“Trước đây cậu đâu có nói như vậy!” Lục An Nhiên ngoài cười trong không cười, biểu tình trên mặt như có như không nụ cười trào phúng.
“...” Sở Dao cắn răng nói: “Trước đây là do có điểm kinh ngạc mà thôi!”
“Như vậy à!” Lục An Nhiên cũng cười: “Nếu như thật sự là như vậy thì tốt rồi!”
“…” Sở Dao bị nghẹn chết chỉ muốn nhảy bổ ra xé nát gương mặt mang nụ cười nhẹ như mây trôi kia của Lục An Nhiên.
“An Nhiên, hôm nay biểu diễn của cậu thật sự rất tốt nha!” Tô Lâm cười mỉm nói: “Cảm giác như mạnh hơn so với Kỷ Linh kia rất nhiều! Cũng may là người đi lên sân khấu là cậu!”
“Tô Lâm, thứ nhất, tôi với cậu không thân thiết như vậy! Làm phiền cậu gọi cả tên lẫn họ của tôi!” Lục An Nhiên nghe thấy trong lời nói của Tô Lâm có nhắc đến Kỷ Linh nên có chút không vui, cũng không để cho cô ta chút mặt mũi: “Thứ hai, cậu tận mắt nhìn thấy Kỷ Linh biểu diễn sao? Cậu có biết cậu ấy bỏ ra bao nhiêu nỗ lực không? Cậu cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà bình luận về cậu ấy?”
“Mình…” vẻ mặt Tô Lâm có chút không nhịn nỗi nữa, cô ta nguyện ý chuẩn bị nịnh nọt Lục An Nhiên mà chà đạp Kỷ Linh, ai mà biết Lục An Nhiên này cư nhiên lại nói giúp Kỷ Linh?
“Vuốt mông ngựa lại vuốt trúng móng ngựa rồi chứ gì!” Dương Tuyết Oánh khinh bỉ cười vươn tay ôm ngang vai Lục An Nhiên: “Mau đi đi! Nhìn thấy bọn họ mình lại thấy mất hết hứng thú!”
“Lục An Nhiên…” Vẻ mặt Tô Lâm xấu hổ không dứt, nhưng vẫn mở lời mời: “Hôm nay là sinh nhật của mình, sẽ tổ chức bữa tiệc tại nhà, nếu như cậu có hứng thú, có thể đến chơi…”
“Xin lỗi, tôi một chút hứng thú cũng không có.” Lục An Nhiên cười lạnh nói: “Tôi rất bận, không giống loại người như các cậu!” dứt lời liền cùng với Dương Tuyết Oánh một đường đi xuống lầu.
“Đáng chết!” vẻ mặt của Tô Lâm không thể giả vờ nỗi nữa, Lục An Nhiên này thật sự đáng chết, cư nhiên nơi nơi chống đối với cô ta!
“Hừ.” Sở Dao cười lạnh, sau đó kéo tay Tô Lâm: “Có gì thì đợi ra khỏi trường học hẵn nói!” Tô Lâm này thật sự ngu ngốc, ở trường học liền lộ ra vẻ mặt này, thật không sợ sẽ hủy hoại đi vẻ ngụy trang bao nhiêu năm nay cô ta gầy dựng nên sao?
“...” hít thở sâu một cái, Tô Lâm lại đeo lên bộ mặt nũng nĩu, bộ dạng nhu nhược, tựa hồ như sự hận thù trong mắt lúc nãy chỉ là do ảo giác mà có: “Dao Dao, vẫn là cậu nói đúng! Lục An Nhiên này, không phải loại hàng hóa đơn giản! Càng không phải thứ tốt gì!”
“Đúng chứ!” Sở Dao cười, chuyện của ngày hôm nay thật sự là đã gõ một hồi chuông cảnh báo đến ả, Lục An Nhiên quả nhiên đã thay đổi không như trước, bắt đầu từ giây phút này, ả không thể không sắp xếp lại kế hoạch tác chiến của ả, Lục An Nhiên... thay đổi rồi!
