Lần này Văn Mặc Huyền ngủ đến nửa canh giờ, khi tỉnh lại thì thân thể hơi rã rời. Nàng ngồi dậy, phát hiện tấm màn được buông xuống cẩn thận, bên ngoài màn vẫn còn lượn lờ khói xanh, vừa mông lung lại ưu nhã. Trong phòng rất yên tĩnh, Văn Mặc Huyền vuốt vuốt mi tâm, kéo sợi dây đầu giường một cái. Một lát sau, Tử Tô bưng chén trà nhỏ tiến vào phòng.
"Hôm nay chủ tử ngủ nửa canh giờ luôn đó." Trong lời nói ẩn ẩn sự vui mừng.
"Nửa canh giờ?" Văn Mặc Huyền cũng khá kinh ngạc. Ngày xưa nàng ban đêm ngủ không được bao lâu, giờ Ngọ (khoảng từ giờ trưa đến giờ) cũng phải nghỉ ngơi một chút, thế nhưng chỉ có thể chợp mắt trong chốc lát, chưa từng ngủ quá nửa canh giờ.
"Vâng ạ, lúc ta hồi phủ, vừa lúc gặp được một cô nương khá ấn tượng đang chào từ biệt với Tô Ngạn. Nàng nói chủ tử ngủ rồi, ta đợi nửa canh giờ mới nghe thấy chuông vang. Tô Ngạn nói với ta, nàng quen biết chủ tử, cố ý tới tìm chủ tử, thậm chí còn biết ta là nô tỳ thiếp thân hầu hạ chủ tử nữa, ta lại chưa từng gặp nàng cơ mà! Chủ tử, hai người quen biết khi nào vậy?" Tử Tô vừa nghi hoặc, lại vừa ngạc nhiên.
Văn Mặc Huyền để Tử Tô hầu nàng mặc quần áo, rồi chỉ mỉm cười không nói.
Tử Tô bĩu môi: "Chủ tử không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa. Chẳng qua, chủ tử à, Tô Ngạn nói chủ tử có vẻ rất thích cô nương kia. Thế nhưng sự xuất hiện của nàng ta rất khó giải thích, chúng ta khá là lo lắng..."
"Nàng sẽ không hại ta."
Tử Tô có chút bất đắc dĩ: "Chủ tử, ta hiểu được nếu nàng ta muốn hại chủ tử, thì đã sớm ra tay, nhưng chúng ta vẫn lo lắng. Chủ tử xem nàng là bằng hữu, thì chúng ta sẽ không làm gì, chỉ muốn tìm hiểu lai lịch của nàng thôi."
Văn Mặc Huyền buông mắt, làm sao nàng không hiếu kỳ về Cố Lưu Tích chứ. Chẳng qua nàng có loại trực giác không thể giải thích, rằng, nàng ấy không có dụng ý xấu với mình. Bất chợt, nàng chỉ muốn thấu hiểu nàng ấy hơn, làm cho nàng ấy thẳng thắn với mình hơn, mà không phải đơn thuần đi điều tra. Cảm thấy có chút tự giễu, chẳng lẽ mình sống nhạt nhẽo lâu quá, nên mới sinh ra ý nghĩ đó sao.
"Dù ta không đồng ý, mọi người cũng sẽ đi thăm dò. Nhưng đừng để nàng ấy biết, miễn cho khiến người ta cảm thấy khó chịu."
Tử Tô vui vẻ hơn: "Dạ, chủ tử." Nghe Tô Ngạn miêu tả, nàng đã sớm tò mò về cô nương kia lắm rồi. Có thể làm chủ tử đối đãi đặc biệt, ngoài "Tích nhi" mà những năm này chủ tử một mực tìm kiếm, thì chỉ có Cố cô nương thôi. Nghĩ tới đây, Tử Tô bỗng nhiên nghĩ đến, Tích nhi kia nếu thật còn sống, chẳng phải cũng ngang tuổi Cố cô nương sao? Cố Lưu Tích? Tích nhi!
"Không thể nào!"
"Không thể cái gì?"
Tử Tô cả kinh, trông thấy chủ tử nghi ngờ nhìn mình, lập tức ý thức được bản thân bất giác nói hơi lớn tiếng. Nàng do dự, nếu như mình cũng có thể nghĩ ra, vì sao chủ tử không có chút nào hoài nghi?
"Chủ tử, Cố cô nương không phải là Tích nhi mà chủ tử muốn tìm sao?"
Văn Mặc Huyền khẽ giật mình, lắc đầu: "Không biết được."
"... Mà chủ tử đối với nàng rất đặc biệt, thật sự không hoài nghi tới sao?" Tử Tô cảm thấy chủ tử có hơi kỳ lạ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Tử Tô, nếu năm đó muội quen ta, mười năm không gặp, muội có thể không nhận ra ta không?"
Tử Tô không rõ tại sao nàng lại hỏi thế, cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ bởi vì nếu Cố cô nương thật sự là Tích nhi, lại không nhận ra chủ tử, cho nên chủ tử không vui, mới không cho bọn họ đi xác nhận sao?
"Chủ tử, mười năm trước mặc dù Tử Tô mới năm tuổi, nhưng dáng vẻ của chủ tử khi đó, chỉ cần nhìn một lần liền khắc sâu ấn tượng. Hôm nay chủ tử trưởng thành, trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, dung mạo lờ mờ vẫn còn nét của ngày xưa, chẳng qua là..." Câu nói kế tiếp, Tử Tô không muốn nói.
"Chỉ là ta bị bệnh tật quấn thân hơn mười năm, bộ dạng của hôm nay, đoán chừng chỉ khiến người ta cảm thấy tái nhợt đáng sợ, nào có ai nhận ra được." Văn Mặc Huyền cũng không để ý, cười nhạt hiểu rõ.
"Không phải đâu! Chủ tử tuy rằng tiều tụy gầy yếu đi chút ít, tuy nhiên lại là người đẹp nhất mà Tử Tô từng gặp. Chủ tử đẹp mắt hơn mấy người kia nhiều, nào có đáng sợ? Ai dám nói như vậy, ta sẽ kêu Mặc Ảnh giáo huấn hắn!" Tử Tô tức giận, hiển nhiên là không thể chịu nổi.
Văn Mặc Huyền chỉ cười cười, cũng không nói nữa, trong con ngươi lại là một mảnh tĩnh mịch. Vì sao nàng không cảm thấy Cố Lưu Tích là người nọ, cũng là vì thế.
Lúc ấy nàng cũng giữ chút hy vọng, dù sao lúc Cố Lưu Tích vừa mới chạm mặt nàng, rõ ràng giống như nhận ra nàng. Nếu nàng ấy Tích nhi, lại nhận ra mình, đối với mình như vậy cũng được đi.
Nhưng nếu là Tích nhi, nàng ấy nhận ra mình, lại quan tâm mình đến thế, vì sao lại không nhận mình, tất cả đều quá mâu thuẫn.
Hơn nữa nàng cũng không cho rằng nàng ấy có thể nhìn một lần là nhận ra mình. Dù sao ngay cả chính nàng, cũng không có biện pháp liên hệ bản thân năm đó với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lúc này với nhau được. Mười năm ốm đau, đã đủ xóa mờ dấu vết của Tô Lưu Thương rồi. Khi đó nàng ấy mới có sáu tuổi, làm sao có thể nhận ra nàng sau những mười năm đây.
Về phần nàng đối đãi với Cố Lưu Tích đặc biệt như thế, ngoài loại trực giác khó hiểu, càng là tò mò vì sao nàng ấy lại đối tốt với mình, nhưng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa chính mình tại sao lại đơn thuần tín nhiệm nàng đến vậy.
Tử Tô thấy nàng lại lâm vào trầm tư, ngâm trà cho nàng xong liền lui xuống. Trên đường ra ngoài, nàng chau mày, thầm nghĩ, thái độ của chủ tử đối với Cố Lưu Tích quá mức kỳ cục, thật sự khác biệt một trời một vực với vị chủ tử xử sự đầy nguyên tắc trước kia. Vô luận như thế nào, Cố Lưu Tích kia, nhất định phải tra rõ ràng!
Mấy ngày nay Cố Lưu Tích một mực kiềm chế bản thân đi tìm Văn Mặc Huyền. Bởi vì, vừa thấy được nàng, liền không được khắc chế tình cảm của mình. Ở kiếp trước nàng vì mình mà chết, khoảng thời gian khi còn nhỏ, nàng với mình mà nói, thậm chí như là sự cứu rỗi. Vì thế đời này, nàng chỉ mong được ở cạnh nàng ấy, làm sao để có thể như là một người bạn bình thường, ở bên nàng ấy.
