Lục An Nhiên chầm chậm đến bên người Kỷ Nhu nói: “Mẹ, Sở Dao nói cậu ấy và mẹ cậu ấy muốn cùng chúng ta đến nhà ông nội.”
“Được đó!” Kỷ Nhu gật gật đầu, bà thật sự không có ý kiến gì, trước đây mỗi lần tham gia tiệc tùng nào Lục An Nhiên cũng sẽ dẫn theo Sở Dao, việc này bà cũng đã quen rồi.
Nghe Kỷ Nhủ đồng ý, khuôn mặt của Sở Dao hòa hoãn đi rất nhiều. Ánh mắt Lâm Mỹ Phụng cũng có ý cười.
“Nhưng mà xe nhà chúng ta không ngồi thêm được nữa rồi!” Lục An Nhiên vẻ mặt đầy phiền muộn: “Lúc trước gặp tai nạn, chiếc xe đó đã mang đi sửa còn chưa đem về! chiếc xe hiện tại cộng cả chú Vu thì cũng chỉ có thể ngồi được bốn người. Nếu như cả Sở Dao và mẹ cậu ấy cùng đi thì lại dư ra một người!”
“Chuyện này…” Sở Dao một mặt do dự, nhìn Lâm Mỹ Phụng. Ý nghĩa trong đáy mắt rất rõ ràng, chính là nói với Lâm Mỹ Phụng: mẹ đừng đi nữa!
Nhưng mà Lâm Mỹ Phụng làm sao lại không đi cho được? Bà ta còn phải tiếp tục khoe khoang với thân thích gần xa của mình! Lúc này Lâm Mỹ Phụng đã nghĩ ra được một phương pháp “xảo diệu” “vẹn cả đôi đường”, cả vẻ mặt của bà ta đều cười rộ lên nói: “không sao không sao cả, tôi cùng Sở Dao đón xe qua đó, sẽ đi sau xe của hai người!”
Lời của Lâm Mỹ Phụng vừa nói ra, Lục An Nhiên suýt nữa không nhịn được cười, nhưng mà vẫn phải cố nhịn lại, liếc mắt nhìn Sở Dao, ngẫu nhiên nhìn thấy khuôn mặt đã biến đen của cô ta, nội tâm cực kỳ sảng khoái: “Được rồi, như vậy cũng được!” câu nói vừa kết thục một bên cô đã kéo Kỷ Nhu ra khỏi phòng.
Khuôn mặt âm trầm của Sở Dao khi đi qua người của Lâm Mỹ Phụng ả đã nhìn bà ta bằng một ánh mắt hung tợn, mà khuôn mặt của Lâm Mỹ Phụng lại mang vẻ mờ mịt, đề nghị của bà ta không tốt sao? Không thì xe ngồi không lọt, bà ta cũng không thể chạy bộ mà đi như thế được?
Nhìn thấy chiếc xe BMW mini màu đen ở trước mắt khởi động rời đi, Sở Dao dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong lòng từng chữ từng chữ mà chửi rủa: Lục An Nhiên, nếu như có một ngày cô rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ không đễ cô, chết, một, cách, tử, tế.
Mặc dù ngày mai mới là sinh nhật của Lục Kiếm Hào, nhưng mà Lục gia từ nửa tháng trước đã bắt đầu trở nên bận rộn. Đại trạch của Lục gia tọa lạc tại một mảnh đất ở vùng ngoại ô thành phố S, chiếm mẫu Anh (= nghìn m¬), cả đại trạch tốn thời gian chín năm để xây cất, diện tích căn nhà trải dài từ tây sang đông, cánh cổng có khắc hoa văn màu đen cao mét ngăn cả đại trạch với toàn bộ thế giới bên ngoài, bước qua cánh cửa chính là một con đường bằng phẳng lát gạch bông, những cô người hầu đang quét dọn hai bên con đường. Phía cuối đường là một cái hồ phun nước, ở giữa hồ là một bức tượng thiên thần được xây dựng một cách vô cùng chân thật sống động. Phía sau hồ phun nước là chín bậc thang dẫn lên lối vào cửa chính của Lục gia. Phu nhân của Lục Kiếm Hào là một người phụ nữ lai hai dòng máu tây đông, vì thế phong cách kiến trúc của Lục trạch cũng được mô phỏng theo phong cách châu Âu. Trần nhà màu trắng, khi bước vào cửa có thể thấy được sàn đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng của những chiếc đèn trùm khổng lồ trên trần nhà, thể hiện ra sự thanh lãnh xa hoa xen kẽ trong đó một chút cô đơn.
Lục An Nhiên và Kỷ Nhu khi vừa mới đến Lục trạch chính là cảm giác này, người hầu xung quanh tuy rằng vẫn luôn bận rộn quét tước bài trí, nhưng mà toàn bộ căn nhà vẫn vô cùng im lặng.
“Phu nhân, đại tiểu thư, hai người đến rồi!” người ra đón chính là người hầu đã theo hầu Lục lão ông bốn mươi mấy năm nay tổng quản gia Lục gia Lục Bá.
“Ừm! Ba đâu?”
“Lão gia đang ở trong phòng sách của tầng ba ạ!” Lục Bá thở dài một hơi: “Lục lão gia mấy ngày gần đây vẫn luôn nhắc về Lục lão phu nhân đã mất cách đây nhiều năm, cũng luôn nhắc về đại thiếu gia…”
“Haizzz…” Kỷ Nhu hơi cau mày: “Vậy tôi đưa An Nhiên lên thăm ông ấy!”
“Vâng! Được! Được!” Lục Bá cười tủm tỉm nói.
“Lục Bá, con cảm thấy mắt của ông có phần kỳ lạ.” Lục An Nhiên do dự nhìn nhưng vẫn nói ra: “Ông tốt nhất nên đến bệnh viện khám một chút, đừng chậm trễ….”
“Hả?” Lục Bá vẫn sửng sốt chưa hiểu được lời nói đó có ý nghĩa gì, Lục An Nhiên đã lên lầu cùng với Kỷ Nhu rồi, nhưng mà nghe đề nghị của Lục An Nhiên, ông cũng cảm thấy đôi mắt của mình dạo gần đây cũng nhìn đồ vật không rõ nữa, nhiều lúc cũng cảm thấy chóng mặt, ông vẫn cứ nghĩ đây là triệu chứng bình thường của những người có tuổi tác lớn, nhưng mà nếu như đại tiểu thư cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, ông cũng nên dành thời gian đi đến bệnh viện thì tốt hơn.
“Lục Bá có chỗ nào kỳ lạ?” Kỷ Nhu không hiểu lời của con gái, bà thấy cơ thể Lục Bá vẫn rất anh minh khỏe khoắn mà.
“Con chính là cảm thấy có chỗ kỳ lạ ạ… trời ơi… tuổi tác của ông ấy cũng lớn rồi, đến bệnh viện làm kiểm tra thân thể cũng tốt mà!” Lục An Nhiên hàm hồ nói, cô vẫn không thể cho Kỷ Nhu biết được, mắt của Lục Bá có một khối u hiện tại vẫn còn là u lành tính, kéo dài năm năm liền biến thành u ác tính, không chỉ hai mắt bị mù mà còn nhận hết tất thảy đau đớn trước khi chết, Lục Bá dù gì cũng là người hầu hạ ông nội nhiều năm như vậy, Lục An Nhiên cũng là có lòng nhắc nhở một chút, không hi vọng Lục Bá giống như kiếp trước chết thảm như vậy.
“Cũng đúng! Đi kiểm tra một lần cũng tốt!” Kỷ Nhu cảm thấy lời nói của Lục An Nhiên cũng đúng nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, cùng với Lục An Nhiên quẹo hai ba lần liền tới trước cửa thư phòng.
“Cộc cộc cộc” ba tiếng gõ cửa vang lên, sau cửa truyền đến âm thanh của Lục Kiếm Hào: “Ai?”
“Ba, con cùng An Nhiên đến thăm người!” Kỷ Nhu đáp lời.
“Vào đi!” Lục Kiếm Hào đáp một tiếng.
Kỷ Nhu nhẹ nhàng mở cửa ra, Lục An Nhiên bước một bước vào cửa, vừa bước vào liền thấy Lục Kiếm Hào ngồi sau bàn sách, trên bàn bày vài quyển sách tiếng Anh mà An Nhiên không biết tên. Trên tay ông còn cầm một khung hình, khóe mắt hình như còn có một chút ẩm ướt của nước mắt vừa được lau khô.
“Hai người đến rồi à!” Lục Kiếm Hào nhìn Kỷ Nhu lại Nhìn Lục An Nhiên.
“Dạ!” Kỷ Nhu trả lời một tiếng: “Tình hình sức khỏe dạo gần đây của ba như thế nào rồi?”
“Vẫn tốt lắm.” Lục Kiếm Hào để khung hình xuống bàn.
“Ông nội, con có chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho người!” Lục An Nhiên mở túi lấy ra món quà sinh nhật bỏ lên bàn trước mặt Lục Kiếm Hào: “Người mau mở ra xem xem có thích không ạ!”
“Làm gì có chuyện tặng quà sinh nhật trước một ngày như thế chứ!” Kỷ Nhu gõ nhẹ lên đầu của Lục An Nhiên.
“Ngày mai nhiều người như thế, quà của con lại không được trưng lên!” Vai Lục An Nhiên cứng ngắc, tiền tiêu vặt của cô lại không nhiều: “Ông nội, người mau mở ra xem, nếu như người thích, người liền khen ngợi con! Nếu như người không thích, người liền trách mẹ con đi! Đều là do mẹ con chọn cả!”
“Con, kẻ phản bội này!” Kỷ Nhu lại gõ một cái lên đầu Lục An Nhiên: “Thật không biết nói nghĩa khí mà! Chủ yếu vẫn là chủ ý của con không phải sao! Mẹ chỉ là lựa chọn hình thức mà thôi!”
“Ông nội! Người xem! Mẹ ăn hiếp con!” Lục An Nhiên không vừa ý, bụm má chạy đến bên người Lục Kiếm Hào: “Người mau mở quà ra xem đi!”
“Được! Được!” Lục Kiếm Hào bóc lớp vỏ bọc bên ngoài ra, phát hiện bên trong là một quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu thủy tinh là khung cảnh tuyết rơi ở tháp Effel Pari. Mà bên trong ngọn tháp còn kẹp một tấm hình một người phụ nữ, người phụ nữ đó có một bộ tóc màu nâu xinh đẹp xõa trên vai, trong lòng đang ôm một cậu bé trắng tròn, mỉm cười nhìn người chụp ảnh cho mình, ánh mắt tràn đầy tình yêu, vừa nhìn liền biết đó là một người phụ nữ rất hạnh phúc... nhẹ nhàng lắc quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu “tuyết trắng” bay bay, nụ cười của người phụ nữ đó càng trở nên đẹp đẽ, quyến rũ hơn...