-----"Không cần, Nhiễm Thanh Ảnh nhất định là đi Ấn Sơn!"-----
Cố Lưu Tích cùng Tô Thanh và Mộc Thâm chạy thẳng về hướng Việt Châu, chỉ có điều mãi chẳng thể đuổi kịp Liễu Tử Nhứ. Xem ra Liễu Tử Nhứ cũng chạy rất vội, trên đường đi hầu như chưa từng ngừng lại.
Trải qua mấy ngày bôn ba, người ngựa đều mệt mỏi, mà nơi này hoang vu vắng vẻ, căn bản không thể đổi ngựa. Ngựa của mấy người Cố Lưu Tích đã bắt đầu lười biếng, có thúc như thế nào, chúng nó cũng không chịu phóng đi. Cố Lưu Tích cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng không biết sư tỷ làm sao có thể chạy nhanh như vậy.
Tô Thanh ghìm chặt ngựa, lên tiếng: "Cố cô nương, chúng ta đã chạy năm ngày liên tục rồi, ngựa này thật sự không chịu nổi, có mạnh mấy đi nữa cũng sẽ chết vì kiệt sức mất."
Cố Lưu Tích gật đầu, trở mình xuống ngựa: "Nơi này cách Việt Châu không đến một ngày lộ trình, chúng ta đi bộ thôi, thả ngựa ra đi."
Hai người Tô Thanh cũng xuống ngựa, tháo cương ra, thả ngựa tự đi: "Những con ngựa này đều rất thông minh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tự chúng có thể tìm được đường trở về."
Cố Lưu Tích khẽ gật đầu, lập tức thi lễ với Tô Thanh cùng Mộc Thâm, làm Tô Thanh cùng Mộc Thâm cả kinh vội vàng trả lễ.
Cố Lưu Tích có chút áy náy, nói: "Bởi vì việc tư của Lưu Tích mà khiến hai vị bôn ba cả ngày cùng với ta, thật là không phải. Các huynh đã đi suốt năm ngày, có lẽ là vô cùng mệt mỏi. Quãng đường còn lại, ta đi một mình là được rồi."
Tô Thanh nghiêm mặt nói: "Cố cô nương quá lời, chúng ta đã đáp ứng chủ tử phải đi cùng cô nương. Chỉ còn một ngày lộ trình, chúng ta còn chịu đựng được. Nếu thật không nổi, lúc đó chúng ta lại nghỉ ngơi cũngkhông muộn. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường đi."
Cố Lưu Tích không cách nào cự tuyệt, nói cám ơn lần nữa, rồi vận khí nhanh chóng lên đường. Tô Thanh cùng Mộc Thâm theo sát phía sau.
Có điều dù là nội lực hay khinh công, Cố Lưu Tích đều cao hơn Tô Thanh cùng Mộc Thâm, nên rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách, nàng vận khí hô: "Lưu Tích đi trước một bước, nếu là đuổi không kịp, hẹn gặp ở trà lâu Tường Thịnh."
Tô Thanh và Mộc Thâm đều bất đắc dĩ liếc nhau. Tô Thanh huýt sáo, lát sau, một con bạch điêu đậu xuống cánh tay hắn. Hắn xé một mảnh lụa đơn giản đã viết vài câu, để bạch điêu mang theo biến mất giữa rừng, rồi nói: "Đừng ngừng lại, mau chóng đi đến Việt Châu tụ hợp cùng Mặc Ảnh."
Đợi đến lúc Cố Lưu Tích đến Việt Châu, sắc trời đã chập tối, nàng vẫn không thấy được bóng dáng Liễu Tử Nhứ đâu.
Đứng ở cửa thành Việt Châu, nàng càng nghĩ càng thấy bất thường. Nàng bạt mạng đuổi theo như vậy, cũng là vì muốn theo kịp sư tỷ. Vậy sư tỷ chạy đi bằng cách nào?
Sư tỷ là muốn đi tìm Nhị sư huynh, cẩn thận theo đuôi bọn hắn, làm sao có thể đi nhanh đến vậy? Chẳng lẽ nàng đã đoán sai, sư tỷ không có đi đường nhỏ? Nhưng rõ ràng trên đường có dấu vết người đi qua, không nên như thế chứ?
Trầm mặc dựa theo trí nhớ bước về hướng trà lâu Tường Thịnh. Khung cảnh dọc đường không khác đời trước là mấy. Ngắm cảnh tượng quen thuộc ấy, cùng với những gương mặt có lạ có quen, suy nghĩ của Cố Lưu Tích ngày càng rối loạn. Tiến vào trà lâu Tường Thịnh, gọi một bình trà Vân Vụ (), Cố Lưu Tích thấy khá rã rời mà ngồi xuống.
() "云雾茶" – hay còn gọi là trà Nhạc Sơn, sinh trưởng ở vùng núi Nam Nhạc ở độ cao m-m so với mực nước biển, quanh năm đều là mây mù nên mới có cái tên là Vân Vụ, nổi tiếng từ thời Đường, ngày nay được bầu là loại trà chất lượng nhất tỉnh Hồ Nam. (Nguồn: Baike)
Nàng tùy ý nhấp một ngụm, lại cẩn thận nghĩ đến những điểm đáng lưu ý trên đường đi phát hiện được, sau đó thở dài. Là nàng quá sơ suất, liều mạng chạy như vậy mấy ngày mà vẫn không phát hiện chút dấu vết gì của sư tỷ thì nàng nên nghĩ đến đấy mới phải.
Sư tỷ một đường theo dõi Nhị sư huynh, sẽ không đi nhanh như vậy. Nhưng nếu nàng ấy bị phát hiện rồi, tất nhiên Nhị sư huynh có thể đoán rằng nàng cũng sẽ đuổi tới, nhất định sẽ không còn ung dung nữa.
Hơn nữa, Nhị sư huynh cũng không phải đi một mình, nếu sư tỷ bại lộ, thủ hạ của Nhiễm Thanh Ảnh chắc chắn sẽ không dễ dàng thả nàng ấy đi. Nếu như Nhiễm Thanh Ảnh đã biết đến tình huống này, dựa theo tính đa nghi của nàng ta, sợ là đã đánh rắn động cỏ rồi. Nghĩ đến hai do thám của Tâm Tích các đi theo Nhiễm Thanh Ảnh, Cố Lưu Tích nhíu nhíu mày. Lúc này sợ là bọn họ lành ít dữ nhiều rồi.
Trong lòng có chút phiền muộn, nàng nên bình tĩnh hơn mới phải, đều sống hai đời rồi, không nên bập chộp như thế chứ. Nếu đổi lại là Văn Mặc Huyền, nàng ấy chắc hẳn đã đoán ra ngay rồi. Nghĩ đến đây, bởi vì tập trung tinh thần tìm kiếm Liễu Tử Nhứ, mà nỗi nhớ nhung bị đè nén xuống, nay lại mãnh liệt tràn ra, Cố Lưu Tích càng cảm thấy u ám. Mình đi được gần sáu ngày rồi, không biết mấy nay nàng ấy thế nào.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Cố Lưu Tích bỗng cảm thấy có tia nhìn đang chiếu thẳng tới mình. Nàng liễm mi, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một nam tử mặc bộ cẩm y màu đen đang nhìn mình, ánh mắt mang vẻ tìm tòi. Thấy nàng nhìn lại, hắn chậm rãi đi tới, thi lễ với Cố Lưu Tích: "Xin hỏi các hạ có phải là Cố Lưu Tích, Cố cô nương chăng?"
Cố Lưu Tích quan sát hắn một lát, lập tức gật đầu: "Đúng vậy."
"Tại hạ là Viên An, vừa mới nhận được tin từ bên trên, cố ý tới đây tìm Cố cô nương. Trước kia Ngạn đường chủ có lệnh, tất cả mọi người ở phân bộ Việt Châu đều nghe theo sự phân phó của Cố cô nương. Nếu Cố cô nương có cần, chúng ta tùy thời đều chờ lệnh."
Cố Lưu Tích nghe mà khẽ giật mình, thì ra là người của Tâm Tích các, lập tức hiểu ra hẳn là căn dặn của Văn Mặc Huyền. Nhất thời vừa thấy chua xót vừa ấm áp, bởi vì Viên An vẫn còn ở đó, nàng chỉ có thể che giấu tâm tình, lịch sự đáp: "Đa tạ các vị."
"Cố cô nương khách khí." Lúc Viên An nhận được lện của Tô Ngạn, cũng giật mình không ít. Hắn ở khu vực Việt Châu chủ yếu chịu trách nhiệm thu thập tin tức, và phối hợp với Tô Ngạn buôn bán khắp Giang Nam. Vài năm qua, đã góp phần gây dựng phân bộ của Tâm Tích các tại Việt Châu khá vững chắc. Nhưng mà ngoài công việc của Tâm Tích các, hắn chưa bao giờ tiếp nhận mệnh lệnh như vậy, hoàn toàn nghe lệnh của một người hắn chưa từng nghe tới.
Lúc trước hắn còn âm thầm suy đoán có phải là vị chủ tử chưa bao giờ lộ diện kia không, nhưng hôm nay xem ra, tuổi tác nhỏ như vậy, chắc không phải rồi. Nhưng nếu có thể để đường chủ Tuyền Cơ đường tự mình hạ lệnh, địa vị tất không nhỏ, hắn vẫn nên tận tâm hỗ trợ mới tốt.
Cố Lưu Tích cúi đầu suy tư một lát, sau đó nói: "Chắc là Viên công tử rất rành về Việt Châu, không biết nghe tới lăng mộ Việt vương chưa?"
"Có lẽ Cố cô nương không biết, lúc trước chúng ta đã phụng mệnh đi thăm dò mộ Việt vương rồi. Ở thời Xuân Thu Chiến quốc, Việt Châu gọi là Hội Kê, cũng là quốc đô khi đó, nên chắc chắn lăng mộ Việt vương là ở Việt Châu. Mà theo thời gian, rất nhiều dấu vết đã không còn tìm được nữa. Mặc dù Việt Châu không lớn, nhưng muốn tìm kiếm một ngôi cổ mộ bị chôn vùi cả nghìn năm ở nơi này, xác thực không dễ."
"Đúng là như thế. Có điều, Việt vương Câu Tiễn chính là quốc quân, mộ của hắn chắc chắn không phải chỉ là tìm đại một chỗ rồi dựng lên. Hơn nữa ngày trước, chuyện an táng mộ phận luôn cực kỳ coi trọng phong thủy, với tư cách là quân chủ một phương càng phải như thế. Mộ của Việt vương tất nhiên phải là vùng đất mang long mạch đại vận. Nếu có thể tìm được người am hiểu phong thủy long mạch, chắc là có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm đấy."
Ánh mắt Viên An lộ ý tán thưởng: "Cố cô nương nói rất đúng, bởi vậy ta đã cố ý mời một bằng hữu từng làm phát khâu quan() tới. Mấy ngày nay hắn đã cẩn thận kiểm tra quanh Việt Châu, theo hắn nói, có thể gánh long mạch quân chủ của lăng Việt vương, lại có thể mang một ít dấu tích như trong ghi chép, thì có ba chỗ."
() '发丘官' – 'phát' có nghĩa là khai quật, 'khâu' có nghĩa là gò đồi, mồ mả, nên tạm đoán là người hay tìm chỗ hợp phong thủy để lập mộ, hoặc trộm mộ. Tìm trên Baike thì có cụm '发丘天官' – 'Phát khâu thiên quan', là đội binh chuyên trộm mộ "phá quan lõa thi, cướp đoạt kim bảo", manh nha từ thời Đổng Trác, đến phiên Tào Tháo thì được lập cách công khai.
"Là ba chỗ nào?"
"Một là Tiêu sơn phía đông bắc Việt Châu, Ô Đới sơn phía Bắc, và Ấn Sơn."
Ánh mắt Cố Lưu Tích ngưng lại, nói nhỏ: "Ấn Sơn?"
"Cố cô nương biết Ấn Sơn?"
Nghe thấy Viên An nói như vậy, Cố Lưu Tích lắc đầu: "Tại hạ chưa từng tới Việt Châu, cũng không rõ lắm."
"Ấn Sơn này cũng không lớn lắm, chẳng qua hình dáng có chút kỳ lạ. Từ Đông sang Tây khoảng năm mươi trượng, Nam tới Bắc cũng là năm mươi trượng(), gần như vuông vức. Bởi vì chính giữa phồng lên khá giống con ấn, nên mới gọi là Ấn Sơn." Viên An phát hiện nàng có vẻ có hứng thú đối với Ấn Sơn, bởi vậy kể khá chi tiết.
() trượng = , mét
Cố Lưu Tích nhớ tới kiếp trước lúc nàng cùng Nhiễm Thanh Ảnh đến Việt Châu, khi ấy nàng ta ngắm Ấn từ xa xa, nàng cảm nhận được thần sắc nàng ta có chút khác thường. Hơn nữa trước đó, nàng từng vô tình nghe được đoạn đối thoại của Mạnh Ly với nàng ta, cũng có đề cập đến Ấn Sơn. Nàng cơ bản có thể xác định, mộ Việt vương hẳn là tại Ấn Sơn!
Nàng chậm rãi lắc lắc chén trà trong tay, nói với Viên An: "Lần này tới Việt Châu ngoài mấy người chúng ta, còn có người của Minh U giáo. Bọn họ chia thành hai nhóm, một nhóm xuất phát trước ta, nhóm còn lại có lẽ vẫn chưa tới. Khẩu âm của những người này đều lai tạp, cũng không phải là người Giang Nam, không biết Viên công tử có thể tìm được bọn bọ chăng?"
Viên An cau mày: "Ở Việt Châu có rất nhiều thương nhân lui tới, mỗi ngày không ít người đến đi. Chẳng qua cả đám người có công phu trong người lượn qua lượn lại bên ngoài thì vẫn có thể tìm ra. Ta sẽ lập tức phái người cẩn thận đi tìm. Có lẽ bọn Tô Thanh tới tối mới đến nơi, Cố cô nương bôn ba mệt nhọc, tạm thời nên nghỉ ngơi một lát đi."
Mặc dù Cố Lưu Tích nóng vội, nhưng cũng hiểu một mình mình căn bản không thể tìm được Mạnh Ly. Hơn nữa không thể ngăn sư tỷ lại, nếu tìm được bọn hắn khó tránh khỏi phải gây chiến, nàng nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể để sư tỷ bị bọn hắn mang vào trong mộ được!
Cơ mà nàng thật không ngờ trà lâu Tường Thịnh vậy mà cũng là sản nghiệp của Tâm Tích các. Nhớ đến ở kiếp trước dù Nhiễm Thanh Ảnh mưu tính khắp nơi, thì từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Tâm Tích các, lại không biết lúc trước Văn Mặc Huyền phát hiện thân phận của Nhiễm Thanh Ảnh từ khi nào nhỉ.
Viên An dẫn Cố Lưu Tích đến hậu viện của trà lâu nghỉ ngơi. Nàng cũng mệt mỏi lắm rồi, nhắm mắt ngồi trên giường điều tức. Đến canh ba, Tô Thanh cùng Mộc Thâm cũng đuổi tới, tất cả đều ở trà lâu cho nhóm Mặc Ảnh.
Sáng hôm sau, Cố Lưu Tích dậy rất sớm, Viên An bước nhanh vào tiểu viện, chào rồi cười nói: "Cố cô nương, chúng ta phát hiện một nhóm người khá tương tự với lời miêu tả của cô nương, giờ thân hôm qua tiến thành Việt Châu, gồm ba nam một nữ."
"Ba nam một nữ? Nàng kia có ổn không?" Lòng Cố Lưu Tích trầm xuống, gấp giọng hỏi, quả nhiên sư tỷ bị phát hiện rồi.
Viên An thấy mặt nàng có vẻ nôn nóng, vội đáp: "Nàng kia hình như bị hôn mê, lúc ấy là được ôm đi, nói là bị bệnh."
Cố Lưu Tích nhíu chặt mày, nàng chỉ hy vọng Nhị sư huynh nhớ tình nghĩa đồng môn, có thể hết sức bảo vệ sư tỷ được bình an.
Nàng nhìn sắc trời một chút, mím môi do dự chốc lát, lập tức hạ quyết tâm: "Viên công tử, không biết hiện bọn họ đang ở đâu? Trong đó có một cô nương là người tại hạ muốn tìm, ta sợ dây dưa lâu sẽ phát sinh sự cố, ta đi tìm nàng trước đây."
"Nhưng mà Cố cô nương à, theo hồi báo, ba nam tử kia công phu không thấp, một người trong đó từng được xưng tụng là Quan Trung Lang Quan Trác Sơn. Võ công của hắn cực kỳ cao minh, tùy tiện xông tới thật sự không ổn đâu."
Cố Lưu Tích cố gắng tỉnh táo lại, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ta đi nhìn thử xem có khả năng lén mang nàng đi hay không."
Cuối cùng Viên An cũng đáp ứng, mang nàng qua mấy con hẻm nhỏ ở thành đông Việt Châu, mới tìm được chỗ bọn hắn tạm túc. Nơi này quả nhiên vô cùng kín đáo, nếu không có Viên An cực kỳ quen thuộc vùng này, dù cho biết rõ hắn ở đây cũng không thể tìm thấy được.
Có điều Cố Lưu Tích lẻn vào mới biết mình vọng tưởng rồi. Liễu Tử Nhứ bị hai người kia thay phiên trông giữ, Mạnh Ly cũng không có cơ hội một mình ở cùng Liễu Tử Nhứ nữa.
Cố Lưu Tích cẩn thận lăn xuống mái hiên, siết chặt tay. Xem ra, người của Minh U giáo biết được thân phận của sư tỷ, hơn nữa nhìn sơ qua, bọn hắn cũng không tin tưởng Nhị sư huynh cho lắm. Cảnh giác trông coi sư tỷ như thế, sợ rằng đã coi nàng như điểm yếu của Nhị sư huynh rồi.
Nàng tự biết mình không có khả năng cứu Liễu Tử Nhứ đi, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Cố Lưu Tích nghĩ, nếu như bọn hắn chỉ sợ sư tỷ để lộ bí mật, lúc vào mộ thì nhốt nàng ấy lại, sau đó lại nghĩ biện pháp thì sẽ đơn giản hơn.
Nếu như bọn hắn có tâm tư khác, muốn dẫn sư tỷ vào mộ, như vậy lúc nhóm Nhiễm Thanh Ảnh vào mộ, chính là thời cơ cứu người tốt nhất!
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ rõ ràng hơn, để tránh bị phát hiện, Cố Lưu Tích lặng lẽ trở về trà lâu Tường Thịnh. Rồi biết nhóm Mặc Ảnh cũng đã đến rồi, có điều hắn và hai người khác có chút chật vật, trên người dính vài vết máu, quần áo cũng bẩn không chịu nổi.
Cố Lưu Tích cả kinh: "Mặc Ảnh, các huynh vẫn tốt chứ?"
Mặc Ảnh lắc đầu, thần sắc lạnh lùng: "Không việc gì, chẳng qua là bị các nàng phát hiện. Hai đệ tử do thám kia, sợ là đã bị hại."
Cố Lưu Tích cắn răng, quả thật là như vậy.
"Vậy đám người Nhiễm Thanh Ảnh đâu?"
Đôi mắt Mặc Ảnh lộ ra sự lạnh lẽo cùng tức giận: "Dọc đường đi nàng ta cố ý mượn dấu hiệu của đệ tử trong các đùa chúng ta, cuối cùng phái người muốn bắt chúng ta lại. Sau đó chúng ta trốn thoát, nhưng cũng để mất dấu của bọn họ luôn."
Cố Lưu Tích cau mày lại, lập tức vội lên tiếng: "Nguy rồi! Sợ là nàng ta biết có người để ý hành động của mình, có lẽ đã tiến về mộ Việt vương trước rồi!"
Mặc Ảnh cùng Viên An đều khẽ giật mình, ngay sau đó đệ tử theo dõi Mạnh Ly nọ vội vội vàng vàng chạy tới: "Lĩnh chủ, ba người kia mang theo cô nương nọ đi mất rồi!"
Cố Lưu Tích lập tức nói: "Đi Ấn Sơn!"
Viên An không rõ lắm: "Cố cô nương, bọn họ là đến mộ Việt vương, làm sao cô nương có thể xác định là Ấn Sơn? Có cần ta lại phái người đến Tiêu Sơn và Ô Đái sơn không?"
Trong mắt Cố Lưu Tích lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng quả quyết: "Không cần, Nhiễm Thanh Ảnh nhất định là đi Ấn Sơn! Viên công tử, ta tới Ấn Sơn, công tử mang theo thủ hạ giỏi võ công bố trí mai phục tại Ấn Sơn đi. Kông cần quá nhiều người đâu, nhưng thân thủ phải linh hoạt. Dù ta có xuống núi hay không, cũng không được rời khỏi. Nếu những người đó xuống núi, cần phải chém giết đôi nam tử trung niên bên cạnh nữ tử cầm đầu kia ngay. Hoặc ít nhất là phải phế đi một người trong đó. Hai người bọn họ phải chia cách đối phó, chỉ cần phế đi một người trong đó, là lập tức rời đi ngay!"
Đến một nơi như mộ Việt vương, Nhiễm Thanh Ảnh chắc chắn sẽ mang theo hai người kia. Hôm nay công phu của hai người đó có lẽ chưa kịp đại thành, nếu như thừa dịp bọn hắn chiếm Thuần Quân, hao tổn thực lực ở trong mộ, đánh lén một lần, có lẽ sẽ thành công. Nếu hai người này không chết, ngày sau sợ là sẽ trở thành đại địch của Văn Mặc Huyền. Ở kiếp trước hai người đó liên thủ, thiếu chút đã ép Văn Mặc Huyền đến tuyệt lộ. Tuy nói cuối cùng hữu kinh vô hiểm, nhưng mà nàng không thể không phòng.
Viên An nghe mà không hiểu ra sao, lại mơ hồ cảm nhận được khí thế đột ngột tăng cao của Cố Lưu Tích. Nữ tử thoạt nhìn thanh tú tuyệt tục này, tuổi còn nhỏ mà đã có khí thế chừng ấy, quả thực bất phàm. Hắn vụng trộm đánh mắt nhìn Mặc Ảnh, thấy hắn mặc dù khó hiểu, vẫn tỏ ý sẽ tuân theo, nhớ tới mệnh lệnh của Tô Ngạn lúc trước, nghiêm túc đáp: "Được, chỉ là không biết..."
"Hôm nay ta không kịp giải thích, chờ ta làm xong việc, ta sẽ nói rõ với Tô Ngạn." Cố Lưu Tích biết rõ mệnh lệnh của Văn Mặc Huyền phần lớn là được Tô Ngạn truyền đạt, nói như thế, Viên An mới có khả năng càng thêm chú tâm.
"Cố cô nương yên tâm, Viên An nhớ kỹ!"
Cố Lưu Tích vận khinh công, thân ảnh nhẹ nhàng bật đi, đảo mắt không thấy bóng dáng. Mặc Ảnh không kịp nhiều lời với mấy người Tô Thanh Mộc Thâm, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Viên An cảm thấy kinh ngạc, âm thầm tán thưởng một tiếng, khinh công thật thanh tú!