Một mái tóc dài được tạo hình kiểu đuôi ngựa cột lên cao sau đó được cố định lại bằng một cái cột tóc màu vàng, trên người mặc một chiếc váy cùng màu vàng nhạt chiết eo cùng màu với cái cột tóc, chiếc trâm cài màu anh đào có hình búp bê ngồi xổm trên đó được đính trên ngực, những chiếc nơ màu nâu được phân bố đều trên hai tay áo kiểu phồng và trên thân chiếc váy, chiếc quần đùi bí ngô màu trắng, đôi chân đẹp đi trên đôi dép có quai màu nâu phóng khoáng, trên mặt giầy có gắn một vòng tròn tua rua mười ngón chân được sơn màu hồng. Trên cổ tay phải có đeo một chiếc vòng làm bằng thạch anh màu tím, trên vai mang một chiếc túi nhỏ làm bằng da, trong túi chứa túi tiền và một số đồ dùng cần thiết.
Ở trước gương quay một vòng chiếc đầm màu vàng nhạt bay phấp phới làm lộ ra chiếc quần bằng ren màu trắng phía dưới. Lục An Nhiên nhìn trái nhìn phải gật đầu, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Linh Linh đang lau hành lang đi bộ trên lầu hai. Trong lòng Lục An Nhiên đã mang ác cảm với Linh Linh, mà Linh Linh cũng có cảm giác tội lỗi đối với Lục An Nhiên, nên cô chỉ là cong lưng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lục An Nhiên.
Đi ngang qua bên người của Linh Linh, Lục An Nhiên vốn không hề nói gì, nương theo cầu thang mà đi xuống dưới lầu một, lúc này Lục An Hổ và Lâm Hạo Thịnh đã chờ đợi từ lâu, trên mặt Lục An Nhiên mang theo ý cười: “Đi thôi! Xuất phát đi!”
“Ừm.” Lục An Hổ và Lâm Hạo Thịnh từ trên sô pha đứng lên, Lục An Hổ lấy một trái dâu tây từ trên đĩa hoa quả nhét vào miệng của Lục An Nhiên: “Ngọt lắm, ăn thử đi.”
“Ừm! Ngọt quá!” Lục An Nhiên cười ăn hết nguyên trái dâu tây: “Lấy cho em thêm một trái nữa.”
“Ừm.” Lục An Hổ lại quay người lấy thêm hai trái dâu tây: “Cho em hết.” Đem trái dâu tây bỏ vào trong lòng bàn tay Lục An Nhiên, Lục An Hổ cười cười.
“…” nhìn động tác của hai người trước mặt này, Lâm Hạo Thịnh có chút bất mãn bĩu môi.
Ba người đi khỏi Lục gia ngồi lên xe, Lục An Nhiên nói với tài xế Trương: “Chú Trương, trước tiên đi vào thành phố đón một người đã, sau đó mới đến công viên giải trí.”
“Vâng thưa đại tiểu thư.” Từ gương chiếu hậu nhìn ba người ngồi đằng sau, Lục An Nhiên ngồi ở giữa, Lục An Hổ và Lâm Hạo Thịnh một trái một phải, chú Trương không nhịn được mà cảm thán một phen: tuổi trẻ thật tốt...
Đến trung thâm thành phố, theo sự chỉ dẫn của Lục An Nhiên bọn họ đón được Sở Dao ở trước cửa nhà hàng MacDonald, xem ra hôm nay ả ta cũng rất đầu tư phần ăn mặc và trang điểm, sau khi nhìn thấy hàng ghế phía sau đã ngồi kín chỗ, Sở Dao nở nụ cười sau đó ngồi vào ghế lái phụ, đem dây an toàn thắt vào, Sở Dao quay đầu lại chào hỏi với ba người ngồi hàng ghế phía sau: “An Nhiên, hôm nay nóng thật đó!”
