Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

chương 214: không thể buông tha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Diệp cùng Tô Vinh cùng đi vào phòng Mạc Phi.

“Các ngươi tới rồi a.” Mạc Phi nhìn hai người, nhàn nhạt nói.

Thiên Diệp gật đầu, tò mò hỏi: “Phi Phi, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì không?”

Mạc Phi đưa tới một tờ gấy: “Đây là số tinh thảo cần dùng để điều chế dược thông mạch, các ngươi tới các cửa hàng trong hoàng thành tìm thử xem, cố gắng gom càng nhiều càng tốt.”

“Tinh thảo quan trọng nhất là thông linh thảo, tinh thảo cấp chín, giá cả hẳn không thấp đi?” Thiên Diệp sờ cằm nói.

Mạc Phi gật đầu: “Quả thực là vậy, trước tiên cứ gom đủ những tinh thảo khác, nếu không mua nổi thông linh thảo thì chúng ta nghĩ cách khác.”

Thiên Diệp gật đầu: “Ừm.”

Mạc Phi đau lòng giao ba nghìn tinh tinh cho Thiên Diệp, nghiêm túc nói: “Xài tiết kiệm một chút a!”

Nhìn dáng vẻ đau lòng của Mạc Phi, Thiên Diệp chế nhạo: “Phi Phi, ngươi chỉ có chút tiền đồ vậy thôi a! Chỉ có ba nghìn tinh tinh thôi mà xem ngươi đau lòng thế nào kìa.”

Mạc Phi tức giận trừng mắt: “Chờ ngươi kiếm được nhiều tiền thì hãy nói, quỷ nghèo như ngươi bây giờ không có tư cách nói vậy đâu.”

Thiên Diệp sờ mũi, dẫn Tô Vinh rời đi.

Học viện Tinh Thần.

“Doãn sư tỷ, mọi người nói ngày đó các ngươi tới học viện Thiên Hà một thắng năm thua, thua rất thảm, là thật sao?” Một thiếu nữ chớp chớp mắt tò mò hỏi Doãn Nhu Hân.

Doãn Nhu Hân đỏ mặt, trận đấu trao đổi kia náo động rất lớn, người này biết rõ chân tướng mà vẫn cố ý hỏi để làm nàng mất mặt.

“Đồ đệ của viện trưởng Thiên Hà thực sự rất lợi hại.”

“Nói vậy lời đồn là thật, học viện chúng ta thực sự đã thua?” Một học viên khác thất vọng nói.

Doãn Nhu Hân cúi đầu, mím môi không nói thêm gì nữa.

“Đồ đệ của viện trưởng Thiên Hà thực sự lợi hại như vậy sao?”

“Cũng không tệ, ba người cấp tám ba người cấp bảy, còn hai người chết nhát không dám xuất hiện, có lẽ không quá lợi hại.” Một học viên nhàn nhạt nói.

“Cao nhất chỉ mới cấp tám thôi à? Viện trưởng cũng quá khinh địch, nếu viện trưởng dẫn theo Yêu Nguyệt công chúa hoặc Đường Thiên Thánh công tử, ai cũng có thể càn quét đám người kia.”

“Ta đã xem đoạn phim ghi hình cuộc đấu rồi, đám người kia cũng không có gì đặc biệt, Doãn sư tỷ, có phải ngươi quá khinh địch không, ta thấy đối thủ của ngươi cũng không có gì đặc biệt lợi hại a!”

Đoãn Nhu Hân cười khổ: “Quả thực có chút khinh địch.” Doãn Nhu Hân siết chặt nắm tay, nếu lúc đầu mình đã dốc toàn lực thì kết quả thế nào cũng không biết được…

“Doãn sư tỷ, ngươi làm vậy là không đúng, sư tử vồ thỏ cũng dốc toàn lực, sao ngươi lại khinh địch chứ?”

“Doãn sư tỷ, nghe nói ngươi bị người ta cầm dao găm kề cổ a! Người nọ đúng là không phong độ.” Một thiếu nữ bất bình nói.

Nhớ tới cảm giác kinh hoàng khi đó, sắc mặt Doãn Nhu Hân có chút cứng ngắc.

Một học viên nhanh mồm nhanh miệng nghị luận, Doãn Nhu Hân cảm thấy chán ghét nhưng không thể không nhẫn nhịn.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thấy Doãn Nhu Hân từ học viện tinh thần tiến ra, thị nữ thực lo lắng hỏi.

Doãn Nhu Hân lắc đầu: “Không sao.”

Doãn Nhu Hân nhắm mắt lại, gần nhất chuyện gì cũng không thuận lợi, nhóm người Doãn gia phái tới Vinh quốc một đi không trở lại, tới học viện Thiên Hà khiêu chiến thì thất bại thảm hại, còn nữa, còn lời đồn đãi làm nàng mất hết mặt mũi kia.

Doãn Nhu Hân có chút buồn bực cắn môi, lúc mới vào học viện nàng chính là thiên chi kiêu nữ, tiền đồ vô hạn, có vô số người nịnh nọt muốn lấy lòng nàng, thế nhưng hôm nay, nàng lại biến thành một trò cười.

Doãn Nhu Hân sờ cổ, trong lòng dân lên cảm giác căm hận, tên khốn khiếp kia cư nhiên làm mình mất mặt như vậy, đúng là quá đáng.

“Hân nhi.” Một âm thanh ôn nhu truyền tới.

Nhìn người nọ, sắc mặt Doãn Nhu Hân có chút dịu đi: “Thiên Minh, là ngươi a.”

Nhìn dung nhan có chút tiều tụy của Doãn Nhu Hân, có chút lo âu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Doãn Nhu Hân lắc đầu: “Không sao.”

Đường Thiên Minh mỉm cười: “Nghe nói thương thành Phi Tuyết vừa về một số dược liệu mới, giá cả rất tiện nghi, Hân Nhi có muốn đi xem một chút không?”

“Ừm.” Doãn Nhu Hân gật đầu.

Đường Thiên Minh đi bên cạnh Doãn Nhu Hân: “Hân Nhi, thắng bại là chuyện bình thường, ngươi đừng quá để ý tới trận đấu đó, nếu ta gặp tên Tô Vinh đó, ta nhất định sẽ giúp ngươi tính sổ hắn.”

Doãn Nhu Hân mỉm cười: “Vậy làm phiền ngươi, nói tới thì hôm đó có một chuyện khá lạ.”

Đường Thiên Minh nhíu mày, có chút hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”

“Bên cạnh tên Tô Vinh kia có một đứa nhóc đeo mặt nạ, nó nhìn rất giống Đường Thiên Thái.” Doãn Nhu Hân nhàn nhạt nói.

Đường Thiên Minh trợn to mắt: “Ngươi chắc không?”

Doãn Nhu Hân lắc đầu: “Không chắc lắm, chỉ là thấy có chút giống mà thôi.”

Đường Thiên Minh nhíu chặt mày: “Chỉ là có chút giống thôi sao?”

Doãn Nhu Hân bất đắc dĩ thở dài: “Nó đeo mặt nạ nên nhìn không rõ mặt, thế nhưng nghe âm thanh thì rất giống, hơn nữa đứa bé kia tựa hồ rất có địch ý với ta.”

“Nó có địch ý với ngươi?”

“Ừ.” Doãn Nhu Hân cúi đầu, đứa bé kia cư nhiên mắng mình là kẻ lừa đảo trước mặt nhiều người như vậy, hại mình bị nhóm sư tỷ nhìn với ánh mắt rất quái dị.

Thiên Diệp cùng Tô Vinh sóng vai đi trên đường.

“Còn bao nhiêu tinh thảo phụ trợ nữa?” Tô Vinh hỏi.

“Còn ba loại.” Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài.

“Còn tới ba loại a! Không ngờ không chỉ thông linh thảo, ngay cả những loại thuốc dẫn khác cũng khó mua như vậy.” Tô Vinh buồn bực nói.

Thiên Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy cửa tiệm kia đúng là cướp tiền mà, chủ dược còn chưa mua đã tốn hết một ngàn ba trăm tinh tinh để mua phụ dược.”

Tô Vinh cũng thở dài: “Tiền không đủ chi a!”

“Đúng là quá tốn kém, bất quá Vinh Vinh yên tâm, ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi ngươi.”

Tô Vinh liếc Thiên Diệp một cái, chế nhạo: “Kiếm tiền? Kiếm thế nào, bán mặt à? Ta thấy nơi này soái ca đặc biệt nhiều, gương mặt đào hoa của ngươi chỉ sợ không đáng giá chút nào.”

Thiên Diệp không đồng ý: “Vinh Vinh, ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy, bọn họ nào có soái bằng ta a!”

“Là ngươi?” Một tiếng kinh ngạc ngắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

Tô Vinh ngẩng đầu thì thấy một người quen, thấy Doãn Nhu Hân, sắc mặt Tô Vinh nhất thời có chút cổ quái.

Đường Thiên Minh nhìn Tô Vinh, con ngươi có chút địch ý: “Hân Nhi, đó chính là kẻ đã động thủ với ngươi à?”

Doãn Nhu Hân gật đầu.

Tô Vinh nhíu mày, ánh mắt có chút không vui, là hai người so đấu công bằng, thế nhưng Đường Thiên Minh nói cứ như hắn là tên cặn bã vậy.

Đường Thiên Minh đầy địch ý nhìn Tô Vinh, ánh mắt soi xét của Doãn Nhu Hân rơi lên người Thiên Diệp.

“Trước đó là ngươi ra tay với Hân Nhi đúng không? Xin lỗi Hân Nhi đi.” Đường Thiên Minh sắc bén nhìn Tô Vinh nói.

Tô Vinh cười lạnh: “Ngươi buồn cười thật, trên đài khiêu chiến, ta không đánh chẳng lẽ đứng đó chịu đánh à? Thực lực nàng ta kém thì trách được ai?”

Đường Thiên Minh híp mắt, cười lạnh nói: “Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của mình, vậy ta cũng muốn lĩnh giáo một chút.”

Tô Vinh lạnh nhạt nhìn Đường Thiên Minh: “Tùy tiện ngươi.” Đường Thiên Minh cũng chỉ là cấp bảy mà thôi, Tô Vinh tự tin mình sẽ không thua.

Con ngươi Đường Thiên Minh chợt lóe, tràn đầy sát khí tung nắm đấm về phía Tô Vinh.

Thiên Diệp cười lạnh, một trận kim quang từ trên người Thiên Diệp bùng nổ, Đường Thiên Minh bị một lực mạnh hất văng ra ngoài, ngã nhào xuống đất.

Thiên Diệp cười tươi rói: “Ta còn đứng đây mà ngươi dám động thủ với vợ ta à, ngươi rốt cuộc có coi ta ra gì không vậy?”

Đường Thiên Minh nhìn Thiên Diệp, con ngươi tràn đầy căm hận, uy áp cấp tám trên người Thiên Diệp làm hắn có chút thở không nổi.

Thiên Diệp nghiêng đầu, thực thương hại nói: “Muốn ra mặt cho mỹ nữ thì phải có thực lực, không có thực lực mà xông bừa thì chỉ mất mặt thôi, chậc chậc…”

Đường Thiên Minh bị Thiên Diệp châm chọc, căm phẫn phun ra một búng máu.

Thiên Diệp lạnh lùng nhìn Doãn Nhu Hân, sau đó thực xem thường nhìn Đường Thiên Minh: “Nha đầu này cũng đâu có đẹp đẽ gì, có đáng giá để ngươi làm vậy không?”

Nghe thấy lời Thiên Diệp, sắc mặt Doãn Nhu Hân có chút đỏ lên.

Thiên Diệp vươn tay với Tô Vinh: “Vinh Vinh, chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt Đường Thiên Minh trừng Thiên Diệp như muốn nứt ra: “Muốn đi, không dễ như vậy đâu.”

Thiên Diệp bĩu môi thầm nghĩ, mạng tên Đường Thiên Minh này tốt thật a! Mất đi năm hộ vệ cấp tám lại có một cao thủ cấp chín tới bảo vệ, cùng là huynh đệ nhưng hắn thì ngay cả một hộ vệ cũng không có, còn bị hãm hại đủ đường, thực đáng thương quá a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio