Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

chương 123: thê thiếp thành đàn ngày đêm nan an (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm thị mang thai bảy tháng nên bụng đã lớn đang ngồi dựa vào cái nệm thật dày. Son phấn dày đặc trên mặt cũng không dấu được sự tiều tụy vì mang thai. Sắc mặt vàng vọt cùng phấn cộm lấm tấm làm cho khuôn mặt vốn diễm quang tứ phía cũng trở nên ảm đạm. Lâm thị hung hăng ngăn tỳ nữ đang chải đầu lại, tức giận quát: “Cẩu nô tài, đây là son phấn gì hả? Như vậy sao ta dám ra ngoài đi gặp người khác?”

“Nô tỳ đáng chết, xin phu nhân thứ tội!” Lê Hương hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, trong lòng kêu khổ không thôi.

“Ngừng lại cho ta!” Lâm thị rất tức giận, đem mọi thứ trang sức trên đầu đều ném xuống. Cúi đầu nhìn thấy Lê Hương nơm nớp lo sợ mà vẫn thật thanh tú thì không khỏi càng thêm tức giận. Bà ta hung tợ cầm lấy một cây bồ tử đánh xuống người Lê Hương. Lê Hương thập phần hoảng sợ, cũng không dám né tránh, một bên khóc một bên tùy ý Lâm thị đang ra sức đánh, trên người không biết có bao nhiêu là vết thương.

Vương mama bước vào thấy tình hình này liền vội vàng cầm lấy tay Lâm thị, tức giận nói với Lê Hương: “Cẩu nô tài, sao dám chọc phu nhân tức giận như vậy hả? Có chút việc cũng không làm tốt, còn không mau cút ra ngoài!”

Lê Hương lảo đảo đi ra ngoài, Vương mama bước đến đỡ Lâm thị, khuyên nhủ: “Phu nhân, ngài đang mang thai, bọn nha đầu làm sai chuyện gì cứ tùy tiện trừng phạt là được. Làm gì phải tức giận như vậy, cẩn thận làm bị thương tiểu thiếu gia!”

“Ngươi nhìn ta xem, sao không tức giận cho được?” Lâm thị chỉ vào nữ nhân sắc mặt vàng như nến trong gương đồng, “Như vậy sao ta dám gặp lão gia? Ngươi muốn ta mất mặt sao?” Lâm thị không nhịn được phẫn hận nói.

Đây chính là đang vì Lý di nương cùng Kiều Hạnh mỹ mạo kia. Trong lòng Vương mama thở dài, chủ tử của mình dù sao cũng được sủng ái nhiều năm, ở phương diện này vẫn là nhìn không thoáng: “Phu nhân, mặc kệ Lý di nương cùng Kiều Hạnh được sủng ái như thế nào, cho dù các nàng có dung mạo xinh đẹp như hoa thì cũng chỉ nhất thời, sắc đẹp rồi cũng có khi lụi tàn đến lúc đó tự khắc sẽ phải chịu khổ. Nhưng ngài mới chính là phu nhân đứng đầu phủ, là nữ chủ nhân chân chính của Âu Dương gia. Chỉ cần ngài không phạm phải điều đại sai, bình an sinh hạ tiểu thiếu gia liền không ai có thể lung lay địa vị của ngài được. Làm gì mà vì tranh đoạt nhất thời với các nàng mà tức giận đâu? Ngài đừng quên vừa rồi còn nói nhất định phải tỉnh táo lại….”

Lâm thị vẫy vẫy tay, oán hận nói: “Ngươi không cần nói nhiều nữa, hết thảy đều là do Âu Dương Noãn tặng cho ta. Mỗi lần nhìn thấy Lý di nương cùng Kiều Hạnh, ta lại thấy giống như là Âu Dương Noãn đang cười nhạo ta!” Lâm thị lấy khăn lau nước mắt rồi cười lạnh nói: “Ta không tin, hai hồ ly tinh kia có thể bảo trụ sủng ái được mấy ngày? Ta cũng không phải phế vật vô dụng, chờ ta sinh con xong sẽ từng bước tìm bọn chúng tính sổ!”

.....

Yến tiệc tổ chức tại chính sảnh, trước đây khi Lâm thị chưa mang thai thì cũng cùng mọi người dùng bữa. Sau khi mang thai dù sao thân thể cũng không thoải mái lại thêm trong lòng luôn nghĩ cách mưu hại người khác cho nên vẫn luôn ở tại Phúc Thụy viện dùng bữa.

Bởi vì trên đường phát sinh chút chuyện, phải quay về thay y phục nên khi Lâm thị đến mọi người đã đông đủ ngồi vào chỗ của mình. Âu Dương Trì ngồi bên cạnh Lý thị, Lý di nương cùng Kiều Hạnh đứng sau Âu Dương Trì. Âu Dương Tước cùng Âu Dương Noãn ngồi bên dưới. Mọi người đang nói chuyện cùng Lão thái thái, không khí thập phần hài hòa thoải mái. Lý thị liên tục gật đầu, trên mặt mang nét cười vui vẻ.

Âu Dương Noãn cũng mỉm cười, ánh mắt nhu hòa, trên người toát lên sự thuần khiết trong trắng. Nàng tết búi tóc như ý đơn giản, trân châu trên trâm cài khẽ đung đưa, càng thêm lay động lòng người. Không biết Âu Dương Tước nói điều gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn đệ đệ tươi cười lại càng ôn nhu. Nét thanh lệ lóa mắt này bởi vì biểu tình ôn nhu ấm áp này mà tản mát ra một loại nhu tình khiến người ta không thể rời mắt.

Nhìn từ xa giống như một bức tranh gia đình ấm áp. Nhưng trong bức tranh đó lại không có thê tử của Âu Dương Trì…

Lâm thị mặc váy màu hồng, trên làn váy thêu hoa sen, song hỉ, biên bức, trên đầu đội kim trâm khảm bảo thạch. Trâm vì hợp cùng nhị tiên tượng trưng nhiều con nhiều phúc, như ý song toàn. Lúc này Lâm thị đứng đó lại có vẻ như trân châu ngọc thúy, phú quý bức người, lại đang cố nén phẫn nộ, mang vẻ mặt tươi cười tiến lên phía trước thỉnh an Lý thị, sau đó rất tự nhiên đến bên cạnh Âu Dương Trì ngồi xuống.

Âu Dương Noãn đứng dây, khẽ mỉm cười hướng Lâm thị thỉnh an. Âu Dương Tước cũng cúi đầu cung kính thỉnh an.

Lý di nương một thân dương liên tử xuân thường, mỉm cười quyến rũ thỉnh an Lâm thị sau đó cung kính đứng sau Âu Dương Trì. Kiều Hạnh cũng lặp lại như vậy. Âu Dương Trì vừa lòng nhìn hai nữ nhân, giống như rất hài lòng, còn Lâm thị lại nhìn hai người, ánh mắt lạnh lùng.

Âu Dương Noãn cực kỳ ôn nhu, giống như là vô tình cười nói: “Vòng ngọc trên tay Lý di nương thật là đẹp a!”

Lâm thị đảo mắt qua rồi lập tức sửng sốt, trên tay Lý Nguyệt Nga đang mang một vòng ngọc phỉ thúy tính chất ôn nhuận, ngọc chất trong suốt, màu xanh biếc ướt át. Lâm thị không khỏi biến sắc, vòng ngọc này Lão thái thái có mà Lâm thị rất thích, năm lần bảy lượt mượn cơ hội để xin nhưng Lý thị nhất quyết không chịu cho. Ai ngờ bây giờ nó lại xuất hiện trên cổ tay Lý Nguyệt Nga.

