Lâu Vũ ngắm nghía dược tề trong tay, ánh mắt hơi nheo lại: “Ngươi nói đây là Mạc Phi điều chế?”
Tô Vinh gật gật đầu: “Đúng vậy, độ tinh khiết của cả hai đều vượt quá %, hoàng tử phi tựa hồ không đơn giản!”
Lâu Vũ đồng ý nói: “Đúng vậy!”
Một thứ tử của gia tộc nhỏ ở một thành trấn cấp thấp cư nhiên lại là dược sư, dược tề cấp một tuy không khó nhưng muốn điều chế được độ tinh khiết cao như vậy cũng không phải chuyện dễ.
Biết đàn dương cầm, biết chế tác trận bàn tu luyện, biết điều chế dược tề, Nạp Lan vương phi cư nhiên tìm cho hắn một vị hôn thê đa tài đa nghệ như vậy, đúng là không thể nào tưởng tượng được.
“Tam hoàng tử, hoàng tử phi từng nói cửu diệp bổ thiên thảo có thể chữa trị thân thể ngài, có lẽ là thật.” Tô Vinh nghĩ nghĩ nói.
Lâu Vũ tiếc nuối lắc đầu: “Ta đã thử tra cứu trong dược điển hoàng gia, không có loại tinh thảo nào tên là cửu diệp bổ thiên thảo.”
“Sao lại có thể như vậy?” Tô Vinh có chút nghi ngờ nói.
Dược điển hoàng gia ghi chép tất cả các loại tinh thảo từng phát hiện ở Vinh quốc, nếu trong dược điển không có, Mạc Phi làm sao biết được? Thực kỳ quái.
…
“Soái ca ở nơi đâu? Soái ca ở ngay đây! Ở ngay đây a! Ở ngay đây a!” Mạc Phi vừa nghêu ngao vừa đi vào phủ tam hoàng tử, Mạc Nhất vô ngữ đi theo phía sau.
Vừa mới vào cửa, ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Lâu Vũ liền quét tới. Bị Lâu Vũ nhìn chằm chằm, Mạc Phi nhịn không được dùng khuỷu tay huých Mạc Nhất một cái: “Nhất Nhất, gần nhất ta không làm gì chọc hắn đi?”
Mạc Nhất trợn tròn mắt, có chút vô tội nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, buổi tối ta còn phải ngủ, đâu có rảnh mà chạy qua nhìn lén hai người, không rõ a.”
Mạc Phi bĩu môi, sau đó mỉm cười sáng lạn nói với Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi đừng có liếc mắt đưa tình nhìn người ta như vậy, người ta thực ngượng a?”
Nhìn nụ cười tươi rói của Mạc Phi, Lâu Vũ âm trầm nói: “Ngươi cảm thấy ta đang liếc mắt đưa tình à?”
Mạc Phi lập tức gật gật đầu: “Còn không phải à? Trong mắt ngươi chỉ có ảnh ngược của một mình ta, không phải liếc mắt đưa tình thì là gì?”
Tô Vinh nhịn không được phốc một tiếng bật cười, Lâu Vũ hung hăng trừng Tô Vinh.
Lâu Vũ chống cằm nói với Mạc Phi: “Nghe nói ngươi to gan lớn mật đùa giỡn lão sư dược tề, ngươi thực dũng cảm a!”
“Nào có nào có! Tam hoàng tử quá khen.” Mạc Phi khiêm tốn cười nói.
Lâu Vũ cười ha hả: “Ngươi cảm thấy ta đang khen ngươi à?”
Mạc Phi thực vô tội nhìn Lâu Nhĩ: “Đương nhiên rồi, không phải ngài đang khen ta dũng cảm à?”
Lâu Vũ hừ lạnh: “Ngươi là vợ của ta thế mà trên tiết học lại đùa giỡn lão sư, ngươi rốt cuộc có để ta vào mắt không hả?”
Mạc Phi dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, đừng nói ngươi ghen tị nha?”
“Ngươi thúi lắm!” Lâu Vũ hổn hển nói.
“Ngươi nói tục, ngươi nói tục nha.” Mạc Phi vươn tay chọt chọt Lâu Vũ.
Lâu Vũ hung ác nhìn Mạc Phi: “Ta không thể nói tục à?”
Mạc Phi lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là trên mạng người ta nói tam hoàng tử hào hoa phong nhã hòa ái dễ gần, đột nhiên ngươi chửi tục làm ta có chút kinh ngạc, quả nhiên lời đồn không thể nào tin tưởng a.”
Lâu Vũ hung tợn siết chặt nắm tay: “Nghe nói ngươi cảm thấy bàn tay lão sư dược tề rất xinh đẹp?”
“Đúng vậy đúng vậy, bàn tay kia đúng là kiệt tác được thượng thiên mài dũa a! Ngón nên dài thì dài ngón nên ngắn thì ngắn, không gầy không béo, mà bản thân nàng cũng rất xinh đẹp, quốc sắc thiên hương như hoa như ngọc a! Đáng tiếc tính tình có chút khó chìu, bất quá dù sao cũng là nữ hài tử, hơi tùy hứng một chút cũng bình thường…” Mạc Phi càng nói càng kích động, mà sắc mặt tam hoàng tử thì ngày càng âm trầm.
Trong ánh mắt ngày càng hung ác của tam hoàng tử, Mạc Phi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lâu Vũ âm u nói: “Một ngàn cái trận bàn tu luyện, ngươi tốt nhất nên sớm hoàn thành, bằng không, hừ hừ…”
Nhìn theo bóng dáng Lâu Vũ rời đi, Mạc Phi chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nhất Nhất, ngươi nói coi tam hoàng tử có giống heo không, cứ hừ hừ miết, đừng nói hắn là một con heo đầu thai chuyển thế nha.”
Tô Vinh: “…” Heo! Mạc Phi nói… tam hoàng tử là một con heo đầu thai chuyển thế.
Mạc Nhất: “…” Tam hoàng tử đã đi rồi nhưng Tô Vinh vẫn còn ở đây a thiếu gia, ngài nói vậy có ổn không a?