“Đi thôi! Không nghĩ đến bọn họ nữa!” Tô Lâm cười nói: “Hôm nay còn phải cho cậu kiểm chứng thành công của mình!”
“Được thôi!” Sở Dao cười tủm tỉm quấn lấy tay của Tô Lâm: “Vậy thì mình sẽ rửa mắt mong chờ nha!”
“Hơ hơ hơ…” Tô Lâm cười tít mắt, che miệng phát ra tiếng cười thanh thúy, những nam sinh đi qua gần đó đều không thể ghé mắt trộm nhìn, trong mắt đều là kinh diễm… Đây chính là sở trường biểu diễn của Tô Lâm đó!
Mà Dương Tuyết Oánh sau khi rời khỏi trường học liền lập tức hét lên sung sướng, thật sự quá hả giận: “Lục An Nhiên, mấy câu lúc nãy cậu nói quả thật quá tuyệt! Cậu mau dạy mình đi!” biểu tình lúc nãy của Tô Lâm giống như là bị tưới phân lên người thật thú vị!
“Cái này hả! cậu học không nỗi đâu!” Lục An Nhiên phẩy phẩy tay: “Mình nói chuyện luôn thông qua não, còn cậu? Miệng so với não còn nhanh hơn! Não của cậu giống như một món đồ trang sức vậy, cậu không học nỗi đâu!”
“Xí!” Dương Tuyết Oánh trợn trắng mắt: “Cậu ít khinh bỉ mình đi!”
“Có phải là mình khinh bỉ cậu không, trong lòng cậu tự hiểu!” Lục An Nhiên không khỏi lắc đầu, chính trực là chuyện tốt, nhưng mà người quá chính trực tồn tại trong cái xã hội người ăn người này thật sự quá nguy hiểm! Lấy ví dụ như Dương Tuyết Oánh, trước khi gặp được Lục An Nhiên, cậu ta chính là bia ngắm bắn của Tô Lâm và Tô Thiến Liên, mỗi một mũi tên đều ngắm rất chuẩn... cậu có thể chính trực, nhưng mà cậu không có não thì sẽ rất nguy hiểm!
“Cậu có thể dạy cho mình mà!” Dương Tuyệt oánh cũng không cãi lại nữa, cô biết là bản thân đem ra so sánh với Lục An Nhiên thì không thể được xem là loại người thông minh cho lắm, nhưng mà cái loại thông minh gì đó, tóm lại vẫn có thể học mà!
“Dạy cậu?” Lục An Nhiên suy nghĩ nói: “Cũng không phải là không được!”
“Vậy cậu mau dạy mình đi!” Dương Tuyết Oánh nhìn Lục An Nhiên kích động nói, nếu như cô có thể học được kỹ năng nói chyện như Lục An Nhiên, vậy thì những lúc mà Tô Lâm diễn kịch giả bộ đáng thương, cô liền có thể phản kích thật tốt rồi!
“Ha ha.” Lục An Nhiên cười: “Cái này hả! Vội không có tác dụng đâu!” Lục An Nhiên nói tiếp: “Lần trước không phải mình đã dạy cho cậu một bài rồi sao?”
“Cái gì?” sao Dương Tuyết Oánh lại không nhớ có chuyện này?
“Cái lần mà trước khi cậu đến trường đó.” Lục An Nhiên nhắc nhở: “Lần đó không phải mình đã dạy cậu một bài rồi sao? Nhớ kỹ, bài đó mình dạy cho cậu hai trọng điểm, một là [Thời điểm thích hợp im lặng có tác dụng thích hợp hơn so với việc không ngừng ngụy biện!]”
“Thời điểm thích hợp im lặng…” Dương Tuyết Oánh nhớ lại, lần trước quả thực Lục An Nhiên có dạy cô trước tiên không nói gì cả.
“Điểm thứ hai là [Có chuyện gì phải từ từ nói!]” Lục An Nhiên nói tiếp: “Cậu là một người tính tình nóng nảy nói chuyện lại nhanh, đặc biệt là những lúc vội vàng, tốc độ lại càng nhanh hơn! Tốc độ nói chuyện nhanh quá mức sẽ mang lại cho người khác cảm giác nóng nảy, người nói chuyện nóng nảy, người nghe lại càng nóng nảy hơn, cho nên rất có thể không hiểu được đủ nghĩa của câu nói.
“...” điểm này Dương Tuyết Oánh cũng phải thừa nhận, cô thật sự là một người có tính tình nóng nảy, điểm này cũng là học theo ông nội của cô, ông nội của cô từ sớm đã tham gia hơn trận chiến lớn nhỏ của Z quốc, tính tình nóng nảy này thì mọi người trong đội đều biết đến.
“Cậu trước tiên nên lĩnh ngộ hiểu thấu hai điểm này đã, đợi cho đến khi cậu có thể thông hiểu đạo lý này, mình sẽ dạy cậu bài tiếp theo!” Lục An Nhiên nhìn vẻ mặt Dương Tuyết Oánh như đang suy tư cái gì đó, khóe miệng liền dương lên, lộ ra tia biểu tình mang theo chút yên tâm, Dương Tuyết Oánh có thể chủ động học hỏi gì đó, tóm lại cũng là điều tốt không phải sao!
Hai người đi đến bệnh viện điều trị xương khớp gần trường học nhất, sau đó lại liên lạc với Lục An Hổ mới đến được phòng bệnh mà Kỷ Linh đang nghỉ ngơi, Kỷ Linh bị thương không được xem là nặng, chỉ là bị trật khớp với dây chằng bị kéo căng, sau khi chỉnh lại khớp xương, bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi một chút không nên tùy tiện đi loạn, cho nên Kỷ Linh gọi điện thoại cho mẹ cô, trong khi chờ đợi cô liền đợi ở phòng bệnh. Mà Lục An Hổ tự nhiên là sẽ ở bên cạnh Kỷ Linh, chỉ là cho đến trước khi Lục An Nhiên đến, không khí ở giữa hai người đều mang theo vẻ ngượng ngùng, cũng không phải là nói Kỷ Linh tức giận Lục An Hổ chuyện gì đó, chẳng qua là do cảm thấy có chút xấu hổ mà thôi...
“Kỷ Linh, cậu như thế nào rồi?” Lục An Nhiên tiến vào phòng bệnh hỏi.
“Không sao.” Kỷ Linh phẩy tay: “Nắn khớp lại rồi, chỉ là bác sĩ nói không được tùy tiện động đậy. Mình đang đợi mẫu thượng đại nhân tới đón mình đây!”
“Đã gọi điện thoại cho dì rồi sao?” Lục An Nhiên hỏi.
“Đúng rồi!” Kỷ Linh gật đầu: “Mẫu thượng đại nhân nói bà nhanh nhất cũng phải giờ mới có thể tới được!” Kỷ Linh nhìn lên đồng hồ treo tường, hôm nay vốn dĩ chính bởi do là ngày kỷ niệm thành lập trường, cho nên chưa tới giờ liền tan học, bây giờ mới chỉ giờ rưỡi, còn phải ngồi ở đây đến giờ thật sự có chút buồn chán.
“Không sao!” Lục An Nhiên nắm lấy tay Kỷ Linh: “Bọn mình sẽ ở đây với cậu!”
“An Nhiên, cậu thật tốt!” trong lòng Kỷ Linh ấm áp, nghĩ lại chút tâm tư kia của mình có chút áy náy.
“Đồ ngốc!” Lục An Nhiên vuốt vuốt quả đầu ngốc của Kỷ Linh.
“Sẽ không cao được đó!” Kỷ Linh đánh bay cánh tay của Lục An Nhiên kháng nghị: “Không nên cứ suốt ngày sờ đầu người ta như thế!”
“Bộ dạng ngốc nghếch!” Lục An Hổ ở một bên không nhịn được cười thành tiếng, mỗi lẫn Kỷ Linh như vậy, anh đều cảm thấy Kỷ Linh ngốc ngốc đáng yêu.
“...” Kỷ Linh nghe thấy câu này của Lục An Hổ nhất thời trên mặt phủ lên một tầng đỏ ửng, liền cúi thấp đầu xuống.
Nhìn thấy biểu tình của Kỷ Linh, Lục An Nhiên lập tức liền phát hiện điều gì đó không đúng: “An Hổ, anh ra đây với em một chút!”
“Ồ.” Lục An Hổ đáp một tiếng, đi theo phía sau Lục An Nhiên ra khỏi phòng bệnh.
“Giữa anh và Kỷ Linh xảy ra chuyện gì?” Lục An Nhiên quay đầu lại hỏi.
“Không có gì mà!” biểu tình trên mặt Lục An Hổ có chút không được tự nhiên.
“Còn gạt em?” Lục An Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt của Lục An Hổ: “Rốt cuộc anh có nói hay không!”
“Ay ya!” Lục An Hổ có chút bối rối dùng tay quơ loạn trên đầu của mình nói: “Lúc nãy cô ấy cứ khóc mãi ở phía sau cánh gà! Anh vừa lơ đãng liền...”
“Anh đánh cậu ấy?” Lục An Nhiên kinh ngạc, không phải chứ!
“Không có!” Lục An Hổ nói tiếp: “Anh làm sao lại có thể động tay đánh con gái chứ!”
“Vậy anh đe dọa cậu ấy?” Lục An Nhiên suy đoán đến khả năng có thể xảy ra nhất.
“Không có!” Lục An Hổ nói: “Anh chỉ... anh chỉ hôn cô ấy một cái!”
“Cái gì? Anh hôn cậu ấy!” Lục An Nhiên không dám tin dương to mắt, ngay cả thanh âm cũng nâng cao mấy chục lần, những người đang dìu đỡ bệnh nhân đi trên hành lang cũng dừng lại quay qua nhìn Lục An Hổ, trên mặt còn có chút buồn cười.
Mà Kỷ Linh ngồi cách một bức tường, nghe thấy giọng của Lục An Nhiên gương mặt lại càng muốn trào ra máu, An Nhiên này tại sao lại nói lớn như vậy! Oa oa oa... cô thật sự muốn biến mất khỏi thế giới này nha!
Dương Tuyết Oánh đang ngồi buồn chán liền dùng tay chọc chọc Kỷ Linh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Kỷ Linh, cậu cùng Lục An Hổ hôn nhau rồi à?!”
“...” lúc này Kỷ Linh thật sự hận không thể xiên chết Lục An Hổ...
“Ê! Em có cần phải kinh ngạc vậy không?” Lục An Hổ nhìn khắp bốn phía có chút bối rối mà oán trách: “Phản ứng này của em so với việc anh đánh cô ấy còn khoa trương hơn!”
“Có thể trách em sao?” Lục An Nhiên nhìn thấy những bệnh nhân sau khi ngừng lại lại tiếp tục chầm chậm đi tiếp, dùng tay chỉ chỉ vào ngực mình: “Câu trả lời của anh cũng quá kích thích trái tim em đi!” cô đã từng nghĩ ngợi rất nhiều lần là Lục An Hổ sẽ ở cùng với loại con gái như thế nào nhưng lại không nghĩ đến, cư nhiên lại là Kỷ Linh...
“Chậc.” Lục An Hổ không vui đánh lưỡi, cái này cũng không thể trách anh được không, chỉ là không khí lúc đó quả thực quá tốt đi, hết thảy đều là nước chảy thành sông thôi: “Đều là thời gian sai rồi…”
“...” Lục An Nhiên có chút cạn lời, cái này cũng có thể trách thời gian sao?
“Đừng nói anh, em cùng với Long học trưởng là có chuyện gì?” Lục An Hổ nhìn Lục An Nhiên, anh chính là nhìn thấy rõ ràng, hai người đích thực đã hôn nhau rồi, lại còn hôn một lúc lâu đó!
“Ơ... Đều là lỗi của thời gian đi...” trong mắt Lục An Nhiên có thứ gì đó lướt qua, thật là, tại sao lại nhắc đến cô rồi!