Trên mặt Lý Nguyệt Nga lập tức khiêm tốn, Lý thị cười nói: “Noãn Nhi đúng là tinh mắt. Vòng ngọc này là ta mới tặng cho Nguyệt nga, xem như mừng nàng sắp sửa sinh con trai cho Âu Dương gia chúng ta!”

Nghe vậy sóng mắt Lý Nguyệt Nga khẽ lưu chuyển, hai gò má ửng hồng, vẻ mặt thể hiện rõ thần thái hạnh phúc. Đôi mắt đẹp vừa thẹn thùng vừa xấu hổ nhìn Âu Dương Trì, xinh đẹp như một đóa phù dung.

Mọi người ngồi đây mỗi người một thần sắc khác nhau, Âu Dương Trì là quá đỗi vui mừng. Âu Dương Noãn hơi hơi mỉm cười, thần sắc Âu Dương Tước vẫn bình thản. Kiều Hạnh đứng phía sau lại tràn đầy ghen tị. Duy chỉ có Lâm thị là sắc mặt trắng bệch.

Tin tức Lý di nương mang thai thế nhưng lại không hề rơi vào tai Phúc Thụy viện. Từ khi nào thì thế lực của phu nhân lại suy nhược như vậy? Trong lòng Vương mama hoảng loạn, có chút cảm giác đại thế dường như đang mất đi.

Lúc này liền nghe thấy Âu Dương Noãn cười nói: “Thật vậy sao? Chúc mừng tổ mẫu cùng phụ thân. Tước Nhi, còn không mau kính phụ thân một ly?”

Âu Dương Tước mỉm cười, giống như là thật sự vui mừng kính rượu Âu Dương Trì. Nửa điểm nhìn không ra tâm tư, trong lòng Vương mama lại càng lo lắng. Nếu Lý di nương mang thai sinh ra một thiếu gia, rất có khả năng sẽ đứng ra tranh đoạt tài sản với Đại thiếu gia. Sao hắn lại một chút mất hứng cũng đều không có? Từ khi nào thì Đại thiếu gia trở nên thâm trầm như vậy?

Sắc mặt Lâm thị thập phần khó coi, ánh mắt lạnh như băng dừng trên người Kiều Hạnh đang đứng trong góc, thản nhiên nói: “Vương di nương, còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Sao không nhanh đến hầu hạ? Lý di nương là quý thiếp lại được lão gia sủng ái. Nay lại là công thần của nhà chúng ta, ngươi thì dựa vào cái gì mà dám vô lễ như vậy hả?”

Lời kia vừa thốt ra, đừng nói Kiều Hạnh, ngay cả Lý di nương vẫn còn thẹn thùng cũng nháy mắt trắng bệch. Thân là thiếp thất căn bản không được ngồi cùng bàn, có chủ mẫu ở đây thì chỉ có thể đứng phía sau. Lâm thị nói Kiều Hạnh nhưng trên thực tế là đang nhắc nhở Lý di nương, quý thiếp dù sao cũng chỉ là thiếp. Bà ta muốn cho mọi người biết mình mới là đương gia chủ mẫu, Lý di nương dù được sủng ái thế nào thì cũng chỉ là thiếp mà thôi. Chỉ cần bà ta còn ở đây, Lý Nguyệt Nga nàng cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh mà thôi.

Lý thị liếc nhìn Lâm thị, trên mặt lộ ra không ít cười lạnh, nói: “Nguyệt Nga, ngươi nay mang thai tự nhiên sẽ không giống với trước kia. Lại ngồi bên cạnh ta đi!”

Lý di nương âm thầm sung sướng, nhìn Lâm thị một cái, ánh mắt đó khó có thể che dấu vẻ đắc ý. Âu Dương Noãn cúi đầu, che lại nụ cười trào phúng.

