“Ợ.” Mạc Phi ưỡn bụng, no nê nợ một cái.
“Ngươi chạy chậm thôi, ta say xe ói ra đầy xe bây giờ.” Mạc Phi nói với Lâu Vũ đang lái tinh xe.
Lâu Vũ lạnh lùng liếc mắt về phía Mạc Phi: “Ngươi mắc ói là vì ngươi ăn quá nhiều.”
Mạc Phi có chút hồi vị liếm liếm môi: “Ăn ngon a! Thợ làm bánh của hoàng gia không giống thợ bình thường, tay nghề rất tốt.”
Lâu Vũ nghiêm mặt hỏi: “Sao ta không biết ngươi còn biết đàn dương cầm?”
Mạc Phi mỉm cười bí hiểm, cong tay làm dáng hoa lan chỉ: “Quỷ nghèo, người ta đã gả cho ngươi rồi mà ngươi không hiểu người ta chút nào hết a.”
“Thiếu gia, tam hoàng tử rất bận rộn, làm sao có thời gian tìm hiểu! Trên đời này người hiểu ngài nhất vẫn là ta a!” Mạc Nhất nịnh nọt nói.
Tô Vinh: “…”
Mạc Nhất: “Thiếu gia, ngươi còn trướng bụng không, để ta xoa xoa cho.”
Mạc Phi: “Mạc Nhất thực tốt, nếu không phải ngươi cũng tiêm thuốc S rồi, ta nhất định sẽ gả cho ngươi.”
Mạc Nhất: “Thiếu gia, nếu không phải người ta tiêm thuốc S rồi, người ta cũng muốn lấy thân báo đáp thiếu gia.”
Tô Vinh: “…” Hai chủ tớ các người liếc mắt đưa tình trước mặt tam hoàng tử như vậy thật sự không sao chứ?
“Mạc Phi, ngươi thu liễm một chút cho ta.” Lâu Vũ lạnh lùng quát.
Mạc Phi nhún vai: “Nghe nói tiểu bạch kiểm trong yến tiệc hôm nay là người thương của ngươi, ta làm xấu mặt người ta, ngươi đau lòng à?”
Tô Vinh: “…”
“Phi Vũ không phải tiểu bạch kiểm, nói chuyện cẩn thận một chút.” Lâu Vũ lại lái xe nhanh hơn một chút.
Mạc Phi run run nói: “Rồi rồi rồi, ý ta muốn khen người ta lớn lên da dẻ non mềm trắng trẻo thôi chứ chẳng có ý gì, ngươi lái chậm một chút! Ngươi thất tình bị xe đâm chết cũng chẳng sao, nhưng ta còn trẻ, ta không muốn làm uyên ương vong mệnh chung với ngươi.”
Tô Vinh: “…”
Lâu Vũ cố gắng bình ổn tâm tình: “Học viện hoàng gia sắp khai giảng rồi, học tịch của ngươi sẽ được chuyển qua đây.” [sổ học sinh]
Mạc Phi dụi dụi mũi, lúc xuyên tới đây Mạc Phi vừa mới tự sát nên được tạm nghỉ, mà thời gian tạm nghỉ này kéo dài cả một năm.
Mạc Phi trợn mắt nói: “Ta phải tới học viện hoàng gia học tập à?”
Tô Vinh gật đầu giải thích: “Mạc thiếu, ngươi bây giờ chính là tam hoàng tử phi, phải tới ban Linh Lung của học viện hoàng gia học tập.”
“Ban Linh Lung?” Mạc Phi có chút tò mò.
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy, trong ban Linh Lung đều là phu nhân của người thừa kế các đại gia tộc.”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, ý của Tô Vinh là ban Linh Lung chuyên giáo dục phu nhân của người thừa kế, phu nhân của đại nhân vật, kia không phải ở đó đều là…
Mạc Phi trợn to mắt, thực hưng phấn nói: “Kia có phải ở đó có rất nhiều mỹ nữ không?”
“Đúng vậy.” Tô Vinh nói.
“Ai nha, để ta vào lớp này thì khác gì thả sói vào ổ dê a.” Mạc Phi thực hưng phấn nói.
Mạc Nhất có chút thương hại nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi lầm rồi, rõ ràng là thả dê vào ổ sói, mỹ nữ không dễ chọc a! Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận a!”
Mạc Phi gật gật đầu: “Nói có lý! Đầu năm nay mỹ nữ tốt tính còn khó tìm hơn tinh sư cấp chín.”
Mạc Nhất nhíu mày nói: “Thiếu gia, những mỹ nữ kia đều có chỗ gả rồi, lại càng không dễ chọc.”
Mạc Phi xấu hổ cười cười: “Ta chỉ nói vậy thôi mà.”
Tô Vinh nhìn Mạc Phi nói: “Ban Linh Lung khác với các ban khác, trong ban cơ bản đều là mỹ nữ, những mỹ nữ kia bối cảnh rất lớn, tuyệt đối không được đắc tội.”
Ánh mắt Mạc Phi sáng lấp lánh: “Ta biết rồi.”
Tô Vinh nói tiếp: “Ngươi có nhớ thành tích thi cuối kỳ của mình ở học viện cũ không?”
Mạc Phi lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Lâu Vũ lạnh lùng mở miệng: “Thể thuật điểm, vận dụng tinh thần lực điểm, lịch sử tinh tế điểm, dược tề học điểm, toán học tinh tế điểm, văn học tinh tế điểm… môn cao nhất cũng chỉ có điểm, sao ngươi không chết đi!”
Mạc Phi dụi dụi mũi: “Con kiến còn muốn sống cho qua ngày, sao có thể vì chút việc nhỏ này mà chết được chứ tam hoàng tử, ngươi đúng là không biết tôn trùng sinh mệnh mà.”
Lâu Vũ không đồng ý: “Nếu nhi tử ta thi được điểm thấp như vậy, ta nhất định sẽ bóp chết nó.”
Mạc Phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đừng có hi vọng ta sinh nhi tử cho ngươi.”
“Không dám.” Lâu Vũ lạnh lùng đáp.
Tô Vinh có chút hoang mang nhìn hai người.