“Vẫn ổn mà.” Lục An Nhiên ngoài cười trong không cười, dùng dư quang liếc thoáng qua Lâm Hạo Thịnh, vô tình nhìn thấy tia ngoài ý muốn vẫn còn chưa kịp giấu đi trong đáy mắt, khóe miệng dương lên: “Sở Dao, đây là người mà mình thường nhắc đến với cậu anh Hạo Thịnh.”
“Chào anh Hạo Thịnh. Em vẫn thường nghe An Nhiên nhắc đến anh lắm!” Sở Dao cười ngọt ngào: “Gọi em là Dao Dao được rồi.”
“Chào em.” Lâm Hạo Thịnh theo phép lịch sự mà gật đầu.
Sở Dao đem ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt của người trong lòng, khuôn mặt này ả ta đã chờ đời cả một tuần nay! Thật không dễ dàng gì mới đợi được đến thứ Bảy, vừa mới sáng sớm ả ta đã thử đi thử lại rất nhiều bộ quần áo, cuối cùng vẫn chọn ra được một bộ cũng được xem là ưng ý nhất, đánh giá một hồi bộ đồ Lục An Nhiên đang mặc, sắc mặt của Sở Dao không tự chủ được mà trầm xuống, hôm nay ả ta mặc một bộ váy liền màu trắng, trên eo được buộc bằng một dây thắt lưng màu đen vòng quanh chiếc eo nhỏ của ả, mái tóc dài xõa tự nhiên trên vai. Chân mang một đôi dép có quai màu trắng cùng màu, gót giầy màu đen. Cơ thể mảnh mai mang theo một chút ổn trọng, ổn trọng nhưng lại không mất đi sự tinh nghịch. Nhìn qua bình thường, nhưng đều để lộ ra toàn bộ những ưu điểm của Sở Dao, phải nói điều đáng tiếc nhất, có thể chính là do trong thời kỳ học quân sự ả đã bị nắng phơi đen đi rất nhiều, đều bị phơi bởi ánh nắng mặt trời của buổi chiều, Lục An Nhiên lại giống như không bị phơi đen đi chút nào, thực sự khiến cho Sở Dao có chút không vui.
“Lát nữa đến công viên giải trí anh Hạo Thịnh cùng với Sở Dao đi mua vé trước.” Lục An Nhiên hỏi: “Em và An Hổ đi mua đồ ăn.”
“Được đó!” Sở Dao trả lời nhanh chóng, đây chính là kết quả mà ả ta mong muốn.
“Cùng nhau đi mua đồ ăn đi.” Lâm Hạo Thịnh nói: “Vé thì anh đã lên mạng đặt trước rồi, chỉ cần quét mã QR liền có thể đi vào cổng.”
“Vậy thì thật sự quá tiện rồi!” khóe miệng Lục An Nhiên dương lên.
“Đúng đó…” Sở Dao ngượng ngùng phụ họa thêm một câu, trong lòng có chút thất vọng.
“An Nhiên, lát nữa em muốn chơi trò gì trước?” Lục An Hổ hỏi.
“Tàu lượn siêu tốc.” Lục An Nhiên nói: “Em muốn chơi trò đó!”
“Trò đầu tiên đã chơi kích thích như vậy rồi?” Sở Dao có chút không tiêu hóa được, ả sợ nhất chính là trò này.
“Mình chỉ muốn chơi trò đó thôi!” Lục An Nhiên vô tội chớp chớp mắt, cô vẫn luôn biết Sở Dao sợ nhất chính là những trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc này.
“Vậy thì cứ chơi tàu lượn siêu tốc trước đi!” Lâm Hạo Thịnh cũng không thích loại trò chơi này, nhưng mà do Lục An Nhiên đề nghị nên hắn ta cũng chỉ có thể đồng ý.
“Được đó!” Lục An Nhiên vỗ tay, một đôi mắt to tròn cười cong cong giống như lưỡi liềm, lại càng giống một con tiểu hồ ly.
“…” Lục An Hổ nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười này của Lục An Nhiên vẫn luôn cảm thấy sau gáy phát lạnh, mỗi lần cô lộ ra nụ cười như vậy anh liền biết, nha đầu này lại muốn tính kế người khác rồi...
Đến công viên giải trí, mọi người cùng nhau xếp hàng lên tàu lượn siêu tốc. Mặc dù là cuối tuần, nhưng đám người Lục An Nhiên đến đây khá sớm, cho nên hàng người xếp hàng trò tàu lượn siêu tốc vốn không nhiều, xếp hàng không đến một tiếng đồng hồ, liền đến lượt đám người Lục An Nhiên, Lục An Nhiên và Lục An Hổ ngồi vào hàng ghế thứ bảy, Sở Dao và Lâm Hạo Thịnh ngồi ở hàng ghế phía sau bọn họ.
Sau khi thắt dây an toàn xong, khóa an toàn phía trước người cũng cài xong, Lục An Nhiên cười mỉm hơi nghiêng người dùng dư quang liếc nhìn Sở Dao ngồi chếch phía sau, lúc này sắc mặt ả ta đã sớm không còn giọt máu, hai tay run rẩy mà bám vào tay vịn phía trước người. Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên, tiếp đó tàu lượn liền bắt đầu khởi động.
Một vòng đi xuống dốc, sau một loạt các đoạn nghiêng ngả lật ngược cuối cùng thì xe lửa cũng từ từ chạy chậm lại, đoạn đường dài khoảng phút kết thúc. Lúc cởi bỏ đai an toàn, Lục An Nhiên thở ra một hơi, sau đó nhìn qua Lục An Hổ bên cạnh, cả quá trình tên nhóc này vốn không hề có phản ứng gì lớn tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Từ trên tàu lượn bước xuống, Lục An Nhiên vươn eo một cái: “Tiếp sau đây chúng ta chơi...”
Lời của Lục An Nhiên còn chưa nói xong, Sở Dao ở phía sau liền nhào tới vị trí của thùng rác mà liều mạng ói ra, mái tóc dài được trải chuốt gọn gàng cũng rối tung lên, sắc mặt có chút tái xanh, nhìn bộ dạng xem ra trạng thái không được tốt cho lắm.
Trong mắt Lâm Hạo Thịnh có chút khinh bỉ, hắn đeo mắt kính lên. Lúc nãy Sở Dao vẫn luôn gào thét ở bên tai hắn, màng nhĩ hắn bị chấn động đến phát đau, không dám ngồi thì dứt khoát đừng đi lên không phải được rồi sao?
“Sở Dao... cậu vẫn ổn chứ...” Lục An Nhiên hỏi: “Hay là để anh Hạo Thịnh đưa cậu về nhà trước nhé...”
“Mình... Mình không... ọe...” Sở Dao cảm giác như dạ dày của mình như sóng cuộn gào thét, rõ ràng hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của ả và Lâm Hạo Thịnh! Ả ta còn mong chờ từ rất lâu, dốc lòng chuẩn bị kỹ càng như vậy...
“Ơ...” Lục An Nhiên nhìn Sở Dao ói thành bộ dạng này không nhịn được mà lắc đầu: “Thôi bỏ đi! Không có tâm trạng chơi nữa, Sở Dao, vẫn là nên để anh Hạo Thịnh đưa cậu về nhà đi!”
“Ọe... Mình... Mình không sao đâu!” Sở Dao đứng thẳng lưng, cố gắng đem cổ cảm giác buồn nôn đang cuộn trào kia kiềm lại: “Tiếp theo chúng ta chơi trò gì?” trong lòng ả ta hiểu rõ, nếu như lúc này để Lâm Hạo Thịnh đưa ả về nhà, trong lòng hắn ta nhất định sẽ sinh ra ác cảm với ả, chuyện như vậy, chẳng thà ả ta cắn răng nhịn xuống, sau khi ăn trưa xong mới tìm cách đuổi Lục An Nhiên và Lục An Hổ đi... hiện tại việc ả nên làm chính là sử dụng hết khả năng biểu hiện ra sự yếu đuối, để cho Lâm Hạo Thịnh nhớ rõ ả...