Lý thị cũng không tính dừng tay như vậy, tiếp tục mở miệng: “Nguyệt Nga gả vào Âu Dương gia chúng ta thì về sau chính là người một nhà. Hy vọng các ngươi có thể hòa thuận!” Lý thị dừng một chút rồi lạnh lùng nói: “Nếu có gì bất mãn cứ nói với ta, đừng gây chuyện thị phi khiến gia đình không yên!”

Đây chính là đang phủ đầu Lâm thị, Âu Dương Tước nhìn Lý thị rồi lại nhìn Lâm thị. Cuối cùng ánh mắt dừng lại Âu Dương Noãn đang bình thản uống trà, như là đột nhiên hiểu được cái gì, lúc này mới nhịn cười làm bộ như không nghe thấy gì.

Lý di nương nhìn thoáng qua Lý thị, một đôi mắt như thu thủy toát ra vẻ bất an, xấu hổ cùng khiếp sợ. Nhưng cũng không dám thật sự ngồi xuống, mà là đi ra phía sau nghiêng thân mình nhẹ nhàng ngồi xuống. Lý thị phất phất tay, phân phó nha hoàn lấy nệm ấm. Lâm thị ở bên cạnh nhìn, cơ hồ tức đến lệch mũi.

Bàn ăn thật lớn làm từ cây tử đàn điêu khắc Bát tiên hải quá. Mặt bàn thật to có mấy chục món ăn được bày biện đầy một bàn, đúng là mỹ thực khiến người ta khó nhịn. Nhưng Lâm thị nhìn thoáng qua, một miếng cũng ăn không vào. Kiều Hạnh bên cạnh đang chia thức ăn cho bà ta, đáy mắt cũng thể hiện thần sắc không kiên nhẫn.

Kiều Hạnh hôm nay mặc váy màu đỏ thêu mỹ nhân bắt bướm, y phục này vốn nàng ta phái người đến tận Giang Nam để mua gấm vóc cố ý mặc trước mặt Âu Dương Trì. Ai ngờ Lý di nương lại mang thai, Âu Dương Trì căn bản cũng không liếc mắt nhìn Kiều Hạnh một cái, vốn đã hận nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Lâm thị lại cố tình đến đây, chán ghét trong lòng Kiều Hạnh cũng đành cường lực nhẫn nại. Lâm thị lại cứ cố ý khó xử khắp nơi, khi thì nói động tác quá chậm, trong chốc lát lại nói tư thế không đủ cung kính. Rồi lại khiển trách Kiều Hạnh nói chuyện quá nhỏ khiến Lâm thị không thể nghe rõ, tóm lại dù nàng ta có làm thế nào cũng đều sai. Tươi cười trên mặt Kiều Hạnh cơ hồ như đều vặn vẹo.

Lâm thị lúc này nhìn Lý di nương nói: “Di nương đang có thai, chuyện trong nhà…”

Lý thị thản nhiên ngắt lời: “Noãn Nhi, từ hôm nay trở đi con hãy trợ giúp Lý di nương một tay!”

Lâm thị sửng sốt, tuy rằng vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại như có sóng dữ.

Tươi cười của Âu Dương Noãn ôn nhu như liễu tháng hai thêm một chút xuân sắc, nàng do dự nói: “Chỉ sợ Noãn Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đến lúc đó lại cô phụ sự chờ mong của tổ mẫu!”

“Không sao! Kêu con làm thì con cứ làm đi! Dù sao so với việc kêu người không hiểu chuyện nhúng tay vào, không biết nhà chúng ta lại biến thành chướng khí mù mịt!” Lý thị lạnh lùng nói.

Đúng lúc này Kiều Hạnh lại lỡ tay đánh rơi chiếc đũa.

Lửa trong lòng Lâm thị lập tức bốc lên, lạnh lùng nói: “Mắt mù rồi sao? Đây là cái gì hả, đã vậy lại không có quy củ gì! Đã vào cửa Âu Dương gia, chẳng lẽ một ít lễ nghi cơ bản nhất ngươi cũng không biết sao?”

Kiều Hạnh lập tức ủy khuất, lệ quang trong suốt nhìn Âu Dương Trì, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

Âu Dương Trì vốn không nghĩ sẽ gặp Lâm thị, lúc này nhìn thấy bà ta cư nhiên quát lớn với thị thiếp mình âu yếm nhất thời tức giận nói: “Im ngay! Trưởng bối còn ở đây, ngươi hô to gọi nhỏ cái gì hả? Còn ra thể thống gì nữa, đây là quy củ của ngươi sao?”

Lâm thị nhìn thẳng Âu Dương Trì, cười lạnh nói: “Lão gia, trong phủ chúng ta người chân chính không có quy củ là ai? Ta lớn tiếng nói mấy câu lại không được, còn một thị thiếp ngang nhiên ngồi ăn cùng bàn với ta thì như thế nào?” Lâm thị vốn muốn nhẫn nại nhưng Lý thị lại cất nhắc Lý di nương đến mức này, nếu bà ta tiếp tục nhẫn nại thì trong nhà này địa vị của bà ta còn sao?

Lý di nương nghe đến đó thì liền cầm khăn tay nhỏ giọng khóc nức nở, ủy khuất nói: “Đều tại thiếp không tốt, là thiếp không biết cấp bậc lễ nghĩa! Thiếp không nên ngồi ở chỗ này! Phu nhân trăm ngàn lần đừng nóng giận!”

Nói xong liền vội vàng đứng lên, vẫn còn khóc nhìn Lâm thị nói: “Phu nhân, là tại ta không tốt! Ngài đừng chọc lão thái thái cùng lão gia tức giận. Ta tới hầu hạ ngài dùng bữa!”

Lâm thị nhìn Lý di nương, hừ lạnh: “Ngươi thì có gì ủy khuất? Thân chỉ là thiếp thất, hầu hạ chủ tử là việc ngươi nên làm. Khóc sướt mướt giống như là ai khi dễ ngươi vậy!”

Âu Dương Noãn đứng lên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẫu thân, người có gì thì từ từ nói. Nay người cùng Lý di nương đang có thai, ai bị thương cũng đều khiến phụ thân cùng tổ mẫu khó xử!”

Lý di nương lập tức khóc càng thương tâm, liên tục nói: “Đại tiểu thư không cần vì ta cầu tình! Là ta không tốt, là ta không tốt!”

Lý thị cười lạnh nói: “Cho người ngồi xuống là ta, ngươi đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, thiếu điều chỉ thẳng tên họ mà thôi. Hôm nay nháo đến mức này, mọi người có mắt đều thấy, tuyệt đối trách không đến trên người của ngươi a! Uyển Như, muốn nói cái gì cứ nói với ta là được rồi, làm gì mà phải khó xử Nguyệt Nga hả?”

Lâm thị tức giận, tuy sớm biết Lý thị thiên vị nhưng không nghĩ tới lại đến mức trước mặt hạ nhân cũng không để cho bà ta chút mặt mũi. Lâm thị đã muốn nhẫn nại thế nhưng những người này từng bước lại từng bước chèn ép, thật sự làm bà ta khó có thể chịu được. Lâm thị tức giận nói: “Lão thái thái, con dâu không có nửa điểm ám chỉ ngài. Chỉ là trong phủ này cũng không phải nơi cửa nhỏ nhà nghèo, chút quy củ này phải hiểu được. Nay tuy rằng thân mình Lý di nương quan trọng nhưng cũng chỉ là thiếp, đương nhiên phải đứng hầu hạ. Ngài lại để nàng ta ngồi xuống cùng ăn cơm, chẳng phải làm người ta chê cười sao?”

Sắc mặt Lý thị lập tức thay đổi, cơ hồ như là không dám tin trừng mắt nhìn Lâm thị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio