Thẳng đến khi Tử Tô tới hỏi thăm bữa trưa dùng món gì, mới phá vỡ cục diện bế tắc kia. Chỉ là Tử Tô thì vô cùng khó hiểu, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào cử động của hai người, thế là tăng thêm một phần lúng túng.
Tử Tô càng ngày càng hiếu kỳ, chỉ vì lúc đi vào nàng thấy cảnh tượng khá quỷ dị. Chủ tử nhà nàng và Lưu Tích cô nương đều ngồi trong sân, không nói câu nào. Ngay cả ánh mắt cũng không dám chạm nhau. Sắc mặt người sau hồng hơn người trước. Hơn nữa bờ môi hai người rõ ràng có chút sưng đỏ, như là bị ai cắn vậy. Cố Lưu Tích thì nàng không rõ lắm, mà chủ tử nhà mình thì chưa từng có thói quen cắn môi, thì thì nó ở đâu ra? Cuối cùng thật sự không nín được, chỉ chỉ bờ môi mở miệng hỏi: "Chủ tử, môi của người hình như hơi sưng lên rồi ấy?"
Bản mặt Văn Mặc Huyền vốn đã bình thường trở lại thì chợt ẩn ẩn đỏ tiếp, liếm liếm môi, khẽ ho khan một tiếng, nói: "Thật à, chắc là do thời tiết khô nóng quá đó, không quan trọng."
Sau đó nhìn sang đôi môi của Cố Lưu Tích, ánh mắt phiêu bồng, nói tiếp: "Muội xem, môi của Lưu Tích cô nương cũng có chút sưng, chắc là do mấy ngày nay tiết trời nóng quá. Giữa trưa hãy chuẩn bị ít canh thanh nhiệt đi."
Cố Lưu Tích thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, khó chịu khục một tiếng, âm thầm oán, lại bắt đầu giả bộ nghiêm túc mà nói bậy nói bạ rồi.
Tuy nói vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng Tử Tô đến cũng làm hai người bình tĩnh hơn nhiều. Văn Mặc Huyền suy nghĩ một chút, mở miệng trước, nói: "Tích nhi, vừa rồi ngươi nói có một số việc ngươi nghe không hiểu lắm, vậy giờ ta nói lại cho ngươi."
Cố Lưu Tích khẩn trương trong lòng, vội vàng nghiêm nghị nhìn nàng.
Văn Mặc Huyền hờ hững chống cằm lên bàn, từ từ mở miệng: "Tích nhi, ngươi từng nói ngươi ở trong mơ đã gặp rất nhiều chuyện. Vậy ngươi hãy nói thật đi, ngươi có biết những năm này ta đã, đang làm gì không?"
Cố Lưu Tích nhìn nàng, ánh mắt có chút ảm đạm, nhỏ giọng nói: "Tuy nói là đoán được, nhưng khả năng của ta quá kém cỏi. Ta chỉ có thể chứng kiến những chuyện tự thân ta trải qua, đối với quá khứ của ngươi, ta biết rất ít. Ta chỉ biết thân phận của ngươi, còn có mục đích của ngươi, còn những chuyện khác thì không." Mỗi lần nghĩ tới đây, Cố Lưu Tích sẽ ảo não, hối hận. Kiếp trước mình hồ đồ cả đời, bị người lợi dụng xoay mòng mòng như kẻ đần độn. Hiểu biết về Văn Mặc Huyền ít đến đáng thương.
Văn Mặc Huyền cảm giác được tâm tình nàng tụt dốc, khẽ cười nói: "Ngươi không phải đã nói những chuyện trong giấc mơ ấy là tự ngươi trải qua à, sao ngươi lại không mơ tới ta. Ta không có nói cho ngươi biết những chuyện đó ư?"
Lòng Cố Lưu Tích lại trĩu nặng, gắng dằn xuống nỗi đau, miễn cưỡng nói: "Có mơ tới chớ, chẳng qua là ngươi quá xấu, cứ luôn che giấu, cái gì cũng không chịu nói cho ta biết. Lừa ta rất là khổ."
Rõ ràng nghe ra được sự chua xót và miễn cưỡng trong từng câu chữ của nàng, Văn Mặc Huyền ngưng ý trêu chọc, khẽ cau mày, nghiêm túc nói: "Quả đúng là giấc mơ, ta làm sao lại hư hỏng với ngươi chứ."
Ánh mắt Cố Lưu Tích dịu dàng xen lẫn đau đớn, khóe miệng vẫn khẽ nhấc lên ý cười, nỉ non: "Đúng là mộng. Nhưng dù người có xấu xa, lại vẫn đối xử với ta rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt luôn."
Văn Mặc Huyền cũng nhìn nàng bằng đôi mắt ấm áp, không truy vấn việc này sâu hơn nữa, chậm rãi mở miệng nói tiếp: "Năm đó, sau khi ta được Cung bá bá cứu về, ông ấy liền dẫn ta đến Tô Châu. Ông ấy vốn là người Tô Châu, ở đây có chút ít sản nghiệp, vì vậy ta liền dừng chân tại Tô Châu. Lúc ấy còn nhỏ, không dằn nổi mối hận trong lòng, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn báo thù. Cung bá bá sợ ta quá cực đoan, không giúp ta báo thù, mà để ta tự mình cố gắng tìm ra chân tướng lúc trước. Bởi vậy, ta cũng bắt đầu vạch mưu xây dựng thế lực cho riêng mình."
Văn Mặc Huyền chỉ nói qua loa, những khó khăn gian khổ trong quá trình ấy khó có thể hình dung được. Khi đó, nàng chỉ mới hơn tám tuổi, mà đã biết phải mưu tính thế lực cho mình, dĩ nhiên không đơn giản. Nhưng muốn vận dụng vào thực tế, quả thật khó hơn lên trời. Tuy rằng Cung Minh ủng hộ nàng hết mình, nhưng xưa nay không cho phép có người tự tiện hỗ trợ. Hắn tuyển chọn cho Văn Mặc Huyền năm vị sư phụ từ trên cuốn sách Diêm La, để Văn Mặc Huyền đi theo bọn họ học tập. Vô luận là võ nghệ, mưu lược, hay là văn hóa, đều không bỏ sót môn nào. Mấy người Cung Minh kết bạn, không ít người có tính cách kỳ quái. Những ngày đó, đối với Văn Mặc Huyền mà nói, trôi qua vô cùng mệt mỏi. Thực sự khiến nàng tạm thời quên mất nỗi hận ghi lòng tạc dạ kia.
Một đường gian truân, cuối cùng Văn Mặc Huyền cũng gầy dựng được sơ bộ Tâm Tích các. Cộng thêm, thuộc hạ chiêu mộ được đều là những người có thiên phú xuất chúng, phát triển vô cùng tốt. Sau đó sức khỏe Văn Mặc Huyền ngày càng sa sút, Cung Minh rời đi tìm thuốc, còn để lại sách Diêm La cho nàng. Từ đó Tâm Tích các càng ngày càng hoàn thiện. Cho tới bây giờ, dĩ nhiên đã trở thành một tổ chức khó mà rúng động.
Cố Lưu Tích nghe thấy thế, vừa đau lòng, vừa kiêu ngạo. Trong lòng cũng trào dâng nỗi tiếc nuối bản thân không thế ở bên nàng vào những thời khắc ấy, thấp giọng sụt sịt nói: "Nếu ta có thể ở cạnh ngươi, thì tốt biết mấy."
Văn Mặc Huyền hơi giật mình, sau đó xoa đầu nàng: "Bây giờ có thể ở bên ta, đã là tốt lắm rồi."
Cố Lưu Tích nhìn qua đôi mắt luôn thấm đẫm dịu dàng của nàng, cuối cùng gật đầu nở nụ cười.
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng ôm nàng, Cố Lưu Tích cũng hơi đỏ mặt một chút, cuối cùng lại dịu ngoan mà tựa ở trong ngực nàng. Một lúc lâu sau mới cẩn thận hỏi: "Vậy hôm nay có phải ngươi đã tra ra chân tướng năm đó rồi không?"
Văn Mặc Huyền thở dài, nhìn xem mấy đóa hoa Hợp Hoan tàn úa rơi đầy sân, chầm chậm nói: "Dù chưa hoàn toàn biết rõ, nhưng cũng nắm tám chín phần rồi."
Cố Lưu Tích bất giác nắm lấy tay Văn Mặc Huyền, như muốn làm yên lòng nàng. Văn Mặc Huyền cúi đầu cười cười, hỏi: "Tích nhi có biết thân phận thật sự của cha không?"
Cố Lưu Tích mấp máy miệng, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Ánh mắt Văn Mặc Huyền thoáng vẻ phức tạp, thật sự là mơ sao? Ở trong mơ mà biết được hết những chuyện mà người ta vô cùng muốn biết ư? Dùng cằm day day đỉnh đầu Cố Lưu Tích, nàng tiếp tục: "Thuở ban đầu, Minh U giáo không phải ở Tây Vực, mà vốn là lập giáo ở đất Ngô Việt vào thời Tùy Đường. Chẳng qua, về sau chiến hỏa liên miên, bị tổn thất nặng nề, lúc này mới chuyển giáo phái đến Tây Vực. Bởi vậy xác thực mà nói, Minh U giáo vốn là một môn phái Trung Nguyên. Tuy nói Tây Vực hẻo lánh khô cằn, nhưng được cái yên bình. Trải qua mấy trăm năm, Minh U giáo cũng coi như có tiếng tăm lẫy lừng khắp Tây Vực."
Dù Minh U giáo đóng đô ở Tây Vực, nhưng vẫn giữ lại phần lớn tập tục của Trung Nguyên. Ngôi vị giáo chủ đều được chọn ra từ trong nhóm năm người do Giáo chủ và đại hộ pháp đề xuất. Nhóm này được bồi dưỡng từ thuở nhỏ, người xuất sắc nhất là giáo chủ, bốn người còn lại là hộ pháp đời kế tiếp. Cứ thế mà truyền tới đời của Nhiễm Tu Diệp.
Mặc dù Nhiễm Tu Diệp sinh ra ở Tây Vực, nhưng từ nhỏ đã trải nghiệm rèn luyện khắp nơi ở Trung Nguyên, bởi vì thiên phú xuất chúng, nên đã giúp U Minh giáo rất nhiều việc, rất được giáo chúng kính yêu. Khi còn trẻ tuổi khí thịnh, hắn đã từng lập chí làm cho Minh U giáo trở lại Trung Nguyên, nhưng gặp khó khăn rất nhiều. Nhưng, Nhiễm Tu Diệp làm người cực kỳ hiệp nghĩa, ôn nhuận như ngọc, lại không câu nệ tục lễ, bởi vậy kết giao được rất nhiều bạn tốt. Trong đó quan hệ thân thiết nhất là với Cung Minh. Hai người có thể nói là bạn vong niên, tính khí lại đặc biệt tương hợp, cuối cùng đã kết thành huynh đệ.
Mặt khác, mang thân phận giáo chủ Minh U giáo hành tẩu giang hồ, kẻ thù của Nhiễm Tu Diệp cũng không ít. Sau này vô tình gặp được Văn Băng Thu, hai người lưỡng tình tương duyệt, sau nhiều lần khó khăn trắc trở, đã ước định lương duyên.
Vốn dĩ công phu của Văn Băng Thu rất tốt, nhưng khi đang mang thai Tô Lưu Thương thì lọt vào vòng vây của kẻ thù, vì cứu Nhiễm Tu Diệp mà trúng kịch độc, thiếu chút nữa một xác hai mạng. May mắn được Cung Minh cứu giúp, bảo vệ mẹ con bình an, nhưng một thân công phu của Văn Băng Thu bị hủy hết. Từ đó, cũng không thể mang thai được nữa. Cũng từ lúc ấy, Nhiễm Tu Diệp buông bỏ ngôi giáo chủ, mang theo Văn Băng Thu cùng con gái cải danh đổi họ ẩn cư Tô Châu, toàn tâm đi làm thương nhân.
Từ đầu đến cuối, Văn Mặc Huyền đều giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là khi đề cập đến cha mẹ trong quá khứ thì trong ánh mắt vẫn không giấu được nỗi đau. Một lúc lâu sau, nàng lẩm bẩm nói: "Có điều, khi đã bước chân vào giang hồ, muốn hoàn toàn dứt ra chính là hy vọng xa vời. Cho dù bọn họ không hề can dự đến chuyện gì nữa, cũng không chạy khỏi dã tâm của người khác."
Lòng Cố Lưu Tích cũng buồn bã, Tô Diệp và Văn Băng Thu trong trí nhớ, một thì ôn nhuận như ngọc, một thì thanh nhã như nước, tình cảm sâu đậm, đối xử với mọi người cũng vô cùng rộng lượng. Hai năm chung sống cùng họ, đến nay trong lòng Cố Lưu Tích, đó vẫn hệt như cảnh trong mơ, tốt đẹp mà không chân thật.
"Tại sao Lận Ấn Thiên lại làm như vậy, cha nương và hắn không phải là bạn thân sao? Hắn muốn đoạt hai khối ngọc kia, là có mục đích gì?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Lòng người là khó đoán nhất. Cái gọi là bạn thân, khi gặp phải chữ lợi, cũng sẽ sụp đổ. Dù cha buông bỏ ngôi giáo chủ, nhưng những người trong giáo lại không nghĩ như thế. Dù cha từng đề cử Lận Ấn Thiên kế nhiệm, bọn họ vẫn không chịu thừa nhận, vẫn muốn thông qua Lận Ấn Thiên khuyên ông trở về. Nhìn dã tâm của Lận Ấn Thiên hôm nay, sự tồn tại của cha, thật là một trở ngại. Về phần hai khối ngọc kia, cha chỉ nói qua là trân bảo gia truyền, không hề nhắc tới công dụng của nó. Ông có thể tùy tiện cho ta mang theo trên người, nên quả thực ta không nghĩ ra được nó sẽ có tác dụng đặc biệt gì. Mà ta mơ hồ cảm thấy, đây mới là nguyên do Lận Ấn Thiên ra tay. Về phần Danh kiếm sơn trang, chẳng qua chỉ là cấu kết với Lận Ấn Thiên, muốn đoạt tất cả sản nghiệp của Tô gia, thuận tiện che giấu những chuyện hợp tác trái đạo lý với Lận Ấn Thiên mà thôi."
Cố Lưu Tích chau mày, từ trong vạt áo lấy ra cái khăn bọc khối ngọc, nhỏ giọng nói: "Đã như thế, ngươi còn nằng nặc muốn đưa cho ta. Lần trước thiếu chút nữa ta đã đeo nó đến Thiên Nhạc sơn trang rồi. Nếu như bị hắn thấy được, ngươi... Ta xem ngươi sẽ làm sao đây!" Nói thế, trong giọng của nàng đã xen chút khẩn trương.
Hai hàng lông mày của Văn Mặc Huyền chau lại: "Là ta không tốt. Nếu như bị hắn thấy được, đoán chừng ta sẽ không sống nổi mất."
Cố Lưu Tích càng khó thở hơn: "Cái gì không sống được hả, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Văn Mặc Huyền đưa tay kết gút lại gói ngọc trong tay nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương ngốc nhà ngươi. Ngươi không nghĩ tới, nếu như ngươi mang ngọc, chỉ sợ không chỉ có ngọc sẽ mất, mạng của ngươi sợ cũng chẳng còn sao. Trước kia là ta sơ sẩy, để ngươi mang ngọc theo. Ngọc mất rồi cũng không sao, nhưng nếu ngươi có bề gì, không phải ta cũng không sống nổi ư?"
Ngữ điệu của nàng dù có vẻ trêu tức, nhưng Cố Lưu Tích lại có thể nghe ra, nàng không phải nói đùa, mặt lập tức ửng hồng. Nhưng vẫn ngập ngừng nói: "Lại nói bừa để dỗ ta rồi."
"Không phải để dỗ ngươi đâu. Tích nhi, ta nói rồi, cảm giác mất đi quá đau khổ, ta không mong muốn ngươi nếm thử, mà ta cũng không chịu nổi. Cho nên vô luận ngày sau xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, chớ để mình bị thương." Chất giọng Văn Mặc Huyền trầm thấp, ánh mắt lại kiên định dị thường.
Cố Lưu Tích biết, lời này chắc nàng ấy đã muốn nói từ khi rời khỏi Thiên Nhạc sơn trang. Chỉ là nàng ấy luôn dằn xuống, hôm nay mới nói ra. Nàng cười cười, hai tay bọc lấy bàn tay phải lành lạnh của bàn, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, bình an sống bên ngươi mới là tâm nguyện cả đời của ta. Cho nên, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình, mà ngươi cũng phải khỏe mạnh sống tiếp, đừng để ta nghe thấy những lời nói xui xẻo kia nữa, được chứ?"
Văn Mặc Huyền cười đến dịu dàng, muốn gật đầu, thì Cố Lưu Tích lại cứng rắn chen thêm một câu: "Người khác nói cho ta biết cũng không được!"
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Văn Mặc Huyền có chút ảo não, nói: "Nhược Quân nói gì với ngươi à?"
Cố Lưu Tích nhìn nàng sắc mặt chợt đổi sang vẻ đau khổ, cảm thấy hết sức đáng yêu, nhéo nhéo mặt của nàng: "Chuyện nên nói, không nên nói cũng nói luôn rồi. Ngươi hỏi cái nào?"
Văn Mặc Huyền nghiêng nghiêng đầu, nắm tay của nàng, cười như gió xuân ấm áp, khẽ nói: "Tích nhi, ta phát hiện lá gan của ngươi hình như hơi lớn?"
-------
Editor có lời muốn nói: từ nay, sẽ quay lại tiến độ cũ nha~~ ^^