Hơn nữa nàng cũng hiểu rõ, mấy lần vừa rồi nàng đã bộc lộ tình cảm quá lộ liễu, dựa vào tâm tư sắc sảo tinh tế của Văn Mặc Huyền, chỉ sợ đã sớm nghi ngờ mình rồi. Nếu nàng ấy dùng Tâm Tích các điều tra nàng, sợ rằng mình sẽ không giấu diếm được bao lâu nữa..
Nàng không muốn nhận mặt với Văn Mặc Huyền, vì trong trí nhớ Văn Mặc Huyền hai lần vì nàng không để ý tính mạng, khiến nàng sợ hãi muôn phần. Sự đau đớn hai lần đó để lại, đủ rồi ghi lòng tạc dạ rồi. Dùng thân phận Cố Lưu Tích làm bằng hữu tri kỷ của nàng, như những thủ hạ khác của nàng, vì nàng trả giá hết thảy là đủ rồi.
Vì chuyển đi lực chú ý của mình, hầu như cả ngày Cố Lưu Tích đều ở trong tiểu viện tìm hiểu Lạc Già thập cửu bí quyết. Trước đó vì tâm tình quá kích động, thiếu chút nữa nàng đã tẩu hỏa nhập ma, đại khái là có nhiều chỗ không hiểu chính xác cho lắm. Thủ hạ của Văn Mặc Huyền không thiếu kỳ nhân dị sĩ, bản thân lại quá kém cỏi, làm sao có thể đến giúp nàng chứ.
Nàng đã đáp ứng sư phụ sẽ không để thù hận làm mê hoặc nhân tâm, nhưng tánh mạng của hơn mười người Tô gia năm đó, bi kịch của nàng và Văn Mặc Huyền ở kiếp trước, làm sao có thể không để trong lòng!
Nàng sẽ không như ở kiếp trước cái gì cũng không để ý, nhưng mà nếu Văn Mặc Huyền muốn báo thù, nàng vẫn cam tâm tình nguyện trở thành thanh kiếm trong tay nàng ấy!
Dưới sự tránh né của Cố Lưu Tích, thời gian nhanh chóng trôi qua. Chẳng qua, mỗi ngày nàng đều thừa dịp ban đêm, yên lặng đứng ngoài Tô phủ, nhưng không hề đi vào một bước.
Cùng lúc đó, đảo mắt đã bước qua tháng bảy. Những ngày này, Lâm Việt và Tiết Chi Khiêm tìm đến Cố Lưu Tích ngày càng nhiều, đơn giản là thương lượng vụ án Thiên diện hồ ly.
Nhưng mỗi lần Lâm Việt đều mời nàng đến những quán rượu nổi tiếng, những nơi phong cảnh tú lệ ở Tô Châu, nói là bản về vụ án, cuối cùng đều biến thành du ngoạn hoặc ăn cơm, khiến Cố Lưu Tích rất là bất đắc dĩ. May mắn, trong những ngày đó, kế hoạch Cố Lưu Tích nhắc đến cũng bắt đầu diễn ra.
Mới đầu tháng bảy, nha môn bắt đầu dán bố cáo, Thiên diện hồ ly gây hại Tô Châu, phạm án khắp nơi gần đây đã bị tróc nã quy án, bởi vì tình tiết nghiêm trọng, đã thượng tấu lên triều đình, chờ ngày phán quyết.
Vụ án của Thiên diện hồ ly khiến lòng người Tô Châu bàng hoàng, nhà nào có nữ nhi hơi xinh xắn, hàng đêm đều lo lắng bất an, chỉ sợ gặp nạn. Thông cáo vừa xuất hiện, nhất thời đầu đường cuối ngõ đều nghị luận, không ít người vỗ tay tán thưởng, càng là hận không thể lập tức xử tử hắn.
Liên tiếp mấy ngày, mọi người đều bàn tán xem quan phủ sẽ xử lý tên Thiên diện hồ ly kia thế nào. Mà cạnh đó, một lão nhân lưng vác đồ chậm rãi đi ngang qua bản bố cáo công khai, liếc mắt nhìn, lập tức trong mắt xẹt qua tia phẫn hận...
Trùng hợp lễ Khất xảo() sắp tới, đường phố Tô Châu nơi nào cũng bày đầy vật dụng cho lễ Khất xảo. Người người nhà nhà đều bận rộn, trên đường xe ngựa lui tới, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt.
() Khất xảo tiết (乞巧節 - qǐ qiǎo jié - Lễ hội thể hiện tài năng) hay còn gọi là ngày Thất tịch (/): Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo, cầu mong lấy được ông chồng tốt. (Nguồn: vi.wikipedia.org/wiki/Thất_Tịch)
Mà trà lâu tửu quán cũng sôi nổi không kém. Gần đây Thiên diện hồ ly bị bắt, dân chúng trong lòng suy đoán nhao nhao, dù sao bộ khoái quan phủ cùng với nhân sĩ giang hồ luân phiên xuất động, đều không thể bắt người. Lần này bắt được thì càng khiến người ta tò mò.
Bởi vậy rất nhiều người thuyết thư (kể chuyện), cũng nghe ngóng khắp nơi biên soạn, vận dụng hết khả năng, nói đến vô cùng huyền diệu.
Dân chúng bình dân đều ham náo nhiệt, lòng hiếu kỳ cũng cao, không biết bằng cách nào, chuyện Cố Lưu Tích từng làm Thiên diện hồ ly bị thương ở khách điếm lúc trước, cũng bị người truyền ra. Không khó tưởng tượng, Cố Lưu Tích cũng liền biến thành nữ hiệp tài ba hỗ trợ quan phủ bắt giữ dâm tặc trong miệng người thuyết thư.
Lúc Cố Lưu Tích cùng Lâm Việt, Tiết Chi Khiêm ngồi trong trà lâu, nghe vị thư sinh trung niên nói đến nước miếng bay tứ tung, trên mặt bất đắc dĩ đến cực điểm. Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, cuối cùng sẽ biến thành tình cảnh này.
Cái gì một thân hiệp can nghĩa đảm, võ công tinh diệu tuyệt luân chứ. Lại còn tư thái tiên tử, dùng thân làm mồi trí bắt dâm tặc. Mà cảnh đánh nhau bị hắn nói đến kịch tính không thôi, nhiệt huyết sôi trào, hệt như tự hắn trải qua vậy đó. Cuối cùng còn nói đến sư phụ nàng là danh kiếm Lạc Thập Tam ở đất Thục, hay trừ bạo giúp kẻ yếu...
Nhìn vẻ mặt Cố Lưu Tích chẳng còn muốn nghe nữa, hai người Lâm Việt cười đến vui vẻ: "Lưu Tích, hôm nay muội đã danh chấn Tô Châu rồi, ha ha."
Ánh mắt Tiết Chi Khiêm càng tỏa sáng, thấp giọng kích động nói: "Lưu Tích, muội nói thật đi, sư phụ của muội thật là Lạc Thập Tam sao?"
Cố Lưu Tích vô cùng bất đắc dĩ: "Các huynh cũng đừng hả hê trêu ta, bọn hị nói có đúng sự thật hay không, các huynh không hiểu được sao? Nữ hiệp trong miệng họ, có giống ta chút nào đâu?"
"Ha ha, ta còn tưởng bọn hắn nói đến sư phụ muội là đúng thật. Nhìn bộ dáng của hắn kìa, nói đến mức hợp lý hợp tình." Tiết Chi Khiêm cười đến thoải mái.
Lâm Việt cũng cảm thấy dáng vẻ này của Cố Lưu Tích đáng yêu cực kỳ: "Dù hắn nói quá phóng đại, nhưng cũng hay lắm. Muội quả thực rất có đạo nghĩa, xứng danh hiệp nữ."
"Còn chưa bắt được người đây. Chỉ hy vọng biện pháp này thật là có hiệu quả, bằng không thì ta thẹn với bọn họ." Cố Lưu Tích có chút lo lắng, nhỏ giọng nói.
Lâm Việt thấy nàng như thế cũng ngẩn ra: "Yên tâm đi, ta tin tưởng biện pháp của muội. Chúng ta cùng cố gắng hết sức. Tôn bộ khoái ở Biện Kinh cũng đặc biệt đến tương trợ, võ nghệ hắn rất cao minh. Hơn nữa chúng ta giăng thiên la địa võng, nhất định khiến hắn có đến mà không có về."
"Các huynh đã truyền tin ra ngoài rồi sao?"
"Đã truyền rồi, việc này oanh động rất lớn ở Tô Châu, hiệu quả sẽ rất tốt." Lâm Việt nói qua, cầm tách trà lên, thản nhiên nói: "Chỉ chờ con cá tự chui vào lưới thôi!"