Thời gian cứ thế trôi đi không ngừng, chớp mắt Tô gia đã thu dưỡng Tích nhi được ba tháng. Hoặc là nói, Tích nhi trở thành con dâu nuôi từ bé của Tiểu Thương nhi nhà họ Tô cũng đã được ba tháng.
Thời gian ba tháng không dài lắm, nhưng đối với Tích nhi mà nói, những thứ cô bé nhận được trong ba tháng nhiều hơn cả ba năm nữa. Không còn lo lắng tỉnh lại thì phải đối mặt với người phụ nữ hung ác kia, cũng không còn những trận đòn roi, đói khát chực chờ ạp đến nữa.
Tiết trời tháng tư trời xanh cỏ thơm, dù là Dự Châu bị mùa đông giá rét bao phủ suốt thời gian dài, đến lúc này cũng căng tràn sức sống.
Khi không khí xuân ấm áp tươi sáng len đến nội thành, trong Tô gia cũng đã từ từ tỉnh giấc.
Sáng sớm, trong sân vang tiếng sàn sạt, là gã sai vặt trong phủ bắt đầu công việc quét dọn.
Trong tiểu viện phía đông, mọi hành động đều phải nhẹ khẽ, chỉ vì tiểu chủ tử của họ vẫn đang yên giấc. Trẻ con luôn cần phải ngủ nhiều, cho nên không thể quấy nhiễu lúc này.
Trong phòng, trước chiếc giường êm bày hai đôi giày nhỏ, đặt song song cùng nhau, thoạt nhìn nhỏ khéo đáng yêu cực kỳ.
Mà ở trên giường, tấm chăn phồng lên thành cái đồi. Hai cái đầu nho nhỏ lộ ra bên ngoài, một trong đó đã mở mắt, hai mắt to tròn không có vẻ mơ màng mới tỉnh dậy, mà thoạt trông linh động, rất xinh xắn. Cô bé yên tĩnh nằm đó, cặp mắt dán chặt vào người còn ngủ bên cạnh, niềm vui trong mắt dường như muốn tràn ra ngoài luôn.
Cô bé không có nằm mơ, đã nhiều ngày trôi qua, mỗi lần tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Tiểu Thương, thật sự vui vẻ vô cùng.
Tuy rằng bây giờ đã không cần dậy sớm làm việc lúc trời hửng sáng, nhưng thói quen hình thành trong thời gian dài chưa kịp sửa, cảm giác lo lắng, bồi hồi trong lòng cũng nhất thời chưa thể bỏ. Thế cho nên thời gian đầu ở Tô phủ, cô bé cứ giật mình tỉnh giấc ngay đúng giờ Mẹo, đến lúc sực nhớ ra đã không cần phải chẻ củi, gánh nước nữa, thì cô bé vẫn không thể ngủ lại được.
Bởi vì cô bé không thể ngủ ngon, Tô Lưu Thương vẫn luôn ngủ cùng nàng, và cũng rất không vui vì nàng dậy sớm đến vậy, nên đã ghiêm trang, nhíu mày nói: "Mẫu thân nói, trẻ em không ngủ nhiều thì không những không cao được, còn có thể thành ngốc nữa đó. Nếu mai sáu ngươi thành ngốc rồi, sẽ không thể làm con dâu nuôi từ bé của ta đâu."
Một câu nói làm Tích nhi thấp thỏm lo âu, nước mắt lưng tròng, lúng túng nói: "Ta không phải cố ý, ngày xưa bọn họ muốn ta dậy sớm đốn củi nấu nước, bằng không thì không cho cơm ăn, ta... ta còn chưa sửa được. Ta nhất định sẽ cố gắng sửa, ngươi đừng lơ ta mà."
Tô Diệp và Văn Băng Thu đang bị bảo bối nhà mình chọc cười, nghe Tích nhi nói vậy, lại đau lòng không thôi. Tô Lưu Thương cũng không có ngờ sẽ chọc Tích nhi khóc, luống cuống nhìn qua cha mẹ, rồi vội tới lau nước mắt cho cô bé, còn lầm bầm: "Ngươi đừng khóc, ta dọa ngươi đấy, sẽ không thành tên ngốc đâu." Nói rồi lại cắn cắn môi, nhỏ giọng an ủi: "Dù có thành ngốc thì ta vẫn cần mà."
Tích nhi nghe xong mở to mắt nhìn Tiểu Thương, cặp mắt vẫn còn hồng hồng nhưng đã ngừng nước mắt, cô bé ngoan ngoan gật đầu.
Tô Diệp cùng Văn Băng Thu nghe mà dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này, kỹ thuật dỗ người quả là lợi hại hơn cả người lớn nữa. Đây mà là bé trai thì không biết lớn lên sẽ tới cỡ nào đây.
Hồi tưởng đến đây, cô bé mới tỉnh dậy nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng bị trống mất một chiếc. Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, cũng không hiểu rõ con dâu nuôi từ bé có nghĩa là gì. Nhưng bé vẫn hiểu được đó là một loại ràng buộc thân mật, có lẽ là phải ở bên nhau suốt đời, giống như cha mẹ vậy.
Vừa nghĩ tới Tiểu Thương bằng lòng cho mình ở bên nàng ấy suốt đời, Tích nhi đã thấy vui vẻ vô cùng.
Cô bé cảm thấy Tiểu Thương là người tốt bụng nhất, đáng yêu nhất trên đời này, thật sự như một tiểu thần tiên vậy.
Tô Lưu Thương ở cạnh bên ngủ say sưa, nhóc con được cô bé nuôi ba tháng trời, thân thể gầy như củi khô đã có da có thịt. Tuy rằng còn hơi ốm yếu, nhưng nét mềm mại đặc hữu của trẻ con vẫn có, ôm vào trong ngực còn ngửi thấy hương thơm như mùi sữa, dù đã cai sữa, thì cô bé vẫn rất yêu thích mùi vị này. Lúc ôm ngủ, Tích nhi cũng rất nghe lời, nằm yên không hề nhúc nhích.
Sau một hồi, Tô Lưu Thương khẽ hừ một tiếng, từ từ mở mắt ra, đôi gò má hồng hồng, thấy Tích nhi đã tỉnh thì dụi dụi mắt: "Ngươi lại dậy sớm hơn ta rồi, có ngủ ngon không?"
Tích nhi vội gật đầu: "Ta ngủ ngon lắm, chỉ dậy sớm hơn ngươi một chút à." Nàng vẫn nhớ rằng ngủ ít sẽ vừa thấp vừa ngốc, cho nên vội tỏ rõ là mình ngủ đã đủ rồi.
Tô Lưu Thương híp mắt cười, xoa cặp má mềm của Tích nhi: "Ừm, vậy sáng nay thưởng ngươi một lồng bánh hấp xửng nhé."
Tích nhi nghe xong hơi ngượng ngùng mím môi. Mặc dù chuyện ăn mặc bây giờ đã tốt hơn, nhưng cô bé vẫn yêu bánh bao hấp xửng tre nhất. Chắc có lẽ là vì mùi vị bánh bao do người trước mắt đây đút cho ngon quá, khiến cô bé rất là lưu luyến.
Tô Lưu Thương nhanh chóng xuống giường, mặc dù Tô Diệp yêu thương, nhưng không có nuông chiều cô bé, bởi vậy sáng sớm rửa mặt thay đồ đều là tự cô bé làm.
Hai đứa trẻ thay đồ xong, đi ra ngoài thì gặp được nhũ mẫu và Tử Uyển đang đứng chờ.
Nhũ mẫu thấy hai đứa trẻ phấn điêu ngọc mài đều ăn mặc chỉnh tề, hiển nhiên là đã tự rửa mặt thay đồ, lập tức vui mừng đến tít cả mắt: "Tiểu tiểu thư và Tích nhi ngoan quá, đã có thể chăm lo cho bản thân rồi."
Tô Lưu Thương nhẹ gật đầu: "Cha nói, phải tự mình rời giường rửa mặt, không được để nhũ mẫu và Uyển tỷ tỷ hỗ trợ."
Nhũ mẫu hơi nhíu mày, giúp cô bé chỉnh lại vạt áo, lại bẻ cổ áo cho Tích nhi: "Không có gì, hai đứa còn nhỏ, nhũ mẫu sẵn lòng giúp đỡ mà, đừng sợ phụ thân."
Tô Lưu Thương cười ngọt ngào, nói với giọng làm nũng: "Nhũ mẫu, Thương nhi đói bụng, sáng nay có thể ăn bánh bao hấp xửng không ạ?"
Nghe vậy, Tích nhi ở bên cũng ngửa đầu, ngoan ngoãn nhìn nàng. Ở Tô gia ba tháng, đứa bé vốn gầy còm đã trắng trẽo, xinh xắn hơn, cặp mắt to đen láy, cộng thêm ngũ quan tinh xảo khéo léo, nhìn thôi cũng khiến người ta sinh lòng yêu thương.
Nhũ mẫu trông tiểu chủ từ nhà mình từ nhỏ đến lớn, vốn dĩ không có sức chống cự trước con nít, nhất là hai tiểu gia hỏa đều xinh đẹp đáng yêu cứ níu lấy mà ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng cũng bị sự dễ thương làm rối tinh rối mù.
Xoa xoa hai cái đầu nhỏ, nàng liên tục đáp lời: "Có thể có thể. Đói bụng rồi à, nhũ mẫu lập tức sai người đi Túy Hợp Lâu mua nhé."
Tô Lưu Thương vui vẻ gật đầu, nhìn qua Tích nhi, nghĩ đến lời nói sáng nay, chậm rãi giơ ra ba ngón tay nhỏ, nói ngọt: "Uyển tỷ tỷ, sáng nay mua ba lồng bánh bao được không ạ?"
Tử Uyển trông điệu bộ muốn thương lượng của cô bé, nhịn không được mà bật cười. Phải biết tiểu chủ tử nhà mình yêu bánh bao hấp xửng tre tha thiết, mặc dù không phải nuông chiều từ bé, nhưng đúng là có chút kén ăn, đồ ăn sáng thường xuyên chỉ là bánh bao hấp xửng tre, những thứ khác thì không động tới nhiều.
Mà trẻ con lại đang tuổi lớn, chủ tử và phu nhân đương nhiên không cho phép cô bé ăn quá nhiều, bởi vậy nên món bánh bao hấp xửng tre này cũng có quy định hạn mức có thể ăn.
Từ sau khi Tích nhi đến đây, phát hiện nhóc con này cũng rất thích ăn, hơn nữa dù trông gầy yếu là thế, nhưng còn có thể ăn nhiều hơn cả tiểu chủ tử, bởi vậy hạn mức bánh bao của tiểu chủ tử tăng lên thành hai lồng.
Tử Uyển ngồi xổm xuống, nhịn không được mà trêu chọc nàng, khó xử nói: "Nhưng mọi ngày chỉ mua hai lồng, chủ tử đã quy định hết rồi. Tiểu chủ tử, sáng nay vì sao phải mua ba lồng vậy?"
Tô Lưu Thương nhíu nhíu đôi mày nhỏ, sau đó chân thành nói: "Ta đã đồng ý với Tích nhi, thưởng cho nàng một lồng bánh bao hấp xửng. Hơn nữa cha đã nói, làm người không thể nuốt lời. Ông ấy sẽ không trách ta đâu, đúng không?"
Tử Uyển không lung lay: "Tiểu chủ tử đã đưa ra lời hứa tất nhiên phải thực hiện, tiểu chủ tử có thể đưa lồng bánh của mình cho Tích nhi mà."
Tô Lưu Thương ngẩn người, hiển nhiên không có ngờ tới kết quả này. Cô bé há miêgnj, nhưng lại không biết phản bác như thế nào. Nhìn qua Tích nhi đang đứng đó, cúi đầu xuống, lúc ngẩng đầu thì cặp mắt đã đỏ hồng vì ấm ức: "Được thôi, ta đây sẽ không ăn đâu. Không có bánh bao hấp xửng tre, ta cũng chỉ đành húp cháo, còn chỉ có thể ăn được nửa bát. Buổi sáng phải học bài với tiên sinh, nhất định sẽ đói, học không tốt, tiên sinh sẽ đánh bàn tay của ta. Ta bị đánh, mẫu thân nhất định sẽ đau lòng, chắc chắn hỏi ta nguyên do, đến lúc đó nàng biết được..."
Tử Uyển vốn đã có chút hối hận chọc tiểu chủ tử ấm ức đến khóc, kết quả nhóc quỷ này, nói một tràng dài và kết lại là uy hiếp nàng. Dở khóc dở cười mà ngắt lời bé con: "Dạ rồi rồi, tiểu tổ tông, ta sai rồi, sẽ sai người mua ba lồng bánh bao, được chưa?"
Tô Lưu Thương thoả mãn gật gật đầu, kéo Tích nhi đi thẳng đến sảnh nhỏ.
Hai người ngồi trên bàn, ngước nhìn Tử Uyển bưng bánh bao hấp xửng còn bốc hơi nóng tới, cắp mắt đều sáng lên.
Tô Lưu Thương vui vẻ mà đung đưa chân, đột nhiên nhớ đến cái gì, hắng giọng một cái, quay qua nói với cô bé có cặp má hồng phơn phớt: "Tích nhi, tiên sinh về quê đã trở lại rồi, hôm nay ngươi phải đi học với ta đó. Mấy bài văn hôm qua ta dạy cho ngươi có còn nhớ không? Tiên sinh muốn kiểm tra thử đó."
Tích nhi nghe mà khẩn trương không thôi, nhéo nhéo ngón tay, lắp bắp nói: "Có... Có thuộc rồi."
"Ừm, giỏi lắm, ngươi đọc cho ta nge trước đi. Đọc mà sai một câu thì ta sẽ trừ của ngươi một cái bánh bao đó nhé." Tô Lưu Thương trừng to mắt, cười tủm tỉm nói.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tích nhi, Tử Uyển buồn cười mà lắc đầu, đụng phải cô tiểu chủ tử bụng dạ xấu xa này, Tích nhi thật là đáng thương.
Mà bên kia, Tích nhi lo sợ bắt đầu đọc thuộc lòng, còn Tô Lưu Thương thì ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trông điệu bộ hệt như một tiểu phu tử. Khung cảnh khá buồn cười, lại khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu trong lòng.
Gặp khúc đọc sai, Tô Lưu Thương cũng không lưu tình, dùng đũa gắp một cái bánh bao đi, nói một câu: "Sai rồi."
Tích nhi như gặp đại địch, cặp mắt lúng liếng rơi vào lồng bánh, miệng thì vẫn đọc bài. Mắt thấy bánh bao hấp xửng bị gắp đi mấy cái liền, ánh mắt cô bé càng thêm đáng thương.
"Đã sai sáu chỗ rồi, lại sai nữa thì ngươi mất hẳn một lồng đó nha." Tô Lưu Thương từ từ nhả ra một câu, Tích nhi lập tức cà lăm vài câu, đến cuối cùng, nhìn bốn cái bánh lẻ loi trên đĩa, lại ngước mắt nhìn Tô Lưu Thương, đôi mắt đã ướt đi, trông đáng thương cực kỳ.
Mà Tô Lưu Thương lại lắc đầu: "Ăn đi, ngươi còn phải ôn tập mấy lần nữa."
Tích nhi nghe thấy Tiểu Thương nói như vậy, có chút thấp thỏm không yên, sợ Tiểu Thương ghét bỏ mình ngốc. Mà trước đó cô bé đã học thuộc rồi, không có đọc vấp như vậy, sáng nay thật sự khiến người ta thất vọng. Lồng bánh bao hấp nóng vốn dĩ hấp dẫn mê người đã không còn hấp dẫn nữa. Cô bé gục đầu, cặp mắt bống thấy cay cay.
Tử Uyển không thể như Tô Lưu Thương, lập tức phát giác cô bé không ổn, nhẹ nhàng chọc chọc tiểu chủ tử nhà mình. Tô Lưu Thương thấy Tích nhi cúi đầu nhìn chằm chằm bánh bao mà không ăn thì hơi ngẩn ra. Dường như ý thức được không đúng, cúi người qua nhìn thì phát hiện cặp mắt Tích nhi đã đỏ bừng, vội xúm lại nói: "Ta chọc ngươi đó, không phải chỉ cho ngươi ăn bốn cái đâu mà. Mấy cái này đều là của ngươi, ngươi đừng khóc mà."
Nói xong cô bé vội vàng gắp bánh về, mà bé con kia vẫn cứ gục đầu.
Tô Lưu Thương lại gắp bánh bao, tách ra một nửa, bĩu môi thổi thổi, nhét vào trong miệng cô bé: "Không gạt ngươi, đều cho ngươi ăn có được hay không."
Cặp má bé con kia phình ra, đỏ mắt nhìn Tô Lưu Thương, hàm hồ nói: "Ta đã cố gắng học thuộc lòng rồi, ngày hôm qua đọc không có tệ đến vậy. Ngươi đừng ghét bỏ ta ngốc."
Tô Lưu Thương liên tục xua tay: "Ngươi không ngốc, ta học bài cũng sai liên tục mà. Lúc trước mẫu thân còn không chừa cho ta cái bánh nào đấy."
Đưa tay lau mắt cho Tích nhi, Tô Lưu Thương vội vàng nói: "Ta chỉ sợ ngươi ở trước mặt tiên sinh không đọc tốt, ông ấy sẽ đánh tay ngươi. Tiên sinh dữ lắm, đánh cái nào cũng rất đau."
Bé gái trừng to mắt, nuốt bánh bao xuống, cau mày nói: "Tiên sinh có đánh ngươi à?"
"Ừ, có một lần ta quên bài văn ông dạy hôm trước, bị đánh mấy thước luôn đó."
Bé gái lại nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì, sau đó chân thành nói: "Vậy sau này để tiên sinh đánh ta là được, xương ta cứng rắn."
Lúc người đàn bà kia đánh đập, luôn miệng nói xướng cô bé cứng rắn, đánh mình mà tay bà ta đau.
Tô Lưu Thương giật mình, lắc đầu: "Tiên sinh chỉ khẻ tay chỗ nhiều thịt, không đánh xương."
Bé gái đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Da ta cũng rất dày."
"Ha ha..." Tô Lưu Thương bật cười, nhéo nhéo mặt của cô bé, lại véo véo của mình: "Dày cái gì chứ, ta lại cảm thấy ta còn dày hơn. Ngươi quá gầy."
Tử Uyển thấy hai đứa bé ồn ào nhưng rất vui vẻ, lại nhớ đến lời nói của bé gái kia, chợt cảm tưởng, cả hai đều ở lứa tuổi ngây thơ chân chất, nhưng lời nói lại đâm sâu vào lòng người...
Cơ thể phu nhân yếu ớt, chỉ có đứa con là tiểu chủ tử, hôm nay có được cô bé kia, coi như là trời cao ban cho tiểu chủ tử làm bạn.
Dùng cơm xong hai người cùng nhau đi thư phòng, vị tiên sinh họ Phó nọ cũng đang chờ. Văn Băng Thu và Tô Diệp tới Thương hội từ sáng sớm, giữa trưa lại vội trở về để dùng cơm trưa cùng hai tiểu gia hỏa.
Văn Băng Thu đứng ở trong sân chờ đợi các nàng tan học, tiễn Phó tiên sinh đi, quay đầu lại con gái cưng lôi kéo Tích nhi như năm cô vợ nhỏ, không khỏi buồn cười: "Thương nhi, có phải lại đang chọc Tích nhi không. Con xem, mắt cô bé đỏ bừng cả rồi kìa."
Tô Lưu Thương không đồng ý: "Mẫu thân, con nào có trêu Tích nhi bao giờ."
Về chuyện sáng nay, cô bé chỉ đùa với Tích nhi chút thôi, không tính là trêu chọc mà.
"À, vậy sao Tích nhi tại trông như thế kia?" Văn Băng Thu hai tay nắm hai đứa nhỏ, trên mặt là ý cười vui vẻ ấm áp: "Tích nhi nè, nếu như Thương nhi trêu chọc con, cứ việc nói với nương thân, nương thân sẽ ra mặt cho con."
Mặt Tích nhi càng đỏ hơn, ngập ngừng nói: "Tiểu Thương sẽ không chọc con đâu."
Tô Lưu Thương rất là thoả mãn, nhìn qua mẫu thân nhà mình, cười híp mắt.
Đứng ở cạnh bên, Tử Uyển không biết nhớ tới chuyện gì mà bật cười ra tiếng, khi thấy Văn Băng Thu nhìn qua, nhịn không được, cười nói: "Phu nhân, vừa rồi Phó tiên sinh hỏi về Tích nhi. Tiểu chủ tử còn nhỏ mà lại nghiêm túc trả lời Phó tiên sinh thế này, "Tiên sinh, Tích nhi là con dâu nuôi từ bé của ta, về sau sẽ theo ta cùng học". Vẻ mặt của Phó tiên sinh lúc ấy, thật sự là..."
Văn Băng Thu sững sờ, dở khóc dở cười, khó trách vừa rồi Phó Bác trông có vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Lưu Thương mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng lờ mờ hiểu ý của các nàng, đưa tay kéo Tích nhi, nhếch miệng: "Giấy trắng giấy đen (), chứng từ đã ký, không được sửa đổi. Nàng chính là con dâu nuôi từ bé của con, lớn lên rồi sẽ thành tức phụ của con."
(): Nguyên văn nha ^v^
Văn Băng Thu hơi ngạc nhiên: "Thương nhi có hiểu được cái gì là con dâu nuôi từ bé không?"
Tô Lưu Thương có chút khó hiểu: "Hiểu được ạ, không phải nương đã nói với con rồi sao? Hơn nữa vừa rồi tiên sinh nói, con dâu nuôi từ bé lớn lên chính là tức phụ, nếu như trưởng thành không làm tức phụ, thì không thể gọi là con dâu nuôi từ bé. Vậy Tích nhi trưởng thành cũng phải làm tức phụ của ta mới được."
Văn Băng Thu nghe mà không biết phải đối đáp làm sao. Nếu như Phó Bác biết được con gái nàng hiểu lời của hắn theo hướng như vậy, thì hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.
Nhìn hai đứa bé tình cảm tốt đến vậy, ánh mắt Văn Băng Thu càng thêm dịu hiền, lời của con nít cũng được, ngây thơ ngu ngốc cũng chẳng sao, cả nhà bọn họ hôm nay vẫn rất hạnh phúc. Vì sự hồn nhiên của chúng, cứ nghe theo là được rồi.
Nhưng mà thế sự vô thường, Văn Băng Thu ngày hôm đó không thể nào ngờ rằng cả nhà bọn họ cuối cùng phải gặp tai ương, cũng không thể ngờ rằng bảo bối họ nâng niu trong lòng ngày sau lại chịu nhiều giày vò như thế nào.
Nhưng năm đó, sự độ lượng và thiện tâm của cả nhà họ, cuối cùng đã tạo nên vòng sáng tươi đẹp, trở thành điểm ôn nhu và ngọt ngào nhất trong cuộc đời đầy sóng gió của nàng. Mặc cho có hợp lẽ thường hay không, tựu chung thì nó vẫn trở thành niềm hạnh phúc khiến bao người hâm mộ.
- ------
Editor có lời muốn nói: tén tén tén tèn~~ Hola mọi người~ Mình lại ngoi lên sau bao ngày lặn sâu để mang đến chương phiên ngoại cuối cùng cho mọi người đây. Chương này được tác giả Thời Vi đăng sau một khoảng thời gian kết truyện, kể về quá khứ và chứa một rổ đáng yêu luôn!
Đến đây thì Các chủ có bệnh chính thức kết thúc rồi. Truyện sẽ được chuyển sang trạng thái "Đang beta" để được chỉnh chu hơn. Rất cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ suốt từ những chương đầu tiên đến nay.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.