Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

chương 43: không đắt không đắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi trong vườn trường, Mạc Phi có chút kinh ngạc phát hiện đâu đâu cũng đang bàn luận về trận bàn tu luyện.

Mạc Phi nhíu mày: “Không ngờ trận bàn tu luyện lại được hoan nghênh đến vậy.”

Mạc Nhất có chút suy tư nói: “Cuộc chiến cạnh tranh trong nội bộ đại gia tộc rất kịch liệt, ai cũng khao khát được ngồi lên vị trí gia chủ, tài nguyên cung cấp cho nhóm hậu sinh cũng tính toán rất chi li, nói chi là loại thần khí có thể nâng cao tốc độ tu luyện trên diện rộng này!”

Mạc Phi gật gật đầu: “Có lí.”

Mạc Nhất híp mắt, trong tay hắn có năm cái trận bàn tu luyện, là năm trăm triệu đó a! Mạc Nhất giật mình phát hiện, hiện giờ mình cũng có thể xem là kẻ có tiền.

Mạc Phi có chút ghen tị nói: “Chuyến này tam hoàng tử lên đời rồi.”

Mạc Phi híp mắt, tam hoàng tử một bước lên đời cũng chả sao, nếu đổi lại là mình thì chắc chắc gặp nguy hiểm tính mạng, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác có tiền thì đã chết rồi, đúng là đáng thương mà.

“Mạc Phi điện hạ, ngài đã về rồi!” Tô Vinh có chút hưng phấn chạy tới đón.

Nhìn bộ dáng tươi cười hớn hở của Tô Vinh, Mạc Phi nhịn không được đề cao cảnh giác, vô sự xum xoe phi gian tức đạo, nụ cười kia hệt như lúc hắn đang tính kế người khác.

“Vinh Vinh, có chuyện gì à?” Ánh mắt Mạc Phi lóe sáng, thực ngây thơ hỏi.

Tô Vinh xoa xoa tay, có chút lấy lòng nhìn Mạc Phi.

“Ngài có đói không? Ta chuẩn bị thức ăn cho ngài nha?”

“Không đói.”

“Ngài có mỏi vai không? Ta bóp vai giúp ngài nha?”

“Không cần.”

“Ngài có thấy nóng không? Ta quạt mát giúp ngài nha?”

“Không cần.”

… …

Mạc Phi giật mình phát hiện đoạn đối thoại này có chút quen tai, hình như mới đây không lâu hắn cũng lấy lòng tên khốn Lâu Vũ kia như vậy.

Mạc Phi nhìn Tô Vinh nói: “Có chuyện gì, Vinh Vinh cứ nói đi.”

Tô Vinh gật đầu: “Hảo a, Mạc Phi điện hạ, ngươi có thể bán thêm hai cái trận bàn tu luyện cho ta không?”

Mạc Phi cười ha hả.

Tô Vinh không biết làm sao cũng cười theo.

Mạc Phi có chút ngượng ngùng nói: “Đương nhiên là được rồi, bất quá một cái một trăm năm mươi vạn nha.”

“Cái gì?” Tô Vinh há to miệng!

Mạc Phi cười sáng lạn: “Đúng a, ngươi không có nghe sai, là một trăm năm mươi vạn một cái!”

Da mặt Tô Vinh run run, có chút đau lòng nói: “Trước đó không phải mười vạn một cái à?”

Mạc Phi vỗ vỗ vai Tô Vinh: “Vinh Vinh à, mười vạn là chuyện đời nào rồi mà ngươi còn lôi ra nói, bây giờ giá cả khác rồi, trận bàn tu luyện hữu dụng như vậy, sao có thể không tăng giá nha?”

Tô Vinh: “…” Nhưng cũng đâu thể nào tăng nhanh như vậy a!

“Một trăm năm mươi vạn có phải hơi đắt một chút không?” Tô Vinh nhăn nhó đau khổ, đáng thương hề hề.

Mạc Phi cười cười, vẻ mặt thực ôn hòa: “Trận bàn tu luyện là gì nha? Đó là thần khí mà mấy trăm vị nghiên cứu gia của viện khoa học Nhạc Kiệt mất hơn mười năm, dốc sức nghiên cứu ra! Nó là tâm huyết của mấy trăm vị nghiên cứu viên, tài liệu chế tạo được lấy từ bí cảnh, hiện giờ đã tiêu hao gần như không còn, có muốn tìm kiếm cũng không biết chờ tới năm nào tháng nào, thứ trân quý như vậy chỉ đáng giá có một trăm năm mươi vạn mà đắt à? Đắt sao?”

Tô Vinh: “…” Lý do này lừa người khác thì được chứ lừa hắn thì có phải…

Thấy Tô Vinh không nói lời nào, Mạc Nhất sáp qua nói: “Không đắt không đắt, một chút cũng không đắt, kiệt tác có một không hai như vậy đừng nói là một trăm năm mươi vạn, cho dù là hai trăm, ba trăm vạn cũng đáng tiền a!

Mạc Phi đắc ý nhìn Tô Vinh: “Thiên niên, học hỏi người ta đi, thấy Nhất Nhất sáng suốt cỡ nào không a!”

Tô Vinh: “…” Trước đó hắn cư nhiên cảm thấy Mạc Phi có lương tâm hơn tam hoàng tử điện hạ! Đầu óc hắn nhất định có vấn đề rồi.

Mạc Phi cười nói: “Vinh Vinh à, ngươi có muốn mua không?”

Tô Vinh xấu hổ nói: “Điện hạ, không thể giảm giá một chút à?”

“Chỉ có mấy thứ thứ phẩm chẳng ra gì mới giảm giá thôi, trận bàn tu luyện cao cấp như vậy sao có thể giảm giá chứ?” Mạc Phi thực bất mãn nhìn Tô Vinh.

“Điện hạ, vậy có thể ghi nợ không?” Tô Vinh lại hỏi.

Mạc Phi lắc đầu: “Không được!”

“Vì cái gì a?”

Mạc Phi thực đắc ý nói: “Ta cũng từng nợ tiền người ta a, nhưng không bao giờ ta nhớ cả.”

Tô Vinh: “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio