìm Mặc Huyền, nhất định phải đi tìm Mặc Huyền!

Mộ Cẩm và Lận Ấn Thiên nằm liệt trên mặt đất nhìn thấy bóng dáng Cố Lưu Tích trong nháy mắt biến mất bên vách núi thì đều ngẩn ra.

Sau đó Lận Ấn Thiên cầm máu chỗ bụng, giải huyệt cho Mộ Cẩm, lạnh lùng nói với Mộ Cẩm đang còn sững sờ: "Đây là thứ mà ngươi gọi là Phệ Tâm? Ha, chẳng những vô dụng, còn nhảy xuống sông luôn rồi..."

Mộ Cẩm cũng kinh ngạc: "Ta... Nhưng dựa theo ghi chép của các đời tiền bối, hiệu quả của Phệ Tâm tuyệt đối không sai, nhưng... Ta không rõ vì sao nàng ta chỉ có chút khó chịu, cũng không phục tùng mệnh lệnh của ta."

Nàng suy nghĩ một chút, móc ra một hộp gấm, bên trong có một con côn trùng màu đen nhỏ như hạt gạo, trên thân có đường vân đỏ sậm. Mộ

»

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio