-----"Nếu thật là ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được, cho dù phải đền cái mạng này, nàng cũng không thể nhắm mắt được!"-----
Lúc ấy bởi vì sợ hãi, Cố Lưu Tích căn bản không kịp chú ý phản ứng của những người chung quanh. Hôm nay nghe Văn Mặc Huyền hỏi như vậy, hồi tưởng lại tình cảnh mình đã sơ xuất, nàng nhẹ gật đầu:
"Nữ nhân kia toàn thân đầy sát khí, tuyệt đối là người đã giết chóc nhiều lần. Lúc ra tay với ngươi thì quả quyết vô tình, mà khi phát hiện làm Nhược Quân bị thương, dáng vẻ ấy phảng phất như muốn chết vậy, tâm tình đều sụp đổ. Nếu không phải rất quan tâm tới Nhược Quân, thì sẽ không như thế. Đến đây ám sát chính là người của Lạc Hà lâu, vừa hay Tiêu Mộng Cẩm cũng là sát thủ của Lạc Hà lâu. Người trong Lạc Hà lâu có thể có liên quan đến Nhược Quân, cũng chỉ có nàng. Như vậy, vẻ sầu não của Nhược Quân trước đó, cũng có thể nói thông."
Văn Mặc Huyền có chút đau lòng mà nhìn Tô Nhược Quân, buồn rầu nói: "Nàng bởi vì ta, đã chậm trễ chính mình. Ta vẫn luôn ngóng trông nàng có thể tìm được một người tri tâm, không cần phải cô đơn một mình. Hôm nay, nàng dường như đã có người ái mộ, nhưng ta lại càng lo lắng, với tình hình này, sợ là nàng phải thương tâm rồi."
Cố Lưu Tích có chút kinh ngạc: "Ta vốn cho rằng tình cảm này ít thấy, lại không ngờ Nhược Quân cũng giống ngươi và ta, thích một cô nương, còn là cái gai sắc nhọn nữa chứ." Nhớ tới sát khí đông lạnh kia, nàng nhịn không được mà run rẩy.
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Nếu thật là duyên đến, thật lòng thì tùy mỗi người, làm sao còn quản là nam hay là nữ? Người kia đã lọt vào mắt, đi vào tim, thì chống đối cũng không được."
Giọng nàng thấp nhẹ, nói xong lời cuối cùng, lại nhìn sang Cố Lưu Tích, tâm tư lưu luyến mang theo cười ôn hòa ấm áp, làm trái tim Cố Lưu Tích đập nhanh mấy nhịp. Khuôn mặt hiện hai rạng mây hồng, lại không thể che hết sự vui vẻ.
Cuối cùng Cố Lưu Tích cảm giác bản thân quá không biết kiềm chế rồi, vội nói sang chuyện khác: "Nhưng mà, lúc trước không phải nói Tiêu Mộng Cẩm phản bội Lạc Hà lâu rồi sao, tại sao phải thay bọn hắn giết người lần nữa ? Chẳng lẽ lúc ấy nàng ta là cố ý giả bộ?"
Trong đôi mắt Văn Mặc Huyền cũng chứa nhiều nghi hoặc: "Không đến mức đó. Chưa nói tới chuyện Tâm Tích các luôn luôn ẩn thân, Lạc Hà lâu không có khả năng sắp xếp người từ sớm được. Cho dù có phát hiện, bọn hắn cũng không thể biết được Nhược Quân có quan hệ với ta. Hơn nữa bản đồ ba tầng bảo vệ mà Tiêu Mộng Cẩm đưa không phải là giả, cho nên chuyện phản bội chạy trốn hẳn là thật."
Cố Lưu Tích chau mày, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải tự nguyện, vậy thì chính là bị ép buộc. Lạc Hà lâu thương vong vô cùng nghiêm trọng, công phu của Tiêu Mộng Cẩm không tầm thường, là một quân cờ rất tốt. Nếu có thể khống chế nàng ta lần nữa, Lạc Hà lâu sẽ không bỏ qua!"
"Đúng vậy, mà ban đầu nếu Tiêu Mộng Cẩm bởi vì phản bội mà chạy trốn, đương nhiên là thống hận Lạc Hà lâu đến cực điểm, hơn nữa, sẽ không còn bận tâm gì. Đã như vậy, tại sao đang lẩn trốn đi rồi lại lần nữa bị tóm về?"
Cố Lưu Tích cũng không hiểu rõ. Hai người đều lâm vào trầm tư. Một lúc lâu sau, Văn Mặc Huyền mới thấp giọng nói: "Xem ra, chuyện này chỉ có thể từ chỗ Tiêu Mộng Cẩm mới có được đáp án. Nếu nàng thật có tình với Nhược Quân, tất nhiên sẽ không bỏ mặc nàng ấy. Còn nếu như nàng vô tình..." Ánh mắt Văn Mặc Huyền phát lạnh, "Dù Nhược Quân oán ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Cố Lưu Tích hiểu, Tô Nhược Quân bị thương thì người khó chịu nhất chính là nàng, vội vươn tay cầm chặt bàn lạnh buốt của nàng: "Trước mắt ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay quan trọng nhất, là chờ Nhược Quân khỏe lại. Hơn nữa, còn có một việc, không thể không điều tra!"
Văn Mặc Huyền nhướng mày, thần sắc trong mắt biến ảo: "Đúng vậy, mục đích lần này của Lạc Hà lâu rõ ràng, chỉ muốn giết ta. Xem ra, người kia còn quyết tuyệt hơn cả trong tưởng tượng."
"Mặc Huyền, ngươi... Người này, là người lần trước đã tiết lộ hành tung của Nguyệt Khanh các nàng ư?"
Ánh mắt Văn Mặc Huyền hơi tối lại: "Tám chín phần là vậy. Tô Ngạn đã phái đi người điều tra, sẽ có tin tức nhanh thôi. Chỉ hy vọng không phải là hắn." Nói xong nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai đầu lông mày có chút ảo não, vội vươn tay kéo cánh tay trái của Cố Lưu Tích tới.
Cố Lưu Tích đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy nàng đột ngột biểu lộ như thế, sau đó thì cũng hiểu rõ. Trong lòng hơi ấm áp, nàng rụt rụt tay, ôn nhu nói: "Ngươi đừng như vậy, không có sao hết á. Ta cũng không có cảm giác, ngươi mà không đề cập tới ta còn không nhớ rõ nữa."
Văn Mặc Huyền không nói một lời, nhìn vết thương dài nửa ngón tay trên cánh tay nàng. Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, may là cũng không sâu. Nhưng đôi mày của Văn Mặc Huyền vẫn không giãn ra, trầm giọng gọi: "Người đâu."
Cố Lưu Tích vốn định cản lại, thấy điệu bộ nàng như thế thì đành bất đắc dĩ cười cười, tùy ý nàng thôi.
Một nha đầu lên tiếng đẩy cửa bước vào, cúi đầu thưa: "Tiểu thư, có gì căn dặn ạ?"
"Chuẩn bị nước ấm lại đây."
Nha đầu kia rất là dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không nói nhiều lập tức liền lui xuống.
"Thật ra không cần phải thế đâu. Vết thương không sâu, nhiều lắm thì một hai ngày sẽ lành à."
Văn Mặc Huyền lắc đầu, giọng buồn buồn nói: "Dù thế nào thì cũng phải xử lý vết thương. Là ta không tốt, đúng là xem nhẹ ngươi rồi."
"Phốc..." Thấy vẻ mặt ảo não nhận sai của nàng, Cố Lưu Tích bật cười ra tiếng. Người này thật là đáng yêu. Vui cười qua đi thì lại có chút chua xót. Nàng đối đãi với mình, sao lại nghiêm nghị như vậy chứ?
Nàng nhẫn nhịn nỗi lòng, trên mặt bày vẻ dịu dàng vui tươi: "Cứ nói ta khờ, ta thấy á, ngốc phải là ngươi mới đúng. Trong tình huống đó, chính ngươi mấp mé bên bờ sinh tử, Nhược Quân lại bị trọng thương. Chút vết thương của ta đây, chẳng đáng là gì, là người bình thường cũng không có sức đi quan tâm nữa. Ngươi xem, ngay cả bản thân ta, còn nhớ tới sau ngươi luôn đó!"
Nói rồi, nàng vòng vo cặp con ngươi linh động, ra vẻ bất mãn nói: "Tức phụ của ta tốt như vậy, ngươi thế mà còn chê nàng, ta sẽ tức giận đấy."
Lúc này nha đầu kia bưng nước ấm tiến đến, sau khi đặt ở một bên thì âm thầm lặng lẽ đi ra.
Văn Mặc Huyền lườm Cố Lưu Tích một cái, nhẹ nhàng vén ống tay áo của nàng lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như gốm sứ. Ánh mắt dừng trên cánh tay xin đẹp ấy, sau đó nàng cầm khăn lụa qua ngâm nước ấm, dịu dàng lau vết máu trên vết thương của Cố Lưu Tích, lại cầm kim sang dược, cẩn thận thoa lên cho nàng.
Cố Lưu Tích vẫn luôn dịu dàng nhìn nàng, khóe miệng cong cong, để yên cho nàng làm việc.
Nghe nàng nói dứt lời, Văn Mặc Huyền vốn bất động thanh sắc, lại thấy nàng như thế kia, khóe miệng nhếch lên. Lúc thả tay áo xuống cho nàng, ngón út lại như vô ý, một đường lướt trên cánh tay nàng.
Trên cánh tay truyền đến xúc cảm, làm toàn thân Cố Lưu Tích run lên, sắc mặt đỏ bừng bừng.
"Ngươi giận rồi, sẽ như thế nào?" Văn Mặc Huyền coi như không thấy phản ứng của nàng, thản nhiên nói nhỏ.
Cố Lưu Tích biết nàng lại trêu chọc mình, đỏ mặt liếc nàng một cái, ngập ngừng nói: "Ta không nói bậy với ngươi. Ta đi coi thử thuốc của Nhược Quân đã có chưa!"
Mắt thấy người bị mình trêu chọc đi rồi, Văn Mặc Huyền lắc đầu, khóe miệng chứa đựng ý cười. Khi nhìn thấy Tô Nhược Quân mê man trên giường, nụ cười trên mặt nàng chợt biến mất, còn hiển hiện một chút cay đắng.
"Nhược Quân, tỷ đã nói, sẽ không để ta chết bởi huyết tuyến cổ, ta tin tỷ... Cho nên tỷ nhất định phải khỏe lại... Đồ ngốc này, đã cứu ta nhiều lần lắm rồi, lần lại cần gì phải..."
Mọi người bên này đã bình tĩnh lại, mà nhóm Mặc Ảnh thì một mực đuổi theo sát thủ của Lạc Hà lâu.
Bởi vì Tô Nhược Quân bị thương, mọi người đều nổi cơn giận dữ, ra tay không lưu tình chút nào. Cho dù Truy Hồn Bát Tiễn đã đến ba người, cũng đã loại được hai người, càng không nói những sát thủ khác.
Đến cuối cùng, chạy thoát chỉ có A Tam cùng nam tử áo đen cầm đầu, cùng với Tiêu Mộng Cẩm đã mất hồn mất vía.
Ba người chạy trốn tới một ngọn núi hoang vu ngoài thành Tô Châu mới ngừng lại được.
Đối mắt A Tam đầy âm trầm, nghiến răng nghiến lợi thét với Tiêu Mộng Cẩm vẫn luôn thơ thơ thẩn thẩn: "Rõ ràng là thất bại trong gang tấc! Dạ Sát! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chậm chạp không ra tay?! Nếu lúc đó ngươi nhanh chóng phối hợp với huynh đệ chúng ta, kia nữ nhân bệnh tật bỏ đi kia đã sớm chết rồi. A Nhị cùng tiểu Tứ sẽ không phải chết!"
Nam tử áo đen một mực trầm mặc trầm giọng nói: "A Tam, bình tĩnh một chút. Ai cũng không có ngờ tới bên cạnh người kia còn có một nữ tử công phu lợi hại như thế. Hơn nữa nếu như không phải nữ nhân áo vàng kia bỗng nhiên xông tới, Văn Mặc Huyền đã sớm chết rồi."
Tiêu Mộng Cẩm phảng phất giống như không có linh hồn, khi nghe nam nhân nói xong, cặp mắt tĩnh mịch cuối cùng đã có động tĩnh.
A Tam nộ hỏa công tâm, âm tàn nói: "Lưu Kình, ngươi còn muốn nói dối thay nàng ta!"
Tiêu Mộng Cẩm ở bên dường như không nghe thấy hai người ồn ào, chỉ nhìn chằm chằm thanh kiếm nắm chặt trong tay. Bên trên vẫn còn vết máu đỏ tươi đã khô lại, dính tới nửa thân kiếm, đâm vào mắt vào tim Tiêu Mộng Cẩm, đều đau đến tê liệt. Cảm giác lúc kiếm đâm vào ngực người nọ, máu tươi phun tung toé ra, mang theo nhiệt độ nóng hổi, tát vào trên người nàng. Mùi máu tươi nồng nặc cùng cảm giác dinh dính, giống như là ác mộng, hung hăng quấn quít lấy tim của nàng.
Từ năm năm tuổi nàng giết xong người đầu tiên, nàng đã sớm chết lặng với máu tươi rồi. Nhưng máu của người ấy hôm nay, lại lần đầu tiên khiến nàng sợ hãi đến như thế trong suốt hai mươi năm qua. Sợ đến mức nàng hoàn toàn quên thân phận của mình, cũng quên luôn mục của mình.
Lúc thanh kiếm kia đâm vào, nàng cảm thấy, thật giống như đâm thẳng vào tim mình. Trong nháy mắt đó, hối hận đau khổ, làm cho nàng sống không bằng chết.
Nàng thật sự không biết, không biết người nàng phải giết là bằng hữu của nàng ấy. Nàng sớm nên nghĩ đến chứ!
Nàng không nên trở lại Lạc Hà lâu mà không hề hỏi han gì như thế.
Hình ảnh đau đớn thấu tâm can ấy không ngừng tái hiện ngay trước mắt, từng chút một chà đạp trai tim Tiêu Mộng Cẩm. Sau đó trong đôi mắt nàng đột nhiên hiện lên một tia hoảng loạn. Chính nàng đã ra tay, trong lòng nàng rõ ràng. Trong khoảnh khắc đó, dù cho nàng nỗ lực thu tay về, thì kiếm vẫn không thể quay lại được.
Nàng không biết... Không biết Tô Nhược Quân có thể qua được hay không nữa.
Vừa nghĩ tới người ấy đối đãi với mình cẩn thận từng ly từng tý, nghĩ đến khoảng thời gian trên Thương Sơn, nghĩ đến lời lúc nàng sắp hôn mê thì thào giọng khẽ nói... Tiêu Mộng Cẩm không thể chịu nổi. Nàng ấy không thể chết, tuyệt đối không thể chết được!
Mà bên kia, nam tử áo đen cùng A Tam càng cãi càng ác liệt, A Tam đẩy nam tử áo đen ra, tất công tới chỗ Tiêu Mộng Cẩm.
Ánh mắt Tiêu Mộng Cẩm phát lạnh, xoay vòng kiếm trong tay, nghiêng con mắt lạnh lùng bễ nghễ. Sát khí quanh thân lập tức tràn đầy, xê dịch một chút, kiếm dính máu trực tiếp gác trên cổ A Tam, kéo hẳn ra một đường nhỏ.
Từng tia máu từ từ chảy ra, khiến A Tam lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Nam tử áo đen, cũng chính là Lưu Kình, bắt đầu nóng vội: "Dạ Sát, không nên vọng động."
Tiêu Mộng Cẩm lạnh lùng lườm A Tam: "Bây giờ ngươi nên may mắn mình còn mạng đi. Nếu lại dài dòng, ta liền cho ngươi đi cùng bọn hắn!"
Nói xong, nàng rút kiếm, lui ra phía sau vài bước, lạnh mắt nhìn hai người.
Trán A Tam nổi gân xanh, lại e sợ công phu của nàng, chỉ có thể cố nhẫn nhịn. Hắn cắn răng nói: "Dạ Sát, , đừng quên lâu chủ từng nói gì với ngươi!"
Mắt Tiêu Mộng Cẩm tối sầm lại, nhìn kiếm trong tay, thần sắc khổ sở, cuối cùng lại đưa tay hung hăng cầm chặt lưỡi kiếm, lập tức bóp gãy nát thanh kiếm đầy máu đó. Sau đó bật người dậy, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại Lưu Kình ở phía sau vội vã gọi với theo: "Dạ Sát, ngươi đi đâu đó? Trở về mau!"
Dọc đường, Tiêu Mộng Cẩm nóng lòng như lửa đốt, lần nữa lặng lẽ lẻn vào Tây Uyển.
Đống bừa bộn ở bên ngoài bởi vì trận chém giết vừa nãy đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Nếu không phải còn những cành trúc tàn lụi kia, cũng không có ai biết được ngay tại đây mấy nén hương trước, đã xảy ra một cuộc chém giết kinh tâm động phách.
Tiêu Mộng Cẩm đã bị Cố Lưu Tích đánh một chưởng, ngực vẫn là đau nhức. Vết thương trên bàn tay trái sâu tới xương cũng không xử lý, mà nàng lại hoàn toàn không để ý, chỉ cẩn thận dán bên sườn Tây Uyển, kiểm tra xem động tĩnh bên trong.
Bởi vì Tô Nhược Quân bị thương, không thích hợp hoạt động nhiều, nên mọi người đều ở lại Tây Uyển.
Trải qua trận ám sát này, Mặc Ảnh lại càng không dám xem thường, tăng thêm rất nhiều người, cũng truyền gọi Bích Thanh Xích Nham ở bên ngoài trở về hết, một khắc không dám buông lỏng, chỉ sợ có người làm loạn nữa.
Cho dù Tiêu Mộng Cẩm giỏi ẩn nấp, cũng chỉ dám lẻn vào ngoại viện, ở xa xa chờ thời cơ.
Bởi vì Tô Nhược Quân bị thương, mấy người Văn Mặc Huyền đều tới đây, trong nội viện tăng thêm mấy nha hoàn, chuyên môn chịu trách nhiệm trông coi Tô Nhược Quân.
Tiêu Mộng Cẩm ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, một mực quan sát tình huống trong Tây Uyển. Một lát sau, từ trong phòng bếp gần đó có hai cô nương ăn mặc giống nha hoàn đi ra. Hai người bưng thuốc đi tới nội viện.
Trong đó nha đầu áo xanh lầm bầm nói: "Mấy ngày nay khá bận rộn, bởi vì Nhược Quân cô nương bị thương, chủ tử cùng Biểu tiểu thư đều lo lắng. Chúng ta lúc nào cũng phải chú ý."
Cô nương áo trắng thở dài: "Đúng rồi, nhưng mà... Ngươi nói Nhược Quân cô nương có thể tỉnh lại không? Cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy ai chảy nhiều máu như thế luôn. Lúc đó đại phu đến, một thau gỗ kia đều là máu loãng đó. Người bình thường mà chảy nhiều máu như vậy, sợ là đều... Chết "
"Chớ nói nhảm! Để chủ tử nghe được, coi ngươi còn quả ngon mà ăn không! Mau đi đưa thuốc thôi."
Tiêu Mộng Cẩm nghe mà mặt trắng bệch, ngón tay hung hăng bấu vào đất, đôi mắt lập tức đỏ bừng.
"Tô Nhược Quân... Nhược Quân... Ngươi không thể chết, không thể chết, ta... ta cầu ngươi."
Ngũ tạng trong lòng nàng đều như bị thiêu đốt... Thế nhưng nàng biết, lúc này nàng không có cơ hội nào để đi vào nhìn nàng ấy cả, chỉ có thể chờ thời cơ.
Nhưng nàng không biết, Tô Nhược Quân có thể chịu được hay không...
Nàng gắt gao cắn môi, trong lòng bi thương vô hạn. Nếu thật là ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được, cho dù phải đền cái mạng này, nàng cũng không thể nhắm mắt được!