“Thật sự không sao chứ?” Lục An Nhiên đánh giá Sở Dao từ trên xuống dưới, Sở Dao của lúc này sắc mặc tái nhợt, một thân váy trắng lại hiện lên một cổ đáng thương giống như một đóa hoa màu trắng bị mưa dạt qua khiến người khác thương cảm.
“Mình không sao đâu, khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi cùng nhau.” Sở Dao lắc lắc tay.
“Vậy tiếp theo chúng ta đi chơi trò ly cà phê lắc lư đi!” Lục An Nhiên chỉ qua khu trò chơi ly cà phê lắc lư cách đó không xa: “Trò đó hình như cũng không nguy hiểm cho lắm...”
“Cũng được.” Sở Dao gật gật đầu.
Cả đám người lại đi qua khu vực xếp hàng lên chơi trò chơi ly cà phê lắc lư, Lâm Hạo Thịnh còn đi mua vài chai nước trái cây lạnh.
Nhận chai nước chanh từ trong tay Lâm Hạo Thịnh, uống vài ngụm nhỏ, Sở Dao cảm giác cơn buồn nôn trong người dường như được nước chanh này xoa dịu không ít, vì thế ngẩng đầu lên đáp lại một nụ cười cảm kích, một trái tim tràn đầy hạnh phúc, ả ta liền biết Lâm Hạo Thịnh quan tâm đến ả!
Trò chơi ly cà phê lắc lư này không nhiều người chơi lắm, chỉ xếp hàng khoảng phút liền đến lượt bọn họ, một ly cà phê có thể ngồi được người, ngoại trừ đám người Lục An Nhiên ra còn có một đứa bé trai không tới tuổi, ba mẹ cậu bé kêu gào mấy tiếng, cậu bé cũng không nguyện ý đợi lượt sau, vô cùng hưng phấn ngồi trong chiếc ly.
Ly cà phê lắc lư khởi động, lúc mới bắt đầu tốc độ vẫn còn chậm, khu vực trò chơi ly cà phê lắc lư còn có nhạc nền, ca từ cũng rất phù hợp với bối cảnh: “You are my childish king, ngồi trong khu vực trò chơi ly cà phê lắc lư, chúng ta ôm chặt nhau quay qua quay lại, sự trẻ con duyên dáng của bạn trong gió, ở trong gió như vậy yêu nhau đến cùng, chia sẻ những giấc mơ cao quý của những tâm hồn mệt mỏi, you are my chilish king...”
Nghe bài hát này, Sở Dao không nhịn được mà đem ánh mắt lưu luyến trên người Lâm Hạo Thịnh, càng nhìn Lâm Hạo Thịnh, Sở Dao càng mê muội, có vẻ giống như lời bài hát, ả ta mê luyến toàn bộ những gì thuộc về Lâm Hạo Thịnh...
Sau khi chuyển đồng khoảng hơn một phút rưỡi, cậu bé kia càng ngồi càng cảm thấy nhàm chán, sau đó liền điên cuồng bám lấy bàn xoay ở chính giữa chiếc ly, tùy theo sự tăng tốc của cậu bé, ly cà phê chuyển động cũng càng ngày càng nhanh...
“Đừng... đừng xoay nữa...” Sở Dao cảm giác càng ngày càng khó chịu: “Dừng lại! Nhanh lên!”
“Ha ha ha ha!” cậu bé đó không hề nghe lời của Sở Dao, ngược lại Sở Dao càng muốn cậu bé dừng lại, cậu bé lại càng xoay rất vui vẻ.
Thật không dễ dàng gì chịu đựng đến lúc hết giờ, ly cà phê cũng ngừng chuyển động. Sắc mặt Sở Dao xanh ngắt, dưới dự dìu đỡ của Lâm Hạo Thịnh mới có thể miễn cưỡng bước xuống khỏi ly cà phê, nhìn thấy bộ dạng này của Sở Dao, Lục An Nhiên đơn giản chỉ muốn nói thẳng một câu: cậu bé nghịch ngợm, làm tốt lắm!