Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-----"Hơi thở quấn quít, dịu dàng như nước, lại không thể kìm nén sóng nhiệt trong cơ thể."-----

Cố Lưu Tích thấy nàng dù nghe lời uống thuốc, nhưng vẫn lười biếng nằm trên ghế thì có chút bất đắc dĩ. Nhớ đến lúc trước Tô Nhược Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói nàng quá dung túng Văn Mặc Huyền, giờ nàng chỉ biết cười lắc đầu.

Văn Mặc Huyền híp híp mắt: "Nàng lắc đầu làm gì đó?"

Đôi ngươi trong trẻo nhìn mình, Cố Lưu Tích chân thành nói: "Nhớ lại Nhược Quân từng nói ta quá nghe lời ngươi, giờ ta đang nghĩ lại."

Mặt mày Văn Mặc Huyền cong cong, đưa tay ôm eo của nàng, kéo nàng lại gần. Trong đôi mắt đen láy tràn ra tia sáng nhạt, làm cho nụ cười vốn thanh nhã thêm một tia mị hoặc, ghé sát bên khóe môi nàng, nhỏ giọng nói: "Nghĩ lại? Nàng quyết định sau này không nghe lời ta nữa?"

Nàng tiếp cận quá gần, hơi thở thơm ngát quanh quẩn chóp mũi Cố Lưu Tích, lại bày ra tư thế cố ý dụ dỗ, mặt Cố Lưu Tích vụt cái đỏ bừng. Nhìn cánh môi mỏng mấp máy, cổ họng Cố Lưu Tích động đậy, cầm lòng không đặng, muốn hôn lên đó.

Phát hiện tâm tư này của nàng, Văn Mặc Huyền cười càng thêm rạng rỡ. Ngay tại lúc Cố Lưu Tích không nhịn nổi nữa, một giọng non nớt vang lên: "Tỷ tỷ, Văn tỷ tỷ."

Âm thanh này, trong ngày xuân mà lại như tiếng sấm sét, đánh Cố Lưu Tích hồn phi phách tán, một ít tâm tư kiều diễm trong lòng đều bị đánh tan sạch sẽ. Chỉ thấy nàng giật bắn lên, lui vài bước, gượng gạo xoay người, đối với Đường Mạt đang tò mò nhìn mình, nàng đỏ mặt nói: "Mạt Mạt đến rồi à."

Đường Mạt nhìn thấy Văn Mặc Huyền ngồi dậy, chân thành gật gật đầu: "Văn tỷ tỷ, tỷ đã uống hết thuốc chưa?"

Văn Mặc Huyền cười cười: "Còn chưa uống, tỷ đang chuẩn bị uống nè."

Cố Lưu Tích thấy Đường Mạt không phản ứng gì lạ, nhẹ nhàng thở ra, cũng may bé còn nhỏ, đoán chừng không có nghĩ nhiều lắm, có lẽ vẫn chưa dọa hư trẻ con.

Nàng thở một hơi, đưa chén thuốc còn nóng cho Văn Mặc Huyền.

Văn Mặc Huyền hơi nhăn mày, đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích rồi mới uống. Nhiều năm qua nàng đã hình thành một thói quen quái dị, uống thuốc như uống trà, dù có đắng cỡ nào cũng không uống cạn một lần cả. Trước kia không có Cố Lưu Tích nên nàng không có biểu hiện gì, hôm nay có người nuông chiều, uống thuốc lúc nào cũng vòi vĩnh đủ điều.

Đường Mạt nghiêng đầu nhìn Văn Mặc Huyền, lại nhìn qua Cố Lưu Tích: "Văn tỷ tỷ, vừa rồi không phải là tỷ không muốn uống thuốc đấy chứ?"

Tô Nhược Quân cứ thích lải nhải chuyện Văn Mặc Huyền không nghe lời, mấy ngày nay Đường Mạt ở bên nàng nhiều, cũng nghe không ít.

"Sao?" Văn Mặc Huyền khẽ sững sờ.

Đường Mạt chỉ chỉ Cố Lưu Tích, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi muội thấy tỷ tỷ đè tỷ, thật hung dữ, như muốn ăn người vậy. Có phải là muốn đánh tỷ không?"

Văn Mặc Huyền ho khan một tiếng, vành tai trắng nõn đỏ hồng lên. Dù da mặt nàng dày cỡ nào, lúc này đối mặt với Đường Mạt khờ khạo ngây ngô thì cũng có chút lúng túng.

Cố Lưu Tích ở một bên nghe được thì mặt còn đỏ hơn. Trời đất chứng giám, nàng không hề muốn ăn... người gì hết.

"Ăn thịt người? Ai mà hung ác dữ vậy, lại muốn ăn thịt người cơ đấy."

Ngay lúc hai người đang lúng túng không thôi, một tiếng cười tràn đầy trêu tức vọng tới.

Nhìn thấy người tới, Cố Lưu Tích càng thêm quẫn bách.

Tô Nhược Quân cười vui vẻ đi đến, ánh mắt mập mờ lượn quanh trên thân hai người.

Văn Mặc Huyền thấy nàng đến rồi, ánh mắt thoáng dừng trên người nàng, sau đó bình tĩnh lại, ấm giọng nói: "Thúy Ngọc Phong núi rừng dày đặc, e là có nhiều muỗi lắm. Một đại phu như tỷ mà không biết đường chuẩn bị một ít thuốc phòng muỗi à? Giờ còn chưa tới tháng năm, sao mà đã bị cắn rồi."

Nghe Văn Mặc Huyền nói xong, Cố Lưu Tích và Tô Nhược Quân đều ngẩn người. Cố Lưu Tích theo bản năng nhìn chỗ cổ áo Tô Nhược Quân, dừng giây lát, sau thì cúi đầu nở nụ cười. Tô Nhược Quân thấy vậy vội vươn tay khép cổ áo lại, sắc mặt cũng đỏ đến lợi hại, một câu cũng nói không nên lời, trực tiếp bị Văn Mặc Huyền chặn họng.

Đường Mạt thấy các nàng như vậy, cũng làm bộ nhìn sang, sau đó ngỡ ngàng nói: "Tô tỷ tỷ bị con muỗi cắn hở, sao muội không nhìn thấy sưng lên. Trước kia bị muỗi cắn muội đều bị sưng lên đỏ hồng luôn á."

Tô Nhược Quân nghĩ lại, lập tức hiểu được ra Văn Mặc Huyền đang gạt mình, liếc mắt: "A Mặc, muội khỏi bệnh rồi mà mắt vẫn chưa khỏi à." Nói rồi liếc mắt nhìn Cố Lưu Tích mặt mày nghiêm trang, quả thật là gần mực thì đen, đều bị A Mặc làm hư hết.

Văn Mặc Huyền chậm rãi uống hết thuốc: "Nhưng động tác của tỷ vừa nãy, rõ ràng là đã gặp muỗi rồi, sợ là cũng bị cắn, không phải thì sao..."

Nàng nói từ tốn, còn cố ý kéo dài âm điệu, Tô Nhược Quân vừa hết đỏ mặt lại bắt đầu dâng lên, biết rõ nói không lại nàng nên cứ ngồi xuống bắt mạch cho nàng luôn.

Văn Mặc Huyền cũng không trêu chọc nữa, liễm mi nói: "Ta không có sao, tỷ xem cho Tích nhi một lần nữa đi, coi thử có thể tra ra chút manh mối gì không."

Nói tới chuyện này, sắc mặt Văn Mặc Huyền hơi trầm xuống, sầu lo trong mắt cũng không thể che hết.

Tô Nhược Quân cũng nghiêm túc lên, thăm mạch cho Cố Lưu Tích, sau một lúc lâu nàng thở dài, lắc đầu.

"Mấy ngày này muội có còn không khỏe chỗ nào không?"

Cố Lưu Tích biết rõ chuyện nghiêm trọng, cũng không có giấu giếm: "Không có cảm giác gì nhiều, chẳng qua lần kia đột nhiên cảm thấy hoảng hốt vô cùng, cảm xúc có chút bất ổn. Gần đây thì lại khá bình yên, cũng không có bệnh trạng nào khác."

Nhìn thấy Văn Mặc Huyền có vẻ khẩn trương, Tô Nhược Quân trầm giọng nói: "Dựa theo sự miêu tả của hai người, chắc hẳn Lưu Tích đã trúng cổ. Hơn nữa Mộ Cẩm dùng cốt tiêu, hiển nhiên là cổ độc có thể khống chế. Có lẽ cổ độc ấy đã được nuôi dưỡng, có thể nghe theo mệnh lệnh của người nuôi dưỡng. Chẳng qua mạch tượng của Lưu Tích cũng không dị thường, thậm chí ngay cả triệu chứng cũng không điển hình. Lúc đầu Mộ Cẩm dùng cốt tiêu, Lưu Tích sẽ có phản ứng rất rõ ràng, nhưng theo muội ấy nói, ngoại trừ phiền muộn, đau đầu thì không còn dấu hiệu khác. Nên ta không có cách nào phán đoán được nàng trúng cổ độc gì khi mà nó không có hoạt động được."

"Cho nên, không có cách nào giải cổ, cũng không biết được sẽ có nguy hại gì?" Văn Mặc Huyền chau mày, nhỏ giọng nói.

Tô Nhược Quân có chút bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu.

Những ngày này Văn Mặc Huyền một mực luôn lo lắng tình huống của Cố Lưu Tích. Nàng ấy có thế nào thì ít nhất cũng biết được tình trạng, nhưng nàng ấy lại không có một chút dấu hiệu gì, nên càng khiến nàng lo lắng hơn.

Lời Mộ Cẩm nói ngày ấy một mực quanh quẩn ở bên tai, cái gọi là đại lễ, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Cố Lưu Tích thấy nàng lo lắng, cúi đầu suy tư một lát, mở miệng nói: "Vậy cổ độc này ở trong cơ thể ta, trước mắt có gì nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tô Nhược Quân nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Dựa theo mạch tượng của muội lúc này, cổ độc nọ khá là yên tĩnh, nếu không bị dẫn động thì cũng không đáng lo. Chẳng qua là... Thứ cốt tiêu quái dị kia có thể thúc giục nó. Nếu là nó hoạt động, ta không biết sẽ có hậu quả gì, nhưng tuyệt sẽ không thoải mái."

Có thể làm cho Mộ Cẩm đặc biệt tìm đến, cổ độc ấy tuyệt đối không tầm thường.

Sắc mặt Văn Mặc Huyền tái nhợt, Cố Lưu Tích lại cười đến thoải mái: "Nói cách khác, chỉ cần Mộ Cẩm không xuất hiện, ta vẫn sẽ khỏe mạnh đúng không. Hơn nữa nếu như nàng ta có ý đồ dùng cốt tiêu khống chế ta, tuy rằng lúc ấy không biết sẽ xảy ra điều gì, nhưng mà có thể xác định, nàng ta rất nắm chắc. Như vậy, lúc ấy dù nàng ta thúc giục cổ độc, cũng sẽ không lấy tính mạng của ta."

Tô Nhược Quân gật đầu: "Đúng là như thế."

Văn Mặc Huyền khẽ bóp bàn tay, cụp mắt nhìn xuống, một lát sau nhỏ giọng nói: "Bảo Minh U giáo bên kia giám sát Mộ Cẩm, có cơ hội thì bắt người lại đây cho ta."

"Dạ."

"Nhược Quân, hành trình đi Miêu Cương phải tạm thời gác lại rồi."

Văn Mặc Huyền chậm rãi nói, Cố Lưu Tích biến sắc, há to miệng lại không biết nói như thế nào, chỉ biết chán nản cúi đầu.

Tô Nhược Quân nhìn thấy hai người đều trầm mặc thì nói khẽ: "Ừ."

Đường Mạt một mực ngoan ngoan ngồi ở bên cạnh Văn Mặc Huyền, nghe các nàng nói chuyện, cũng phát giác được bầu không khí giữa các nàng không ổn. Nghiêng đầu nhìn ba người, cô bé nhỏ giọng nói: "Văn tỷ tỷ, sâu độc là gì? Là côn trùng biết hại người ạ?"

Văn Mặc Huyền dừng một chút, ôm nàng lên, dịu dàng nói: "Mặc dù gọi là sâu độc nhưng cũng không phải đều là sâu, chỉ là một loài vật do con người nuôi ra, ngoài côn trùng, còn có rắn, rết, thậm chí là ếch, cũng có thể luyện thành cổ. Cổ tuy đa phần âm tà, nhưng không phải đều là vật hại người. Nhưng mà Mạt Mạt phải nhớ, sau này cặp phải cổ động, tránh được thì nên tránh."

Vào đêm, Văn Mặc Huyền theo thường lệ kể chuyện cho Đường Mạt trước khi ngủ. Bởi vì ban ngày nhăc tới cổ, Đường Mạt đặc biệt tò mò, Văn Mặc Huyền kể cho cô bé nghe câu chuyện nữ nhân Miêu Cương nuôi dưỡng cổ. Câu chuyện mang đậm sắc thái Miêu Cương, biến hoá cổ quái mà ly kỳ.

Giọng của Văn Mặc Huyền dịu dàng, lúc kể chuyện thì đều đều, nhưng vẫn rất biết cách giữ không khí. Đường Mạt nghe mà vừa sợ vừa tò mò, kích thích vô cùng.

Cố Lưu Tích nhìn thấy Đường Mạt càng lúc càng hứng phấn thì oán trách nói: "Đêm đã khuya, kể những chuyện như vạy làm gì? Một chốc lát sợ là không ngủ được."

"Muội ấy thích mà." Tuy rằng nói như vậy, Văn Mặc Huyền lại vỗ vỗ đầu Đường Mạt: "Tỷ tỷ lên tiếng rồi, ta cũng không dám kể nữa. Mạt Mạt cũng nên ngủ, bằng không thì không cao được đấy. Ngày mai nghe nữa, có được không?"

Đường Mạt mặc dù còn tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoan nằm xuống: "Dạ, tỷ tỷ ngủ ngon, Văn tỷ tỷ ngủ ngon."

Hai người ở bên trong chốc lát, đợi bé ngủ rồi thì đóng cửa lại, trở về phòng.

Cố Lưu Tích nhìn Văn Mặc Huyền, bỗng mở miệng nói: "Vừa rồi nghe lời tỷ tỷ, sao ngày thường không có được như vậy thế?"

Văn Mặc Huyền trừng mắt: "Ngày thường ta không nghe lời à?"

Trong lòng chẳng biết tại sao, Cố Lưu Tích đột nhiên thấy chua xót, buông mí mắt xuống: "Lúc nào cũng không nghe lời."

Văn Mặc Huyền nghe ra ngữ điệu của nàng không đúng, cũng có thể đoán được là bởi vì sao.

Nàng xoay người, nhìn Cố Lưu Tích yên tĩnh đứng giữa màn đêm.

"Tích nhi."

Nghe nàng trầm giọng gọi, Cố Lưu Tích vội ngẩng đầu lên, kéo tay của nàng: "Được rồi, đi nghỉ ngơi thôi."

Văn Mặc Huyền không hề động, đưa tay ôm Cố Lưu Tích vào trong ngực: "Tích nhi, nàng mạnh khỏe, ta cũng sẽ mạnh khỏe. Huyết tuyến cổ tuy là tai hoạ ngầm, ta cũng rất rõ ràng ta hôm nay như thế nào. Nhưng mà về nàng thì ta không yên lòng, lại càng không dám xem thường. Ta biết rõ nàng để bụng chuyện ta gọi Nhược Quân ở lại. Nhưng mà ta sợ, ta không dám mặc nàng mạo hiểm trong lúc vẫn chưa nắm rõ tình hình như thế này."

Giọng nàng có chút run rẩy, hơi thở cũng dồn dập.

"Từ khi ở bên nhau, ta vẫn luôn đấu tranh với ông trời. Ta muốn được sống, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải có nàng. Tô Lưu Thương rất hạnh phúc, mà cả đời Văn Mặc Huyền lại đầy tuyệt vọng. Không có Tích nhi, mất đi chút dịu dàng ít ỏi này, cuộc đời của nàng thật sự chỉ còn lại đau khổ."

Lòng Cố Lưu Tích đau nhói, nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng hung hăng ôm chặt Văn Mặc Huyền, cất giọng khàn khàn: "Ta hiểu rồi, ta cũng như vậy, làm sao lại không phải đâu."

"Ta hứa với nàng, đợi đến khi biết rõ cổ trong người nàng là gì, ta liền toàn tâm tìm kiếm phương pháp giải cổ. Những người đó chúng ta tạm thời mặc kệ, có được không?"

Cố Lưu Tích kinh ngạc, cuống quít nói: "Mặc Huyền, ngươi..."

"Ta không phải muốn vứt bỏ toàn bộ tâm huyết, dù sao bọn họ không có khả năng buông tha ta. Lúc trước ta nghĩ mau chóng giải quyết những chuyện đó, mau chóng cho nàng một cuộc sống an ổn." Văn Mặc Huyền khẽ cười chua xót: "Kết quả ta làm mọi thứ rối loạn lên, khiến nàng lo lắng, sợ hãi khi ở bên ta, vì ta, không biết đã đau lòng biết bao nhiêu lần. Hôm nay... Ta còn, còn không có bảo vệ nàng tốt, để nàng..."

Cố Lưu Tích lắc đầu liên tục: "Không phải, chuyện này không ngươi đuọc. Ngươi bảo vệ ta quá tốt rồi, tốt đến nỗi làm ta cảm giác mình là một gánh nặng." Cố Lưu Tích mấp máy miệng, sau đó nở nụ cười: "Nhưng mà ta vẫn rất vui vẻ. Dù cho ta cố gắng muốn bảo vệ ngươi, thế nhưng được ngươi che chở ta vẫn thấy rất vui. Mặc dù liên tiếp gặp chuyện, lo lắng hãi hùng, nhưng ta thật sự vui vẻ. Bởi vì ngươi làm ta vui vẻ, hạnh phúc còn nhiều hơn những chuyện đau lòng kia nữa. Thật sự, ngươi không hiểu đâu, mỗi ngày tỉnh lại, có thể nhìn thấy ngươi ở bên cạnh, ta liền cảm thấy ta... nhất định là kiếp trước ta đã cứu cả thế giới rồi."

Trên mặt nàng hiện ý cười ấm áp, dường như tỏa ra ánh nắng, con ngươi trong trẻo lộ ra hào quang, ánh mắt có chút mê ly, lại bao hàm hạnh phúc tràn đầy. Rơi vào mắt Văn Mặc Huyền, người trước mặt, phảng phất như mỗi sợi tóc đều bao bọc niềm hạnh phúc lớn lao. Cảm giác thỏa mãn ấy khiến mắt nàng cũng bắt đầu nóng lên, lồng ngực đập càng thêm dồn dập.

Vốn là một người hướng nội hay e thẹn, cứ như thế bộc lộ thẳng thắn, quả nhiên là một kích chí mạng. Văn Mặc Huyền chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, mặt cũng đỏ ửng.

Vào phòng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người rất là tự nhiên bắt đầu thân mật. Hơi thở quấn quít, dịu dàng như nước, lại không thể kìm nén sóng nhiệt trong cơ thể.

Quần áo rơi lả tả, đến khi hai người dây dưa trên giường, tiếng nỉ non, hơi thở hỗn loạn xuyên qua tấm màn buông hờ, cơ thể và tinh thần giao hòa, vui sướng không nói nên lời, khiến cho đêm nay càng thêm mê ly gợi tình.

Căn phòng yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng, nằm ở trên giường Cố Lưu Tích khẽ động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Mới tỉnh lại, tầm mắt còn chưa rõ ràng. Sau đó bên tai nghe thấy tiếng lật sách, nàng quay đầu, tầm nhìn rõ hơn. Cách đó không xa là người mặc cẩm y màu trắng. Nàng đang cúi đầu đọc sách, ánh mặt trời bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ chưa đóng kín, dịu dàng hắt trên người nàng, như bọc thêm một tầng sáng quanh người nàng, đẹp đẽ tựa như tiên giáng trần.

Người như vậy, thật sự không hề liên quan tới cái người đã mang đến giấc mơ đẹp cho mình đêm qua. Gò má hơi nóng lên, vuốt vuốt cái eo mỏi nhừ, Cố Lưu Tích muốn ngồi dậy.

Văn Mặc Huyền đương nhiên đã biết nàng tỉnh, thấy động tác của nàng, dừng một chút, sau đó ngón tay lành lạnh sờ bên hông Cố Lưu Tích, dịu dàng xoa nắn: "Ngủ ngon không, đói bụng chưa?"

Cố Lưu Tích xấu hổ, vành tai đỏ muốn nhỏ máu: "Còn chưa nữa, đã giờ nào rồi?"

Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, sau đó khẽ cười: "Đã giờ Tỵ () rồi."

(): từ giờ đến giờ sáng.

Cố Lưu Tích sững sờ, Văn Mặc Huyền lại nói khẽ: "Là ta không tốt, sau này nhất định phải ngủ sớm mới được. Không ăn sáng thì sẽ không tốt cho dạ dày."

Cố Lưu Tích: "..."

"Rồi... rồi, ta, ta muốn dậy." Vội cầm lấy quần áo Văn Mặc Huyền đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng mặc xong, mang giày, xíu nữa thì phải đỡ eo rồi.

Văn Mặc Huyền muốn đỡ nàng rồi lại sợ nàng càng thêm xấu hổ, âm thầm hối hận đêm qua đã quá mức.

Nhớ tới tin tức nhận được lúc sáng sớm, muốn gợi sang chuyện khác, Văn Mặc Huyền ôn nhu nói: "Ta đã cho phòng bếp chuẩn bị cháo rồi, nàng ăn trước đỡ nhé. Sư phụ có gửi thư tới, bọn họ đã sắp đến Dự Châu rồi."

Thấy Cố Lưu Tích kinh ngạc, nàng lại mở miệng: "Dùng bữa trước, ta sẽ nói rõ với nàng sau."

Đợi đến lúc Cố Lưu Tích để chén xuống, Văn Mặc Huyền lau miệng cho nàng.

"Chuyện ở Giang Lăng đã truyền khắp giang hồ rồi. Sư phụ cũng biết rồi, tuy đã báo bình an, nhưng e là ông vẫn không yên tâm. Hơn nữa gần đây Minh U giáo thường hay qua lại Thục, sợ là đã phát hiện thân phận của ông ấy. Để phòng hờ, đến Dự châu lại là chuyện tốt."

Cố Lưu Tích gật đầu: "Sư tỷ và Thi Lệ cũng đến luôn à?"

"Ừm." Văn Mặc Huyền đáp lời, sau đó lại nói: "Còn có hai chuyện, Thiên Ky đường truyền tin tức, chuyện của Tiêu Cảnh Hoàng năm đó đã điều tra gần xong. Chỉ có điều chuyện xảy ra khá lâu rồi nên có rất nhiều chi tiết đã không thể tìm được. Nhưng mà, Bạch Lăng nói, Tiêu Cảnh Hoàng cứu trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang là tại Sóc Châu năm Thuần Hóa thứ tám. Nhưng trước đó, ông ta dường như đã từng đột ngột xuất hiện ở Kinh Châu."

"Từng đột ngột xuất hiện?" Cố Lưu Tích chợt suy tư, Kinh Châu?

"Đúng vậy, mùa đông năm Thuần Hóa thứ bảy, ông ta mới xuất hiện ở Kinh Châu, tung tích từ mặc dù không điều tra được kỹ càng, nhưng vẫn có manh mối. Còn trước đó nữa thì không có chút tin tức gì."

Cố Lưu Tích nắm chặt tay: "Mùa đông năm Thuần Hóa thứ bảy, Kinh Châu, thiếu chủ Hoa Dương môn bị giết, tập kích Lạc Già sơn, tàn sát Lạc Già môn, sau đó phóng hỏa đốt núi."

"Đúng vậy, năm đó Hoa Dương môn một mực phủ nhận chuyện phóng hỏa đốt núi, cũng chưa từng đuổi tận giết tuyệt Lạc Già môn. Những người tham gia sự kiện đồ sát Lạc Già môn năm đó đã không còn mấy người sống. Trong đó có người tiết lộ, năm đó lúc tập kích núi Lạc Già, có người cho bọn họ bản đồ lộ tuyến. Mà người nọ, chính là hảo hữu tri giao của thiếu môn chủ Hoa Dương môn, tên là Trọng Cảnh, còn nói là vì báo thù cho bằng hữu, đặc biệt trợ giúp bọn họ. Nhưng người đó cũng đã chết trên núi Lạc Già."

Văn Mặc Huyền dừng một chút, nói tiếp: "Kỳ lạ là, tên Trọng Cảnh này và đại tiểu thư Lạc Già môn, cũng chính là sư mẫu của nàng - Lạc Tố, có giao tình rất thân thiết."

"Sư mẫu?" Cố Lưu Tích sững sờ, đột nhiên nhớ tới sư phụ vẫn luôn trân trọng hộp gỗ kia, lòng bỗng thấy nao nao.

Văn Mặc Huyền thở dài, Lạc Già thập cửu bí quyết, có lẽ là do vị kia giao cho Tiêu Viễn Sơn đấy.

Nói đến đây, Cố Lưu Tích gần như nắm rõ chuyện năm đó rồi. Nàng cất giọng căm hận: "Vậy thì Trọng Cảnh kia chính là Tiêu Cảnh Hoàng rồi!"

"Vẻ ngoài của hai người khác nhau hoàn toàn, nhưng là theo lời kể của những người kia, bàn tay trái của người tên Trọng Cảnh có chút kỳ quái, có một ngón tay bị cắt gọn, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, nghĩ rằng hắn vẫn có năm ngón tay."

"Vậy là hắn vốn dĩ có sáu ngón tay! Tiêu Cảnh Hoàng thì sau?"

"Giống như đúc." Văn Mặc Huyền trầm giọng nói.

Cố Lưu Tích ngơ ngác ngồi đờ ra. Dù nàng đã sớm có phán đoán, nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Kẻ đó, thế mà đổi ba khuôn mặt, ung dung tự tại giang hồ, làm hại sư phụ sống khổ sở đến nhường đó!

"Quả thật là như thế." Cố Lưu Tích cắn răng, có chút căm hận.

Văn Mặc Huyền cầm chặt tay của nàng, nhẹ gảy gảy ngón tay nàng. Cố Lưu Tích khẽ giật mình, vội vàng buông ngón tay ra.

"Chuyện này, muốn nói cho sư phụ không?" Văn Mặc Huyền vuốt vuốt lòng bàn tay nàng, nhỏ giọng hỏi.

Cố Lưu Tích hơi trầm mặc, sau đó thở dài nói: "Sư phụ biết được Tuần Ấp còn sống thì ông ấy sẽ không mặc kệ. Sớm muộn gì ông cũng sẽ biết thôi." Nói xong nàng dừng một chút.

"Còn một chuyện nữa, là gì vậy?"

Văn Mặc Huyền ngưng động tác, sau đó buông lỏng tay: "Một chuyện khác, chính là Danh Kiếm sơn trang phát thiếp mời, mùng bảy tháng sau, chính là đại thọ bảy mươi của Tiêu Cảnh Hoàng, mời tất cả môn phái võ lâm, tiến về Danh Kiếm sơn trang, cùng nhau ăn mừng."

Cố Lưu Tích khẽ giật mình: "Cho nên?"

"Hắn mời Lận Ấn Thiên."

Cố Lưu Tích nhướng mày, đột nhiên nhớ tới võ lâm đại hội vốn sẽ xảy ra vào hai năm sau, lúc đó cũng là mượn ngày thọ thần của Tiêu Cảnh Hoàng mà cùng tổ chức luôn.

"Ông ta muốn mượn tiệc sinh nhật, mở màn võ lâm đại hội?"

Văn Mặc Huyền đứng dậy: "Hôm nay, Thuần Quân, Trạm Lư, Lưu Vân bạch ngọc đều nằm trong tay ông ta, các chủ Tâm Tích các bị Lận Ấn Thiên đánh rơi vào sông Lăng, hai thế lực lớn nhất không đội trời chung. Thời cơ như thế, nếu có thể tụ tập sức mạnh quần hùng, vây bắt Minh U giáo, huyết ngọc tự nhiên cũng sẽ tới tay, hết thảy đều hoàn mỹ vô cùng."

Nói xong, nàng cúi đầu xuống nhìn Cố Lưu Tích, ánh mắt mơ hồ có chút phức tạp: "Tích nhi, chuyện ở Việt Châu ta đã có kết quả, người nuôi dưỡng cổ thật sự là Tiêu Cảnh Hoàng. Mà rất nhiều chuyện ta cũng đã làm xong, cho nên... Mùng bảy tháng sau, ta sẽ đi Danh Kiếm sơn trang."

Cố Lưu Tích vẫn biết rõ, những năm qua Văn Mặc Huyền luôn tìm kiếm nhược điểm của Danh Kiếm sơn trang. Cả cuộc đời trước, nàng cũng đã khiến cha con Tiêu gia phụ tử mất sạch danh dự, thân bại danh liệt. Giết tâm trước khi giết người, Văn Mặc Huyền rất am hiểu đạo lý này.

Cố Lưu Tích chợt thấy cổ họng có chút đắng chát: "Ngươi nói ngươi sẽ đi Danh Kiếm sơn trang, ý là, để ta ở nhà ư?"

Văn Mặc Huyền mấp máy môi, cụp mắt: "Ta không biết Mộ Cẩm có xuất hiện hay không. Nơi đó, ta cũng không nắm chắc. Cho nên, có thể tin ta một lần không?"

Bàn tay nhẹ xoa mặt Cố Lưu Tích, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng.

Cố Lưu Tích cũng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới gật đầu.

Trong mắt Văn Mặc

»

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio